01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Không phải tôi, đã qua một tuần...

Ba giờ sáng, Phác Chí Thành mặc đồ ngủ hết sức phát điên nhìn hai người trước mặt.

- Sao các anh còn cãi nhau về chuyện ly hôn?

- Tôi nói lại lần nữa, tôi chưa kết hôn với anh ta!

La Tại Dân trừng mắt nhìn bóng dáng màu đen bên kia sô pha.

- Chưa kết hôn lấy đâu ra ly hôn?

- Kết rồi, giấy chứng nhận kết hôn anh cũng xem...

- Tôi không thừa nhận!

- Được rồi, chị dâu... anh Tại Dân, cho dù kết hôn hay chưa kết hôn, đi ngủ trước được không?

Phác Chí Thành mệt mỏi giải thích, gần đây anh trai và chị dâu đột nhiên phát điên khiến tinh thần nó vô cùng mệt mỏi.

- Ngày mai mọi người đều phải đi làm đúng không?

- Có một số người bới lông tìm vết bất kể thời gian và địa điểm, cho dù ngày mai họp hội nghị lãnh đạo cũng vô dụng.

Lý Đế Nỗ vẫn trầm mặc bỗng mở miệng.

- Nếu chú không đến, cậu ta có thể sẽ ném thêm chút đồ đạc.

La Tại Dân cười khẩy một tiếng, giọng điệu lạnh lùng trả lời.

- Hừ, đúng vậy, kế tiếp bị đánh ngã chính là anh.

- Được rồi, được rồi...

Phác Chí Thành sợ hai người lại làm ầm lên, nó đứng dậy, vội vàng vòng qua đống hỗn độn trên mặt đất, nắm bả vai La Tại Dân đẩy hướng vào trong phòng.

- Như vậy, anh Tại Dân, anh vào trước đi, anh Đế Nỗ đêm nay đến chỗ em ngủ, ok?

Nhưng Lý Đế Nỗ không muốn, đưa tay ngăn cản bọn họ.

- Tại sao, đây là nhà của tôi.

La Tại Dân lập tức bùng nổ, xù lông nói.

- Xin anh hiểu rõ, trên giấy chứng nhận bất động sản là tên của hai chúng ta.

- Giấy chứng nhận kết hôn không tin, bây giờ lại nghĩ tới giấy chứng nhận bất động sản? Vậy thì tôi càng không thể ra ngoài.

- Không ai ép anh đi, không đi thì ở.

Sống chung một nhà xảy ra xung đột, khuyên bọn họ tách ra lại không đồng ý, Phác Chí Thành nhất quyết không nói gì nữa, chỉ có thể vừa tức điên vừa hết cách mà trở về nhà mình ở dưới tầng.

Nó thề, đợi có cơ hội nhất định phải chuyển khỏi nơi này.

Phác Chí Thành rời khỏi khiến nơi này yên tĩnh một lát, cuối cùng thì Lý Đế Nỗ lười giằng co với La Tại Dân, bắt tay vào thu dọn đồ trang trí và búp bê bị nhấc lên ném khắp các góc phòng khách, thu dọn lại không nhịn được giơ tay tát một cái vào mồm cùng mũi nối liền của con gấu màu cam, giọng trêu chọc.

- Ồ, nhìn không ra La Tại Dân, ở trường học có thể vứt bỏ hai trăm năm tám tệ, hóa ra thích những đồ chơi nhỏ này.

La Tại Dân lanh lợi định chọc tức hắn đến chết, đoạt lấy con gấu nhấc chân đi vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, vang lên tiếng ầm.

- Ít nhất chúng nó không đối đầu với tôi!

Lý Đế Nỗ suýt nữa phát bực đến phì cười, nhìn cửa phòng đóng chặt hồi lâu không nói nên lời.

Rốt cuộc là ai đối đầu với ai?

Nếu trước đây muốn hỏi lời này, La Tại Dân sẽ giương móng vuốt bổ nhào đến.

- Lý Đế Nỗ, không phải anh tìm tôi gây sự trước sao?

Đáng tiếc chuyện xảy ra một tuần trước đã khiến quan hệ của hai người chỉ trong một đêm biến thành một tình trạng khác.

Trên đời này nào có người bởi vì bị dụng cụ trong phòng học thể dục đập hôn mê, kết quả khi tỉnh lại, phát hiện mình không mặc quần áo nằm trên giường kẻ thù không đội trời chung?

Còn tiếp  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net