sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

giữa trời trưa nắng, có hai cái bóng người đổ dài xuống mặt đất vẫn đang hì hục tay trong tay mà chạy, khung cảnh đầu truyện giờ đây hiện rõ lên hai tâm hồn đồng điệu cùng nhau ra sức giải thoát bản thân, nhìn xuống bàn tay mình nơi đế nỗ vẫn nắm chặt không buông, tại dân dần hiểu rõ lí do mình chạy là gì, là để cùng anh đến chân trời mới, nơi cậu cùng anh bám lấy tự do mà sống tiếp.

tại dân không hề chạy đi một mình.

.

cả hai đã nghỉ ngơi qua đêm dưới một tán cây nhỏ cách làng chừng 3 canh giờ đi xe ngựa, chạy suốt cả đêm, chân tại dân cứ run run lên từng cơn, đế nỗ tinh ý nhận ra và dìu cậu vào gốc cây ấy, chờ cậu vào giấc sau đó mới đặt cậu lên bờ vai mình, rồi cũng tựa vào cậu nhắm mắt. sớm hôm sau cả hai lại tiếp tục chạy, đế nỗ đang dắt tại dân trở về làng của anh.

cái nắng gắt buổi trưa hè rọi thẳng vào từng tế bào cả hai, mồ hôi tuôn như suối, bỗng đế nỗ hô lên,

" đến nơi rồi ! "

đôi môi tại dân hiện lên một nụ cười mong chờ, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi,

" tại dân ráng lên, tôi dìu em đi "

" mau lên, bọn nó chắc giờ này cũng đi tìm chúng ta rồi đấy "

chỉ còn mỗi giọng nói trầm ấm của anh vang lên,

đế nỗ dắt tại dân qua chiếc cổng làng đã sụp một nửa, đất đá vương vãi khắp nơi, bụi bặm bay tứ tung trong gió, cảnh tượng sau cổng làng trong phút chốc hiện lên rõ mồn một, trước mắt cả hai bây giờ chẳng còn gì ngoài một đống đổ nát, làng bị chiếm rồi. tại dân ho sù sụ vì bụi, cậu dụi mặt vào lưng anh tránh đi, đế nỗ liền quàng tay ra sau lưng ôm lấy cậu. từng bước chân anh cứ thế bước chậm dần, sau đó tại dân chẳng thấy anh bước đi nữa,

" nỗ.. " - tại dân khẽ ngước nhìn người đang chết trân nhìn vào một góc,

đế nỗ buông tại dân ra, khó khăn chạy vào bên trong, khụy xuống bên căn nhà có treo lủng lẳng mấy con diều rách. tại dân nhăn mặt, không ngờ làng bên đã bị chiếm, rồi cũng có ngày đến lượt làng cậu thôi. cậu ôm bụng đi tới bên anh, đặt tay mình lên tấm lưng vững chãi giờ đây đang run lên từng cơn, cậu nghe tiếng anh thút thít,

" má.. con xin lỗi.. con về trễ.. "

tại dân chỉ còn có thể nửa ngồi nửa quỳ ôm lấy anh, khẽ vuốt ve tấm lưng ấy, cậu thở dài, sao hoàn cảnh hai đứa giờ đây lại xúi quẩy thế này, cha má đều không còn, nhà cửa cũng không.. rồi sau này tương lai nào mà còn mở ra nữa ? tại dân ngẩng đầu ngăn dòng nước mắt không chảy xuống cần cổ, chỉ có một người được phép khóc, không thể để cả hai cùng yếu đuối. trước đó khi bị trói đứng trong cột chỉ muốn đưa tay quẹt lấy giọt nước mắt đang thi nhau tuôn ra như suối, lại chẳng còn tay chân nào để lau. còn bây giờ, giọt pha lê rơi, lại chẳng buồn lau lấy. đời người đúng là khổ cực mà.

.

ban chiều, cả hai thật sự chẳng còn sức chạy nữa, bây giờ còn lí do gì để mà chạy đến nữa, đế nỗ lặng im phía trước, tại dân mím môi rảo bước sau lưng anh, vẫn là đế nỗ lên tiếng,

" đi tiếp thôi " - dứt lời, anh quay đầu, nắm lấy bàn tay cậu, rồi cả hai cùng đi,

cái nắng ấm của hoàng hôn phả lên góc mặt anh, giọt nước mắt còn sót lại nơi khóe mắt anh long lanh, anh mỉm cười.

một nụ cười cho sự buông bỏ, là bỏ lại quá khứ, chứ không phải hiện tại. cái nắm tay ấy đã khẳng định giúp anh rằng chắc chắn anh sẽ không buông tay, anh sẽ dắt cậu đi tiếp qua những đoạn đường phía trước, chỉ còn có chúng ta mới có thể đi qua. ở cái thời đó mà, người ta đã vô thức luyện được cái tính chấp nhận, vì có còn cái gì để mà đòi hỏi nữa đâu, ai cũng như ai, nghèo đến không còn mùng tơi để rớt, thì ham muốn cái gì đây ? người ta chỉ còn có thể dựa vào cái chết dần chết mòn, còn không thì nuốt nước miếng mà qua ngày, có nhau mới là quan trọng, lúc sống có đôi lúc chết sẽ đỡ cô đơn.

vì anh đã chấp nhận mang cậu theo, nên anh sẽ chịu trách nhiệm với hành động của mình, và cậu cũng chỉ cần thế thôi, trong lòng thầm mong anh đừng bỏ cậu một mình. hai ta sẽ cùng đi qua những tháng ngày nghèo đói, rồi mai này biết đâu sẽ cùng chết đi, thà chết có đôi còn hơn.

đế nỗ vẫn lặng im, nhưng trong lòng anh nỗi buồn đã vơi đi không ít, anh khẽ siết lấy tay mình, quyết không buông người con trai ấy ra. anh biết ơn cậu ấy, vì đã không bỏ anh đi, đã không chê anh yếu đuối. giọt nước mắt rơi xuống vì người mẹ người cha, la tại dân là người hiểu rõ cảm giác ấy nhất, đã gần hai năm kể từ ngày cậu chỉ còn cô độc trên thế gian này rồi, thời gian trôi qua cũng thật chóng vánh quá đi.

cả hai dắt tay nhau qua từng đoạn đường, hai bên mép kênh vẫn đầy xác chết, mùi hôi thối bay nồng nặc, họ hoàn toàn chỉ dám tập trung ánh nhìn trước mắt, chẳng hề dám ngó nghiêng xem bên cạnh thế nào. khung cảnh âm u đến đáng sợ, quạ đen đầy trời, chúng chỉ có chờ cơ hội để mà nhào đến cấu xé lấy hai con mồi còn lại mà thôi.

làng bên đã chết, bọn tây chắc cũng đi xa rồi, nên họ mới dám ung dung đi giữa trời như thế, nhưng mà cũng chẳng sao, giặc đến, là quang cảnh đất trống chỗ này sẽ rung lên như có động đất, thế là biết để mà chạy ngay ấy mà. với cả cũng mệt rã người, chúng nó mà bắt được thì bắt quách đi cho lành, sức đâu mà chống trả nổi.

" nỗ.. " - tại dân nắm khựng tay lôi người phía trước mình dừng bước,

đế nỗ lập tức quay đầu, rồi nhìn theo ngón tay mảnh khảnh của tại dân chỉ lên bầu trời. đế nỗ thấy một vệt khói trắng, cái đéo gì thế kia ? mây gì kì cục vậy ?

" sao thế, chắc là mây thôi "

" không.. nguy hiểm đó "

" sao em biết ? "

" mấy người trong chợ đó, họ bảo là đạn hay gì gì đó của bọn tây, khi bắn ra sẽ hiện vệt như vậy.. "

" có nghĩa là bọn chúng đang ở phía trước đó, mới chiếm được làng nữa đó "

đế nỗ lần nữa lặng im, anh nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt của tại dân, suy nghĩ nhanh chóng, rồi dắt cậu rẽ sang hướng đông, tránh đi tiếp về hướng bắc, bọn tây mà ở đó, bắt được họ thì coi như xong đời. và họ lại tiếp tục đi. đi mãi đến khi cả hai bắp chân của tại dân tê rần, hai bàn chân dần lở loét chảy máu hết, đế nỗ thức trông chừng nhiều đêm liền không ngủ, cả hai lụm được gì ăn nấy, thấy gì ăn được đều bỏ hết vào mồm để ráng qua ngày, nước thì chỗ có chỗ không, nhưng đa số đều đống phèn rất dơ, nên chẳng uống được bao nhiêu nước cả. mấy ngày liền trôi qua, hai cái mạng rẻ rách này còn sống cùng nhau đã là may mắn lắm rồi.

đế nỗ không ngủ nhiều, nên cũng quen với việc thức trắng nhiều ngày liên tiếp như thế, nhưng còn tại dân, cậu vốn ốm yếu lại rất dễ sinh bệnh, nên cứ xanh xao lảo đảo gắng từng bước mà đi theo sau anh, tại dân không muốn mình là gánh nặng, cái suy nghĩ của cậu quanh quẩn vì mình nên đế nỗ mới cực khổ như thế này, anh lúc nào cũng nhường đồ ăn cho, ngủ cũng thức canh chừng cho, nên tại dân thấy có lỗi lắm, mai mốt sau này lỡ anh còn vì mình mà chết đi, nghĩ đến đấy, tại dân như muốn đem mình thế mạng, vì đế nỗ, người ấy việc gì mà phải chết.

nhưng sức người cũng có cực hạn, tại dân lúc này đang thoi thóp mắt nhắm mắt mở nằm ngay ngắn trên lưng đế nỗ, cậu nhẹ đến ngỡ ngàng, đế nỗ như chẳng cảm nhận được sức nặng gì trên lưng mình cả, chỉ là có chút nhột, vì cậu đang chúi đầu vào hõm cổ anh, lâu lâu còn thở phì ra, làm anh mém tí mấy lần là không tự chủ được. chẳng hiểu nổi sao ở ngay cái hoàn cảnh này, mà đế nỗ lại vui, chính anh cũng không biết bản thân cảm thấy vui vì điều gì, cái niềm vui nó nhỏ lắm, bé tí như hạt gạo tìm được ở giai đoạn này vậy, nhưng mà lại khiến anh cảm thấy tràn đầy sức lực hơn nhiều, để còn làm chỗ dựa cho cậu, đúng là không hề sai lầm khi cùng cậu ấy bỏ trốn.

đế nỗ vào đêm thứ hai sau khi chạy trốn, lúc nhìn tại dân ngủ say trong lòng mình, đã suy nghĩ về lí do khiến anh lại mang theo một mạng người bên mình, mặc dù bản thân còn lo chưa xong. chỉ là anh cảm thấy, nếu như bỏ cậu ở lại ngôi nhà đó, chắc chắn cậu sẽ mục xương mà chết, sẽ chết trong sự cô độc và vất vả, yêu cậu ngay từ khi nhìn thấy cậu ở hội chợ, nhưng lúc đó còn không được thấy mặt, nhưng anh biết, người con trai đó phải là của anh, anh muốn giấu cậu đi khỏi cái đói cái khát ở thời buổi này, muốn đem cậu đặt trong lòng mình vuốt ve, muốn cậu được ăn sung mặc sướng, chứ tấm thân bé nhỏ ấy, không đáng bị đối xử như thế.

đến tận khi anh tỉnh dậy, được cậu ôm trong lòng giục anh chạy đi, anh vẫn còn chưa được nhìn thấy trọn vẹn gương mặt ấy, đến khi đã chạy ra giữa đồng, anh khựng lại giữa ánh trăng, ánh trăng sáng rọi thẳng vào đôi con ngươi anh mở to, như có điều gì đó hối thúc,

" không được phép để cậu ấy một mình, người con trai mà mình đã lỡ đem lòng yêu thương, người con trai vừa chê chồng đó đã cứu lấy mình, và mình phải cứu lấy cậu ấy "

chính vì thế, vì sự khao khát được yêu thương ở một quãng trời tự do mới sau này, đế nỗ đã làm liều trở lại vào trong, tích tắc không chờ cậu trả lời, mặc dù bên trong tâm hồn đang rạo rực vì nhan sắc trắng hồng ấy đang hiện diện trước mình, mặc kệ sự ham muốn của bản thân đang dần chiếm lấy, nhưng hơn hết, thương người hơn cả thương thân, anh cùng cậu, nở một nụ cười phớt, cùng nhau đi.

mặc dù có ở trong cái hoàn cảnh nào đi chăng nữa, mặc kệ có khổ cực, đau đớn hay sống chết cận kề đi chăng nữa, đâu đó vẫn luôn còn có tình yêu, hơn cả sự đói khát, sự ấm no, tình thương vẫn luôn tràn đầy, không bao giờ thiếu hụt, chỉ cần đúng lúc, nó sẽ phát huy sức mạnh của mình, cưu mang lấy hai linh hồn còn trẻ đang ươm mầm tự do, để họ còn dìu nhau đi về phía trước, ở nơi ngục tối bỗng dưng có một ánh sáng đỏ đang phập phồng bay.

-

210321, 2pm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net