Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dĩ nhiên Cheese cake cần rất nhiều nguyên liệu, mà bột mì của quán chẳng đủ để Jeno làm thêm cái bánh nữa đâu, nên Doyoung quyết định nay Valentine, đóng cửa nghỉ sớm, cùng hai người kia đi bộ đến siêu thị cách đây 3 dãy nhà.

Ngay từ đầu Kim Doyoung và Lee chủ tịch đã tỏ ra không hề ăn ý với nhau một chút nào cả, đến việc đẩy xe cũng đùn qua đùn lại, Na Jaemin nhìn vậy thôi cũng lười không muốn đẩy, chỉ muốn đi dạo lung tung nên giả bộ lạnh lùng lơ đi. Cuối cùng để quyết định cho nhanh, trò kéo búa bao thử vận được lấy ra, kết quả, Kim Doyoung thua.

Kẻ mặt thỏ ấm ức không thôi, phồng mồm trợn mắt nhìn hắn nhếch khoé miệng trêu trọc mà giận điên người. Cái tên nhà giàu này đúng là không ra một thể thống gì! Nếu là ở nơi vắng người, Kim Doyoung đây thề sẽ đá chết hắn!

Ba người đang chọn đồ, Jaemin đi trước đột nhiên quẹo trái làm hai người kia cũng phải rẽ theo.

- Khoai tây chiên? Lâu lắm rồi mới được thấy.- Thứ Jaemin cầm trên tay là một gói snack khoai tây loại rong biển cỡ lớn. Không phải cậu lâu lắm mới ăn khoai tây chiên, thậm chí đã ăn từ hôm trước, nhưng snack khoai tây ăn lúc nhỏ vẫn ngon hơn, giờ lại bị cấm ăn rồi. Lee gia vốn có bệnh lo xa, từ khi công ty C dính phốt vụ bỏ hoá chất vào khoai tây để làm ra snack, Lee tổng đã cấm cả Lee gia không bao giờ đụng vào snack nữa, Na Jaemin vì lẽ đó cũng chỉ kịp ăn được một gói, sau đó đã không còn nữa.

Cậu cười vui vẻ, bỏ lại gói snack vào lại giá với vẻ tiếc nuối rồi nhanh chóng rời đi. Doyoung thấy cậu bỏ đi rồi mới quay sang nhìn đống snack bày la liệt, quyết định lấy từng gói bỏ vào xe đẩy hàng. Trớ trêu thay, lấy bỏ bao nhiêu vào xe, Lee Jeno lại nhặt ra để lại vào giá. Cứ anh bỏ vào tôi bỏ ra như vậy một hồi, Doyoung tức quá ôm liền vào lòng hơn chục gói snack rồi nhìn hắn thách thức.

- Na Jaemin thích ăn snack khoai tây!

- Em ấy đã bị cấm ăn từ lâu rồi!

Hai người đàn ông trừng mắt với nhau, giữa nơi đông người thế này, Kim Doyoung cũng chẳng sợ hắn nữa, trực tiếp thả đống snack trong lòng vào xe đẩy rồi đuổi theo Jaemin trước cái nhìn không hề hài lòng của Jeno.

- Mấy người có tình cảm với nhau hay sao?- Jaemin để ý suốt dọc đường hắn và Doyoung cứ nhìn nhau suốt, không nhịn được thắc mắc lại hỏi.

- Không có

- Không có!

Cậu vẫn cứ là muốn trêu hai người bọn họ, nhìn hai người này lúc bị bắt thóp, mặt ửng đỏ, mắt mở lớn trông rất đáng yêu.

- Vậy sao? Tôi còn tưởng hai người thích nhau đấy, hahaha!

Doyoung chính là cảm thấy khinh thường, cho rằng Jaemin đùa vậy cũng không đúng. Có chết đại ca đây mới đi thích cái tên này nhé, dù ế đến già cũng không bao giờ thích! Trái với phản ứng sồn sồn của Doyoung, hắn chỉ ậm ừ theo sau, đối với trò đùa này tỏ ra vô cũng nhạt nhẽo.

Vì ban nãy Doyoung đã đóng cửa tiệm, nên địa điểm để hai người trổ tài lại rẽ sang biệt thự của Lee gia. Kim Doyoung lần đầu bước chân vào một nơi rộng lớn thế này không tránh khỏi cảm giác bỡ ngỡ xen lẫn thích thú. Hắn chạy qua chạy lại, hết sờ cái này lại cảm thán cái kia, dường như mọi đồ đạc đều ném hết sang cho người hầu và Lee Jeno, chạy loạn không biết mệt.

- Ồn ào.- Jeno thầm khinh bỉ phản ứng của Doyoung rồi theo sau Jaemin đi vào trong.

Việc làm Cheese cake đối với học trưởng họ Kim chẳng phải chuyện xa lạ gì, Doyoung tay nọ tay kia tuy bận rộn nhưng rất thuần thục, không có hở một lỗi sai sót nào. Trong khi đó, chủ tịch Lee đã bỡ ngỡ ngay từ giây phút chọn nồi rồi. Khác với kẻ đang say sưa làm kia, Jeno lại giở điện thoại, mở hướng dẫn và thực hiện một cách chậm rãi.

- Tưởng cậu thế nào, hoá ra sử dụng điện thoại sao?- Doyoung để ý Jeno chốc chốc lại nhìn xuống mặt bàn, ngó ra mới biết có điện thoại ở đó.

- Jaemin cũng đâu có cấm.

- Không sao, dù sao tôi cũng không phải loại nhỏ mọn, chấp cậu dùng điện thoại!

Doyoung nói vậy thôi chứ hắn cũng chẳng quan tâm mấy. Chấp hay không thực ra chưa đến lượt học trưởng Kim, Lee Jeno thừa sức đá hắn ta ra khỏi đây, nhưng vì là bạn Jaemin, hắn không thèm nói, chấp cũng cho chấp, mà cấm sử dụng thì hắn vẫn cứ sử dụng.

Na Jaemin chán nản nằm lăn qua lăn lại trên ghế sofa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ rồi thở dài ngao ngán. Biết vậy nãy trong siêu thị mua tạm hộp mì ăn, tự nhiên đợi hai người này làm bánh, lại phải đợi chờ, đói càng thêm đói! Ngay khi giây phút cậu tuyệt vọng nhất, hai người trong hai cái tạp dề màu xanh đặt từng đĩa bánh xuống bàn. Kim Doyoung vẻ mặt tự hào, nhìn chiếc bánh đẹp đẽ của mình phủ trên một tầng shiro dâu thêm vài quả cherry trông rất ngon mắt. Bên cạnh đó, chiếc bánh của Jeno, Jaemin đứng hình, hết nhìn hắn rồi lại nhìn xuống dưới bàn. Đồng ý là hắn không biết nấu ăn, cậu cũng không kì vọng gì nhiều, nhưng cái bánh nát phần đuôi còn rắc đầy oreo chưa gạt hết kem đi này để cho người ăn được sao!? Khoan đã!? Hình như hắn còn ăn mất một góc kìa!?

- Haha, được được, em sẽ ăn của Doyoung hyung trước!- Né tránh ánh nhìn từ hắn, cậu cười gượng gạo rồi cầm đĩa của Doyoung lên. Thường thì khi thưởng thức để đánh giá, người ta chỉ ăn một miếng nhỏ thôi, nhưng cậu lại xúc quá nhiều, dường như muốn ăn hết bánh của Kim học trưởng cho no hẳn vậy! Hắn thấy vậy không hài lòng, nhắc nhở.

- Jaemin, em ăn nhiều như vậy...Vậy còn của tôi nữa? Sẽ no mất.

Đúng! Chính là muốn no chết đây! Ai dám ăn cái bánh không ra hình bánh của anh chứ! Anh ta lại tính mưu sát cậu sao!?

Dù sao miễn cưỡng bị nhắc như vậy, Jaemin tự cảm thấy mình cũng nên tỏ ra công bằng. Cầm đĩa bánh còn lại lên với tốc độ chậm đến không thể chậm hơn, cậu nhìn hắn, nở một nụ cười che giấu đi sự sợ hãi bên trong.

Cạch!

Chỉ thề là lấy một miếng nhỏ thôi, ăn một lần thôi và chốt kết quả Kim Doyoung thắng nhưng không, giám đốc Na chầm chậm thưởng thức, hai mắt thoáng có tia dao động, sau đó xúc thêm một miếng nữa, lần này nhìn sang Doyoung rồi mới trợn mắt nhìn hắn, biểu hiện của cậu càng trở nên kì quái, mặt đã thay qua vô số dạng, nhưng chỉ nói đúng một câu sau đó.

- Kim Doyoung, anh có gian lận gì không đấy?- Bị Na Jaemin bất ngờ tấn công về phía mình, Doyoung hốt hoảng lắc đầu nguầy nguậy. Jaemin! Sao em nỡ nghĩ anh làm như vậy a, tên kia dùng điện thoại anh còn chưa nói, sao em đã nói anh!?

- Cũng phải.- Cậu gật gù.

- Jeno anh thắng rồi.

- Hả?!- Doyoung hai mắt mở lớn nhìn hắn. Cảm thấy chuyện Lee Jeno làm Cheese cake ngon hơn hắn là không thể nào, đây có phải cú sốc lớn của Doyoung không khi mà chỉ trong một buổi tối bị chê đồ mình làm đến 2 lần?

Na Jaemin lần đầu nếm thử tài nghệ của của hắn, ngạc nhiên nhiều vô kể, nếu như Doyoung không gian lận, không giúp hắn, thì hắn dựa vào đâu mà làm tốt đến như vậy? Tuy ngoại hình thì tồi tệ, nhìn đã không muốn ăn, nhưng vị ngọt đậm, béo mà hắn cho quá liều lại khiến cậu ăn ngon hơn là loại vừa đủ của Doyoung. Vị giác của cậu không bình thường như bao người, khẩu vị ăn uống vì thế cũng hơi lạ, nếu ngọt, sẽ phải siêu ngọt, nếu đắng thì phải rất rất đắng, nói chung người khác không chấp nhận nổi. Coi như Doyoung xui xẻo không biết, còn Lee Jeno là vì ăn may, hắn ta vụng về đến vậy, thế nào cũng phải quá tay vài lần, mà quá tay, may sao lại đúng ý vị mà Na Jaemin cần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net