10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jisung xâu chuỗi các sự việc lại với nhau, nó cảm thấy câu chuyện này thật quá mức phi lý, tuy rằng Lee Jeno ghen tuông vô độ, hành động có chút dại dột, nhưng dựa vào hoàn cảnh hiện tại, nhất định là có ẩn tình, hoặc Mark không biết rõ hoặc Mark cũng đang cố gắng che giấu điều gì đó.

- Sau khi Lee Jeno rời khỏi, anh nhận được tin nhắn của Jeon Somi, cô gái đóng chung vở nhạc kịch với Lee Jeno, em còn nhớ chứ?

- Somi đã gửi cho anh địa chỉ của quán bar, bảo anh nói với Jaemin khoảng mấy tiếng nữa đến quán bar đó đưa Jeno về nhà. 

Park Jisung giống như người biết hết mọi chuyện lại giống như người chẳng biết chuyện gì hết, vấn đề rõ ràng nằm ở suy nghĩ quá cứng nhắc và ngang bướng của cả Lee Jeno và Na Jaemin, không ai chịu gạt bỏ lòng tự trọng sang một bên, cũng không ai chịu khuất phục trước ai. 

Trước đây chưa từng xảy ra tình huống quái đản này, cứ cho là cả hai người cùng sai, nhưng chỉ cần một trong hai người lên tiếng trước, chẳng phải người kia sẽ lập tức mềm lòng và mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách ổn thỏa hay sao?

Park Jisung lấy điện thoại gọi cho Na Jaemin ngay trước mặt Mark, những tiếng tút dài đều đặn khiến nó cảm thấy thời gian giống như bị kéo dãn ra, càng lúc càng nóng ruột.

Park Jisung muốn chạy đi tìm Na Jaemin, muốn kéo anh vào một cái ôm ấm áp, truyền cho anh sức mạnh tinh thần, để anh không còn cô độc và sợ hãi, nó hiểu tính cách của Na Jaemin, anh ghét nhất là những người có thái độ sống thiếu đạo đức như vậy. 

Park Jisung còn muốn sở hữu năng lực siêu nhiên, điều khiển thời gian, chỉ cần một câu thần chú đơn giản là có thể hóa giải được mọi rắc rối, hoàn cảnh phức tạp hiện tại sẽ nhanh chóng được giải quyết gọn gàng.  

Song đáng tiếc, Park Jisung chỉ là một người bình thường trong vô số những người bình thường, đang chật vật từng ngày với cuộc sống, nó không sở hữu năng lực siêu nhiên, cũng chẳng phải đại diện có tiếng nói ngoài xã hội, điều duy nhất nó có thể làm là chờ đợi chuyện này mau chóng kết thúc.

***

Lee Jeno ngồi ngoài ban công, châm điếu thuốc, hút một hơi rồi nhả ra một làn khói trắng, hắn thả lỏng người trên chiếc ghế tựa mềm, quan sát đường phố sôi động qua những thanh chắn phủ bụi. 

Lee Jeno chưa từng hút thuốc tại ký túc xá, đặc biệt là trước mặt Na Jaemin, bởi vì Na Jaemin ghét nhất là mùi khói thuốc độc hại, nhưng giờ phút này, căn cứ vào sự vắng mặt của Na Jaemin, Lee Jeno tự cho phép bản thân phá vỡ quy tắc của chính mình.

Đầu hắn ong ong, có cảm giác hơi chóng mặt, phần bả vai nhức mỏi, có lẽ do tối hôm qua hắn uống quá nhiều rượu, sau đó lại ồn ào một trận nên bây giờ cơ thể đang phải gồng lên để gánh chịu hậu quả.

Đã vài ngày trôi qua kể từ buổi tối hôm ấy, sau câu nói kia, Na Jaemin hoàn toàn cắt đứt liên lạc với hắn. Cậu đi đâu, làm gì, bên cạnh ai, hắn đều không hay biết, rất nhiều lần Lee Jeno mở điện thoại định gọi cho Na Jaemin nhưng sau đó hắn lại ném điện thoại ra chỗ khác, hắn cũng soạn những tin nhắn rất dài, nội dung toàn bộ đều là bày tỏ nỗi nhớ, muốn hỏi xem Na Jaemin đang ở đâu, có an toàn hay không... nhưng cuối cùng hắn lại xóa sạch không còn một chữ. 

Khoảng mười phút trước, hắn lấy hết can đảm để bấm nút gọi, từng tiếng tút đơn điệu kéo dài giống như từng lưỡi dao cứa vào tim hắn, khiến hắn vừa đau đớn vừa căng thẳng, lúc ấy hắn đã nghĩ, nếu bây giờ Na Jaemin nghe máy thì hắn nên nói với Na Jaemin điều gì, cuối cùng hắn lại bật cười vì sự ngu ngốc của mình, sẽ không có nếu, bởi vì bây giờ Na Jaemin đang hạnh phúc bên một người khác, cậu nhất định sẽ không nghe điện thoại của hắn. 

Lee Jeno nhớ lại thời điểm hắn điên cuồng bỏ chạy khỏi bữa tiệc, hắn đau đớn gục xuống ven đường, bộ dạng hắn lúc ấy nhất định là rất thảm hại, rồi đột nhiên hắn nghe được một thanh âm trong trẻo vang lên từ phía sau, cô gái lúc trước từng khiến hắn nảy sinh cảm giác cực kỳ chán ghét, bây giờ lại trở thành ân nhân cứu rỗi linh hồn mục nát của hắn, cô gái chủ động tiến đến bên cạnh hắn, đỡ hắn đứng dậy, kéo hắn ra khỏi cơn ác mộng nặng nề, cho hắn những lời khuyên tốt đẹp để có thể tiếp tục giữ vững niềm tin vào cuộc sống.

Lee Jeno uống rất nhiều, nhiều đến mức hắn hoàn toàn không biết gì nữa, hắn đã quên mình làm ra những trò hề đáng khinh bỉ, đã cư xử tồi tệ với người khác như thế nào. 

Hắn chỉ biết ngày hôm sau tỉnh dậy, hắn đang nằm yên ổn trên một chiếc giường rộng trong một ngôi nhà xa lạ của một người bạn học cùng lớp, Lee Jeno cũng không mấy ngạc nhiên, hắn rất bình tĩnh hỏi người bạn học, hắn đến đây bằng cách nào, người bạn học nhún vai nói, nửa đêm hôm trước có người gọi điện thoại cho mình, nhờ mình đến quán bar ở địa chỉ kia đón hắn. 

Người gọi điện thoại có chất giọng mềm mại song ngữ điệu lại rất khẩn thiết, người bạn học không nói rõ mà hắn cũng chẳng có tâm trạng dò hỏi kỹ càng. 

Lee Jeno thừa nhận, hắn không thể đối mặt với Na Jaemin tại thời điểm này.

Hắn đã tự tát vào mặt mấy cái đau rát để tìm kiếm sự tỉnh táo. 

Và hiện thực đã nói cho hắn biết, câu chuyện diễn ra trong bữa tiệc buổi tối hôm đó không phải là một cơn ác mộng, hắn không thể nào trốn tránh, hắn bắt buộc phải đối mặt với nó. 

Lee Jeno ở bên ngoài suốt một tuần, ngày nào cũng uống rất nhiều rượu, dường như chỉ trong cơn say hắn mới cảm nhận được lòng mình có một mảnh bình yên, mà chính thứ bình yên giả dối ấy lại đang che khuất những đợt sóng cuồn cuộn trong lòng.

Những lúc tỉnh táo, Lee Jeno lại trở về với dáng vẻ bất cần, hắn hút hết một bao thuốc chỉ trong một ngày, xuyên qua màn khói đặc quánh, hắn mơ hồ nhìn thấy khung cảnh ấm áp bên trong ngôi nhà, Na Jaemin đang bận rộn nấu cơm, hắn đứng ở phía sau ôm cậu thật chặt, thỉnh thoảng lại hôn vào má cậu, khi ấy Na Jaemin vừa cười vừa bảo hắn mau buông cậu ra, nếu không sẽ cho hắn nhịn đói, mà hắn thì đương nhiên không sợ nhịn đói vậy nên cũng nhất quyết không buông.  

Thường thường, Na Jaemin sẽ vui vẻ hùa theo những trò đùa ngớ ngẩn của hắn, gian bếp ấm cúng giống như một phòng hòa thanh đầy ắp tiếng nói cười xen lẫn với âm điệu của đồ vật, bầu không khí sôi nổi và hạnh phúc. 

Hóa ra, hắn nhớ Na Jaemin nhiều đến thế, hắn hút thuốc để giảm bớt sự căng thẳng, để xua tan đi hình bóng Na Jaemin, cuối cùng lại phản tác dụng, khói thuốc chỉ khiến hắn càng nhớ Na Jaemin nhiều hơn mà thôi, khiến hắn hồi tưởng triền miên những lãng mạn gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.

Na Jaemin bước vào đời hắn từ rất sớm, hắn còn chưa kịp cảm nhận những tháng ngày vô lo vô nghĩ thì cậu đã cầm bút vẽ nguệch ngoạc lên tâm hồn hắn đủ mọi cung bậc cảm xúc.

Lee Jeno không biết Na Jaemin có bị hắn ảnh hưởng điều gì hay không, hắn chỉ biết rằng, cho dù Na Jaemin lỡ làm chuyện không đúng với hắn, cho dù cậu đối xử tệ bạc với hắn, hắn vẫn sẽ dung túng cậu như vậy, vẫn chẳng thể ghét bỏ hay sinh lòng thù hận.

Hắn có nên trở về để gặp cậu, hạ thấp cái tôi của bản thân, ôm cậu vào lòng, vuốt ve tấm lưng thanh mảnh ấy và nói hắn sẵn sàng tha thứ cho tất cả những điều tồi tệ kia, chỉ cần cậu vẫn còn yêu hắn, vẫn còn cần hắn trong cuộc đời này. 

Hắn sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ mềm mỏng khuyên nhủ cậu hãy chấm dứt tất cả những suy nghĩ và hành động đối với anh chàng kia đi, có như vậy hắn mới chấm dứt được những cơn say triền miên làm hao mòn thể xác và cả mùi vị cay nồng độc hại của khói thuốc.

Phải chăng, số phận đang từng bước thử thách lòng kiên nhẫn của cả hai người?

Từ xưa đến nay, hai người đều chung sống hòa bình và hạnh phúc, chưa từng trải qua sóng gió, sự việc trên giống như một phép thử đầy khó khăn đối với họ, họ không hề có kinh nghiệm, cũng không có chút kỹ năng nào trong việc giải quyết những mẫu thuẫn phát sinh đột ngột như vậy. 

Thế nên khi Lee Jeno mở cánh cửa bước vào ký túc xá, thứ hắn nhận được không phải là dáng vẻ yêu kiều hay thanh âm ngọt ngào của Na Jaemin mà lại là vẻ mặt sững sờ cùng sự thắc mắc đắng chát của Park Jisung. 

Lee Jeno đã kỳ vọng biết bao vào những điều tốt đẹp, về sự hiện diện quen thuộc của Na Jaemin trong tổ ấm của riêng họ, hắn tha thiết muốn được cùng Na Jaemin ăn một bữa cơm vui vẻ giống như trước đây, nhưng hiện thực không nằm trong điều ước, khi hắn lựa chọn trở về thì Na Jaemin lại cố gắng tìm cách rời đi, hắn không chỉ hạ thấp mà còn sẵn sàng vứt bỏ cái tôi của bản thân để có thể cùng Na Jaemin hàn gắn mọi vết nứt, vậy mà từ đầu đến cuối, Na Jaemin chẳng hề nghĩ cho hắn dù chỉ một chút, nếu cứ như vậy sớm muộn hai người họ cũng sẽ lạc mất nhau.

***

Na Jaemin vào mục tin nhắn, phần tin nhắn của Mark hiển thị ngay trên đầu, cậu bấm vào những tin nhắn thoại mà Mark đã gửi cho mình, kiên nhẫn nghe anh nói. 

Cậu không chấp nhận bất cứ sự cố gắng liên lạc nào từ Lee Jeno hay Park Jisung suốt mấy ngày vừa rồi, Na Jaemin muốn trả tự do cho chính mình, tạm thời sống ích kỷ vì bản thân, không phải với tư cách là vợ sắp cưới của Lee Jeno, hay trên cương vị là anh trai của Park Jisung. 

Jaemin, em đang ở đâu? Jaemin, em hãy nghe anh nói, anh không liên lạc được với em vậy nên anh đã trực tiếp chạy đến ký túc xá tìm em.

Jaemin, nghe anh, quay về đi, anh đã gặp Jeno và Jisung, họ đều rất lo cho em.

Jeno thậm chí còn nghĩ rằng em đang ở chỗ anh, điều này làm anh rất khó xử. Jaemin, em cần phải giải thích rõ ràng mọi chuyện với Jeno, anh không muốn giữa hai người xảy ra mâu thuẫn chỉ vì những hành động vô tình của anh.

Trước đây là do anh không biết về mối quan hệ giữa em và Jeno, anh nghĩ rằng hai người chỉ là bạn... Jaemin, thật xin lỗi vì đã gây phiền phức cho em.

Nếu em nhận được tin nhắn của anh, hãy chủ động gọi lại cho anh, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em. 

Na Jaemin thở dài, ngước nhìn bầu trời vằn vện những đám mây đỏ cam hồng rực, hoàng hôn xứ này rất đẹp, mà điều gì càng đẹp càng khiến người ta dễ động lòng, chỉ là động lòng rồi cũng đồng nghĩa với việc tự mình chuốc lấy những khổ đau.  

Sau tất cả, Na Jaemin còn có thể quay về nữa sao? Na Jaemin ước rằng, cậu không nghe lời Mark đến quán bar đêm hôm ấy. Na Jaemin cũng ước rằng, cậu nghe lời bản thân, ở lại chăm sóc vết thương cho Mark, sau đó đưa anh về nhà, thành tâm cúi đầu gửi một lời xin lỗi muộn màng đến anh.

À không, Na Jaemin bật cười, cậu phải ước rằng mình không nên ngỏ lời muốn cùng Lee Jeno đến tham gia bữa tiệc mà ngay từ đầu hắn đã không có ý định tham gia. 

Phải rồi, chính Lee Jeno là người chủ động muốn ở nhà với cậu, muốn chia sẻ khoảng thời gian riêng tư của hắn với cậu, nhưng cậu lại nhất quyết ép buộc hắn phải đưa mình đến bữa tiệc bề bộn thị phi. 

Suy cho cùng, khởi nguồn của tất cả những rắc rối ấy đều xuất phát từ bản thân Na Jaemin, đều do cậu ngang ngạnh tự mình chuốc lấy, chuyện này từng bước dẫn đến chuyện kia, cũng không thể trách Lee Jeno. 

Một giọt, hai giọt, ba giọt, bốn giọt, nước mắt cất giấu trong lòng mắt ồ ạt trào ra, chảy xuôi xuống, khẽ chạm vào khóe miệng, đắng ngắt.

Đêm hôm ấy, khi Na Jaemin đi lướt qua Jeon Somi bước vào bên trong, hương vị nồng đậm của rượu mạnh bao trùm lên thân hình to lớn cùng tâm trí rệu rã của Lee Jeno, Na Jaemin nhìn dáng vẻ quằn quại của hắn, trái tim cậu trở nên yếu mềm. 

Đã rất lâu rồi Na Jaemin mới lại trông thấy Lee Jeno đối xử tệ với bản thân hắn như vậy, sự tỉnh táo và lanh lợi thường ngày dường như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi con người hắn, Na Jaemin run rẩy nhịn xuống tất cả những uất ức, vòng tay đỡ lấy cơ thể hắn, từng bước đưa hắn ra ngoài.

Cảm nhận được sự tiếp xúc thân mật từ một người khác, Lee Jeno cố gắng giành giật chút ý thức cuối cùng còn sót lại, hắn quay sang nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt đờ đẫn, sau đó bật cười một cách khó hiểu, hắn kề sát môi vào vành tai người ấy, hơi thở ngắn dài nồng nặc mùi rượu phả vào khuôn mặt lạnh lùng kia, từng câu chữ đều bị ngắt quãng, tạo nên một sự rời rạc khó chịu, thanh âm trong cổ họng giống như bị kéo ngang ra, thế nhưng Na Jaemin lại đặc biệt nghe rõ, rõ đến mức về sau mỗi lần ngoan cố nhớ lại, đều cảm thấy đau đớn đến mức muốn lập tức tan biến khỏi thế giới này. 

- Cậu đưa tôi đi đâu?

- Tôi chưa muốn về...

- Tôi không muốn nhìn thấy Na Jaemin. 

- Jeon Somi, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đến quán khác, tôi mời cậu.

- Jeon Somi, là cậu đúng không? 

- Jeon Somi... tôi xin lỗi, xin lỗi vì nhận ra tình cảm của cậu... nhưng không cách nào tiếp nhận được thứ tình cảm ấy. 

- Sau này... à không, sáng ngày mai... cậu sẽ trở về Hà Lan, đúng không?

- Jeon Somi, cậu còn nhớ câu hỏi trước đây cậu từng hỏi tôi không?

- Nếu, nếu như tôi gặp cậu trước, tôi đã có thể để cho bản thân mình... rung động rồi.

Na Jaemin chấn động, mọi giác quan đột ngột bị đóng băng, cánh tay đang đỡ Lee Jeno hoàn toàn buông thõng, khiến cơ thể hắn dần dần trượt xuống sàn.

Lee Jeno nằm bất tỉnh dưới chân cậu. 

Lee Jeno là đang trả thù cậu sao? 

Lee Jeno hận cậu đến mức coi hơn hai mươi năm qua đều biến thành lỡ lầm tuổi trẻ, từng ấy những ngọt ngào ấm êm đều trở thành những nuối tiếc nhất quyết muốn vãn hồi?

Hắn cố tình hiểu sai sự việc, hắn không để cậu giải thích đã chạy đến đây tự động giãi bày hết tâm tư với người khác, như vậy thứ tình cảm tưởng chừng thiêng liêng giữa hắn và cậu rốt cuộc lại trở thành trò đùa dai dẳng nhất trong cuộc đời cả hai.

- Na Jaemin, đừng ngồi đấy nữa, vào nhà đi.

Na Jaemin giật mình, vội dùng tay áo lau sạch nước mắt vương vãi đầy mặt, có chiếc khăn vuông màu nâu nhạt nhẹ nhàng chấm lên gò má của cậu.

Nước mắt của Na Jaemin gặp sự dịu dàng của Huang Renjun giống như tảng băng trôi gặp ngày nắng ấm, liên tục tan chảy hòa vào đại dương rộng lớn, mà Huang Renjun đứng đối diện với Na Jaemin, ân cần giúp cậu xóa đi dấu vết của nỗi buồn cũng chỉ yên lặng không nói một lời.

Sau cùng, Na Jaemin theo Huang Renjun vào nhà, ngồi bó gối trong căn phòng chật hẹp, thầm cảm ơn người bạn tốt đã giúp đỡ mình những lúc khó khăn.

Huang Renjun là bạn đồng niên học cùng khoa với Na Jaemin, bởi vì đều là người châu Á nên văn hóa có sự tương đồng ở một mức độ nhất định, việc làm quen trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Trước đây, thế giới bao la, sặc sỡ và sôi động như vậy, nhưng đối với Na Jaemin, tất cả chỉ thu bé lại vừa bằng một Lee Jeno, Na Jaemin hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh. Lee Jeno và Na Jaemin là những cá nhân có mục đích sống rất rõ ràng, tương lai được phác họa ngay từ khi mới chào đời, nên ngoài đối phương ra, không nhất thiết phải chú trọng đến bất cứ người nào hay bất cứ sự việc nào không liên quan. 

- Jaemin, cậu nên trở về nói rõ ràng mọi chuyện, cậu không thể trốn tránh mãi được.

Huang Renjun duỗi thẳng chân nằm dài trên chiếc giường đơn, hai bàn tay đan vào nhau đặt sau đầu, hai mắt nhắm lại. 

Đối với chuyện tình ái, Huang Renjun giống như tờ giấy trắng chưa vương nét mực, trong đầu nghĩ sao thì ngoài miệng nói vậy, hoàn toàn suy đoán theo cảm tính, cũng không biết thêm thắt từ ngữ sao cho thật lãng mạn, dễ nghe.  

Na Jaemin cũng không được tính là bạn thân của Huang Renjun, nhưng xuất phát điểm gần giống nhau, có thể gọi thân thương là một nửa đồng hương, bởi vì Huang Renjun vốn là dân tộc Triều Tiên ở Trung Quốc, lúc đang tập nói đã có thể nghe hiểu được một nửa tiếng Trung, một nửa tiếng Hàn, tốt nghiệp trung học, gia đình nhất quyết đẩy đi du học, đến nơi lại có duyên gặp gỡ với Na Jaemin, kết thành đôi bạn cùng tiến, đời sống du học sinh vừa đơn độc vừa tẻ nhạt cũng coi như có chút niềm vui nho nhỏ và những kỷ niệm thú vị.

- Hôn lễ được định sẵn, vé máy bay cũng đã đặt, nhưng lúc này tôi không thể quay về được, linh cảm mách bảo tôi như vậy.

- Renjun, tạm thời cho tôi ở lại nhà cậu mấy hôm được không, cảm ơn cậu, còn chuyện tình cảm hãy để thời gian trả lời.

- Mà cậu đã thương thì thương cho trót, cậu yên tâm tôi sẽ trả tiền điện nước đầy đủ.

- Na Jaemin đồ ngốc nhà cậu, cậu nghĩ tôi đuổi cậu về để tiết kiệm tiền điện nước sao?

- Jaemin, mặc dù tôi chưa từng yêu ai, lại hay hành động theo cảm tính, nhưng lần này tôi khuyên cậu nên sớm quay về để nói rõ ràng mọi chuyện.

- Hai người là thanh mai trúc mã, chứ không phải mối quan hệ xa lạ nửa vời, bản thân tôi nhiều lúc cũng mong ước được như các cậu, bỗng một ngày thức dậy thấy mình phải lòng một người, sau đó cùng nhau trải qua đoạn tình cảm ngọt ngào đến chẳng thể nào quên và tiến tới hôn nhân chung sống cả đời, như vậy chẳng phải rất mãn nguyện, rất hạnh phúc hay sao? 

Suy nghĩ màu hồng của Huang Renjun khiến Na Jaemin bật cười, cậu liên tục lắc đầu, cũng không đáp lời mà chỉ ngồi đăm chiêu như vậy đến tận nửa đêm.

Khi Na Jaemin thoát ra khỏi mê cung cảm xúc của chính mình, quay đầu lại, Huang Renjun đã ngủ say, dáng ngủ ngay ngắn, nhịp thở đều đặn, Na Jaemin sợ mình tạo ra những tiếng động ồn ào làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người trên giường, cậu liền đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa, đi ra ngoài.

Vừa ngồi xuống mặt ghế đá lạnh băng, cậu chợt nhớ đến những tin nhắn thoại của Mark hồi chiều, Na Jaemin bình tĩnh nghe lại toàn bộ nội dung sau đó bấm nút gọi.

Chưa đến năm giây đã có người nghe máy, Na Jaemin thoáng giật mình, cậu mở to mắt, điều chỉnh giọng nói, cố gắng tỏ thái độ nhiệt tình trước sự quan tâm quý giá của anh.

- Anh Mark, chuyện quan trọng anh muốn nói với em là chuyện gì?

Lúc nhận được cuộc gọi của Na Jaemin, Mark rất ngạc nhiên, cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng, anh vừa vui sướng vừa lo sợ, ngon tay run run chạm vào nút nghe màu xanh trên màn hình, kể từ sau buổi tối hôm đó anh cũng chưa có cơ hội gặp lại cậu.

Nhưng chuyện quan trọng mà anh muốn nói, suy cho cùng cũng chỉ quan trọng đối với một mình anh.

Vì muốn tìm một lý do chính đáng khiến cậu để tâm nên mới phải dùng đến cách này.

Mark tự chế nhạo bản thân, thật may vì không phải đối mặt với cậu nói ra những lời ngu ngốc như vậy, anh hít một hơi thật sâu và thở ra một hơi dài, lòng bàn tay cầm điện thoại lúc này đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, anh hồi hộp, cố gắng giữ cho giọng nói của mình được bình thường nhất. 

- Em có từng nghĩ chuyện xảy ra bốn năm trước chỉ là tình cờ không?

- Bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì?

Mark chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện với câu hỏi đột ngột, đảo ngược tình thế này của Na Jaemin, anh thoáng chốc trở nên bối rối và sợ hãi giống như trẻ nhỏ làm điều sai.

Bàn tay đang cầm điện thoại trở nên run rẩy, bàn tay còn lại bám chặt vào mép bàn, Mark thực sự không biết phải nói gì tiếp theo, anh có cảm giác hiện thực vừa nhấn chìm anh xuống một bể nước lạnh, khiến anh bừng tỉnh và sau đó là hoảng hốt, đây không phải là một giấc mơ, suýt chút nữa anh đã xúc động đến mức tự bán đứng bản thân, đem hết tất cả tâm tư và sự cố chấp của mình ra phơi bày dưới ánh sáng chói lòa.  

- À... không có gì...

- Jaemin, em đang ở đâu, ngày mai anh sẽ qua gặp em.

- Em đang ở nhà bạn, gặp anh sau.

Na Jaemin định tắt máy, nhưng trong lòng lại cảm thấy có lỗi, cậu chần chừ vài giây sau đó lên tiếng.

- Mark, cảm ơn anh.

- Cảm ơn anh vì tất cả.

Mark buông tiếng thở dài, đầu ngón tay thuần thục gảy đàn ghi-ta tạo ra thứ âm thanh đượm buồn.

Sao anh có thể nói cho cậu nghe được, sao anh có thể thừa nhận rằng, bốn năm trước thực chất không phải anh ngẫu nhiên gặp cậu trên đoạn hành lang ấy rồi lại ngẫu nhiên làm đổ cà phê lên áo cậu, cuộc đời không có nhiều sự ngẫu nhiên như thế. 

Là bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy cậu trai tóc hồng đúng vào mùa anh đào nở rộ, là bởi vì cơn gió xuân mát lành năm ấy vô tình lướt ngang qua đúng lúc cậu trai nâng khóe môi cười ngất ngây. 

Là bởi vì sự diễm lệ khi ấy đã được thu trọn vào trong tầm mắt, hằn sâu vào bức tường ký ức, là bởi vì lần đầu tiên anh gặp em đã cảm thấy chúng ta giống như có duyên từ kiếp trước, bất chợt thích em nhưng không có cách nào bày tỏ, nên đành chọn cách bất chợt làm quen với em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net