12. Ra mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeno vơ vội cặp kính trên bàn lật đật rời giường, đêm hôm qua nó mãi đến khuya mới miễn cưỡng ngủ được. Cảm giác lâng lâng vẫn cứ y nguyên trong đầu nó. Jaeho đã tỉnh dậy từ lâu, đang bận chải chuốt lại đầu tóc. Thằng bạn này nhìn thế chứ điệu đà muốn chết, trước khi ra khỏi phòng nó phải đứng trước gương tầm nửa tiếng mới chịu. Jeno ngáp một cái lớn, nhanh chóng làm vệ sinh rồi thay đồ. Bộ áo chùng mà mấy tháng trước nó còn cảm thấy lạ lẫm bây giờ đã trở nên thật bình thường. Khi nó chuẩn bị xong xuôi thì Jaeho cũng vừa chăm chút vẻ ngoài xong. Nhìn thằng bạn cứ nhìn đi nhìn lại mình trong gương, Jeno buồn cười hỏi.

"Bồ ngày nào cũng thế này để làm gì hả? Bồ không thấy mệt à?"

"Hơi phiền phức nhưng không sao, mình muốn thật chỉnh chu trước mặt cậu ấy..."

"Cậu ấy? Bồ thích ai hả?"

"Không có gì đâu, bồ nghe lầm rồi."

Jaeho lảng tránh câu hỏi của nó, cầm túi sách rồi rời khỏi phòng trước. Jeno cũng không gặng hỏi, nhún vai rồi bước theo sau.

Sảnh đường đầy ắp người, bữa sáng phong phú cũng đã được bày trên bàn. Khi Jeno ngồi vào bàn thì Donghyuck, Mark hyung và Taeyong hyung đã đều yên vị ở đó. Cậu bạn ồn ào vừa thấy nó liền cười toe.

"Chúc mừng nha tân Tấn thủ Lee Jeno."

Jeno cười đáp lại, vỗ vai Jaeho bên cạnh.

"Bồ ấy cũng là Tấn thủ mới này."

Donghyuck cười một cái cho có lệ, sau đó quay lại với món bánh kếp của mình, vẻ mặt không còn nhìn rõ được cảm xúc.

Jaeho giả vờ như không nhìn thấy thái độ không vui vẻ gì của Donghyuck, yên lặng ngồi bên cạnh Jeno ăn bữa sáng.

Jeno tính cách vốn không tinh tế cho lắm, cũng không nhận ra gì khác thường, nở một nụ cười như chú cún đặc trưng chúc mọi người ngon miệng rồi mới bắt đầu cầm nĩa lên.

Khi đang ăn dở món tráng miệng là kem chocolate, Jeno kinh ngạc nhìn cửa chính bật mở và hàng trăm con cú bay tới tấp vào. Donghyuck nhìn vẻ ngơ ngác kia thì không khỏi cười phá lên.

"Mỗi tháng sẽ có một ngày người thân của các học viên được phép gửi thư đến, tất cả các bức thư, bưu phẩm đều đã được kiểm tra kĩ để không có thứ gì khả nghi lọt vào trường."

Mark hyung lên tiếng giải thích, bất đắc dĩ xoa đầu người yêu để cậu dừng cười nhạo đứa em họ mình. Jeno gật gù tỏ vẻ đã hiểu, nó đang tự hỏi liệu ba má nó có gửi thư cho nó hay không. Đúng lúc ấy thì một con cú lớn màu xám tro bay đến đậu ngay trên vai nó. Chú cú thả nhẹ bức thư trước mặt Jeno, gõ gõ mỏ vào tay nó như muốn được thưởng. Jeno không biết làm thế nào, cầm lấy vài hạt đậu phộng bỏ vào bàn tay xòe trước mặt con cú bự. Chú cú trợn to đôi mắt nhìn nó, sau đấy mổ một cái thật mạnh lên tay nó tỏ vẻ bực bội rồi bay đi. Donghyuck ở đối diện cười như sắp tắt thở.

"Ôi Merlin, lúc nó như thế có nghĩa là nó muốn bồ cho nó tiền ấy. Mà cú nhà họ Lee sao lại thiếu thốn đến mức đấy hả?"

Mark đưa tay ôm trán, từ chối lên tiếng với lời nhận xét của Donghyuck. Jeno vẫn hơi ngơ ngác, mở lá thư trên tay rồi bắt đầu đọc.

"Jeno yêu,

Một tháng qua con đã quen với cuộc sống của phù thủy chưa? Nó rất tuyệt, đúng chứ?

Ba má đã nghe giáo sư Mc.Gonagall nói rằng con đã được chọn vào đội Quidditch của Nhà, chúc mừng con trai, ba má luôn tự hào về con.

Ba đã liên hệ với giáo sư, khoảng tuần sau nữa chổi ba mua cho con sẽ được gửi đến trường, là cây Spotlight19 đang hot nhất bây giờ, ba mong rằng con sẽ thích nó.

Còn nữa, Mark có viết thư cho ba, nói rằng con đã quen được rất nhiều bạn, ba rất vui.

Hàng tuần hãy gửi thư về cho má con nhé, má con nhớ con lắm đấy.

Yêu con trai của ba."

Jeno đọc hết bức thư, trên môi vẽ ra một nụ cười. Chút nữa nó sẽ hỏi Mark hyung làm sao để gửi thư về nhà, nó còn nhiều chuyện muốn kể cho ba má nó nữa. Ví dụ như việc nó đã cộng cho Gryffindor hơn 50 điểm, hoặc là việc giáo sư Hooch đã khen nó bay rất tốt, và cả việc nó đã kết bạn được với Jaemin...

Jeno ngẩng đầu lên, nhìn sang phía dãy bàn nhà Slytherin, thấy người nào đó cũng đang cầm một bức. Jaemin một tay chống cằm, mắt không hề rời tấm giấy da trên tay, cậu nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy. Nụ cười đó khiến tim nó như ngừng đập, và nó thật sự hiếu kì muốn biết rốt cuộc nội dung của bức thư đó là gì mà có thể khiến cho con người lạnh lùng như Jaemin có thể vui vẻ đến như vậy.

"Chắc là thư của Jisung rồi."

Donghyuck nhìn theo tầm mắt của cậu bạn, thấy một cảnh kia liền nhún vai nói, giọng điệu như thể đã quá quen với chuyện này.

"Jisung là ai?"

Jeno vốn không phải người thích tò mò chuyện của người khác, nhưng có gì đó cứ thôi thúc nó muốn biết nhiều hơn về Jaemin.

"Em trai của Nana, một thằng nhóc đáng sợ."

Donghyuck híp mắt nói, cái nĩa trên tay không ngừng chọt vào ly kem trước mặt.

"Nana là một đứa cuồng em trai và thằng nhóc kia cũng không vừa, nếu để nó thấy bồ gần gũi với anh trai nó, nó nhất định sẽ băm nhỏ bồ rồi vứt cho rồng ăn, mình suýt bị như thế rồi đó."

Jeno khóe mặt giật giật, bỗng dưng cảm thấy thật ghen tỵ. Nó quay lại với món tráng miệng đang dang dở, kem chocolate ngọt ngào vào đến cổ họng chẳng hiểu sao lại cảm thấy thật chua.

Bữa sáng kết thúc, nó xoa xoa mặt bắt buộc bản thân phải trở nên tỉnh táo, không thể để mất tinh thần như vậy được. Mặc kệ cậu em kia của Jaemin có thế nào đi nữa cũng không thể ngăn nó đến gần Jaemin, nó đã quyết tâm rồi, sẽ không dễ dàng chùn bước đâu.

Khi đang đi trên hành lang dẫn đến lớp Biến hình, người nào đi khi đi qua nó đã nhẹ giọng nói, âm thanh trầm trầm khiến trái tim nó nhảy lên một chút.

"Chúc mừng cậu."

Và sau đó, Jeno chỉ có thể ngây ngốc nhìn bóng ai kia rời đi với vạt áo chúng bay phấp phới.

Donghyuck đi bên cạnh nó không lí nào lại không thu hết cảnh đấy vào mắt. Lắc đầu ngán ngẩm, cậu choàng tay lên cổ nó, kéo đến phòng học, đương nhiên không quên trêu chọc một chút.

"Người ta chúc mừng có một câu đã muốn bay lên trời rồi hả? Lee Jeno, tiền đồ ở đâu?"

Jeno cười ngại ngùng, không phủ nhận lời thằng bạn. Và cả tiết học trôi qua như thế nào nó cũng chẳng còn tâm trí mà tập trung. Mặc kệ đó có là môn của giáo sư Mc.Gonagall đi chăng nữa.

Buổi tối hôm đó, Jeno rốt cuộc cũng đã lấy lại sự bình tĩnh, hí hoáy làm bài tập môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám trong phòng Sinh hoạt chung. Đề bài yêu cầu bọn nó liệt kê tên một số sinh vật hắc ám mà tụi nó biết, ít nhất phải kín một trang giấy da. Jeno với vốn hiểu biết về thế giới phù thủy còn quá ít ỏi, đành phải tự mình mày mò tài liệu mượn được ở thư viện, bên cạnh đó là cương quyết từ chối sự giúp đỡ của Donghyuck. Nó muốn tự mình làm việc gì đó hơn là dựa vào người khác, từ lúc nhỏ đã như vậy.

"Taeyong, em đâu rồi? Việc gấp đây, cực kì gấp!"

Jooheon hyung từ bên ngoài phóng như một tên bắn vào, tựa như có một con chó ba đầu đang rượt phía sau ảnh vậy. Jeno tốt bụng rót cho anh một cốc nước, người kia nhận lấy một hơi dốc hết vào bụng, túm lấy Taeyong hyung vừa mới đi ra từ phòng huynh trưởng.

"Sao vậy hyung?"

Taeyong ngơ ngác nhìn vẻ mặt rối như tơ vò của ông anh.

"Chuyện cực lớn, anh vừa nghe được thông tin rằng đội Quidditch năm nay của Slytherin sẽ có Yuta."

Đùng đoàng.

"Yuta? Nakamoto Yuta? Anh chắc chứ?"

"Đương nhiên, anh mày còn đang sốc đây."

Taeyong như không thể tin vào tai mình, người đó, không phải chưa từng ra mặt vào bất cứ trận đấu nào trong trường hay sao. Bây giờ đã là năm thứ sáu, bỗng dưng tham gia là vì cái gì.

"Anh Hyungwon nói cho anh à?"

Jooheon lắc đầu, honey của anh mấy hôm nay còn chưa cả gặp anh luôn đây này. Mà Hyungwon khẳng định cũng sẽ không nói cho anh biết, cậu ấy có nguyên tắc của cậu ấy, sẽ rạch ròi giữa công và tư.

"Anh nghe từ một đứa năm ba của nhà bên kia, ở quán Ba Cây Chổi, hình như là đi thi tuyển cho đội Quidditch nhưng bị loại, bực bội trong lòng nên kể lể với bạn bè. Cậu ta nói hôm đấy chắc chắn đã thấy Yuta có mặt ở đấy, dù không chắc cậu ta có thi đấu hay không nhưng riêng việc cậu ta nhúng tay vào là đã đủ khiến chúng ta phải lo lắng rồi. Ten làm sao có thể khiến cậu ta ra mặt vậy?"

Taeyong lắc đầu.

"Không phải Ten đâu, em ấy không quen thân với cậu ta đến mức đó. Tên Johnny mất ba năm ròng mời cậu ta còn không được. Bây giờ đó không phải là điều quan trọng, chúng ta đã biết Nakamoto nhúng tay vào rồi thì bắt buộc phải có cách đối phó thôi. Từ giờ đến trận đấu đầu tiên, hôm nào không có buổi học tất cả đến phải đến sân tập, ai không có mặt lập tức loại khỏi đội."

Đối mặt với sự căng thẳng của mọi người, Jeno hoàn toàn không hiểu gì hết. Người tên Yuta đó rất lợi hại hay sao? Không đợi Jeno hỏi, Donghyuck đã ngồi sát lại, nhỏ giọng kể.

"Nakamoto Yuta, phù thủy năm thứ sáu của Slytherin, nhân vật cực kì bí ẩn. Gia thế không ai biết rõ, nhưng cái làm anh ta trở nên nổi tiếng, không chỉ ở trong trường mà còn cả thế giới, là khả năng chơi Quidditch của anh ta. Chỉ có thể nói là thiên tài. Anh ta chơi được ở mọi vị trí, vị trí nào cũng cực kì xuất sắc. Từ năm ba đã thi đấu cho đội tuyển quốc gia, là át chủ bài giúp Nhật Bản vô địch ba năm liên tiếp. Anh ta không thường xuất hiện ở trường lắm nhưng tất cả các bài kiểm tra đều dễ dàng vượt qua. Anh ta chưa từng bước chân vào đội Quidditch của Slytherin, thậm chí là cả việc huấn luyện. Vì vậy người ta luôn cho rằng anh ta sẽ không bao giờ chơi cho đội nhà mình."

Chưa nói đến kỹ thuật không có chỗ nào để chê bai, thì sức lực của Nakamoto Yuta còn cực kì đáng sợ. Năm trước một tuyển thủ của đội Bắc Mỹ cố tình đâm vào anh ta với ý định dùng lợi thế thân hình to lớn muốn hất văng anh khỏi cán chổi. Ai nhờ kết quả lại ngược lại, một tên đô con gần gấp hai lần bị anh ta cho một cùi chỏ vào mạn sườn liền cứ thế rơi xuống đất nằm bẹp dí. Ngoài ra khả năng phân tích tình hình và đưa ra phán đoán của anh ta còn cực kì chính xác.

"Nói chung là chỉ mình anh ta thôi cũng đủ khiến nguyên đội mình lao đao. Tỉ lệ chiến thắng gần như bằng 0."








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net