01 (HOÀN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Nếu ta cùng cha của con ly hôn, con sẽ đồng ý ở với ai?

Phác Chí Thành đã nghe câu nói này vô số lần trong các bộ phim truyền hình về đạo đức gia đình, thậm chí tối hôm qua nó vừa mới xem xong, liền thao thức trắng đêm lau nước mắt.

Vốn là đứa trẻ khỏe mạnh, tứ chi hoàn chỉnh, sống trong tổ ấm hạnh phúc, Phác Chí Thành thuận lợi lớn lên dưới sự yêu thương bao bọc của hai người bố, mặc dù đam mê mấy bộ phim có nội dung phức tạp trộn lẫn tình tiết gay cấn song bản thân chưa bao giờ trải qua loại chuyện cẩu huyết này.

Mỗi lần Chung Thần Lạc đến chơi làm khách đều bị Phác Chí Thành lôi kéo ngồi xem các thể loại chương trình TV, tới phim truyền hình về đạo đức gia đình PTSD, Phác Chí Thành vẫn nhớ ngày đó Chung Thần Lạc nói với nó rằng.

- Chí Thành, cậu là một đứa trẻ may mắn, cậu có cuộc sống thật tuyệt và rất nhiều khoảng thời gian thư thái.

Nhưng hôm nay, giữa đêm khuya, Phác Chí Thành đi vệ sinh ngang qua phòng phụ huynh, ngẫu nhiên nghe hai chữ ly hôn thoát khỏi vòm miệng La Tại Dân lách qua khe cửa hẹp chui tọt ra ngoài, đập bồm bộp vào mang tai, trong lòng chợt nhức nhối như bị từng nhát roi hung hăng quất mạnh đến bầm dập thâm tím.

Lấy năm năm kinh nghiệm của người hâm mộ chuyên theo dõi phim truyền hình đạo đức cao cấp, cộng thêm thời gian rảnh rỗi mày mò các loại văn bản báo chí trên mạng, Phác Chí Thành tức khắc thiết lập mười nghìn từ ngữ trong não bộ, cố gắng thuyết phục phụ huynh của mình tuyệt đối đừng ly hôn.

Vì vậy, nó hùng hổ đạp cửa xông vào, hét rống tràng dài.

- Nếu các người thực sự muốn ly hôn vậy không bằng để con chết quách đi.

- Trên thế giới làm sao lại tồn tại bậc phụ huynh tàn nhẫn như các người, chỉ phụ trách sinh không phụ trách dưỡng?

La Tại Dân khóe miệng giật giật, buông lời khiêu khích.   

- Trường hợp ta ly hôn với Lý Đế Nỗ, con định sẽ sống cùng ai?

Phác Chí Thành đờ đẫn, hướng ánh nhìn về phía Lý Đế Nỗ và La Tại Dân rồi ngây ngốc quỳ sụp, dáng vẻ khổ sở, tha thiết rên rỉ cầu xin bọn họ đừng ly hôn, coi như con van lạy các người.

Lý Đế Nỗ ở bên cạnh nói dăm ba câu, đại loại dù bất cứ chuyện gì xảy ra, Phác Chí Thành cũng nhất quyết đừng lựa chọn đi theo ai.

Ngày hôm sau, Phác Chí Thành gấp gáp vọt tới trước mặt Chung Thần Lạc, dùng đôi mắt sưng húp hình sợi chỉ hỏi Chung Thần Lạc một câu xanh rờn.

- Song phương ly hôn có phải chịu trách nhiệm pháp lý đối với con cái của họ không?

Chung Thần Lạc lắc đầu, rút điện thoại di động lướt đến trang chủ google rồi lờ mờ đáp.

- Tôi không biết, nhưng ở Trung Quốc của chúng tôi, Điều 21 Luật Hôn nhân quy định.

"Khi cha mẹ không thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng con cái, con cái chưa thành niên hoặc không thể sống tự lập có quyền yêu cầu cha mẹ cấp dưỡng. Ngược lại, con cái có nghĩa vụ cấp dưỡng, phụng dưỡng cha mẹ. Con cái phải phụng dưỡng cha mẹ và giúp đỡ họ bằng vật chất, tài chính, là một nghĩa vụ không tránh khỏi. Khi con cái không thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng thì cha mẹ không có khả năng lao động, đời sống khó khăn có quyền yêu cầu con cái chi trả tiền phụng dưỡng."

- Cậu đang đọc gì vậy?

- Lý thuyết nâng cao.

Phác Chí Thành trút gánh nặng thở phào nhẹ nhõm rồi lại liên tục lắc đầu.

- Phụ huynh của cậu có ly hôn hay không tôi không biết, dù sao cha mẹ tôi cũng sẽ ly hôn.

- Thần Lạc a, chúng ta thực sự là một cặp uyên ương khổ mệnh.

Chung Thần Lạc có điểm ghét bỏ kiểu móc nối, bám dính như thế này.

Phác Chí Thành, thí sinh đang chuẩn bị cho kỳ thi trung học phổ thông, về tới nhà bạo gan đập cặp sách lên bàn uống trà, La Tại Dân thấy vậy liền sửng sốt, tuổi dậy thì tư duy lệch lạc, nhất thời nổi loạn, ngông nghênh muốn tạo phản?

- Bố Tại Dân, Thần Lạc nói, cho dù các người ly hôn cũng vẫn phải nuôi con, nhưng nếu các người thực sự ly hôn, bất kể ai con cũng không đi theo, đó là nguyên do vì sao các người vĩnh viễn không có khả năng ly hôn.

- Chí Thành, ta hỏi con, đây là loại logic gì?

La Tại Dân có chút dở khóc dở cười.

- Bố Tại Dân, con chuẩn bị bước vào kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông.

- Nếu các người nhất quyết muốn ly hôn khẳng định sẽ ảnh hưởng đến tinh thần và thành tích của con. Con thi trung học phổ thông không đạt kết quả tốt chẳng phải sẽ liên quan tới tương lai, chuyện cả đời của con? Các người nỡ lòng để con như vậy sao?

Lý Đế Nỗ tan tầm trở về nhà vừa vặn chứng kiến cảnh ngộ hết sức oái oăm, hắn thản nhiên hỏi La Tại Dân, Phác Chí Thành lại dở chứng hay phát bệnh gì, bài kiểm tra chỉ đạt hai mươi lăm điểm?

- Thằng bé bảo chúng ta không được ly hôn.

- Chí Thành, con đang nguyền rủa chúng ta?

Lý Đế Nỗ mặt mày hung dữ, hằm hằm túm chặt vành tai Phác Chí Thành.

Phác Chí Thành bị Lý Đế Nỗ giáo huấn một trận tơi tả, thật thật thà thà ngồi trên ghế sofa bày ra bộ dạng oan ức, một bên tai đỏ gay đỏ gắt, đỏ chướng cả mắt.

- Chí Thành, ta bảo con ngày thường xem ít phim truyền hình thôi, con mong chờ chúng ta ly hôn đến vậy sao?

- Nhưng tối hôm qua con nghe được...

- Đó là chú thím của con ly hôn, chúng ta đang nghĩ cách khuyên can bọn họ...

Ngày hôm sau, Phác Chí Thành tất tưởi chạy tới trường ôm chặt lấy Chung Thần Lạc, dịu giọng an ủi.

- Thần Lạc a, làm thế nào bây giờ...

- Phụ huynh của cậu không ly hôn nữa?

- Không phải cha mẹ Thần Lạc ly hôn sao?

- Đúng, tôi tưởng hôm qua đã nói với cậu?

- Vậy, làm thế nào bây giờ?

- Dù sao hai người bọn họ cũng phải có một người nuôi dưỡng tôi.

Chung Thần Lạc gác chân, vừa gặm bánh pocky vừa đọc sách.

Tuy nhiên, Phác Chí Thành về tới nhà ngồi chồm hổm ngoài cửa đúng thời điểm nghe phụ huynh của mình bàn bạc vấn đề này, cho dù nó không hiểu chuyện tình cảm phức tạp giữa người lớn thì cũng nên biết cuộc hôn nhân của chú thím đã đến hồi rạn nứt.

Phác Chí Thành nhớ tới điệu bộ phóng khoáng cùng thái độ hờ hững của Chung Thần Lạc sáng nay, trong lòng vẫn cảm thấy bứt rứt, khó chịu. Nếu đổi lại là nó, căn bản không thể thoải mái tiếp nhận việc phụ huynh lạnh lùng ly hôn, Phác Chí Thành yên ắng ngồi xổm ở góc tường bĩu môi, La Tại Dân cầm cốc ra ngoài rót nước thoáng giật mình liền run rẩy đánh đổ cả nước.

- Chí Thành, con ngồi đây làm gì?

Phác Chí Thành nhảy dựng, thân hình đồ sộ treo vắt vẻo trên người La Tại Dân ôm ôm ấp ấp, nó cắn răng hỏi.

- Bố Tại Dân, chú thím Chung thực sự muốn ly hôn sao?

La Tại Dân gật đầu.

- Vậy Thần Lạc phải làm thế nào?

Bị đứa trẻ quái đản, chân tay loằng ngoằng bấu víu, La Tại Dân nhíu mày có chút bực bội, Lý Đế Nỗ vốn đang nằm trên giường chơi đua xe liền hấp tấp xông ra, kéo áo, lôi Phác Chí Thành xuống dưới.

Con trai sắp bước vào trung học phổ thông, chiều cao sấp sỉ một mét tám, so với Lý Đế Nỗ còn nhỉnh hơn vài phân, nhưng tâm trí lại chập chững như một em bé, không hề đột biến giống vóc dáng dài rộng, không hoạt bát, không lanh lợi, Lý Đế Nỗ chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu.

- Còn có thể làm thế nào, cuộc sống chung quy không phải cứ muốn là được và tình cảm là thứ duy nhất không thể cưỡng cầu.

La Tại Dân uể oải xoa nắn cái cổ nhức mỏi, tỏ ý cậy nhờ Lý Đế Nỗ giúp mình ấn ấn vỗ vỗ.

- Bố, các người sẽ không ly hôn chứ? Các người thực sự không có khả năng ly hôn chứ?

- Ai dám khẳng định? Hiện tại, ta cũng không trả lời con được.

02.

Mặc dù vậy, Chung Thần Lạc đã hai ngày không đến lớp, Phác Chí Thành có phần mong ngóng, tin nhắn và cuộc gọi đều chẳng nhận được hồi âm làm nó càng thấp thỏm đứng ngồi không yên, lo lắng chất chồng lo lắng. 

Hoàn cảnh gia đình Chung Thần Lạc hơi phức tạp, bố là người Trung Quốc, mẹ là người Hàn Quốc, song Phác Chí Thành cũng không hiểu vì sao Chung Thần Lạc lại quyết định rời Trung Quốc tới Hàn Quốc theo đuổi sự nghiệp học hành.

Giả sử, bố mẹ Chung Thần Lạc ly hôn, cậu nhất định phải chọn một người để đi theo, rất có thể Chung Thần Lạc sẽ quay về Trung Quốc, nghĩ tới đây sau lưng Phác Chí Thành chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.

Ngay lập tức, Phác Chí Thành lôi điện thoại di động gọi thẳng cho Chung Thần Lạc, lòng dạ hừng hực lửa đốt khẩn khoản cầu xin, Thần Lạc a, mong cậu hãy chấp nhận sự phiền toán của tôi, tôi sẽ không bao giờ coi nhẹ cuộc gọi và quên trả lời tin nhắn của cậu nữa. Thần Lạc a, hãy chấp nhận sự cố gắng liên lạc của tôi.

- Này...

Cổ họng Chung Thần Lạc phát ra âm thanh khàn khàn.

- Thần Lạc, cậu không sao chứ?

- Không sao, ngày mai tôi sẽ đến lớp.

Chung Thần Lạc hắng giọng, âm điệu trở nên thanh sạch, rõ ràng.

- Được, ngày mai tôi ở trường đợi cậu.

Phác Chí Thành cúp điện thoại liền cảm giác trái tim khiêu vũ loạn xạ, đập bang bang trong lồng ngực, mới vừa rồi nó rất khẩn trương, rất phấp phỏng, rất hồi hộp, nó rất sợ đầu dây bên kia nhàn nhạt buông lời lãnh khốc, chẳng hạn bản thân sẽ sớm rời khỏi nơi đây, không hẹn phút giây tương phùng.

Phác Chí Thành không thể tiếp nhận hết thảy ly biệt khô tình cạn nghĩa trên thế gian rực rỡ sắc màu, phụ huynh cũng vậy, bằng hữu cũng vậy.

Những người mà Phác Chí Thành kính trọng và yêu thương nhất vũ trụ, không ai khác ngoài Lý Đế Nỗ và La Tại Dân. Khoảng thời gian cùng gia đình trò chuyện, vui đùa, tựa hồ dài hơn cả khoảng thời gian nó gặp gỡ, giao lưu với các bạn đồng môn, mặc dù từ sáng sớm tới chiều muộn, đại bộ phận thời gian Phác Chí Thành đều tham gia học tập tại trường.

Thỉnh thoảng, Phác Chí Thành phấn chấn chia sẻ những câu chuyện trên trời dưới biển với duy nhất một người, một người khiến nó dỡ bỏ tấm chắn phòng ngự, một người đủ khả năng chạm đến trái tim non nớt đỏ máu của nó, người ấy là Chung Thần Lạc.

Thời điểm gặp lại Chung Thần Lạc, Phác Chí Thành đột ngột phát hiện, cậu không còn giữ phong thái trầm ổn, bộ dáng thong dong, ung dung gác chân gặm bánh pocky như cách đây vài hôm. Chung Thần Lạc nét mặt ưu tư, vì chuyện gia đình mà thần sắc ảm đạm, mỏi mệt, quầng thâm dưới mắt lộ rõ một cách dị thường trên làn da trắng muốt, lạnh lẽo.

Phác Chí Thành ngầm khẳng định, không đứa trẻ nào dồi dào nghị lực, đủ khả năng chấp nhận và vượt qua được cú sốc tinh thần về chuyện cha mẹ ly hôn, gia đình tan vỡ, ngay giữa một năm học căng thẳng cần sự tập trung cao độ.

Dù không dám đường đường chính chính đặt câu hỏi vào thời điểm nước sôi lửa bỏng, song Phác Chí Thành âm thầm đoán già đoán non, Chung Thần Lạc sẽ lựa chọn tiếp tục đi học.

Kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông là một sự kiện trọng đại trong cuộc đời, việc chuyển trường lúc này vô luận là thay đổi phương thức giảng dạy hay bất đồng tiến độ giảng dạy đều là vấn đề nan giải rất khó dàn xếp ổn thỏa.

Phác Chí Thành động viên bản thân, thở phào nhẹ nhõm, Chung Thần Lạc ngồi bên cạnh lấy khuỷu tay huých vào eo nó, từ tốn nói.

- Chí Thành, có lẽ tôi phải trở về Trung Quốc.

- Vì... vì sao?

Phác Chí Thành tâm tình hoang mang tựa sấm sét giữa trời quang.

- Bố tôi bảo trở về thi trung học.

- Vậy... khi nào cậu đi...

- Sớm nhất là tuần sau, chậm nhất là cuối tháng, bố tôi nói hoàn tất thủ tục ly hôn liền dẫn tôi trở về.

Chung Thần Lạc nhanh chóng cúi gập đầu, nhìn không ra biểu tình.

Phác Chí Thành về tới nhà nằm sấp trên sofa khóc một trận, nó đem chính mình quấn chặt trong chiếc chăn màu sắc tương đồng với sofa, Lý Đế Nỗ thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống mới kinh hãi phát hiện, hắn vén chăn thấy con trai mặt đỏ bừng, môi đỏ bừng, mũi đỏ bừng, viền mắt cũng đỏ bừng.

- Làm sao vậy, đây là?

Lý Đế Nỗ mặc dù đã đoán đúng tám chín phần mười nhưng vẫn lịch sự hỏi nguyên do.

- Thần Lạc sắp trở về Trung Quốc, có phải con sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy?

Lý Đế Nỗ vỗ đầu Phác Chí Thành, hắn nói.

- Nếu con và Thần Lạc có duyên phận hoặc Thần Lạc thực sự còn muốn tới tìm con, hai đứa tự khắc sẽ trùng phùng.

- Duyên phận là điều kỳ diệu, sở dĩ chúng ta đến thế giới này là để gặp gỡ những đồng loại tốt hơn. Thực tế, rất nhiều trường hợp ly hôn không phải vì hết yêu mà là phát hiện nửa kia không còn tương thích với mình cho nên giữa chừng đành nói lời tạm biệt, cầu nguyện đối phương có thể chân chính tìm được người bạn tâm giao phù hợp.

- Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết. Chí Thành, con cũng lớn rồi, cũng có thể lý giải và tiếp nhận ly biệt, gặp nhau chính là ngẫu nhiên, trên đời nào có nhiều điều ngẫu nhiên như vậy.

- Đạo lý con đều hiểu nhưng vẫn rất khó chịu.

Phác Chí Thành khịt mũi, nói.

- Ta và Tại Dân cũng không dễ dàng đi tới ngày hôm nay. Bốn năm đại học, chúng ta đều ở nước ngoài bốn năm, bình thường chỉ dựa vào trao đổi thư tín, kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè trở về quê hương mới gắng gượng gặp nhau được vài lần. Thời điểm đó, chúng ta đều thuộc tuýp người rơi vào trạng thái tâm lý lo âu, thậm chí nảy sinh những suy đoán tiêu cực, vì vậy, chốc lát liền nghĩ quẩn mà chia tay.

- Nếu năm đó thực nghĩ quẩn mà chia tay, bây giờ hiển nhiên sẽ không có con.

- Bố, người sống thật không dễ dàng.

- Đúng, cho nên phải sống thật tốt.

Lý Đế Nỗ thuận theo tự nhiên vuốt ve mái tóc Phác Chí Thành.

03.

Phác Chí Thành hôm nay đi ngủ, chiêm bao nhớ đến rất nhiều mẩu chuyện vụn vặt thời thơ ấu, chẳng hạn như hồi sáu tuổi cùng hai bố tới siêu thị vì muốn leo thang cuốn xuống tầng hầm chơi một mình, kết quả đã rời khỏi tầm mắt Lý Đế Nỗ và La Tại Dân, chốc lát dại dột sắm vai trẻ lạc.

Cuối cùng, hại Lý Đế Nỗ sốt sắng ở trước quầy lễ tân siêu thị gào thét phát loa thông báo tìm con trai nhốn nhốn nháo nháo. Sau khi tìm được Phác Chí Thành, La Tại Dân đã nghiêm khắc dạy dỗ nó, trẻ con không được tự tiện chạy lung tung, nếu chẳng may tách khỏi người lớn hãy đứng nguyên tại chỗ hoặc nhẫn nại chờ phụ huynh cạnh cửa ra vào.

Lần khác, Lý Đế Nỗ đưa cả gia đình đến chơi công viên hải dương, chuồn chuồn tre Phác Chí Thành đòi La Tại Dân mua dọc đường thuận theo chiều gió bay vèo xuống hồ, Phác Chí Thành thò tay muốn vớt lên, hậu quả chân trụ không vững liền chới với vấp ngã.

Phác Chí Thành nhớ kỹ, mực nước trong hồ chẳng hề sâu song đối với một đứa trẻ vài tuổi thì vẫn đủ khả năng bao trùm và nhấn chìm. Nó, vô luận mê man hay tỉnh táo đều có thể khắc sâu ám ảnh loại cảm giác hít thở không thông này.

Thậm chí, nó không biết mình được bế lên lúc nào, chỉ nhớ rõ thời điểm tỉnh dậy, nó đang nằm trên giường đơn tại bệnh viện. Mí mắt nặng trĩu dần hé mở, người đầu tiên nó nhìn thấy là La Tại Dân, những giọt lệ chưa kịp hanh khô vẫn vương vãi, dàn trải khắp gương mặt thanh tú.

Phác Chí Thành rất hối hận, bởi nó biết La Tại Dân vốn không phải kiểu người ủy mị hơi một chút liền rưng rưng nước mắt, huống chi lần này La Tại Dẫn đã khóc tới ngũ quan méo mó.

Sau lần đó, Lý Đế Nỗ điên cuồng đuổi nó đến lớp học bơi, không luyện tập đủ hai tiếng mỗi ngày thì nhất quyết không cho về nhà.

Ngẫm lại, tuy đã khôn lớn nhưng cũng chưa thực sự khiến phụ huynh bớt phiền muộn. Nếu không phải hai người bọn họ tình cảm ổn định, nó hiểu, bản thân không thể nào thuận lợi khỏe mạnh và trưởng thành.

Lý Đế Nỗ từng nói với nó, nếu quay ngược thời gian và có một cơ hội khác, hắn cho rằng, bọn họ không nên tạo ra Phác Chí Thành thì tốt hơn. 

Phác Chí Thành ngốc nghếch hỏi hắn.

- Tại sao?

- Thời điểm Tại Dân sinh con đã phải nuốt nhịn bao nhiêu khổ cực, con lại chẳng ngoan ngoãn, ngày ngày ở trong bụng quấy nhiễu, lăn lộn, dây rốn quấn hai vòng quanh cổ. Lúc sắp sinh, vị trí thai nhi nằm không đúng, bác sỹ nói nếu không phải vận khí tốt, đừng nói giữ lớn giữ nhỏ, chưa biết chừng một người cũng không sống nổi.

Phác Chí Thành ngồi ngây như phỗng, nó thấy Lý Đế Nỗ hồi tưởng chuyện cũ cảm giác chính mình đang lắng nghe một truyền thuyết ly kỳ, cái hiểu cái không song vẫn mơ mơ màng màng gật đầu.

Lý Đế Nỗ thở dài, những lời trách móc đều là lừa gạt, nếu hắn thực sự không cần Phác Chí Thành, La Tại Dân chắc chắn sẽ rối rít mà dùng đủ mọi lý luận khắc chế suy nghĩ tiêu cực của hắn, Lý Đế Nỗ là không thể tranh cãi với La Tại Dân cũng không thể thắng nổi La Tại Dân về phương diện này.

- Mười mấy năm kể từ khi hoài thai con tới bây giờ, nước mắt Tại Dân so với sống hai ba mươi năm còn chảy nhiều gấp vạn, đôi lúc nhìn bài kiểm tra nét chữ nguệch ngoạc chỉ đạt hai mươi lăm điểm ta đều tức giận muốn đem con nhét vào bụng Tại Dân, trở về chín tháng mười ngày lại cho con lần nữa chui ra.

- Đối xử tốt với Tại Dân của con, ta cảnh cáo con, đừng chọc giận cũng đừng phạm lỗi khiến Tại Dân phiền não, bằng không ta nghiêm túc làm thịt con, thằng nhóc hư đốn.

Trong ấn tượng của Phác Chí Thành, Lý Đế Nỗ là người đàn ông rất hai tiêu chuẩn, vậy tiêu chuẩn kép của Lý Đế Nỗ nằm ở đâu?

Đối với La Tại Dân thì phục tùng răm rắp song đối với đứa con trai độc nhất vô nhị Phác Chí Thành thì lời ăn tiếng nói lẫn cử chỉ hành động đều nghiêm khắc, dữ tợn.

Nhưng đó hoàn toàn là sự so sánh bông đùa, Lý Đế Nỗ trong tiềm thức Phác Chí Thành là một người đàn ông đôi vai gồng gánh cả đất trời, là một người đàn ông cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ lợi hại và vĩ đại.

Lý Đế Nỗ ngày thường đối nhân xử thế cùng diện mạo rất ôn hòa, nhã nhặn.

Một không nghiện thuốc lá, hai không nghiện rượu, thỉnh thoảng còn hăng hái xung phong đi chợ nấu cơm, vừa cắt rau vừa vỗ ngực tự mãn, thiên hạ mênh mông kiếm đâu người chồng chu toàn, tốt đẹp như hắn. La Tại Dân tâm tình tốt, thời điểm đó nhiệt liệt hưởng ứng cùng Lý Đế Nỗ trao đổi vài ba câu nhưng Phác Chí Thành ở lì trong phòng nghe Lý Đế Nỗ thao thao bất tuyệt lại chìm vào mảnh hỗn độn, không nói nên lời.

Gia đình hòa thuận là thật, nghiêm khắc cũng là thật, nhà nó được sắp xếp theo trật tự truyền thống, La Tại Dân cưng chiều Phác Chí Thành, Lý Đế Nỗ cưng chiều La Tại Dân.

Song trật tự này cũng chẳng liên quan gì đến việc đòn roi trách mắng khi Phác Chí Thành trôi nổi qua kỳ thi với một số điểm vô cùng thảm bại.

Thời gian ấy, Phác Chí Thành từng hoài nghi Lý Đế Nỗ chính là ghét bỏ nó tới mức không thèm nhìn mặt nó.

Thẳng đến một lần, hẳn là hồi tiểu học, vài bạn nam nghịch ngợm trong lớp đã chế nhạo Phác Chí Thành vì cái đầu to ngoại cỡ và dai dẳng nhục mạ nó, sau đó dùng bút và sách giáo khoa đánh mạnh vào người nó.

Phác Chí Thành bình thường ở trường là đứa trẻ trầm tĩnh, kiệm lời, hướng nội lại có điểm tự ti, bị bắt nạt cũng chẳng dám tố cáo thầy cô lẫn phụ huynh, vài bạn nam xấu tính được đà lấn tới, ức hiếp và gây khó dễ chỉ có tăng không có giảm.

Cuộc cách mạng mở ra với Phác Chí Thành là khi La Tại Dân phát hiện dấu vết lõi bút mực chi chít trên đồng phục học sinh màu trắng của nó, đồng thời còn có vệt đỏ trên cánh tay bị gáy sách đập mạnh vào.

Ngay lúc ấy, La Tại Dân không nói hai lời, phăm phăm kéo Phác Chí Thành đến trường, kịch liệt giằng co với những bậc phụ huynh khác. La Tại Dân ngày thường không hề khơi dậy ham muốn đối đầu thắng thua song liên lụy trực tiếp tới quyền lợi của con trai liền dễ dàng dao động tâm tình, khuôn mặt lạnh lùng nhìn qua thực sự rất dọa người.

Phác Chí Thành không nghĩ đến, chẳng bao lâu sau Lý Đế Nỗ công việc bề bộn, dày đặc lịch trình, đột ngột xuất hiện tại trường học.

Lý Đế Nỗ vốn là chú hổ hay cười tuy nhiên thiết lập thái độ nghiêm túc thì trông còn đáng sợ hơn La Tại Dân, cha mẹ đối phương cơ hồ lập tức xin lỗi còn định bồi thường một ít phí danh dự. 

- Không cần, tôi xin tặng lại số tiền này cho con cái anh chị, mong nó sẽ nhận được nhiều sự giáo dục hơn.

- Lăng nhục người khác không phải hành vi của một đứa trẻ đọc sách nên làm.

Lý Đế Nỗ nói xong liền lôi kéo Phác Chí Thành rời khỏi.

Dọc đường về, sắc mặt Lý Đế Nỗ không được tốt, La Tại Dân hưng phấn trêu chọc hắn, Phác Chí Thành trải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC