CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Mọi kiến thức y khoa trong truyện (bao gồm triệu chứng bệnh, cách chữa bệnh, tên gọi các dụng cụ y tế,...) đều không đảm bảo chính xác 100%

----------------------------------------------------

Sáng hôm sau, Jaemin bước ra khỏi phòng với gương mặt vẫn con ngái ngủ, cậu đưa tay gãi gãi mái đầu nâu hạt dẻ hãy còn loạn cả lên của mình, nhanh chóng chuẩn bị đi đến trường. Hôm nay là ngày đầu tiên họp các bác sĩ ở trạm lại, Jeno và Jisung đã lên trạm từ sớm, nên cả ba chưa gặp được nhau. Mẹ Lee nhìn bộ dạng ngái ngủ của cậu, mỉm cười nhẹ nhàng bảo:

- Jaemin dậy rồi à cháu? Jeno với Jisung đi từ sớm rồi, thấy cháu ngủ ngon nên cô không đánh thức. Cô chuẩn bị ra chợ đây, cháu đi thì đóng cửa vào giúp cô nha.

Jaemin cười hì hì gật đầu vâng dạ với mẹ Lee, mới sáng ngày đầu tiên ở nhà người ta mà đã dậy muộn rồi, cậu thật là đáng đánh đòn mà.

---

Hôm nay, đoàn của Jaemin sẽ mở lớp học cho các bé ở đảo. Vì trên đảo thỉnh thoảng mới có giáo viên đến dạy được, nên các bé cứ lúc nào có giáo viên dạy thì sẽ đến trường học, bất kể mùa hè hay mùa đông, ngày mưa hay ngày nắng. Đoàn của cậu cũng chuẩn bị thật nhiều nguyên liệu để nấu bữa trưa cho các bé. Nhà Jeno chỉ có mỗi chiếc xe đạp con để mẹ Lee ra chợ bán mỗi ngày, nên Jaemin sẽ đi bộ đến trường. Đường từ nhà đến trường mất tầm 10 phút thôi, Jaemin vừa đi vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Trời hôm nay nhiều mây, từng cơn gió thốc thổi từ biển vào làm tung bay chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt được Jaemin khoát bên ngoài lớp áo thun mỏng khiến cậu khẽ rùng mình. Những ánh nắng yếu ớt cố len lỏi qua từng đám mây xam xám rọi xuống người Jaemin không đủ để xua đi cái rợn người từ những cơn gió biển. Jaemin xoay người nhìn lên những ngọn đồi trắng xóa, có vẻ hoa Gió trên đồi bị những trận cuồng phong này cuốn lấy, theo từng trận gió ào ạt bay về phía xa. Cậu nhớ đến lời hẹn hoàng hôn của Jeno ngày hôm qua, trời thế này, chẳng biết có cùng Jeno lên đồi được không nữa. Jaemin kéo lại áo, nhanh chóng bước đi, thầm nghĩ nơi đây lạ thật, mùa hè mà trời vẫn có thể âm u thế này, khác hẳn với Seoul, trời hè có thể nướng chín được cả con thỏ là cậu luôn đấy.

Jaemin được giao phụ trách bữa trưa cho lớp của các bé tầm 7 - 8 tuổi, cậu cùng các bạn trong đoàn mỗi người một tay chuẩn bị nào là gọt củ, nào là ướp thịt, nhóm bếp, đâu đâu cũng nghe tiếng mọi người rôm rả hòa cùng tiếng ê a đọc bài của đám trẻ từ cách chỗ nấu ăn không xa vọng lại. Jaemin cùng mọi người nấu nướng xong xuôi mọi thứ, các bé thì vẫn chưa hết giờ học nên mọi người quyết định vào lớp cùng giúp đỡ các em luyện chữ với giáo viên. Những đứa trẻ bé xíu với nụ cười luôn hiện diện trên môi lần đầu được tiếp xúc với con chữ nên hứng thú lắm, bé nào cũng chăm chỉ, cặm cụi rèn từng nét một, chẳng dám viết dư một nét nào. Jaemin nhìn tụi nhỏ, lại thấy vui vẻ trong lòng, tự bảo mình phải đến đây nhiều hơn thôi. Cậu đến cầm tay một bé trai đang loay hoay chưa dám đặt bút viết vào, nhẹ nhàng động đậy từng nét, từng nét một cho bé tập làm quen.

Ngoài trời, những đám mây đen bắt đầu kéo đến ngày một nhiều hơn, từng đàn chim nháo nhào đua nhau về tổ, mưa cũng rơi xuống từng hạt, từng hạt, cho đến khi trắng xóa cả bầu trời.

Jaemin cùng mọi người dọn cơm cho các bé, hôm nay có món cà ri cùng thịt chiên xù. Nhìn các bé ngon miệng, mọi người cũng thấy vui lây. Cậu thoáng thấy một bé cứ mải nhìn vào đĩa cơm của mình mà chẳng chịu cầm thìa, tiến lại gần bé, nhẹ nhàng hỏi:

- Bé con à, em tên gì nào?

- Em là Minjun, mọi người hay gọi em là Jun.

Bé con thấy Jaemin bắt chuyện với mình, đôi mắt to tròn vui vẻ nở nụ cười thật tươi đáp lời cậu. Bé đã thích anh Jaemin từ hôm qua rồi cơ, anh vừa đẹp trai, lại còn biết chụp ảnh nữa, bé ngưỡng mộ anh lắm, sau này bé cũng muốn được cầm máy ảnh chụp mọi thứ như anh.

Jaemin mềm nhũn trước sự đáng yêu này, cậu xoa đầu Jun, không quên mỉm cười đáp lại cậu bé.

- Thế Junie à, sao em không ăn cơm vậy?

Cậu bé nhìn vào đĩa cơm của mình, bàn tay nhỏ xíu nắm thành một chụm, chỉ chỉ vào mấy viên khoai tây được cậu cắt gọt gọn gàng ban nãy.

- Junie không thích ăn cái này.

Jaemin nghĩ, con nít chắc là sẽ có lúc biếng ăn vậy thôi, cậu nhẹ giọng dỗ dành.

- Junie ngoan, cái này là khoai tây, chỉ ăn mỗi thịt thôi thì không lớn được đâu, phải ăn cả khoai tây nữa nè, Junie giỏi giỏi nhé, ăn giỏi rồi anh tặng đồ chơi cho em nhé.

Cậu bé lắc đầu phụng phịu. Jaemin bối rối, chợt nhớ đến ánh mắt các bé nhìn cậu lúc đòi chụp ảnh hôm qua.

- Hay Junie ăn giỏi, rồi anh chụp ảnh cho em nhé, chụp thật nhiều ảnh luôn.

Quả nhiên chiêu này có hiệu quả, Junie mừng như bắt được vàng, gương mặt nhỏ bừng sáng lên, hai mắt long lanh mở to nhìn cậu, đôi môi chúm chím nói:

- Anh Jaemin là người lớn, không được thất hứa đâu nha. Nhưng em muốn tự chụp cơ, Junie muốn được cầm máy chụp ảnh ngầu như anh Jaemin luôn!

Jaemin tươi cười gật đầu với bé, nhìn bé con ngoan ngoãn múc từng miếng khoai tây đưa lên miệng, rồi lại quay sang nhìn cậu híp mắt cười, đáng yêu quá điii, Jaemin thật muốn ôm hết mấy đứa nhóc đáng yêu này về nhà mà cưng chiều thôi.

---

Cơm nước xong, Jaemin cùng mọi người dẫn các bé về một phòng học trống, trải những tấm đệm mỏng ra cho các bé ngủ trưa. Nhìn các bé vui vui vẻ vẻ, cậu tự nhiên lại muốn gắn bó với nơi này nhiều hơn một chút.

Ngoài trời, mưa vẫn không ngừng rơi, từng đợt gió mạnh mẽ tạt vào khung cửa sổ. Jaemin đứng dậy đóng cửa lại để các bé ngủ được ngon. Bỗng nhiên sau lưng cậu vang lên vài tiếng ho nhẹ, rồi cả tiếng cô bạn cùng đoàn hốt hoảng kêu lên:

- Bé à, em làm sao đấy? Bé à?

Jaemin giật mình quay lại đã thấy Junie đau đớn ôm ngực, thứ dịch màu trắng không ngừng trào ra từ miệng bé sau mỗi tiếng ho, em bắt đầu co người lại, khó nhọc hít vào rồi lại nôn ra. Jaemin hoảng hốt chạy đến bên em, giọng nói ngày càng gấp gáp:

- Jun à, Jun à! Em có sao không? Jun à?

Đáp lại cậu chỉ là từng đợt ho ngày một nhiều của em. Jaemin tay chân luống cuống, run rẩy lấy điện thoại ra định gọi cho trạm y tế. Chết tiệt, trời mưa quá lớn, sóng điện thoại ở đây không đủ mạnh để có thể gọi điện thoại. Jaemin ngước nhìn anh Mark và mọi người vừa chạy đến, đứng dậy gấp gáp nói:

- Anh à, bây giờ em đưa bé đến trạm, mọi người tìm áo mưa cho bé giúp em với.

- Nhưng Jaemin à, bây giờ trời đang mưa to nguy hiểm lắm, hay chúng ta đợi một tí, anh thử liên lạc với trạm lại xem sao.

- E là không kịp đâu anh, mọi người nhanh lên đi ạ.

Jaemin nhìn về Junie sắc mặt đang ngày càng kém đi, lòng không khỏi cồn cào lên từng cơn sốt ruột, cậu choàng cho em một lớp chăn, khoác thêm chiếc áo sơ mi của mình rồi xốc em lên vai, mọi người tìm quanh trường chỉ tìm được một tấm nhựa nhỏ, Jaemin cột tấm nhựa thành áo mưa cho Jun rồi nhanh chóng chạy đi.

Giữa màn mưa trắng xóa chẳng thấy rõ được phía trước, Jaemin cứ cố chạy, chạy, và chạy thật nhanh, vừa chạy vừa không ngừng gọi tên em, chỉ mong Junie giữ đủ tỉnh táo cho đến khi tới trạm. Bầu trời ban trưa của một ngày hè tháng Năm lại đậm lên một màu xám xịt đến thê lương, Jaemin ngược gió, ngược cả mưa, mặc kệ từng giọt nước mặn chát quật thật đau đớn vào mặt mình. Cậu thầm cầu mong, nếu trên đời này thật sự có tồn tại một đấng linh thiên nào đó, làm ơn đừng để cho Jun gặp phải chuyện gì, làm ơn....








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net