Ngoại Truyện: Trăng Mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể nói số phận của mỗi người đều đã được ông trời sắp đặt, nếu bốn năm trước Lý Đế Nỗ cứ thế lơ đi La Tại Dân, thì có lẽ cuộc đời của cậu phần lớn cũng chỉ xoay quanh Lý phủ và thị trấn nhỏ bé nơi cậu sống, trải qua những năm tháng cặm cụi làm việc trả nợ Lý phủ.

Ví dụ chiếc ghế trông có vẻ như được làm bằng gỗ, nhưng Lý Đế Nỗ bảo đó là ghế làm bằng nhôm đúc được sơn màu gỗ. Hoặc như tòa nhà có hình dáng kì lạ sừng sững trước mắt, đâu đâu cũng toàn chỗ trống gió lùa thì lạnh, mưa xuống sẽ ướt, còn có phần đỉnh nhọn chọc thẳng lên trời, hoàn toàn không phải để ở. Đối với những thắc mắc ngô nghê của La Tại Dân, Lý Đế Nỗ đều kiên nhẫn giải thích từng thứ một, từ tháp Eiffel nổi tiếng đến cả món bánh kẹp thịt hoàn toàn khác xa với bánh mì ở quê nhà.

"Anh may mắn được biết sớm hơn, bây giờ anh sẽ nói lại toàn bộ cho em."

Rốt cuộc ngày Lý Đế Nỗ chờ đợi cũng đến, anh đã đưa được La Tại Dân ra nước ngoài để hợp pháp hóa cuộc hôn nhân của cả hai. Trước khi khởi hành, mọi người ở Lý phủ đều muốn đi tiễn, nhưng Lý Đế Nỗ nói chỉ đi vài ngày rồi về, không cần phải bịn rịn làm như định cư hẳn bên đấy, thành ra chỉ có Kim Đình Hựu và Kim Đông Anh tiễn hai người.

La Tại Dân mỉm cười nhìn tấm giấy viết những chữ cậu không hiểu đóng mộc đỏ chói, cậu biết tấm giấy này là minh chứng cho việc cậu và Lý Đế Nỗ đã được công nhận. Trên phương diện pháp lí và sự chấp thuận của đấng sinh thành, cả hai chính thức là một cặp tri kỉ đến bạc đầu.

Mũ trùm đầu của La Tại Dân hơi xốc lên, Lý Đế Nỗ nắm vạt mũ hai bên tai kéo xuống, còn cẩn thận quấn lại khăn choàng che kín cổ cho cậu. La Tại Dân bắt lấy đôi tay đang mải chỉnh khăn cổ cho mình, thổi hơi vào tay anh rồi áp lên gò má mát lạnh do thời tiết. Đối diện với đôi mắt hấp háy cười của cậu, đáy mắt Lý Đế Nỗ đong đầy dịu dàng thẳng thắn đáp lại cùng với một cái hôn bên má.

Hoa cỏ ven đường vẫn đang đua mình vươn lên, đón lấy từng kẽ nắng chiếu xuyên qua tán cây đã trọi hết lá chỉ còn lại từng cụm hoa nhỏ trên cành. Lý Đế Nỗ nắm tay La Tại Dân, hai cái bóng trải dài trên đường gạch thô xám dưới ánh chiều đỏ rực chầm chậm sánh bước không nhìn ra kẽ hở. Băng qua dãy nhà tông vàng cũ đượm vẻ cổ kính, bên dưới cây cầu nhỏ bắc qua đường là dòng sông cỡ ba sải tay người lớn, sóng nước êm đềm lờ lững chở con thuyền cùng vài người ngồi trên, tận hưởng giây phút dịu êm giữa lòng thành phố hoa lệ.

Lý Đế Nỗ muốn đưa La Tại Dân lên nhà hàng trên tháp Eiffel nhưng cậu khăng khăng không chịu, một mực kéo anh đi xa, hỏi ra mới biết là cậu xót tiền anh.

"Anh vất vả kiếm tiền là để cưới em về, để em không phải nghĩ ngợi chuyện tiền nong mà."

Tuy miệng dỗ ngọt La Tại Dân mà chân Lý Đế Nỗ vẫn đi theo người không biết phương hướng gì ở trời Tây, khuôn mặt hòa ái cực điểm dõi theo bóng dáng tri kỉ ngẫm nghĩ xem nên ăn tối ở đâu. La Tại Dân sau một hồi chọn đông chọn Tây cũng chỉ cho Lý Đế Nỗ cửa hàng trông như cái hốc nhỏ bên đường, còn bày ra vẻ mặt làm anh không thể kháng cự.

Tiếng chuông cửa leng keng vang lên khi cả hai bước vào, tiếp đến là một người phụ nữ bản địa niềm nở tiếp đón. La Tại Dân mờ mịt nghe hai người đối thoại, nhanh chóng cô gái dẫn họ vào một bàn kê cạnh cửa sổ. Trong tiệm ngoài hai người còn có vài người khác, nhìn sơ qua có vẻ là người sống ở đây, Lý Đế Nỗ chọn chỗ cho La Tại Dân ngồi xoay lưng ngược hướng so với đám đông để cậu thoải mái hơn, bản thân ngồi ngay ngắn trên ghế mới cùng cậu chọn món.

Do kết cấu quán chỉ ở tầm trung nên không có mấy món được chế biến công phu như nhà hàng, nhưng La Tại Dân lại rất vui vẻ với bàn đồ ăn trước mặt. Cách bày trí và khẩu vị hoàn toàn khác với quê nhà, La Tại Dân cắn một miếng bánh kẹp, cẩn thận nhai rồi gật đầu như trống bỏi. Lý Đế Nỗ bật cười, cậu vẫn thanh thuần như ngày đầu anh gặp.

Mà sự thanh thuần ấy đôi lúc lại làm Lý Đế Nỗ phiền lòng. Mỗi ngày cùng ngủ trên một cái giường, ngoại trừ ôm hôn thì việc quan trọng nhất Lý Đế Nỗ vẫn chưa làm, hễ ngọn lửa trong anh vô tình bị La Tại Dân đốt lên chỉ có thể mượn tạm tay hoặc khe hở giữa đùi cậu. Nhẫn nhịn hơn bốn năm, đến khi có được người vẫn không thể xuống tay, La Tại Dân khi nhìn thấy thứ đó vẫn còn chút cưỡng ép. Nhưng những lý do trên đều chung quy lại một, anh sợ làm cậu tổn thương sau đó bài xích chuyện giường chiếu, khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

"Anh sao cứ nhìn em mãi vậy?" – La Tại Dân đã ăn xong cái bánh kẹp mà Lý Đế Nỗ vẫn không có ý định động đũa, cậu hỏi dò. "Anh không quen ăn ở những chỗ như này ạ?"

"Làm gì có, đến cả cơm Phác Chí Thành nấu anh còn ăn được. Chỉ cần ở cùng em thì đi đâu, làm gì anh cũng hài lòng." - Lý Đế Nỗ không vội, đã chờ được ngần ấy thời gian chẳng lẽ không chờ được thêm chút nữa. Thiết nghĩ anh nên đi rửa mặt cho tỉnh táo mới có thể ngồi dùng bữa tiếp với La Tại Dân. "Anh ra ngay đây, đợi anh một lát nhé."

La Tại Dân nhìn theo hướng Lý Đế Nỗ vừa đi, không nghĩ ngợi gì nhiều tiếp tục với món trông giống bánh xếp được bày trên dĩa sứ bóng loáng. Cậu dùng muỗng quẹt nhẹ phần sốt nâu đặc trên bánh, lật ngược muỗng lại mới cho vào miệng nếm thử, hương sô cô la ngòn ngọt lan ra khắp khoang miệng, chút dư vị đắng nhẹ xuất hiện sau cùng càng làm kích thích vị giác người ăn. La Tại Dân buông muỗng, chuyển sang ngắm con đường đã lên đèn qua ô của kính, chùm đèn giăng theo hàng ngoài kia phản chiếu bởi một lớp thủy tinh, qua đôi mắt hạnh trong vắt càng thêm phần lung linh, hoa lệ.

Hễ ai gặp La Tại Dân ít nhất sẽ ngoái đầu lại một lần.

Bàn trước mặt La Tại Dân là hai gã đàn ông, một tên đầu vàng hoe mặc cái áo nỉ, trên môi còn xỏ khuyên không chút kiêng dè đá mắt với La Tại Dân. Tên còn lại trông có vẻ bất cần với cái đầu trọc lóc nhẵn thín, nhanh chóng quay ra sau nhìn chòng chọc La Tại Dân bởi cái hất đầu của bạn hắn. Không còn Lý Đế Nỗ ngồi trước che chắn, cậu giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu ăn lá rau trang trí trên dĩa thịt sườn.

Bọn chúng xì xầm to nhỏ gì đó La Tại Dân không nghe thấy, mà có nghe cũng chẳng hiểu gì, cứ mặc kệ là tốt nhất. Đột nhiên gã đầu vàng đi về phía quầy trả tiền, lúc đi ngang qua bàn còn cố ý liếm môi một cái với cậu, thanh toán xong hắn đi ra khỏi cửa. La Tại Dân mải cảnh giác có hơi lơ là, không ngờ tên trọc đang bước tới vội chụp lấy cái giỏ đeo cậu kẹp bên hông ghế, đồng bọn hắn đứng giữ cửa đã chạy biến trước khi La Tại Dân kịp hô lên.

Đến lúc Lý Đế Nỗ ra ngoài, bàn ăn ngoại trừ thức ăn và cô hầu bàn thì không thấy bóng dáng La Tại Dân đâu. Hai người trao đổi đôi ba câu, nét mặt Lý Đế Nỗ trở nên nghiêm trọng hơn hẳn, anh vội rút mấy tờ tiền trả cho cô hầu bàn rồi lao ra ngoài mặc cho tiền đưa dư quá nhiều so với chi phí của bữa ăn.

Bên trong giỏ đeo có giấy đăng kí kết hôn của cậu và Lý Đế Nỗ, nghe nói thủ tục làm giấy tờ rất phiền phức nên La Tại Dân không nghĩ ngợi nhiều liền đuổi theo. Là một người xứ lạ, chuyện đường xá đối với La Tại Dân có chút khó khăn, nhưng cậu vẫn dõi theo hai dáng chạy gấp gáp kia mà đuổi, bọn chúng chạy loanh quanh tông trúng vài người đi đường, sau đó rẽ vào một con hẻm.

La Tại Dân đứng trước hẻm, đèn đường chỉ chiếu được tầm vài mét, mà con hẻm trước mặt tối đen không khác gì cái miệng máu của ác thú chờ cậu sập bẫy. Một thoáng do dự bị dập tắt, La Tại Dân lấy điện thoại mở đèn pin, vừa đi vừa thận trọng nhìn trước ngó sau. Mùi ẩm mốc của rong rêu ngai ngái xộc vào khoang mũi, cậu tránh đi vài ụ nước do nền bị lõm xuống, cố hết sức đi thật nhẹ nhàng. Thủ đô có nhộn nhịp thế nào cũng có những nơi tối tăm như thế này, ở đâu cũng vậy, đều có mặt tốt và mặt khuất đan xen.

Phía trước có một khoảng hở, còn nằm sau bức tường nhô ra nên tầm nhìn bị hạn chế. Một cánh tay vươn ra xô mạnh La Tại Dân về phía trước khiến cậu mất đà, may mà chưa ngã. Bọn chúng đặt cược một ván, nhưng khi thấy tờ giấy trong giỏ liền đắc ý, cậu em xinh đẹp nhất định sẽ đuổi theo. Gã tóc vàng lấy tay che một bên mắt tránh đi ánh sáng rọi thẳng vào mặt, nhe nhởn chậc lưỡi tiến lên phía trước vài bước.

"Là gay, nhìn ngon hơn hẳn bọn trai bao rẻ tiền trong club, đã thế còn không biết cách lấy lòng khách." - Gã đầu vàng quét La Tại Dân một lượt, gò má cao vì cười càng làm hắn trông dị hợm.

"Trả giỏ đeo lại cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát." - La Tại Dân ấn gọi số cảnh sát đã được Lý Đế Nỗ lưu sẵn vào máy, đầu dây bên kia rất nhanh đã có người nhấc máy, nhưng do rào cản ngôn ngữ nên cậu không thể diễn tả tình trạng hiện tại, ngay cả địa chỉ ở đâu còn không biết.

"Đanh đá phết đấy, coi bộ hôm nay chúng ta kiếm được hàng ngon rồi." - Gã trọc xoay xoay cái giỏ ra chiều khiêu khích rồi vứt hẳn xuống đất, hai tay xoa vào nhau cùng đồng bọn bước lên.

La Tại Dân hiển nhiên không hiểu lời họ, nhưng từ vẻ mặt cậu biết hai tên này muốn giở trò. La Tại Dân xoay người bỏ chạy, hai gã kia lấy lệ đuổi theo vì bọn chúng biết phía trước là ngõ cụt. Không còn đường nào để lui, La Tại Dân bị dồn vào đường cùng chỉ có thể dựa sát mép tường, thần kinh căng ra cố sức tìm sơ hở. Gã đầu vàng lao đến liền ăn ngay cái điện thoại vào sống mũi, cú va chạm bằng hết sức của La Tại Dân khiến mũi hắn cơ hồ có máu chảy xuống, hắn đau đớn ôm mũi vươn tay tóm trúng khăn cổ của La Tại Dân nhưng bị tuột. La Tại Dân bất chấp xông về phía trước, gã trọc dễ dàng tránh được, hắn vòng ra sau dùng xương cẳng tay đánh vào lưng La Tại Dân khiến cậu ngã dúi.

"Xem nào, đã cố để gương mặt này không bị lem bẩn nhưng xin lỗi nhiều nhé." - Gã trọc một tay khóa cả hai tay La Tại Dân đằng sau, một tay tóm tóc ép cậu ngẩng đầu lên.

"Nhẹ nhàng không chịu cứ phải thích bọn tao ra tay, đêm nay đừng hòng yên ổn." - Tên đầu vàng quệt máu mũi bằng mu bàn tay, hắn lấy ra chai nước nhỏ trong túi áo nỉ, bóp miệng La Tại Dân thô bạo đổ nước vào.

La Tại Dân kháng cự, càng giãy nước càng tràn ra khắp mặt, mũi. Cậu nín thở, cố không để nước vào mũi nhưng làm vậy càng khiến bọn chúng khoái trá, thú vui nhìn con mồi vùng vẫy tuyệt vọng rồi từ từ buông thả đã ngấm sâu vào máu. Gã trọc buông tay để La Tại Dân khuỵu xuống, cậu ho sặc sụa đến mức nước mắt cũng lấp lánh trong hốc mắt.

"Ngay từ đầu chịu phục tùng thì anh đây đã nhẹ tay hơn rồi." - Gã tóc vàng ngồi xổm xuống, lần nữa bóp má cậu. La Tại Dân siết tay, nhào tới cụng thẳng trán vào gã. Hắn chửi tục một tiếng, nhưng chưa kịp đánh La Tại Dân đằng sau đã có một cánh tay vòng qua cổ hắn siết chặt, sau đó là khuỷu chân và mạn sườn bị đạp một cách không thương tiếc, bò lăn quay ra đất.

"Lâu không đánh nhau xem ra tay nghề vẫn chưa xuống, muốn thử không, thằng đần?"

Lý Đế Nỗ đứng ngược sáng, dựa vào nguồn sáng hiếm hoi từ nhà cao tầng xa xa chỉ chiếu được từ đầu đến hơn vai, khóe môi hơi nhếch bật ra một câu nói hoàn hảo. Ngoài mặt làm ra vẻ đạo mạo mà bên trong anh đã dậy sóng, điện thoại không có tín hiệu, gặp ai Lý Đế Nỗ cũng chặn lại hỏi, mờ mịt đi theo kí ức người đi đường tìm được đến đây, may là Tại Dân vẫn không sao.

Tên trọc có vẻ dè chừng, thả La Tại Dân ra, lấm lét thò tay vào áo lấy ra con dao gấp chĩa về phía Lý Đế Nỗ. Hắn cười lớn lao tới, tay vung dao loạn xạ hòng đâm trúng người trước mặt. Vì La Tại Dân vẫn còn trong tầm với của tên côn đồ nên Lý Đế Nỗ vờ thất thế lui về sau, chờ khi khoảng cách đã trong tầm kiểm soát mới chộp lấy đôi tay cuồng loạn bẻ ngoặt ra sau, nối tiếp là các đòn đánh giáng xuống để đối phương không kịp nhận thức.

Nỗi ám ảnh về chuyện ở bến cảng quá lớn, chỉ cần nghĩ đến việc La Tại Dân sẽ xảy ra bất trắc Lý Đế Nỗ như bị kích hoạt cơn cuồng nộ bên trong. La Tại Dân ôm lấy cánh tay Lý Đế Nỗ, người cậu hơi run rẩy, mái tóc dán chặt vào trán vẫn còn nhỏ giọt. Lý Đế Nỗ dừng tay, vịn vai cậu xem xét một lượt, nghe câu khẳng định của La Tại Dân mới không hỏi nữa.

Kết quả tất cả đều phải đến đồn công an, tuy lỗi phát sinh ở hai gã côn đồ nhưng Lý Đế Nỗ ra tay đánh người nên vẫn bị phạt hành chính, phần vì là khách du lịch nên mới giảm được chút lằng nhằng từ bên cảnh sát. Lý Đế Nỗ gọi xe về thẳng khách sạn, lúc đi ngang quầy lễ tân còn dặn mang đồ ăn tối lên phòng.

Ở chỗ cảnh sát La Tại Dân đã kiểm tra bên trong giỏ, giấy kết hôn vẫn còn nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm. Lý Đế Nỗ lấy trong tủ một cái khăn, nhúng vào nước ấm rồi mang ra chườm lên trán La Tại Dân, khi nãy cụng vào đầu gã tóc vàng đã khiến trán cậu đỏ lên một mảng.

"Anh giận em hả?" - La Tại Dân cầm cổ tay Lý Đế Nỗ, nhích lại gần anh, nhẹ giọng hỏi.

Lý Đế Nỗ từ khi hỏi han cậu ở hẻm tối vẫn không chịu mở miệng, luôn giữ bộ mặt khó gần đó, nghe La Tại Dân sợ sệt hỏi mới đáp lời.

"Anh không giận em."

"Đế Nỗ nói dối, Đế Nỗ giận em rồi." - Dù bị tên đầu trọc đánh hay bị tên đầu vàng đổ nước cũng không hề gì, giờ vì một câu của Lý Đế Nỗ lại tủi thân, khóe mắt La Tại Dân đỏ lên, miệng mếu như sắp khóc.

"Anh không giận em, anh lo cho em." - Lý Đế Nỗ thở dài, hai tay nâng mặt La Tại Dân, nhìn thẳng vào mắt cậu. "Đám giấy tờ đó có thể làm lại được, còn em chỉ có một trên đời thôi. Từ giờ trở đi có chuyện gì cũng phải đợi anh, bé ngoan đừng khóc, ra ăn cơm tiếp nào."

Tác phong làm việc của khách sạn vô cùng nhanh, Lý Đế Nỗ ra mở cửa để nhân viên phục vụ đẩy xe vào, bày thức ăn lên bàn. Lý Đế Nỗ gật đầu, thay thế người phục vụ mở nắp chụp inox, mùi súp hải sản bốc lên thơm ngào ngạt, bên ngoài trời dần trở lạnh, ăn cái gì ấm ấm mới dễ chịu, còn có gà sốt vang rưới nước sốt đặc màu vang đỏ đã được hầm kĩ.

La Tại Dân từ trưa chỉ ăn được cái bánh kẹp, bụng bắt đầu cồn cào khi nhìn thấy món ăn trước mắt. Phòng khách sạn được xây dựng với tiêu chí bắt trọn cảnh đêm của kinh đô ánh sáng, cửa sổ kéo từ sàn đến trần, nối dài từ bàn ăn đến một bên chiều dài giường, từ trên có thể bao quát toàn cảnh thành phố nhỏ xíu dưới kia. Cả hai ngồi cạnh nhau trên bàn dài, vừa ăn vừa thưởng thức khung cảnh đẹp như tranh. La Tại Dân ăn hết những gì Lý Đế Nỗ gắp cho, đến khi thấy no còn bị ép uống thêm ly nước ấm mới được thả đi chờ thức ăn tiêu hóa mới được tắm rửa.

Trong lúc chờ đợi đến lượt đi tắm, La Tại dân ngồi bệt dưới sàn, vẫn mải mê với tầm nhìn tuyệt diệu của khách sạn. Cậu rất phấn khích, đầu óc như được mở mang gấp nhiều lần, nhịp tim vì thế cũng dần đập nhanh hơn. La Tại Dân thấy không khí có chút nóng, cậu sờ tay lên trán, không lẽ bị sốt, nhưng cảm giác này không giống bị sốt cho lắm, hay tại khi nãy ăn gà rượu vang nên say rồi cũng nên. Luồn nhiệt chậm rãi lan ra khắp người khiến La Tại Dân chỉ muốn nhanh nhanh được đi tắm, cậu cầm sẵn đồ ngồi trên giường, chỉ đợi Lý Đế Nỗ nữa thôi.

"Anh xả nước ấm cho em rồi." - Lý Đế Nỗ mới đặt chân ra sàn La Tại Dân đã gấp gáp chạy vào, còn dạ một tiếng rõ to.

Đắm mình trong bồn tắm ấm áp không giúp La Tại Dân dễ chịu hơn là bao, không gian kín hầm hập hơi nước chẳng khác gì nồi hấp bánh bao. Làn da La Tại Dân bị nhiệt hun thành một màu hồng nhạt, hơi thở qua phiến môi hé mở trở nên nặng nhọc hơn bình thường, cậu ngả đầu lên thành bồn, yết hầu xinh đẹp nhấp nhô theo từng nhịp thở. Cả cơ thể cậu lúc này trống trải hơn bao giờ hết, cậu muốn Lý Đế Nỗ ôm, dùng thân nhiệt mát lạnh của anh xoa dịu cơn bức bối trong người. Nghĩ tới Lý Đế Nỗ làm cậu bé của La Tại Dân ngóc đầu, cậu vừa hoảng sợ vừa xấu hổ nhìn trân trân vào làn nước. Bàn tay run rẩy nhúng vào dòng nước ấm nắm lấy dương vật của bản thân, nhớ lại những lúc Lý Đế Nỗ cầm tay cậu an ủi cho anh làm tay La Tại Dân chuyển động nhanh hơn, miệng vô thức bật ra thanh âm ngâm nga mang theo một chút tủi thân.

"Tại Dân, ra đây nhanh không bệnh."

Giọng nói Lý Đế Nỗ cách một cánh cửa truyền tới khiến cậu giật mình, dương vật vì thế cũng co giật vài cái làm nước trong bồn hơi đục. La Tại Dân thở hắt ra, vẫn chưa hoàn hồn, cậu thế mà nghe mỗi giọng Lý Đế Nỗ đã bắn.

Mặc lên người bộ đồ kẻ sọc cùng kiểu với Lý Đế Nỗ, La Tại Dân bối rối đối diện với Lý Đế Nỗ đứng trước cửa phòng tắm. Môi La Tại Dân nhạt màu vì hơi nước, gò má ửng hồng sau sự việc xấu hổ vừa rồi, Lý Đế Nỗ cũng không nghi ngờ, cầm khăn bọc cậu lại vừa đi vừa ôm ra giường ngồi.

Lý Đế Nỗ lau tóc cho La Tại Dân, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Không biết vô tình hay cố ý, thỉnh thoảng tay anh sượt qua vành tai làm La Tại Dân như ngồi trên đống lửa, cơn khó chịu ngày càng tăng khi Lý Đế Nỗ chuyển sang hít hà mùi tóc cậu, phả hơi thở nóng rực lên cần cổ đã sớm bị xấu hổ chiếm đóng. Lý trí La Tại Dân bị cuốn sạch bởi cái ôm bất ngờ, cách hai lớp áo ngủ cậu vẫn cảm nhận rõ ràng làn da mát lạnh của anh. La Tại Dân dựa hẳn người ra sau, nhớ lại khoảnh khắc ở bồn tắm, miệng không tự chủ được bật ra tiếng rên khe khẽ. Lý Đế Nỗ bật cười, bàn tay không thành thật trượt từ eo vói vào quần trong, bắt lấy vật bé nhỏ bắt đầu vuốt ve. La Tại Dân giật mình chống tay lên cánh tay Lý Đế Nỗ nhưng bị anh mạnh mẽ cầm hai cổ tay chặn lại, tay kia càn rỡ tiếp tục lộng hành.

"Đã cứng như vậy còn muốn lảng tránh." - Bàn tay Lý Đế Nỗ thành thục chăm sóc vật nhỏ, ngón cái còn gian tà chặn lại đỉnh dương vật không cho cậu thỏa mãn như ý muốn.

La Tại Dân cắn chặt môi, đầu dựa hẳn vào vai Lý Đế Nỗ, cần cổ thon dài ngọ nguậy liền bị cái lưỡi nóng rực liếm lên yết hầu kèm theo những cái hôn liên tục đáp xuống. Cậu không chịu nổi kích thích, miệng bắt đầu phản chủ phát ra vài tiếng ư ư vụn vặt trong cổ họng, càng cố dịch người tránh đi đụng chạm của Lý Đế Nỗ càng làm lưng dán sát vào người anh. Rốt cuộc Lý Đế Nỗ cũng tha cho La Tại Dân, dòng nước đặc sệt bắn đầy ra tay Lý Đế Nỗ, còn làm ướt cả một mảng quần ngủ.

La Tại Dân mặt mày đỏ gay không dám ngẩng đầu, mặc kệ quần ướt vẫn chạy đi lấy khăn giấy lau tay cho anh. Lý Đế Nỗ nhịn cười, cầm tay La Tại Dân đặt lên thằng em đã sớm cương, giương đôi mắt cún vô tội trông chờ.

Cơn nóng bức lần nữa như luồng điện chạy thẳng từ chân lên đầu La Tại Dân, đôi mắt cậu mơ màng bởi hơi cồn ngấm vào người, mất hết lí trí ngậm lấy dương vật của Lý Đế Nỗ.

"Tại Dân..." - Lý Đế Nỗ thở hắt ra, thằng em bất ngờ bị khuôn miệng ấm áp bao lấy suýt chút không kiềm được, anh hơi cau mày. "Không cần ép buộc bản thân đâu."

La Tại Dân bị men rượu và cả thuốc trong chai nước của bọn côn đồ chi phối hoàn toàn bỏ ngoài tai lời Lý Đế Nỗ, chuyên tâm liếm mút gậy thịt cứng ngắc đã hơi tím lên do nhẫn nhịn. Anh đã làm cho cậu nhiều lần, vậy lần này sẽ tới lượt cậu. La Tại Dân cố gắng để dương vật vào sâu trong miệng, không có kinh nghiệm nên bị cọ trúng răng vài lần, hành động hoàn toàn dựa theo bản năng và mô phỏng theo Lý Đế Nỗ.

Lý Đế Nỗ nắm lấy phần đuôi tóc còn ướt của La Tại Dân, ngón tay luồn sâu đến tận chân tóc dịu dàng xoa đỉnh đầu đang nhấp nhô, lờ đi sự căng trướng khó chịu cố không thúc vào, để La Tại Dân làm theo ý mình, vẫn chưa tin được cậu đang khẩu giao cho anh. Miệng La Tại Dân mỏi nhừ nhưng có vẻ dương vật càng lớn thêm, cậu ngước mắt nhìn anh, khóe mắt đỏ hoe chớp chớp làm xao động hàng mi dài xinh đẹp tìm kiếm sự hướng dẫn.

Lý Đế Nỗ rút dương vật ra, xốc La Tại Dân ngồi lên đùi mình, từng nụ hôn vụn vặt rơi xuống trán, mũi, khóe môi, sau đó thâm nhập vào bờ môi mềm mại kín kẽ mang theo sự xâm chiếm tuyệt đối. La Tại Dân khó khăn đón nhận cái hôn quá sức cuồng nhiệt, từng tế bào trong người cậu đang nhảy nhót bởi đụng chạm của Lý Đế Nỗ, chiếc lưỡi chỉ biết tiếp nhận, nghe theo sự dẫn dắt của Lý Đế Nỗ không bắt kịp tiết tấu, nước bọt chảy ra từ khóe môi trượt xuống xương quai hàm.

"Muộn rồi, ngủ thôi em." - Lý Đế Nỗ nghe tiếng rên rỉ ngọt ngào của La Tại Dân, quyến luyến rời khỏi môi cậu, anh phải dừng lại trước khi không kiềm chế nổi mà đè cậu xuống giường.

La Tại Dân vòng tay qua cổ Lý Đế Nỗ, dụi đầu vào hõm vai anh, thanh âm nghẹn ngào như rót mật tình vào tai Lý Đế Nỗ.

"Em không muốn ngủ, em muốn Đế Nỗ chơi em." - La Tại Dân bị bức tới nỗi lá gan cũng lớn hơn, không chút do dự châm ngòi cho quả bom sắp phát nổ bên dưới.

Lý Đế Nỗ xong đời rồi, bộ dạng của cậu hiện giờ muốn bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu quyến rũ, triệt để rút cạn ý chí của anh. Lệnh đã thông cáo mệnh quan nào dám trái lời, Lý Đế Nỗ lật người đè La Tại Dân dưới thân, chen vào giữa hai chân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net