THỊT, THỊT, TỚ MUỐN THỊT!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

22.

Jeno sau khi đưa Jaemin về nhà, xe dừng trước cổng nhà họ Lee. Mark để cả hai muốn làm gì làm, còn bản thân mình phóng xe đưa Haechan về căn hộ của hai người.

Mặc dù hôm sau là đám cưới, người nhà cũng nói không nên ở cùng nhau trước đêm tân hôn. Nhưng Mark Lee mặc kệ, ở cùng Haechan cũng không phải lần đầu, vì vậy dứt khoát đưa cậu về căn hộ của hai đứa.

Hừ,người của người ta muốn làm gì thì làm chứ!

Haechan ở trên xe cựa quậy, bởi vì ngồi trên ghế nên tư thế có chút không thoải mái. Anh hạ ghế xuống, để cho cậu có thể nằm, nhưng Haechan vẫn phát ra những âm thanh nho nhỏ.

Mark Lee sờ trán cậu, cả người đều nóng ran, Haechan dở nhất uống rượu, nhưng rất thích thể hiện, gặp người đều tỏ ra mình uống giỏi, nhưng chỉ cần quá một lon là cả người mềm oặt, đầu bắt đầu choáng váng, miệng nói lung tung không ngừng.

"Ngày mai tôi sẽ gả cho Mark Lee. Mark Lee là đồ chó lớn mà tôi yêu nhất. Haha"

"Ngày mai tôi sẽ gả cho Mark Lee. Anh ấy mặc quần đũng đáy, đầu rối tung như lông chó, nhưng tôi vẫn cứ yêu anh ấy. Hehehe."

"Ngày mai tôi sẽ gả cho Mark Lee. Anh ấy đốt bếp nhà tôi, anh ấy giành kem dưa hấu của tôi, anh ấy không nhường tôi thắng domino vậy mà tôi vẫn yêu anh ấy. Huhuhu."

"Ngày mai tôi sẽ gả cho Mark Lee. Người suốt ngày chọc điên tôi. Vậy mà tôi vẫn bao dung cho sự ngu ngốc của anh ấy. Hihihi."

"Ngày mai tôi sẽ gả cho Mark Lee. Người đàn ông yêu thương tôi, chiều chuộng tôi, dung túng cho tôi từng lỗi nhỏ nhặt nhất. Tôi chỉ muốn nói tôi rất yêu anh ấy."

Mark Lee tấp xe bên lề, nhìn thẳng vào mắt cậu, Haechan nghịch chuông gió anh treo ở phía cửa, bởi vì cậu nói thích nghe tiếng leng keng của nó, đôi mắt thập phần dịu dàng, anh nghiêng người sát đến gần mặt cậu.

Haechan mỉm cười, vòng tay ôm lấy cổ anh, môi rướn lên hôn anh, Mark Lee dịu dàng ôm lấy cậu, đắm chìm vào nụ hôn không báo trước.

Đến khi cả hai nhận thấy lửa nóng trong người mình dâng lên rạo rực, Mark Lee luyến tiếc buông tay, vuốt mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của cậu, nhỏ giọng thì thầm: "Cũng không thể vì xúc động mà làm ngoài đường được. Mặc dù ngoài đường đã vắng, bên ngoài nhìn vào cũng không thấy. Nhưng anh không muốn em ở nơi chật chội như này làm tình với anh, sẽ thiệt thòi cho em. Anh muốn đảm bảo, khi bên nhau, làm bất cứ việc gì, em đều thoải mái và tốt nhất có thể."

Haechan gật gật đầu, ngoan ngoãn nắm lấy tay anh.

Mark Lee kìm nén cơn dục vọng, anh hôn vào trán cậu: "Ngày mai em đã là người của anh. Lee Haechan sẽ là người của Lee Mark. Anh còn nhiều thiếu sót, vì vậy mong em lượng thứ cho anh. Chứa chấp anh cả phần đời còn lại nhé?"

Suốt những năm tháng tuổi trẻ cho đến những năm tháng trưởng thành. Mọi chặng đường mà anh đi, mỗi dấu mốc anh từng ghi nhớ, đều có sự xuất hiện của em. Đó là điều lãng mạn nhất trong cuộc đời của anh. Dù cho anh từng cáu gắt, dù cho anh từng sốc nổi, thì em vẫn luôn ở đó. Bày trò trêu chọc anh đến phát điên nhưng cũng dịu dàng ôm lấy anh khi anh đi lạc hướng. Cảm ơn em, Lee Haechan đã đến với cuộc đời anh như một đoá xương rồng, bên ngoài thì gai góc nhưng vô tình nở một đoá hoa trong chốn sa mạc của lòng anh.

Bao nhiêu lời chân thành Mark Lee nói cũng không đủ, bởi vì chính anh mới hiểu được Haechan quan trọng với anh đến nhường nào, chỉ buông nhẹ câu thì thầm: "Anh yêu em."

Haechan rúc vào người anh, mặc dù đang say nhưng một Mark Lee chân thành như vậy đã làm cậu tỉnh táo hẳn.

Trước đây, bây giờ và sau này nữa, cuộc đời em vốn chỉ có mình anh.

"Mark Lee, đừng gọi em là cục vàng nữa."

"Không được." Mark Lee kiên quyết nói, cục vàng là cục vàng! Không có gì thay đổi cả.

Haechan cứ tưởng giây phút xúc động ban nãy, cậu sẽ làm cho anh từ bỏ cái tên cục vàng kỳ cục mà anh gọi cậu, nhưng thương lượng thất bại, Mark Lee sờ mặt cậu: "Em là cục vàng của anh cấm có sai!"

"Sao anh cố chấp với cái tên cục vàng thế?" Haechan đảo mắt nhìn anh, rất muốn hất tay anh trên mặt cậu nhưng cũng tham luyến sự dịu dàng ấy của anh.

"Bởi vì vàng hiếm có còn Haechan của anh thì khó tìm."

"Vậy sao anh không gọi em là cục kim cương đi. Kim cương quý hơn vàng đó."

"Không được. Cục vàng là cục vàng"

Hừ, thứ cố chấp.

23.

Jeno vác Jaemin về nhà họ Na, chính xác là kéo một con sâu rượu đang mè nheo ôm lấy chân anh, hít hít mũi, cọ vào ống quần anh chùi chùi, ôm lấy chân anh không buông.

"Jaemin, cậu mà nôn lên người tớ là cậu chết chắc."

Ngay sau đó, Jeno cảm nhận luồng nước ấm nóng dưới chân mình. Jaemin thực sự ói vào chân anh.

Jeno hết cách, đành ngồi xuống. Mặt mũi Jaemin đỏ hoe, đoán chừng uống không ít. Ban nãy còn tỉnh táo, trên xe rung lắc cộng thêm hơi cồn thấm vào người, Jaemin cảm thấy dạ dày khó chịu, loạn cào cào.

Sau khi nôn xong, cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, nhưng cậu nhìn sang người bên cạnh, gương mặt anh vô cùng khó chịu. Cậu ôm lấy chân anh, mái tóc xoăn rủ xuống, không dám đối diện với anh vì sợ bị anh mắng.

"Jaemin"

Chỉ cần không trả lời là anh ấy sẽ tha thứ cho mình.

"Jaemin"

Không trả lời.

"Cục cưng" Jeno đưa tay xoa đầu mái tóc xoăn mềm của cậu, Jaemin vẫn là bộ dáng thiếu niên khi xưa, trên người vẫn tràn đầy hơi thở của những năm mười tám. Trong phút chốc, Jeno như quay lại cái thời hai người bọn họ vẫn bám dính lấy nhau, như chưa từng có khoảng thời gian bốn năm xa cách.

Nghe Jeno gọi cục cưng, Jaemin ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngấn nước vì ngáp, Jeno nhìn xuống chân mình, chiến tích của Jaemin vẫn còn, xoa đầu cậu nói: "Chiến tích cậu lẫy lừng quá. Chịu trách nhiệm cho tớ đi."

"Chịu...chịu trách nhiệm gì cơ?"

Jeno cười gian xảo: "Cậu nấu ăn cho tớ một bữa, chiến tích của cậu hôm nay tớ sẽ xóa."

Anh ngừng lại một chút, sau đó đưa ngón tay út ra trước mặt cậu, đang lúc không hiểu chuyện gì, anh móc ngón út của mình vào ngón út của cậu, hai ngón trỏ chụm vào nhau: "Còn nữa, từ nay không được tránh mặt tớ. Jaemin, bốn năm rồi. Tớ vẫn chưa gặp cậu một cách đàng hoàng."

Jaemin nhất thời cứng họng, không biết phải tiếp lời ra sao. Tâm trạng vốn đã không tốt, khi nghe Jeno nói xong tâm trạng liền trùng xuống. Thì ra, bọn họ đã xa cách lâu đến như vậy.

Jeno thấy Jaemin tiếp tục vùi đầu, hai tay bấu vào nhau như con mèo, anh nắm lấy tay cậu: "Jaemin, đừng cấu nữa. Về nhà thôi."

Jaemin vẫn không đáp, nhà họ Na bên kia đã tắt đèn. Anh không thể vác con mèo nhỏ này sang nhà người ta rồi bấm chuông cửa vào nữa đêm, chỉ còn cách gãi cằm con mèo như đang có nhiều điều suy nghĩ cõng về nhà mình.

Đến cửa, Jeno để Jaemin ngồi trước thềm, sau đó tháo giày cậu để lên kệ thay bằng đôi dép chăn lông mang ở nhà. Jaemin ngoan ngoãn để mặc Jeno làm gì làm, vẫn còn đang thất thần vì sự thay đổi chóng mặt của Jeno trong một đêm, lúc nãy ở quán rượu còn cáu gắt với cậu, vậy mà bây giờ vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức cậu tưởng rằng anh yêu mình. Jaemin lắc đầu, Jeno thấy vậy thì búng vào trán cậu.

"Này, đau tớ đấy!"

"Ai bảo cậu thất thần làm gì"

"Không phải là do cậu còn gì"

"Hứ, cái gì cũng đổ thừa cho tớ"

"Thì rõ ràng do cậu thật mà"

Jeno đến lục tủ lạnh, trong nhà không còn gì để nấu cả. Mấy hôm này cả nhà đều tất bật chuẩn bị cho đám cưới của Mark Lee nên không có thời gian chăm sóc nhà cửa, vì vậy Út Cưng đợt này về cũng không quan trọng bằng đám cưới Hai Nhị, chó nhỏ bị cả nhà bỏ bê đói meo.

"Jaemin, tớ đói" Jeno cởi áo khoác, trên người dính mùi cồn làm anh khó chịu. Bản thân là thầy thuốc nên Jeno rất ít khi đụng đến bia rượu, chỉ trong những dịp không thể từ chối mới uống vài ba ly, tuyệt đối không để bản thân mình say sỉn mất kiểm soát.

Bụng Jeno thành thật kêu rột rột một tràng dài, Jaemin nghe thì bật cười thành tiếng. Trong nhà cũng không còn gì ăn, Jaemin dứt khoát dẫn Jeno đi ra cửa hàng tiện lợi gần nhà mua một ít đồ về nấu nướng.

Jaemin kéo Jeno chạy ra khỏi nhà, gió lùa vào mặt làm cậu sảng khoái, quay đầu nhìn lại, Jeno nắm tay cậu, đôi mắt híp lại vì cười, tóc mái bay lên rất giống tai chó, cậu xoa đầu anh. Rất nhiều năm về trước, bọn họ cũng đã từng thế này, cả hai nằm trên bàn học Tiếng Anh đến đêm, Jeno bổ túc tiết Tiếng Anh cho cậu vì Jaemin thực sự kém môn này, đến nửa đêm, thầy "chó nhỏ" bổ túc học sinh "mèo nhỏ" sức cùng lực kiệt, bụng đói rã rời dù trước đó đã ăn ba bát cơm cùng một đĩa sườn ràn. Sau đó, hai đứa nhỏ cũng kéo tay nhau chạy ra ngoài cửa hàng tiện lợi, bất kể thời tiết có mưa hay gió, nếu Jeno đói, Jaemin sẽ đội dù cả hai chạy đi, dưới cái nắm tay thật chặt.

Bởi vì ở bên cạnh Jaemin, nên dù dắt đi vòng vòng, Jeno vẫn không tỏ ra bực bội hay khó chịu, ngược lại bộ dáng rất vui vẻ, suốt đường híp mắt cười, Jaemin lấy miến và rau củ, cùng với đậu phụ và một ít bánh bao khoai môn đóng gói.

Cả hai tính tiền sau đó về nhà, Jaemin bận bịu trong bếp, Jeno đã lên phòng thay đồ vì quần anh có dấu vết của Jaemin ói vào, cậu ngửi thấy người anh bốc mùi thối, đẩy anh lên phòng thay đồ.

Miến xào rau củ, cậu ngâm miến qua nước đun sôi để mềm, sau đó rán đậu hủ, cà rốt cùng súp lơ xào lên, Jaemin ăn chay nên không thêm nước mắm chỉ nêm xì dầu và hạt nêm, thấy vừa ăn nên đợi rau củ chín mới tắt bếp. Bánh bao khoai môn bởi vì đã khuya, mà làm lại kỳ công nên cậu dứt khoát mua đồ đóng gói, bỏ vào lồng hấp.

Jeno đã thay một bộ đồ thoải mái, có vẻ mới gội đầu nên đầu anh hơi ướt, Jaemin khẽ nhăn mày, cũng không nên gội đầu vào lúc trời đã khuya như này chứ. Cậu buông đôi đũa, tự nhiên lấy máy sấy dưới tủ tivi, mỗi vật dụng trong nhà anh, cậu đều nhớ từng vật đặt ở vị trí nào. Jaemin kéo anh đến chỗ ghế sofa, cắm điện vào, bắt đầu sấy tóc cho Jeno. Tóc anh đen mượt, Jaemin sấy đến đâu, Jeno thụt người lại. Rất giống chó nhỏ mỗi khi tắm xong, cậu sấy lông đều rụt cổ lại y chang vậy.

"Ngồi vào đây, tớ sấy tóc cho cậu"

Jeno ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trên ghế sofa, Jaemin đứng một bên sấy tóc cho anh. Jeno khẽ kêu "hừ hừ" thỏa mãn của chó nhỏ, khi Jaemin sấy tóc xong còn lắc lắc đầu để tóc bung ra.

"Này, cậu có biết cậu giống chó lắm không?" Jaemin vuốt lại tóc cho anh nói.

"Cậu cũng không phải được tớ nuôi giống mèo còn gì?" Suốt ngày để cậu nằm lên đùi anh, phải vỗ lưng mới chịu ngủ, phải được vuốt tóc mới vui vẻ.

Không có con chó nào yêu thương con mèo nhà cậu như tớ đâu đấy!

Vậy mà tránh mặt tớ, không để tớ gặp cậu. Rất nhớ mùi lông mèo! Rất nhớ cái dụi đầu vào vai mèo.

Rất nhớ, rất nhớ cậu!

Nhắc đến liền muốn dỗi, cún nhỏ còn mới hớn hở liền xụ mặt, cong chân chạy vào bếp, phải ăn thật nhiều mới được!

Nhìn đồ ăn trên bàn, Jeno chỉ vào đĩa miến xào quay sang hỏi Jaemin: "Cục cưng, thịt của tớ đâu?"

Vì ban nãy mải ngắm nhìn Jaemin nên anh không để ý đồ Jaemin bỏ vào trong giỏ, đến khi gạo nấu thành cơm trên bàn mới phát hiện thịt của mình không có.

"Thịt, thịt, tớ muốn thịt"

"ĂN ĐI"

"Tớ muốn thịt"

Sau đó tự giác lấy đôi đũa gắp miến cùng rau củ bỏ vào miệng, ăn đến ngon lành.

24.

Sáng sớm, Mark Lee đã dậy chải chuốt bản thân. Nhìn bản thân trong gương, anh hài lòng mỉm cười. Mười giờ hôn lễ tiến hành, bây giờ mới tám giờ, cục vàng vẫn còn nằm ngủ trong phòng, để cục vàng ngủ thêm tí nữa, Mark Lee tranh thủ order đồ ăn, sau đó vào phòng nhạc, xem lại bài hát mình đã chuẩn bị.

Năm mười tám tuổi, Mark Lee hoàn thành mục tiêu đỗ vào trường âm nhạc của mình. Suốt mấy năm học, anh rất chăm chỉ và cố gắng, giảng viên chuyên ngành đều thích anh vì sự nỗ lực không ngừng nghỉ. Tuy còn trẻ nhưng Mark Lee rất có chí tiến thủ, người trong ngành cùng dần để ý anh. Một số ca sĩ ngỏ lời anh sáng tác bài hát cho họ khi còn đang ngồi trên giảng đường đại học.

Mà Haechan một năm sau đó, trở thành hậu bối của anh. Hai người lần nữa chạm mặt, vốn đã không ưa, nhìn mặt càng thêm đáng ghét.

Oan gia không dễ dàng hoá giải, nhưng cũng nhờ lần định mệnh đó đã gắn kết hai người lại với nhau. Haechan trở thành chàng thơ của Mark Lee trong quá trình sáng tác nhạc của mình, mà Mark Lee cũng trở thành nhạc sĩ độc quyền của ca sĩ Haechan.

Màn vả mặt của Mark Lee đến rất nhanh chóng. Trước kia luôn tranh giành với Haechan, vậy mà sau đó lẽo đẽo theo cậu gọi cục vàng ơi, cục vàng ới giữa sân trường với cái nhìn của biết bao bạn học làm Haechan chạy trối chết.

Nghĩ lại những chuyện đã qua, Mark Lee cười vui vẻ.

Trên bàn làm việc của anh để tấm ảnh hai người hồi mười lăm tuổi, Haechan đến ở nhà Jaemin cũng đã được năm năm, anh từ Canada trở về được mấy tháng, gặp thằng nhóc này liền muốn bay về đó lần nữa. Đứa nhỏ cái đầu tròn tròn, để tóc gáo dừa là Haechan, cậu cười để lộ hai răng nhỏ phía trước, nhìn rất hài, còn người bên cạnh cậu chính là anh, nhìn rất giống một con sóc, đeo kính cận mà hồi đấy bảo là sành điệu, hai đứa nhỏ cách xa nhau, mặt mày đứa nào đứa nấy nhăn nheo, gượng ép làm nửa trái tim để bố Lee chụp ảnh.

Haechan nhiều lần muốn anh bỏ tấm ảnh này đi, thay thế bằng ảnh khác nhưng anh không chịu, vì đây là ảnh chụp đầu tiên của hai người nên anh rất trân quý, mặc dù nhìn có hơi kỳ cục nhưng cũng là hồi ức đáng nhớ,để thấy được hai người đi đến hôm nay, chính là duyên.

Haechan đã dậy, đi một vòng không thấy Mark, nghe tiếng lục đục trong bếp cậu hốt hoảng chạy vào.

"Anh đừng đốt bếp đấy Mark Lee!"

Chỉ cần Mark ở gần bếp, anh cũng được Haechan xếp vào hàng tội phạm nguy hiểm, cần khai trừ.

"Anh chỉ hâm lại cháo thôi. Anh không có đốt bếp mà."

Haechan thở phào, cũng may Mark Lee không cao hứng muốn nấu nướng gì đó, nếu không thì căn nhà này xem như hết đường, mà cậu, cũng tiễn ông chồng chuẩn bị cưới về nơi sản xuất luôn!

"Cục vàng của anh chuẩn bị làm chú rễ của anh có hồi hộp không? Anh đêm qua còn không ngủ được ấy. Lăn qua lăn lại không biết làm gì nên đành đếm mi trên mắt em."

"Không. Có gì đâu phải hồi hộp. Em chả nhìn anh suốt còn gì." Thật sự, cậu ở bên anh hai tư tiếng một ngày còn gì, đi phòng thu, đi ăn cơm, đi ngủ đều là cùng nhau thì có gì là hồi hộp!

Hừ, chỉ là nghĩ đến lát nữa Mark Lee đeo nhẫn cho mình, hôn mình, lập lời tuyên thệ, ở bên anh cả đời, chân Haechan bất giác run cầm cập.

Không có hồi hộp đâu.

Mà sợ đám đông thôi nhé.

Chín giờ rưỡi, Haechan suốt quãng đường đến chỗ tổ chức tiệc tay liên tục chà xát vào nhau, Mark Lee thấy hành động nhỏ của cậu, biết cậu lo lắng nhưng vẫn mạnh miệng, không trêu cậu, đánh trống lảng kể chuyện để cậu đỡ căng thẳng dù chính anh cũng rất hồi hộp.

"Haechan, cái hồi cấp ba á. Em nhớ không? Hồi anh bổ túc mấy đứa em, Jeno, Jaemin. Út Cưng nhà anh là học giỏi nhất. Còn cậu cháu nhà em phải gọi là đần thực sự, cái bài đó chỉ cần áp dụng công thức thôi mà cũng sai. Út Cưng nửa đêm còn gõ phòng anh, len lén phía sau còn có Jaemin, người ta biết người ta dốt nhưng người ta có chí tiến thủ, còn em, đã đần rồi còn không chịu hỏi anh."

"Lúc đó chẳng phải anh ghét em lắm à? Nửa đêm mà tìm anh có khi anh rap diss em tới sáng."

"Ai nói anh ghét em?"

"Còn không phải à? Anh thấy em liền nhăn nhó, dành kem dưa hấu với em này, chơi domino đuổi cùng giết tận em, rồi em nhớ cái lần ở sân bóng rổ, em cổ vũ anh vậy mà anh đánh bóng vào người em còn gì! Hứ, em không quên đâu nhé!''

"Anh không cố tình ném bóng vào người em, do anh thấy em cười với Sunwoo..."

"Ghen à?''

"Không có!"

"Hứ, nói xạo."

"Anh nói thật! Tóc của Sunwoo lúc đó chả nổi nhất còn gì, cái kiểu tóc vàng choé còn chỉa chỉa lên như con nhím. Anh nhìn ghét nên..."

Đến nơi, bố mẹ hai nhà đã ở trong đại sảnh, Haechan và Mark tranh thủ vào phòng trang điểm để họ chỉnh lại mặt mày một chút.

Chỉ còn năm phút là tiến hành hôn lễ, Mark Lee lục lại trong túi quần, cặp nhẫn lúc sáng anh nhớ đã bỏ trong túi quần bây giờ lục lại không thấy nữa. Mặt Mark Lee tái xanh, anh hốt hoảng tìm Haechan, đập đập tay cậu: "Cục vàng, cục vàng..."

Mấy nhân viên trang điểm ở đó nghe Mark Lee gọi Haechan như vậy đều che miệng cười trộm, cô bé nhỏ nhất đoàn còn đỏ hết cả mặt, nhưng điều quan trọng bây giờ là cặp nhẫn chứ không phải khung cảnh ngượng ngùng này!

"Anh từ từ nói cho em nghe nào. Đừng có hốt hoảng." Haechan vỗ vỗ tay anh trấn an.

"Nhẫn..."

"Nhẫn làm sao?''

"Anh nhớ đã để cặp nhẫn trong túi quần nhưng bây giờ tìm không thấy."

Haechan đăm chiêu, sau đó dắt Mark Lee ra gặp bố mẹ hai nhà để họ xử lý một chút, hai người về nhà tìm lại nhẫn xem có rớt ở đâu không.

Bố mẹ hai nhà hiểu ý, bây giờ cũng chưa vào tiệc, vi vậy cố tình kêu MC kéo dài các tiết mục để hai người có thể về nhà tìm nhẫn.

Vì vậy, một màn Haechan dắt Mark Lee chạy dưới sự chứng kiến của quan khách, họ lầm tưởng rằng đây là một màn cướp rễ, bên trong ồ quao rất nhiệt tình.

Mà hai chú rễ vừa mới make up làm tóc xong đã chạy trong gió, trên mặt đã đổ mồ hôi, tóc cũng bết nhầy.

Về đến nhà, cả hai còn chưa kịp tháo giày đã vội lục tung ngóc ngách căn nhà, tìm cho ra cặp nhẫn. Từ phòng ngủ đến phòng khách rồi phòng bếp không tha một chỗ nào vậy mà cũng không tìm thấy. Haechan vào phòng làm nhạc, trên tập giấy bài hát của Mark Lee có một chiếc hộp hình màu đỏ thu hút ánh mắt cậu, cậu đến mở ra xem, thấy một cặp nhẫn hình mặt trăng và mặt trời ngay ngắn nằm trong ấy, cậu gọi anh: "Mark Lee, em tìm thấy rồi."

Mark chạy vào xem, hộp màu đỏ Haechan cầm đúng là cặp nhẫn, anh mừng quýnh ôm cậu xoay vòng: "Em đúng là cục vàng của anh. Không có em đời anh coi như bỏ. Hihihi."

Haechan biết Mark Lee hậu đậu nhưng không nghĩ ông chồng mình hậu đậu đến mức quên luôn nhẫn cưới để ở đâu.

Dù được ôm trong vòng tay ấm áp của ông chồng nhưng Haechan đang nghĩ không biết sau này nên nuôi ông chồng ngốc này như nào!

Hừ, chồng mà như con!

Mark thả Haechan xuống, đánh lái đưa cậu quay trở lại tiệc cưới. Cũng may bọn họ tìm không quá lâu nên không quá trễ giờ cử hành hôn lễ, chỉ trễ khoảng tầm ba mươi phút.

Đám cưới bất ổn, mà bất ổn nhất chính là ông chồng của Haechan, Mark Lee.

Lúc cả hai trao nhẫn, MC đọc lời tuyên thệ, Mark bỗng nhiên khóc rấm rứt trước bàng quan hai họ, bố mẹ Lee cũng tiến lên dỗ dành con trai nhưng Mark Lee không chịu nín, cầm micro nói với bố mẹ Haechan, giọng điệu vô cùng thắm thiết "Cảm...hic...ơn...bố...cảm....ơn...mẹ..hic."

Haechan lấy khăn tay chùi nước mũi cho anh, để anh nói tiếp.

"Đã...sinh...ra...con. Hic hic con...nhầm. Đã sinh...ra Haechan cho con."

Hic.

"Để con được gặp em ấy."

Hic.

"Để con có cơ hội được yêu em ấy."

"Em ấy là điều lãng mạn nhất mà con có."

"Con không hứa trước bởi vì con sẽ chứng minh cho bố mẹ thấy, Haechan ở bên con sẽ không là lựa chọn sai lầm. Con sẽ yêu thương em ấy, bảo vệ em ấy. Mong bố mẹ yên tâm giao em ấy cho con."

Bố mẹ Haechan từ trước đến giờ đều yên tâm về Mark. Từ lúc bên nhau cho đến nay, mỗi lần hai đứa nhỏ giận dỗi nhau, Haechan sẽ bỏ về nhà, mà Mark Lee cũng sẽ theo đuôi Haechan mặc dù nguyên nhân cãi vả rất chi vô lý, ông bà không tài nào hiểu nổi mạch suy nghĩ của đứa nhỏ nhà mình, chỉ cảm thấy con rễ tương lai đáng thương như con chó nhỏ bị con mình vứt bỏ, ngồi sầu đời trước cửa nhà ông bà.

"Mong con sẽ làm được." Bố Haechan vỗ vai anh khích lệ.

25.

Trên sân khấu, Mark Lee nắm tay Haechan, trong mắt anh tràn ngập tình yêu, sự dịu dàng mà anh vun vén, gai góc anh đã dần thu liễm để đến bên cạnh cậu, đã từng là người rất ghét, dần dần trở thành người thinh thích, dần dần trở thành người yêu, một bước trở thành người thương để rồi bây giờ trở thành người bạn đời.

Trong những năm tháng tuổi trẻ, khi anh chưa biết tình yêu là gì. Anh cố tình trêu chọc em rồi tự ngượng ngùng đỏ mặt.

Em làm anh bực đến nỗi muốn bỏ quê mà về lại Canada sống với nội.

Nhưng cũng chính em, người hùng của anh đã lên tiếng bảo vệ anh khi bị người khác ăn cắp bài hát của anh.

Và rồi, cũng chính em, chầm chậm ở bên anh, dùng tất cả sự dịu dàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net