13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năng lực thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt của Lý Đế Nỗ bởi vì bị bệnh mà yếu đi một chút, nhưng vẫn nhận thấy nét mặt của La Tại Dân có phần buông lỏng, hắn nhẹ nhàng di chuyển đầu từ chỗ dựa lưng ở ghế đến trên đùi cậu. Đối phương không thoải mái mà đẩy đẩy, còn có xu hướng giãy giụa.

Lý Đế Nỗ khá lịch sự, nhắm mắt lại nói.

- Anh Tại Dân, cho tôi nằm nhờ một lúc.

Quả nhiên, La Tại Dân bất động.

Vài giây sau, Lý Đế Nỗ bị cậu dùng chút lực nhéo tai, thuận tiện nhỏ giọng bổ sung thêm một câu oán giận.

- Anh phiền chết đi được.

- Ừ...

Lý Đế Nỗ dùng hai má chậm rãi cọ một chút vào quần La Tại Dân, dáng vẻ giống như đang thoải mái nghỉ ngơi, không hề phản bác mà đáp lại.

Hắn hiểu được, bọn họ đều không có cách nào không tin mình mười sáu tuổi.

Giữa trưa ngày hôm sau, Lý Đế Nỗ bị cảm giác tê dại nửa người đánh thức. Mở mắt ra nhìn, đâu phải do ngủ mà tê, rõ ràng là La Tại Dân đang đè nặng lên người mình.

Phải nói La Tại Dân ngủ rất giống nhân tình của hắn, một tay cậu vòng qua ôm chặt cổ Lý Đế Nỗ, một chân quấn quanh người Lý Đế Nỗ, mũi dán chặt vào xương quai xanh của hắn. Nếu nói dáng ngủ không đẹp thì cũng không phải, La Tại Dân một không chảy nước miếng, hai không đá chăn, ba không ngáy, yên ổn mà làm tổ trong lòng Lý Đế Nỗ.

Bị bệnh không thể so với uống rượu say, Lý Đế Nỗ đối với chuyện đã xảy ra tối hôm qua đúng là có một phần ấn tượng, vì vậy biết La Tại Dân sau khi mở cửa vào nhà đã đưa hắn đi thẳng đến phòng ngủ chính rồi lại cẩn thận đặt hắn nằm xuống, vén tay áo hắn lên giúp hắn bôi thuốc, lại lẩm bẩm giải thích.

- Sợ anh lại lên cơn sốt mới cho anh ở cùng phòng với tôi, đừng suy nghĩ quá nhiều.

Chính là vì thuận tiện chăm sóc chứ gì, còn quanh co nói xa nói gần, Lý Đế Nỗ mắt tràn ra ý xấu mà vỗ vỗ nửa bên mặt của La Tại Dân, cố tình gẩy lông mi dài của cậu, khiến cậu trong giấc ngủ bất mãn lẩm bẩm, lòng bàn tay mò mẫm lung tung "ba" một cái phủ lên mặt Lý Đế Nỗ, ngăn cản hành động tiếp theo của hắn.

Lý Đế Nỗ vừa xuất hiện ý nghĩ "La Tại Dân ngủ đáng yêu hơn bình thường" cũng bị "ba" đập tan, xem ra La Tại Dân người đang chìm trong giấc ngủ cần sửa tật xấu không ngừng đánh nhau, thói quen thích dùng tay tát người khác cũng phải thay đổi.

La Tại Dân thức dậy muộn hơn Lý Đế Nỗ mười phút, tỉnh ngủ đang nằm ở trên giường thoải mái vươn vai, duỗi duỗi người tức thì sờ đến chăn gối ngổn ngang trống không bên cạnh, phát hiện có điều gì không đúng: Ơ, hôm qua không phải không ngủ trên giường sao?!

Cánh tay đang duỗi ra nhất thời dừng lại giữa không trung.

Tâm tư không khó bị kéo trở về rạng sáng, trước mắt La Tại Dân giống như có màn chiếu đang phát lại một bộ phim, từ đầu đến cuối toàn bộ quá trình: Mới đầu quyết định ngồi ở ghế giữ vững tâm thế chăm sóc bệnh nhân, vểnh chân ngủ gà ngủ gật chính là cậu, mệt đến mức không chịu nổi nói chỉ lên giường ngủ một lúc rồi lại một lúc chính là cậu, cuối cùng không cẩn thận ngủ thẳng đến khi bị Lý Đế Nỗ phát hiện bọn họ thực sự đã chung chăn chung gối cả đêm...

Cũng là cậu.

La Tại Dân xấu hổ và giận dữ, lấy chăn che kín đầu, xong đời, Lý Đế Nỗ lại cười cậu.

À đúng, Lý Đế Nỗ, Lý Đế Nỗ thế nào rồi...

La Tại Dân sau khi xem xét kỹ càng tình huống mới ý thức được Lý Đế Nỗ có thể còn mang bệnh trong người, vội vàng xuống giường tìm người kiểm tra.

Hẳn là hắn đang đánh răng, khi La Tại Dân chưa nhìn thấy hắn, vẫn cách một cánh cửa đã hỏi thăm sức khỏe hắn, nghe thấy Lý Đế Nỗ ngậm bọt trong miệng không rõ ràng trả lời một câu.

- Tốt ốt (nhiều rồi)...

Dứt lời còn sợ La Tại Dân không tin, mở cửa cho cậu xem vết đỏ trên tay đã nhạt đi rất nhiều.

- Thuốc rất hiệu nghiệm.

La Tại Dân không dám chạm vào, chỉ đến gần nhìn.

- Vậy đợi lát nữa anh đi ra tôi dạy anh bôi thuốc.

Lý Đế Nỗ thấy trên mặt La Tại Dân có vết hằn do nằm ngủ, ngậm bàn chải đánh răng cười.

- Được!

Còn tiếp           


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net