Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Jeno trên con xe Porsche không biết đang có người đang nói mình ăn nói khó nghe. Sau khi thanh toán nguyên vật liệu như mũi kim, thuốc màu để bổ sung cho cửa tiệm xăm ở khu cung cấp, anh mới phát hiện ra mình quên mua thuốc lá nên mới tạt ngang qua cửa hàng tiện lợi trên đường về để mua một thanh Marlboro.

Tiệm xăm của Lee Jeno nằm trong khu Gangnam. Có một sự thật rằng ở đất nước nào cũng có các máy giám sát chạy bằng cơm, nhiều lúc chuyện của nhân vật chính còn chưa tỏ rõ thì các thím đã đồn anh này đã chia tay cô bạn gái hẹn hò 7 năm hay chị gái này cắm sừng, sinh con anh người yêu công tố viên mới nên mới đá anh người yêu luật sư cũ.

Có một buổi chiều, Lee Jeno đi đóng tiền sinh hoạt phí cho khu dân cư bởi vì tài khoản ngân hàng gặp trục trặc, có cô bán trang sức đứng ở bên cạnh quầy thủ tục hỏi anh rằng: "Con là chủ tiệm xăm đầu phố phải không? Bộ xăm hình giàu lắm hay sao mà thuê nhà ở Gangnam vậy con."

Anh chủ tiệm xăm chỉ khiêm tốn đáp lại: "À. Toà nhà là do con đứng chủ sở hữu".

Từ đó, không có ai hỏi anh tiền thuê nhà hay thu nhập nữa mà khắp khu Gangnam dậy lên tin tức anh chủ tiệm xăm giàu lắm, đẹp trai còn độc thân nên số lượng cô gái trẻ dưới sự giới thiệu của người quen đến xăm hình lại nhiều lên một chút.

Sau khi đến quán và đậu xe ở dưới gara bên cạnh chiếc Ducati 1199 Panigale mới tậu tuần trước, Lee Jeno hai tay bưng một thùng đồ lên quán. Lúc thấy Park Jisung đang miệt mài, cắm đầu vào máy điện thoại, anh chủ tiệm xăm đẹp trai đá hai phát vào chân: "Xuống bưng giúp anh thùng đồ còn lại dưới xe lên tiệm."

"Anh không thấy em cày rank à hay là nhờ thực tập sinh mới vào xuống phụ đi" Park Jisung quay mặt lại nhìn Lee Jeno, hai mắt rưng rưng nói.

"Chú mày chơi Yummi thì đếch có tích sự gì cho team, toàn để đồng đội gánh. Xuống bưng nhanh lên." Lee Jeno vừa tháo dỡ từng đống linh kiện mới nhập, vừa nhấc một bên lông mày nhìn Park Jisung đáp.

Park Jisung trong lòng mắng anh chủ tiệm xăm chê Yummi 0/6/2 của mình nhưng vẫn nhịn xuống, nở nụ cười thật tươi với Lee Jeno, đồng thời thầm hi vọng đồng đội không chửi phế. Anh thợ phụ chạy thật nhanh xuống bưng thùng đồ của tiệm được anh chủ thợ xăm dành trọn một buổi chiều mua sắm.

Người trưởng thành sợ nhất là điều gì? Không có tiền, không có tình yêu hay là không có bạn. Với Park Jisung, người tự cho mình là trưởng thành nhất tiệm xăm, trưởng thành là sợ không có ai gánh mình đánh rank, vừa mất bạn vừa tiếc tiền mua skin.

Và người nắm mọi định luật trưởng thành của Park Jisung không ai khác chính là người chơi đường dưới - Lee Jeno. Vậy nên dù cay đắng hay tủi hờn Park Jisung nào dám bật lại người anh của mình.

Phụ giúp bưng đồ lên tầng lầu xong thì thấy màn hình hiện thị defeat, Park Jisung lặng lẽ đút điện thoại vào trong túi quần nhưng trong lòng lại đang khóc tự an ủi rớt một rank thì cầu xin Lee Jeno kéo hai rank, tính toán một lúc mình vẫn lời cậu mới an tâm ngồi xuống.

"Shotaro đâu rồi? Bình thường giờ này nó ngồi tập vẽ mà hôm nay anh không thấy" Lee Jeno ngồi xuống uống một ly nước hỏi Park Jisung đang xem lịch trình xăm tối nay.

"Tối nay nó có hẹn đi họp lớp Đại học Seoul." Park Jisung tay vừa lướt trên bảng điện tử, ghi chép thời gian xăm của tối nay và ngày hôm sau vừa cười hớn hở nói: "Anh không thấy dáng điệu ngồi xăm mặc áo sơmi như thế nào đâu, hài vãi chưởng"

Cả chiều hôm nay Lee Jeno chưa uống được một ngụm nước nên bây giờ cổ họng khát khô. Vừa nhấp từng ngụm trà vừa mỉm cười kể cho Jisung: "Thế mày thấy nam thanh niên mang áo vest đắt tiền đi mua mì gói mà thiếu tiền chưa. Chắc còn hài hơn."

Jisung nhận xét với đầy sự dò hỏi: "Thật hả anh? Giới trẻ dạo này dùng tiền như nước, mua đồ hiệu nhờ thẻ tín dụng em nhìn mà khiếp."

Hai người tán gẫu vài câu về triễn lãm hình xăm trong mấy tháng tới. Hai anh chàng thợ xăm luôn biết chính bản thân nhạt nhẽo nên câu chuyện cũng kết thúc cuộc trò chuyện một cách nhạt nhẽo. Ai nấy về phòng xăm của mình để chuẩn bị dụng cụ cho những đơn hàng cuối cùng của ngày hôm nay.

Một tuần quần quật của toà soạn, vừa phải chạy việc cho số tạp chí sắp ra vào tuần sau của tháng 8, vừa chuẩn bị cho các sự kiện thời trang diễn ra trong tuần và trong tháng và hơn nữa phải chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc cạnh tranh Kim cửu sắp tới. Mỗi cá nhân trong tập thể tòa soạn tầng 23 đang cố gắng hết sức không chỉ riêng mình Na Jaemin.

Sau khi họp xong với bên New York, Na Jaemin ngắm nhìn bầu trời đêm thông qua khung cửa kính.

Trời đêm ở Seoul không tính là quá đẹp bởi vì tầng tầng lớp lớp toà nhà cao tầng che khuất vầng trăng sáng đêm rằm hoặc những ngôi sao không thể phát huy hết khả năng chiếu sáng bởi vì chịu thua trước những bóng đèn điện.

Jaemin đã từng trải qua buổi đêm đầy sao tại vùng đồng quê nước Ý nơi những ngôi sao sáng rực bầu trời đêm, những cánh đồng nho nhuộm một tầng lớp áo màu sáng bạc hay những đêm lạnh giá đi săn cực quang trên sông băng Qaleraliq Glacier tại đảo Greenland. Nhưng bầu trời đêm Seoul lại đem đén cảm giác khác biệt, đó chính là hương vị quê nhà.

Na Jaemin rời khỏi toà soạn cũng đã tới 8 giờ tối. Xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, cậu trông thấy một anh thanh niên thấp hơn mình một chút đang cầm một cái thứ gì đó vô cùng khả nghi, đứng bên cạnh chiếc Maserati màu vàng của mình.

"Giám đốc Na Jaemin, cho đi nhờ một chuyến nhé" Lee Haechan vừa cười vừa giơ túi bánh ngọt về phía Na Jaemin.

"Mày mua lúc nào thế?" Hai người ngồi vào trong xe, anh trưởng nhóm B ngồi bên tay trái tài xế chưa mang dây an toàn đã vội tìm kiếm anh rapper đang nổi Mark Lee.

Ông nói gà, bà nói vịt luôn xảy ra giữa hai thằng bạn thân cụ thể là Na Jaemin và Lee Haechan: "Bao giờ mày mới mời Mark Lee chụp ảnh bìa thế" Lee Haechan vừa táy máy kiếm phần mềm Apple Music trên bảng điện tử của Maserati vừa lẩm bẩm: "Xe đắt tiền sao khó dùng thế."

Jaemin vừa lái vừa phàn nàn: "Mày biết cái gọi là Siri không? Ra ngoài đường đừng bảo làm cho Vogue Hàn nhé kẻo họ lại khéo tưởng đám làm thời trang lạc hậu chỉ biết vải vóc không biết công nghệ mới là gì"

"Mua chiều hôm nay trên đường đi gặp mặt giám đốc của Vivienne Westwood, dạo này giới trẻ lại thích vòng cổ nên bên phía hãng muốn đẩy một vài trang báo để quảng bá rộng hơn." Hài lòng tìm được bài hát vừa mới được phát hành hôm nay, Lee Haechan dựa vào ghế phụ đắt tiền vừa nghỉ ngơi vừa từ từ trả lời.

Na Jaemin yên lặng lái xe trên cung đường quen thuộc. Hai bên đường những cây bàng Đài Loan đã bắt đầu thay lá báo hiệu một mùa thu nữa sắp đến.

Lái xe một lúc, Na Jaemin dừng lại tại một nhà hàng Hanok nằm ở ngoại thành Seoul, toạ lạc trên một đỉnh núi nhỏ có thể bao quát hết được toàn cảnh của thành phố Seoul tráng lệ.

"Dậy đi Lee Haechan" Na Jaemin gọi khẽ, vừa thuần thục đỗ xe vào bãi đậu đã được nhân viên hướng dẫn.

Hai người sóng vai nhau đi qua con đường đá, hai bên những hàng cây cổ thụ đã lâu đời. Khối nhà liên kết Hanok này được kế thừa lại từ cụ tổ làm địa chủ thời Joseon, sau đó may thay qua từng thế hệ con cháu với sự hỗ trợ của Chính phủ vẫn được gìn giữ nguyên vẹn, ngày nay biến thành tổ hợp nhà hàng sang trọng phục vụ cho tệp khách giới thượng lưu.

Sau khi gọi xong vài món ăn vừa đẹp mắt vừa đủ để lấp đầy cái bụng. Na Jaemin và Lee Haechan bàn một số chuyện liên quan đến công việc hoặc nói một chút chuyện phiếm về giới thời trang nước ngoài mà chỉ có hai người có thông tin.

Haechan nói: "Mày biết David Chen lớp mình ở học viện London chứ, tao nghĩ nó sẽ được đề bạt làm Giám đốc sáng tạo mới của một hãng trong hàng lam huyết nhưng tao vẫn chưa biết nó sẽ đầu quân cho hãng nào."

Jaemin đáp: "Dù sao David cũng tài năng. Tao đánh giá cao bộ sưu tập túi mới đây của nó"

Trò chuyện một hồi lâu, lại chuyển qua chủ đề bìa tạp chí Kim cửu. Lee Haechan gắp một miếng bánh xếp tôm mọng nước vừa nói: "Tao soạn xong danh sách nghệ nhân xăm rồi, đảm bảo mày ưng ý"

Nếu Lee Haechan thích bánh xếp nhân tôm thì Jaemin lại theo đạo nhân thịt kimchi. Hai người hai khay bánh xếp, rất thuần thục và hợp tác mà ăn riêng phần của nhau mà không tranh giành. Jaemin nhếch mày, đáp: "Ồ mày tự tin vậy ư"

"Chứ sao không, người có thể thoả mãn cái tính cầu toàn biến thái cộng thêm cái kim chỉ nam cuộc sống là phải đẹp và phải nghệ thuật của mày chỉ có tao thôi, bạn yêu dấu" Lee Haechan thuận tay trái, vì thế món bánh xèo kim chi khá xa so với tầm với của cậu: "Na Jaemin gắp cho tao một miếng."

"Đến lúc đó nhiều khi tổng biên tập Na thiết lập băng lãnh lại vén áo cho anh thợ xăm nóng bỏng xăm thì sao" Lee Haechan nhấp từng ngụm rượu gạo được lên men từ những hạt lúa chất lượng cao sau khi thưởng thức miếng bánh xèo kim chi cực phẩm, nháy mắt nói với thằng bạn thân sợ đau của mình. Hai người thú vị nên kết thúc buổi trò chuyện cũng vô cùng thú vị.

Ăn xong, hai người gọi phục vụ bàn tính tiền, thật bất ngờ khi thằng bạn nối khố rút chiếc thẻ đen quyền lực mà Jaemin một năm chỉ chứng kiến vài lần để thanh toán bữa ăn.

Chuyện sẽ không có gì bất ngờ nếu không phải trong các cuộc đi chơi Lee Haechan đều luyên thuyên rằng: "Tao bỏ quên thẻ ở nhà rồi", "Mày là chủ biên, tao chỉ là làm công ăn lương cho mày" hay là "Đúng là tư bản, chỉ một ít tiền lẻ trong số dư ngân hàng mà cũng bóc lột thường dân".

Kết quả là trên đời này Jaemin không chịu thua thứ gì chỉ sợ cái miệng nói liên hồi của Lee Haechan, anh chủ biên giàu mọi lần trước lại bất đắc dĩ móc túi tiền để bịt miệng thằng bạn thân.

Trên đường trở về căn hộ chung cư nằm giữa lòng thành phố, Na Jaemin khẽ nhìn Lee Haechan im lặng xuyên suốt chuyến đi bảo rằng: "Này, tao nghĩ rồi số tháng Giêng được không?"

Lee Haechan ngẩn ngơ hỏi: "Số tháng Giêng là sao?"

Na Jaemin nói: "Không phải mày trả tiền bữa ăn để mua chuộc tao cho Mark Lee lên bìa Vogue hả?"

Lee Haechan câm nín không nói nên lời: "Tại sao mày lại nghĩ tao mưu mô như thế! Tao chỉ thấy mày mệt trong suốt tháng này rồi còn chở tao đi đi về về thôi. Chẳng lẽ tao ăn hết tiền của nhà mày chắc"

"Nếu mày muốn tao liệt kê thì ngày mai tao sẽ mặt dày xin nghỉ buổi sáng để ra ngân hàng sao kê" Dùng giấy phép xin nghỉ một ngày nhưng bịt được miệng Lee Haechan thì cũng xứng đáng nhỉ, Na Jaemin đánh tay lái vào con đường chính, suy nghĩ cực kỳ sâu sắc về vấn đề trên.

Anh bạn thân cảm thấy bị tấn công danh dự và nhân phẩm gằn từng chữ: "NA JAEMIN!!" rồi lại ngồi xuống đếm xem mình đã ăn chùa của Na Jaemin bao nhiêu bữa.

Lee Haechan câm nín, suy nghĩ vẩn vở một hồi, lại nói: "Mà mày nói thật chứ? Mark Lee lên bìa tháng Giêng năm sau hả"

Na Jaemin mỉm cười đáp: "Ừ. Mấy hôm trước tao có nhận được lời đề nghị của một số nhãn hàng cho bìa tháng Giêng trong đó hãng mà mày cũng biết đấy!"

"Ralph Lauren?" Lee Haechan hứng khởi hẵng lên, vứt sau đầu số lượng bữa ăn chực đã là bội số của đầu ngón tay.

"Ừ" Vậy là trong xe tràn ngập tiếng reo hò, cộng thêm tiếng hát trời ban muốn lấy lại của Lee Haechan trong suốt quãng đường tới khu chung cư.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net