sleep well

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba tháng xa anh, ba tháng không còn anh bên cạnh nữa:

và nếu bên nhau cũng tròn kỉ niệm 2 năm tròn quen nhau 

Hỏi rằng, chuyện này ai là người đau hơn? Chẳng ai hơn, cả hai đều là người đau nhất

 đau vì còn yêu mà chẳng thể ở lại, không đành lòng, nhưng đành phải buông để lạc mất nhau
 

______________________________

"Mày có thực sự ổn không vậy?"-Giọng nói đầy lo lắng của Haechan khi cậu cùng Jaemin tự học cùng nhau nhưng nét mặt Jaemin thì quá căng thẳng, y hệt từ rất lâu trước đấy, chứa đựng một sự áp lực cực lớn lên bản thân mình, lúc nào Haechan cũng hỏi và lúc nào cũng nhận được lời nói dối Tao ổn từ cậu bạn kia. Haechan biết rõ, một phần lí do cũng là do đâu, Jaemin vốn chăm chỉ, đặt ra mục tiêu nào thì cũng quyết làm bằng được, theo đuổi mọi ước mơ cậu mong muốn, sẵn sàng không để thứ gì ảnh hưởng. Nhưng Jaemin cũng rất giỏi giả vờ mạnh mẽ, giả vờ lí trí như mặt ngoài cậu che giấu hằng ngày, vậy nên khi Lee Jeno xuất hiện, cho đến khi cậu đẩy Lee Jeno đi thật xa, cậu vẫn cố trưng ra vẻ mặt lạnh tanh để không ai hỏi thăm, không ai biết. Cũng không thay đổi nhiều, nhưng ánh mắt của Jaemin, có lẽ là điều rõ nhất-một ánh mắt đượm buồn, nét bên viền mắt cũng nheo lại vì giọt nước mắt, như tâm bão sâu thẳm đầy giông tố mưa rơi mà tổng thể vẫn chỉ vùng trời âm u, không nắng, không mưa, không thiết tha bất cứ điều gì

"Mày đừng dối tao nữa được không, trông mày chưa bao giờ là ổn, nên đừng mong qua mắt được tao, tao cũng biết từ ai, từ chuyện gì mà ra nên cũng đừng giấu tao chứ?"
"Ừm, vẫn là vì Jeno thôi" . Hai tiếng "Jeno" thốt lên cứ mãi thắt chặt tim Jaemin giây phút ấy, chỉ một cái tên bật ra thanh âm mà nghe đau đớn đến lạ
"Ừm Jeno...Jeno...Jeno...bạn cún nhỏ...Jeno"-  Jaemin thì thầm lại cái tên "Jeno" cậu vừa nói ra với Haechan, nhưng thấy lòng nhói, cậu thì thầm lại với chính bản thân mình xem đã thực sự quên chưa, mà không ngờ nó còn đau hơn. Trong vài giây, đồng tử của Jaemin giãn ra rồi ướt nhỏ xuống từng giọt nước mắt. Phải, cậu khóc, miệng còn chối, giọng điệu còn mang vẻ thờ ơ nhưng cớ sao đôi mắt ướt nhèm hết cả bờ mì, đỏ hoen cả viền xung quanh. Bởi chưa quên, chưa thực sự quên, và không bao giờ quên

Một đôi mắt luôn sáng rực mỗi khi nhắc, nghe đến tên "Lee Jeno"
Giờ đây, đôi mắt ấy sẽ trở nên đỏ ửng, rơi lệ không ngừng khi xuất hiện cái tên ấy trong đầu, dù người khác nói hay chính bản thân nói, cố kiểm soát đến mấy thì chắc chắn cũng vô ích, nước mắt vẫn cứ khẽ tuôn vậy thôi

Haechan giật mình khi thấy Jaemin chỉ trong một phút chốc nói về Jeno đã khiến cậu khóc, khóc không ngừng nên Haechan chỉ biết trách bản thân sơ ý rồi đến ôm chặt bạn thân vào lòng mà dỗ dành, nghe tiếng nấc từng cơn "tao nhớ Jeno nhiều lắm" cũng thương xót thay.
Mãi lúc sau, phải mất một hồi lâu, Jaemin mới bình tĩnh lại, đồng hồ đã điểm quá giờ tan ca, cũng đến lúc tạm biệt, Haechan dặn dò cậu đủ thứ rồi hẹn mai gặp lại. Chào nhau, Jaemin ngóng theo bước chân người bạn đi về rồi tự mình vô thức đi đến nơi cậu cho là yên bình nhất trong lòng

Là nhà thờ!

Mang vẻ tĩnh lặng, là ngày thường nên không có lễ, không có thánh ca, cũng không có ai, chỉ có một mình cậu, Jaemin sải nhẹ chân bước đến chính giữa Thánh đường rồi quỳ gối khuỵu xuống. Cậu nghĩ đến Jeno, nghĩ đến người cậu yêu, cũng lo lắng không biết rằng giờ anh đã ổn hơn chưa, có làm gì gây hại xấu cho bản thân không? Nhưng đã nghĩ đến thì chắc chắn sẽ khóc, chắp tay cầu nguyện bằng tất cả lòng thành ngày đêm để giờ đứng trước mặt Chúa, dù nước mắt lăn dài cậu vẫn không buông để lau, đan chặt hai tay vào nhau mà thầm ước

"Con không biết trong quá khứ con đã làm gì sai chăng mà giờ con phải chịu đựng thế này. Nếu con có tội, Người cứ trừng phạt con, con xin được phép đổi lấy tất cả những điều tốt con đã làm, phước lành của con cho hạnh phúc của người con yêu tên Lee Jeno, dù như thế nào con cũng chịu, mong Ngài hãy che chở cho anh ấy. Con cũng chẳng biết đây phải chăng là sự chấm hết của tất cả hay không, con vẫn muốn xin Người điều nữa, nếu có thể, khi con và Lee Jeno đã trưởng thành hơn, tự đủ khả năng bảo vệ cho tình yêu của mình, ở một thời điểm tốt nhất, con xin Người trao duyên của con với anh ấy, bởi con vẫn muốn yêu Lee Jeno thêm lần nữa, con vẫn muốn thương mà chẳng phải giữ kín trong lòng một cách đau đớn thế này. Con xin Người, con xin cảm ơn Chúa, Đấng cứu Chuộc con..."

Và cứ mãi khóc, cứ mãi xin đến đau lòng...

Khắc vào nhật kí một lá thư chưa gửi

"Gửi trân quý Jeno của em!

       Lại một năm nữa, em viết thư cho anh rồi đây, chỉ khác là, em không biết có được gửi đến nơi anh hay không. Anh còn nhớ hôm nay là ngày gì chứ, anh vẫn nhớ em là ai mà đúng không? 
Nếu như bức thư của năm ngoái tràn ngập lời nói yêu anh thì lần này em xin phép được nói xin lỗi, xin lỗi anh vì tất cả mọi chuyện xảy ra, dẫu sao cũng sẽ đều là lỗi em hết nên anh không được tự trách bản thân, hãy cứ trách em, ôm hận em cả đời nếu anh muốn, và sống hạnh phúc thôi...
 Điều em mong muốn nhất của người em thương là như thế, bởi thời gian vạn vật sao trời đổi thay, hay mai là tận thế, hay chỉ vài giây sau đó em không còn trên cõi đời này nữa, em vẫn chỉ mong anh sống tốt, sống hạnh phúc, cũng đừng quên rằng, kiếp này có một người thương anh, thương anh đến độ chưa bao giờ phải khóc nhiều như thế, dù có moi hết ruột gan nhưng lòng vẫn đau quặn thắt vì thương anh, anh không được quên đâu, nhé !
  Em không biết em đã thoát ra khỏi những điều đã cũ chưa, nhưng em nghĩ là chưa, em chỉ cố che đậy nó thôi, càng che đậy càng che đậy, nó là một phòng kho chứa đựng kho báu quý giá nhất của cuộc đời em, trong đó có nỗi đau, nỗi day dứt, có nước mắt, mà cũng có cả tình yêu của em nữa, em sẽ chỉ dành phòng kho đấy cho anh bước vào, chỉ có anh, và anh, không một ai khác được đi sâu vào đó nữa. Em đủ khổ tâm, dằn vặt quá nhiều rồi, ám ảnh, em chẳng thoát ra được, em yếu đuối mà nhỉ, lúc yêu anh em cũng yếu đuối như thế rồi, em xin lỗi anh, xin lỗi anh rất nhiều. Nhưng em phải làm sao đây, em phải chết bao nhiêu lần nữa mới đủ, mới hết thương anh được. Em cố giả vờ, em cố lờ đi mà khó quá, một phòng kho nhỏ nhưng cũng là vết thương sâu thẳm không bao giờ lành trong tim em, và chỉ một cái vô tình sượt qua nó em sẽ không tự kiểm soát được bản thân mình nữa mà để nó rỉ máu chẳng cầm nổi. Nói đến thế, anh cũng biết em thương anh mà đúng không! Nhưng rất xin lỗi anh, thời điểm này chẳng thích hợp để nói yêu, để yêu anh, nhưng em vẫn dành trọn vẹn sự thương ấy cho anh, thương thôi, anh đừng vứt đi đấy.
 
Cuối cùng, em vốn dĩ luôn mất ngủ nên cũng chẳng phải nói, nhưng giữa cuộc sống bộn bề, giữa bon chen tấp nập mệt mỏi, em chỉ mong anh có giấc ngủ ngon, không khóc không đau như em để mà kiệt sức, anh hãy ngủ thật ngoan, ngủ thật ngon, ngủ thật sâu, mơ được những điều anh chạm tới rồi biến nó thành hiện thực. Ngủ, ngủ thật ngon, rồi khi chìm vào giấc ngủ ngon nhất xong  anh tỉnh dậy, cho phép em đi tìm anh nhé!

"Don't be scared, there's no such thing as fear
 When you sleep, just know that
 I'm here for you still
 And even if you don't think that I'm near
 I'll still be right next to you, my dear
 And the way you make me feel
 Has the power to make the whole world stand still
 Who's to say that our love ain't real?"

                                              <d4vd-Sleep Well>

"Không điều gì khiến ta sợ đâu
Chỉ cần biết rằng, khi anh chợp mắt
Một người luôn bên cạnh anh
Cứ việc nghĩ khoảng cách chẳng gần
Nhưng em đây-ngay đấy mà
Anh trao cảm xúc, thế giới đứng yên
Như điều kì diệu, thổi bùng tất cả
Ai dám nói, tình thương em không tồn tại chứ..!?"

Ngủ ngon, thương anh, và thương...

                                      Tái bút, với tư cách một người thương anh
                                                                   Na Jaemin"



Ngày hôm ấy, có một người nghe thoáng qua tên đã khóc nấc từng hồi tại giữa chốn đông người
Ngày hôm ấy, có một người dám quỳ gối trước Đấng linh thiêng đổi lấy tất cả phước lành để nhận hạnh phúc cho người trong tim
Ngày hôm ấy, có bức thư chưa gửi nhưng in hằn đầy giọt nước mắt nhòe lên vết mực
Ngày hôm ấy, và ngày sau này, vẫn có một người thương một người, chưa từng đổi thay




_________________________
Một chút lan man của author vào 19.10 nhưng 20.10 mới có thể đăng tải được, dẫu sau mình chúc tất cả những bông hoa một ngày thật ý nghĩa, xinh đẹp, chúc cho những bông hoa ấy đều được yêu thương nhé </3
Về lời trích từ bài hát Sleep Well, mình muốn giải thích một chút dưới phần cmt, cảm ơn mn đã lắng nghe ạ!
                






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net