Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng với ánh đèn mờ, hai người đàn ông đối diện nhau, một cao ngạo, một kinh sợ. Lee Jeno ngồi trên ghế nghịch móng tay của hắn, không đi cùng với bất cứ người nào khác, chỉ có mình hắn, đến đây chơi đùa cùng Hwang Hyeonsu.

Hwang Hyeonsu đứng giữa chính căn nhà của mình vẫn phải khép nép một cách cẩn thận, lão ta không hiểu tại sao hôm nay Jeno lại đến tìm lão, nếu là chuyện vui chắc chắn cả hai đã phải ngồi dưới ghế sofa thưởng rượu từ lâu, thế nhưng hắn đến không nói không rằng, mặt vô cảm khiến lão đóan già đoán non chẳng bao giờ là chuyện tốt lành gì.

- Ngài Hwang khỏe chứ?

Hyeonsu bận suy nghĩ lung tung, đến khi bị hỏi lại như bị giật dây, lắp bắp mãi mới hết câu.

- K..hỏe...

- Hwang tổng cho tôi hỏi Hwang phu nhân đâu rồi?

- Cô ấy...đi mua sắm rồi, thưa Lee tổng.

Jeno gật gù à một tiếng, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc usb nhỏ.

- Hwang tổng có thể gọi cho cô ta về đây gặp tôi chứ?

Lời đề nghị của Jeno tựa như mệnh lệnh ép buộc, Hwang lão làm.sao có.gan từ chối. Huống gì chuyện này chỉ liên quan đến Oh Jinyoung, cô vợ của lão đắc tội, cần phiền đến lão quản sao, cứ thẳng tay phủi sạch không liên quan đến mình là được.

Không biết vì nguyên nhân gì, Jinyoung kì kèo mãi 1 tiếng sau mới thong thả cởi guốc xách túi da thong dong đi vào nhà, nhìn.thấy Jeno có mặt tại đây thì tám phần đều là ngạc nhiên.

- Có chuyện gì?- Cô ta có vẻ không thoải mái với sự xuất hiện của Jeno.

- Nhân đây có Hwang tổng và Hwang phu nhân, tôi muốn cho các người nghe một thứ.

Hắn ném về phía Hwang Hyeonsu một chiếc usb, lão ta vội vàng bò đến cầm lấy, liếc nhìn ánh mắt dao động của Oh Jinyoung, lão ta hừ nhẹ

Cạch.

"Các người đã nhận tiền của tôi..."

- Lee Jeno anh là tên khốn kiếp, muốn vu oan cho tôi sao?!

Cô ả kích động chỉ thẳng tay vào mặt hắn, tức đến nghẹn họng. Quá đen đủi! Sự đã không thành lại còn bị phát giác, rốt cuộc cô ta đã sai ở đâu? Na Jaemin một hai xung quanh đều vô vàn người bảo vệ, cái gì cũng đứng phía cậu ta, cô chỉ là một.kẻ đáng thương, dù sao cậu ta thắng cũng đã thắng, sự việc phanh phui còn giá trị gì?

Hwang tổng nhìn vợ mình bằng ánh mắt khác lạ, cô ả còn chẳng thèm biện minh, vậy là nhận hay không nhận?

- Phải cô hay không tôi đã làm rõ, cái chính chỉ muốn nói cho các người biết dù ai động đến Na Jaemin đều không có kết quả tốt.

- Lee tổng, ngài...ngài nghĩ chuyện này ai sẽ tin đây?- Hyeonsu giọng run run. Nếu như chuyện này phát giác ra ngoài, đến tai tổ chức thì công ty của lão chỉ có nước bị đẩy vào tiến thoái lưỡng nan. Lee Jeno, thằng nhãi con hôm nay còn dám.vác xác đến đây một mình, lão đuối ý quyết định muốn làm liều.

- Hôm nay không thể để Lee tổng rời khỏi đây được rồi...

Jinyoung lấy lại vẻ kiêu ngạo, toan.bỏ ra ngoài.

- Bằng chứng tổ chức đã cầm, tôi đến đây với một bản sao chỉ muốn cho các người biết thôi.

Bước chân sững lại, Oh Jinyoung như chôn chân xuống đất, hai mắt mở to nhìn sàn nhà, không nói một lời nào, thái độ 2 giây trước hoàn toàn khác biệt. Tâm tư của mình rốt cuộc dễ bị nhìn thấu đến vậy sao?

- Lee...Lee tổng, xin hãy tha mạng, tha cho chúng tôi! Chúng tôi sẽ không như vậy nữa!- Lão Hwang không còn quan tâm đến quá nhiều thứ, vội vàng quỳ xuống bò đến mũi giày Jeno cầu xin, dáng dấp hèn hạ khiến hắn ghê tởm, hắn cạ cạ mũi giày, ý muốn lão tránh xa đôi giày đắt tiền của hắn, sau đó nhàn nhạt đáp. Muốn tha thứ, cũng không phải chuyện khó khăn gì.

- Tôi sẽ cho ông một cơ hội, đổi lại phải đáp ứng ba điều kiện của tôi.

Hyeonsu gật tắp lự không cần suy nghĩ, Jinyoung muốn ngăn nhưng lại bị chặn họng. Cô ả ấm ức nắm chặt tay. Chuyện gì cũng đều có cách, tại sao tên ngu dốt này lại không một lần vì bản thân hắn ta mà động não?

- Thứ nhất, bồi thường tổn thất tinh thần cho em trai tôi.

- Được! Được chứ!- Lão gật đầu, nếu chỉ là tiền thì dễ hơn rồi.

- Thứ hai, đem toàn bộ tài sản tiết kiệm của ông từ thiện dưới tên Na Jaemin.

- Hả...hả...cái này...liệu có thể để laị cho tôi một chút được không?

Toàn bộ tiền tiết kiệm Hwang Hyeonsu có được đều để tính trước trường hợp hi hữu, nếu như lấy đi hết của lão, khác gì đá lão ra đường thất thế đâu.

Lee Jeno tự nhận mình không hẳn là kẻ khôn ngoan 10 phần đủ 10, thế nhưng cũng chưa từng nói sẽ bao dung với bất cứ ai động đến người hắn thương yêu. Sự việc lần này nếu Jinyoung thắng chắc chắn cậu sẽ không có nổi mặt mũi, vậy nên chẳng có gì đáng để hắn suy tâm quá nhiều cả.

- Đừng có nói hai lời với tôi.

...

- Còn nữa, điều kiện thứ ba, ngay trong ngày mai, tôi muốn thấy cái tên Oh Jinyoung không thể xuất hiện ở thành phố này nữa...

- Anh! Khốn kiếp, anh không được làm như vậy!

Oh Jinyoung xác định lời nói của Jeno rõ ràng là muốn mượn tay chân trục xuất cô khỏi thành phố, điều này đối với hắn chẳng có gì là khó, quan trọng hắn không muốn dây dưa đến mình mới nhân cơ hội mượn tay Hwang Hyeonsu. Jinyoung không thể chấp nhận nổi việc cô ta hết lần này đến lần khác bị tước đi tất cả mọi thứ, cô cầm túi xách lên, chạy nhanh ra ngoài, không hề quay đầu lại.

- Có cần cho người đuổi theo cô ta không?

Lee Jeno nhàm chán đứng dậy, vuốt lại góc áo cho phẳng, vở kịch như vậy là kết thúc rồi, chẳng có gì đắc sắc, một lũ người cặn bã, hắn đến cái liếc cũng không hề dành cho kẻ quỳ vội dưới chân, rảo bước đến cửa.

- Hwang tổng biết tôi thích thế nào mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net