08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay về hiện tại

"Vậy, em muốn ăn gì nào?" Jaemin quay sang Jisung với một nụ cười rạng rỡ, cả hai lòng bàn tay xuống mặt bàn bằng đá cẩm thạch.

"Một món gì đó thật ngọt ngào!" Đứa nhóc cười khúc khích trả lời.

Jaemin gật đầu và xoa đầu Sungie, trước khi tiến đến tủ đựng thức ăn và kiểm tra xem có gì bên trong đó hay không. Khi lướt ngón tay qua vô số thứ đồ nhựa, hộp, lon và lọ đựng trống rỗng, cậu cắn chặt môi dưới ngẫm nghĩ nhưng vẫn không thể không chú ý đến đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình ở phía sau. Jaemin có thể cảm nhận được rằng Jeno đã nhìn mình trong nhiều phút qua, thậm chí là có thể kể từ lúc anh đến đây. Cậu cố gắng quay lại nhìn khi nghe thấy Jisung cũng đang tiến lại gần người kia, và âm thanh của hai người họ rõ ràng là đang cười khúc khích.

"Cái đó! Em muốn cái đó!" Jaemin dừng ngón tay khi nghe thấy giọng nói của đứa trẻ mới biết đi, và cậu mỉm cười khi lấy ra một hình hộp chữ nhật lớn ra.

"Ngũ cốc hửm?" Cậu quay lại hỏi, nhưng cả cơ thể đột nhiên căng lên khi nhìn thấy cảnh tượng Jisung đang ngồi trong vòng tay của Jeno, gật đầu với nụ cười rạng rỡ. Nụ cười của cậu có hơi chùn lại khi nhìn thấy cái cách mà Jeno chơi đùa với bàn tay nhỏ bé của Jisung, siết chặt chúng và khiến đứa trẻ mới biết đi phá lên cười giòn tan.

Khi cảm nhận được ánh nhìn của người kia, Jeno quay mặt về phía Jaemin. Cậu ngay lập tức né tránh và đi về phía họ với một nụ cười nhẹ.

"Em có muốn làm món cốm gạo không?" Cậu hỏi Jisung, đứa nhóc gật đầu nhiệt tình. "Vâng, vâng, vâng! Chúng ta cũng có marshmallow, rất nhiều, rất nhiều marshmallow đó anh!"

"Thật sao?" Jaemin cười khúc khích khi đặt chiếc hộp lên quầy.

Cậu bé gật đầu với một tiếng "Ưm!" rõ ràng, Jaemin nhìn về phía người kia và thấy đôi mắt của Jeno đang biến thành hình mặt trăng lưỡi liềm nhỏ mà cậu đã từng rất quen thuộc.

"Vậy thì, tất cả chúng ta sẽ ăn món cốm gạo nha!" Jisung vui mừng thốt lên, "Em và anh và Jeno hyung! Chúng ta sẽ cùng nhau làm và ăn chúng nhé!"

Ánh mắt của hai người lớn chạm nhau, đôi đồng tử mở rộng khi họ cố nuốt chửng bất cứ thứ gì mà họ đang cảm thấy và suy nghĩ vì lợi ích của đứa trẻ đang đứng giữa cả hai.

“Đúng vậy.” Jaemin hít một hơi thật sâu và nói. “Tôi-tôi sẽ đi lấy marshmallow và hâm nóng chúng.” Cậu nói với người lớn hơn, người kia cũng gật đầu và đặt đứa trẻ lên một chiếc ghế cao để nó có thể quan sát Jaemin.

"Aw, nhưng em cũng muốn giúp mà!" Jisung vừa nói vừa khoanh tay.

Jaemin đang định trả lời thì nghe thấy Jeno nói, "Có lẽ để lần sau nhé, Jisung. Cái này hơi nguy hiểm vì chúng ta cần phải dùng lửa để làm tan chảy nó. Bố mẹ em đã cảnh báo với em về lửa rồi mà, phải không?"

Jaemin không nhìn thấy họ vì cậu đã quay lưng lại để chuẩn bị bếp nấu và đồ dùng, nhưng cậu vẫn có thể hình dung ra cái cách Jisung lắc đầu phản đối với đôi mắt đang mở to. Nó khiến cậu khẽ cười khúc khích.

Trong khi đang xác nhận giả định của mình, cậu nghe thấy tiếng Jeno thở dài, "Cứ để Jaemin hyung của nhóc làm bước này đã, được không?"

Jaemin nhăn mặt khi nghe thấy tên mình được phát ra từ miệng của người kia. Thật kỳ lạ khi nghe anh nói ra cái tên đó một cách tự nhiên sau ngần ấy năm. Nó khiến cậu tự hỏi liệu Jeno có còn nói về cậu nữa hay không. Nghĩ về cậu... Có thể cậu sẽ hỏi về chuyện về anh từ Hyuck và Mark.

"Hmm. Được rồi!" Cậu bé cuối cùng cũng trả lời khiến cả Jeno và Jaemin đều mỉm cười.

“Đừng lo, Sungie.” Jaemin nói khi bắt đầu cắt một que bơ. "Anh sẽ cố gắng hết sức mà."

Gần như toàn bộ thời gian đun chảy và khuấy mớ bơ cùng kẹo kia, Jaemin không thể không cảm nhận được ánh mắt của Jeno đang dán chặt vào người cậu một lần nữa.

Chết tiệt, tại sao anh ấy cứ nhìn mình chằm chằm vậy!?

Không yên tâm, Jaemin từ từ quay đầu lại, chợt nhận ra rằng mình đã đúng và vừa kịp bắt gặp ánh mắt của người yêu cũ bốn năm của mình.

Bốn năm trời. Gần như toàn bộ cuộc đời sinh viên của họ.

Cũng đã ba năm kể từ đó. Ba năm kể từ ngày họ kết thúc với nhau.

Jeno nuốt nước bọt khi bị cậu bắt gặp, nên ngay lập tức quay lại với Jisung, người đã kể cho anh nghe về những thủ thuật toán học mới mà nó học được từ bố của mình, chủ yếu là Mark. Anh tỏ vẻ ngạc nhiên trước mấy câu chuyện của nó, nhưng thỉnh thoảng không nhịn được mà lén nhìn Jaemin, chỉ để được nhìn thấy bóng lưng đang tập trung nấu ăn của cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net