Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đạo sĩ đột nhiên đến thôn nhỏ ở chân núi.

Chuyện này đám sơn thôn thô lỗ chưa từng thấy qua, già trẻ vây quanh bên ngoài sân nhà thôn trưởng, tò mò nhìn thanh niên quần áo cổ quái bên trong kia.

Đạo sĩ giới thiệu mình là Lý Mẫn Hanh, đến để hỏi thăm bọn họ về một người.

Những người này mỗi ngày đều tiếp xúc với ruộng rau không thể hiểu được cái gì gọi là khí độ phi phàm, chỉ có thể chỉ cho Lý Mẫn Hanh một con đường vô định.

Ba năm trước, hai người đàn ông trẻ tuổi đến đây và sống trên đỉnh núi, có thể thử vận may.

Lý Mẫn Hanh tác phong tràn đầy sự hào hiệp mà ôm quyền cáo biệt, đi về phía đỉnh núi.

La Tại Dân vừa mới hoàn toàn hóa hình người chưa được mấy năm, ba năm trước người cá bị tổn thương nặng nề, tinh thần mệt mỏi, thường xuyên kiệt sức mà mê man cả ngày.

La Tại Dân rất khó chịu đối với chiếc tai người vừa mới biến hóa, cảm thấy xấu xí, che kín không cho Lý Đế Nỗ xem.

- Đừng nhìn, đừng nhìn, rất xấu...

Lý Đế Nỗ tính tình nhẫn nại chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành.

- Tại Dân không xấu chút nào, ngoan, cho ta xem.

Lý Mẫn Hanh chê cười rất không nể mặt.

- Ai có thể nghĩ Chiêu vương năm đó lưu lạc đến tình cảnh như vậy.

Lý Đế Nỗ đang trông bếp và sắc thuốc cho La Tại Dân, lại ném một nắm dược liệu vào trong bình thuốc, tức giận nhìn Lý Mẫn Hanh một cái.

- Ngươi cũng có thể không cứu ta.

- Cũng có thể hả, lúc vớt ngươi lên chỉ còn nửa hơi thở, tốt xấu gì cũng rót cho ngươi một tháng canh thuốc mới tỉnh. Ôi trời đúng là... chiếc khuyên tai vàng kia đưa cho ngươi đâu?

- Bán rồi.

- Ngươi... cái kia cho dù thế nào cũng là một tín vật, ngươi sao có thể nói bán là bán ngay?!

Lý Đế Nỗ nghiêm mặt nói.

- Không cần thiết đến tìm ngươi, ngươi đã sớm biết Tại Dân được Kim Đạo Anh cứu.

Lý Mẫn Hanh không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận, do dự một lúc cuối cùng vẫn giúp Kim Đạo Anh giải thích.

- Kim Đạo Anh không có bản lĩnh gì khác, nhiều nhất cũng chỉ có một con báo trao đổi với thái tử, giở trò gian trá, chẳng qua mượn cơ hội này khiến Lưu quý phi bị hủy hoại nhan sắc, chậc, nên nói như thế nào đây...

- Đó là nàng ta xứng đáng.

Một thanh âm khác từ cửa truyền đến, Kim Đạo Anh mang theo ý cười nhìn hai người, giơ thảo dược trên tay lên.

- Lần này Trịnh Tại Hiền biết ngươi chưa chết, ngày sau nếu là đến bắt ngươi trở về kế thừa ngôi vị hoàng đế, ta cũng không quản được.

Lý Đế Nỗ nhận thảo dược, phát hiện có thêm vài vị dược liệu quý, chỉ có thể hơi áy náy mở miệng.

- Thực xin lỗi, Đạo Anh ca.

- Không có gì phải xin lỗi, cứ chuyên tâm chăm sóc Tại Dân. Y vừa mới hóa hình không bao lâu, có thể đi được không?

Lý Mẫn Hanh nhớ tới dấu đỏ trên cổ La Tại Dân mà mình nhìn thấy khi đến đây, không nhịn được bèn cười lên.

- Còn hơn thế nữa, đoán chừng đã gọi tướng công.

Tiếng gọi của La Tại Dân từ trong phòng ngủ truyền ra, Lý Đế Nỗ vội vàng đứng dậy đi xem. Tên của người khác y hoàn toàn không biết, suốt ba năm chỉ biết ba chữ Lý Đế Nỗ.

Kim Đạo Anh nhìn bóng dáng cao gầy của Lý Đế Nỗ, hạ giọng hỏi.

- Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Lý Mẫn Hanh bận nấu nước cho mình.

- Cái này không phải nên hỏi ngươi sao? Ngươi đem người cá đánh tráo, mượn cơ hội hạ độc Lưu quý phi, một khi nàng ta chết cả kinh thành sẽ không ồn ào nhốn nháo tìm kiếm linh đan diệu dược gì nữa.

- Thế Lý Đế Nỗ?

- Đúng là rất trùng hợp, ngươi cứu La Tại Dân, ta vừa vặn cứu Lý Đế Nỗ, hắn nhất thời suy nghĩ không thông tự tìm đường chết, chính ta rót canh thuốc cho hắn suốt một tháng mới kéo lại được tính mạng quý giá này của hắn.

Trong phòng ngủ gà bay chó sủa bên kia đang diễn ra một tiết mục khác, La Tại Dân đứng ở trên bàn, mặt ủ mày chau cầm bình thuốc.

- Ta rõ ràng đã uống ba ngày rồi, vì sao vẫn còn phải uống loại đắng này, kéo dài đến bao giờ đây?

Lý Đế Nỗ sợ y ngã, vội vàng ôm y từ trên bàn xuống, liên tục dỗ dành lại lừa gạt để y uống canh thuốc mới sắc.

Cho uống thuốc xong, Lý Đế Nỗ thuần thục nhét một khối đường vào miệng y, ôm người đặt xuống giường rồi đắp chăn cẩn thận.

La Tại Dân trong miệng nếm khối đường, hàm trên bị nước ngọt ngâm lâu đã có chút dính dính cảm giác hơi đau, nhưng vẫn không biết mệt mỏi mà nhất định phải tiến hành làm bài tập mỗi ngày.

- Lý Đế Nỗ.

- Ừ!

- Lý Đế Nỗ.

- Ừ!

- Lý...

- Đêm qua dạy ngươi như thế nào.

- ... A, tướng công.

Còn tiếp

• Gà bay chó sủa - Dùng để ví với sự rối ren, tan tác, loạn lạc... (sưu tầm)

• Mặt ủ mày chau - Có vẻ mặt âu sầu, rầu rĩ, khổ đau... (sưu tầm)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net