Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị nói cho không phản lại được chữ nào, Jaemin đương nhiên rất tức. Đã không hại được người còn bị người trêu lại, tâm tình chẳng tốt chút nào, cẩn thận dọn tách trà rồi bê xuống lầu, cậu vẫn đang ngẩn ngơ nghĩ điều gì đó, một cách rất chuyên tâm.

- Nana? Xuống đây đi, có cái này cho em xem!

Cậu nhăn mặt, không đồng ý.

- Thôi nào, xuống đây đi.- Jeno hớn hở vẫy tay, dường như hắn ta vừa phát hiện ra điều gì đó, trông hắn ta có vẻ rất vui, niềm vui này rất lâu cậu mới được nhìn thấy.

- Tôi mệt với anh lắm.- Cậu vẫn kiên quyết, sau đó ngăn không cho hắn nói thêm, Jaemin nhanh chóng bỏ lên tầng. Nhưng vừa đi được mấy bước, đôi chân như mất cảm giác, cả người bị nhấc lên, rời mặt đất. Jaemin hốt hoảng hiện rõ trong ánh mắt, nhanh tay bám lấy vai hắn, sau đó nhìn hắn bằng con mắt tức tối.

- Anh làm gì vậy!? Thả tôi xuống!

- Bảo em tự xuống, em không xuống, rõ ràng là muốn tôi bế em xuống.- Hắn bế cậu ra ngoài vườn, Jaemin bất lực không phản kháng nữa, sau đó lại nhìn ra vườn cây xanh tốt, bóng mát toả rợp. Jeno đánh mắt về phía dưới một gốc cây, nơi có một ngôi nhà gỗ nhỏ, đích thân Park Jisung đã đóng để nuôi những chú gà của họ hàng y gửi lên.

Jisung không thích ăn thịt gà, ít ra là tính tới bây giờ y không thể ăn được chúng như trước nữa. Điều đó chỉ có vài người biết, dĩ nhiên họ hàng y không biết, đã gửi lên một cặp gà to béo, còn kèm theo một lời nhắn "ăn ngon, ăn khoẻ" cứ coi y như là con nít không bằng.

Jisung lên thành phố cùng ba mẹ, ban đầu ở nhà trọ, khi ông Park bà Park về quê nghỉ hưu thì y lại mua hẳn căn hộ khang trang hơn để sống, tất nhiên không có chỗ nuôi gà rồi. Nài nỉ cả một buổi trời với Lee Jeno, hắn mới miễn cưỡng cho y đóng chuồng nuôi sau vườn nhà Lee gia.

Tới hôm nay Jeno tình cờ phát hiện dưới ổ lót rơm của gà mái mà cậu tài xế trẻ nuôi đột nhiên có hai quả trứng nhỏ, hồng hồng, mịn mịn thì rất lấy làm tò mò, từ tò mò thành thích thú, muốn gọi Jaemin ra lấy luộc ăn.

- Gà đẻ trứng kìa, em mau mau lấy, chúng ta đem luộc.- Hắn đặt cậu xuống, sau đó chỉ chỉ. Jaemin cau mày huých vai hắn.

- Vậy sao anh không lấy? Sao bắt tôi lấy?- Jaemin làm sao có thể đã sớm quên được chuyện hắn trêu chọc cậu lúc trong phòng đàn, cậu nhất quyết muốn chơi lại hắn.

Lee Jeno dù gì cũng là đại thiếu gia cao quý, sinh ra đã ngậm thìa vàng, đối với bản thân chỉ chưa từng phải làm mấy chuyện tầm thường chứ đừng nói là nhặt trứng. Người giàu, dù thế nào vẫn có chứng bệnh sạch sẽ, sợ bẩn tay, ngại mấy nơi không mấy vừa mắt, vậy nên muốn lấy trứng, Jaemin thì dễ rồi, cậu có thể dành cả ngày ngồi "tâm sự" với đôi gà, còn hắn thì không.

- Tôi...Tôi...- Hắn bối rối, cúi gằm mặt, sau đó lại nhìn lén lên, bắt gặp ánh mắt Jaemin nhìn chằm chằm mình lại trở nên luống cuống.

- Vậy thôi, coi như chúng ta không cần ăn, tôi cũng không thèm thuồng gì hai quả trứng....- Cậu giả vờ xoay người bỏ vào trong.

- Ơ..không...đợi chút! Tôi..tôi lần sau tôi sẽ lấy, lần này em làm mẫu.- Thật sự để đổi lấy khoảnh khắc được ở cùng Jaemin mà Jeno đã phải cố gắng hy sinh rất nhiều, hình tượng trôi theo gió, cái gọi là tổng tài băng lãnh lạnh lùng lươn lẹo, mắt đổi màu, IQ vô cực gì đó đều ném hết ra sau rồi, trong mắt hắn bây giờ chỉ còn có mình cậu thôi.

Jeno yêu Jaemin, là một tình yêu kéo dài 20 năm, suốt 20 năm đó, chỉ riêng mình cậu, nhưng còn Lee phu nhân, vậy nên hắn bất lực, chỉ biết đứng nhìn cậu từ xa, cái gì cũng âm thầm lo lắng, đứng sau hậu thuẫn cậu. Nghe có vẻ rất vô lý, hắn cũng từng thử yêu một người khác, hẹn mọi cuộc hẹn của mẹ giàn xếp, người xinh có, giỏi có, chân thành có, đáng yêu, quyến rũ không thiếu, chỉ là không có nụ cười toả nắng sớm, ánh mắt trong veo nhưng vô tình, khoé miệng cong cong yêu nghiệt tựa như Na Jaemin, cứ dần như vậy mà khắc sâu trong tim hắn, khiến hắn không thế yêu thêm bất cứ ai nữa.

- Được! Anh nhớ đó.- Jaemin chậm rãi ưng thuận, lướt qua bản mặt thường ngày cao lãnh giờ đần thộn ra như vịt cạn của hắn rồi khéo léo mò đến lấy ra hai quả trứng hồng non, nâng niu cẩn thận. Jeno như một đứa trẻ lâu ngày mới được thấy đồ chơi, nhất quyết muốn cầm thử, nhưng láo nháo thế nào lại suýt làm rơi làm Na tổng sợ xanh mặt, cuống quít một hai đòi lại.

Lee nhạt nhẽo tủi thân vì bị cho ra rìa, ngồi im trên ghế trong bếp nhâm nhi nước lọc, nhìn thân ảnh đứng tay chống hông bất cần đời tay cầm đũa lùa lùa hai quả trứng trong nồi nước đến là buồn cười. Cuối cùng hắn lại không nhịn được tiến đến ôm lấy cậu từ phía sau, gác cằm lên vai cậu, dụi đầu vào hõm hít hà mùi đào trên tóc cậu, khung cảnh đến là lãng mạn, cho đến khi Jeno rít lên đau đớn vì bị Jaemin cho ăn một cái đạp vào chân.

- Mau đi ra ngoài. Đừng có động vào tôi.

- Em!

Na Jaemin là một đoá hồng xinh đẹp thà chịu chết kiếp đơn độc chứ đối với hắn luôn luôn có gai!

Trứng rất nhanh đã luộc xong, hắn dành ánh mắt đầy thương cảm hướng ra ngoài vườn, nhìn những chú gà đang vô tư ngoài kia, không biết đầu óc đã suy nghĩ những gì, chỉ biết rằng sau đó đã bị Jaemin dùng đũa gỗ gõ cho một cái.

- Đừng làm như một mình tôi ác vậy!?

Trứng mới luộc, còn rất nóng, Jaemin không muốn ngứa mắt nhìn bộ dạng lóng ngóng cầm trứng không biết làm gì tiếp theo của Jeno làm cho mất hứng, vậy nên bóc xong một quả, liền ném vào bát của hắn.

- Em cho tôi 2 quả sao?- Jeno tròn mắt nhìn quả trứng chưa bóc trên tay, sau đó nhìn quả còn lại trong bát mình. Đang định nghĩ Jaemin chính là tốt nhất trên đời thì cậu cười nửa miệng, giật lấy quả trứng trong tay hắn.

- Anh bị ảo tưởng à?- Na đại nhân lắc đầu, sau đó, bóc nốt quả còn lại.

Ring!

- Ai đến vào giờ này?- Cậu nhìn ra hướng cửa, sau đó bỏ quả trứng xuống, lẹp xẹp đôi dép đi ra.

Cạch.

- Chào?

Trước mặt cậu là một người phụ nữ, ăn mặc diêm dúa, tóc xoăn lọn, nhuộm vàng choé, trang điểm không mấy đúng tuổi, son hồng cánh sen bắt mắt, thân hình béo tròn quá khổ trong chiếc váy xanh và áo lông bên ngoài. Đối với một Jaemin giản dị quần thụng áo phông người đầy mùi bếp bây giờ chính là một trời một vực về ăn mặc. Có vẻ đáng tuổi mẹ cậu...nhìn cũng có nếp nhăn rồi.

- Cậu là ai? Jeno đâu?

Jaemin thoáng vẻ khó chịu, nhưng không tính toán người lạ, cậu lại lẹp xẹp đôi dép đi vào gọi hắn.

Jeno đoán già đoán non lúc đi ra tâm trạng trở nên xấu đi vài phần, trứng trong miệng còn nghẹn lại, mặt đen thui.

- Dì đến đấy làm gì?

- Dì đến thăm con ý mà. Jeno có gì cần Donghae giúp cứ bảo nó.- Một giọng điệu mỉa mai, chua chát đã biết sẽ không có chuyện gì tốt lành khi người phụ nữ này đến.

NCT 127 Kick It thành công!❤️💚



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net