First time

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I don't know anything to say about this story.Just read it///ngov///

Lưu ý:  Mình không phải người Hà Nội, mình chỉ là người thích đi du lịch.Và Hà Nội là địa điểm mình rất ấn tượng nên mình muốn mang vào trong fic.Nên mọi người xem fic với một tâm thế zui vẻ nhé! LOve!!

''Na Jaemin, đi chơi vui nhá'' Mẫu hậu vừa nói thật to vào tai Na Jaemin

Nghe có vẻ vui vẻ nhưng Na Jaemin chỉ biết thủ thỉ nói:'' Ba mẹ không thể đi cùng con hẻ!!''

Không nhịn được cái mặt nhõng nhẽo kia mẹ chỉ biết nói :" Xin lỗi con do công ty cơ sở mới đang gặp trục trặc nên ba mẹ không thể nào đi cùng con được, bé Nana đáng iu của mẹ đừng buồn, sẽ có bạn mẹ dẫn con đi tham quan nhé!"

Sợ Na Jaemin lại cằn nhằn, mẹ đã ngay lập tức lôi Jaemin vào taxi rồi bái bai .Na Jaemin cũng chỉ biết ngậm ngùi tạm biệt gia đình.

Na Jaemin được sinh ra trong một gia đình thông minh , giàu có và đáng yêu.Nhưng không vì giàu có mà Na Jaemin bê tha lêu lỏng, anh lại biết sống tự lập từ nhỏ và là người vô cùng thông minh.Vì ba mẹ rất có khiếu kinh doanh nên thường tập trung vào sự nghiệp nhiều.Chính vì thế nhà anh rất ít đi du lịch chung với nhau.Đợt này Na Jaemin vừa đậu giải nhất của một cuộc thi kiến trúc.Anh muốn dành số tiền này để mời cả nhà đi du lịch chung vừa là dịp ăn mừng cũng như giúp gia đình gắn kết với nhau hơn.Thế nhưng vì có một số việc (như trên ) chỉ còn mình Na Jaemin đi du lịch mà thôi.

Bùm một phát:

"Hú hú, Na Jaemin, Na Jaeminnnn, Số 234''

''Trời má gì vậy'' Na Jaemin hét toáng lên

Cô tiếp viên vẫn mở một nụ cười thật tươi nói khẽ: 'Dạ , đến Hà Nội rồi , mời hành khách.Xin lỗi vì đã làm hành khách thức giấc'

Vâng không sao tôi xuống liền đây

Na Jaemin vừa đi vừa không hiểu mình ngủ từ lúc nào thế.'Lúc xuống taxi lên máy bay mình nhớ mình tỉnh như sáo, mà giờ không nhớ gì hết vậy ta.Thôi kệ chắc hậu covid rồi, không nhớ gì hết chơn'

Na Jaemin bắt xe về khách sạn đã đặt trước cất đồ rồi nhắn tin cho ba mẹ mình đã đến.Na Jaemin đi vào lúc Hà Nội vừa chuyển đông.Cái không khí lạnh đang dần len lỏi vào từng đầu ngón tay, từng hơi thở và từng ngóc ngách của cơ thể.Nó tới nhanh rồi rời đi cũng mau, tuy vậy cái lạnh ấy vẫn để lại một dấu ấn khó quên trong lòng người.Hà Nội thật cách gây thương nhớ cho ta hết mà.Đi được một đoạn thì ba mẹ gọi.Chưa kịp lên tiếng thì bố mẹ đã bảo

''Con tới rồi hả, mẹ có kêu chú bạn bố mẹ dẫn con đi tham quan nha,con đang đứng đâu thế''

'' Dạ ở quán chè cây me ở kế bên khách sạn con đó ''

''Oke đứng yên đó nhé chú đó tới, đi chơi zui ''

'Ủa, mà...'

Bípp

Na Jaemin thầm bất lực , anh vốn hướng nội mà lại phải đi với người lạ (Lee Jeno nào đó theo lời ba mẹ bảo), haizz đã vậy còn làm phiền người ta, không biết sao luôn.Mà thôi kệ đi.

Một lúc sau...

Lại là một lúc sauuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu

Vẫn chưa thấy ai cả, với cái tính nóng vội của Na Jaemin.Na Jaemin bực dọc tự đi một mình , miệng vẫn không ngừng chửi rủa người nọ.

Đang đi thì có người hỏi :''Cậu phải là Na Jaemin không?''

''Uhm, đúng rồi mà cho hỏi ai vậy ạ''

''Tôi là người cậu đang mắng mỏ nè, Lee Jeno bạn của ba mẹ cậu, rất hân hạnh vì được làm hướng dẫn viên cho cậu''

Đơ một hồi, Na Jaemin mới có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt.

''Êyyy Na Jaeminnnnn''

''Hả, à chào anh nhá, ủa mà tui hỏi anh tý.''

''Năn nỉ mới cho hỏi ''Lee Jeno cợt nhả thả miếng

Ừ! Như một gáo nước lạnh Na Jaemin dành tặng cho người kia

''HUIIII, hỏi ik anh nghe nè bé!''(Lee Jeno trong fic này ko ngầu lắm đâu hehe)

''Ủa mà anh làm hướng dẫn viên cho tui rồi có ảnh hưởng đến công việc của anh không??''

''Ý bé là đang lo cho anh hả.''(Nhận được ánh mắt khinh bỉ của Nana) anh ngậm ngùi nói tiếp:'' Thực ra anh đang làm giáo viên của trường cấp 3 với founder một công ty thương hiệu nước hoa.Anh mới đi công tác về nên trường cho nghỉ 2 tuần , còn công ty thì anh cho mọi người đi Đà Lạt òi nên em đừng lo phiền nhé''

"Ồ ghê dị, mà anh học ngành quản trị kinh doanh à''

"Anh học 2 trường đại học vừa sư phạm với kinh doanh lun''

''Xin miếng vía''

''Ote!Mà em học giỏi mà nói j dậy.Hình như em mới tới đúng không, chờ anh chắc lâu nhể, tại anh đi nhầm đường.Thôi mình đi ăn he, anh dẫn em đi tới quán này ngon lắm''

Không để Na Jaemin lên tiếng, anh kéo cậu đi kế bên mình, tay lúc nào cũng xoa đầu cậu, luôn miệng hỏi có lạnh lắm không

(Trời ơi dậy sao Na Jaemin không rung động cho được)

_____________________________END__________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC