19. Không trùng hợp, là anh cố tình chờ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tóc khô rồi" tiếng ồn dừng lại, cậu cũng đứng thẳng người ngay sau đó.

Lee Jeno bị sự thay đổi theo bản năng bờ mi khẽ run nhẹ từ từ mở ra, thế nhưng vẫn không kịp bắt gặp được tia đỏ nơi lòng trắng mắt đối phương.

"Anh đói chưa? Em đoán bên ngoài mọi người cũng sắp ăn tối rồi" Na Jaemin điều chỉnh lại cảm xúc rất nhanh, mọi động tác đều không chút dư thừa.

Từng giây trôi qua vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, cậu liền nghĩ anh vì mệt quá lại thiếp đi lần nữa.

Không dự đoán được rằng, lúc bản thân vừa xoay người lại, cả đầu của người nọ đã vùi hết vào vai mình.

Dẫu trời đông lạnh, vải áo ngủ của cậu lại rất mỏng. Hơi ấm phập phồng cứ thế xuyên qua chạm tới da thịt mà cảm nhận được.

"Jeno" Na Jaemin bất đắc dĩ rít lên một tiếng.

Người vừa được kêu tên không nhanh không chậm ngẩng đầu thằng lưng dậy, anh 'ừm' một câu rất nhỏ nhưng vẫn đủ để cậu nghe thấy. Tóc mái đen dài lấp đi cả vầng trán trắng dài khẽ chạm đến mắt anh.

Jeno nhìn cậu xuýt xoa, chợt nhớ về hình ảnh ngày trước lúc cậu còn chưa cao đến hơn vai anh.

Khoảng thời gian đầu sau khi mẹ cậu rời đi, chỉ cần chạm mặt ở trường, anh liền có thể dễ dàng nhìn thấy đôi mắt sưng tấy rõ rệt của Jaemin.

Có đôi lần anh nghe ba mẹ nói chuyện, biết rằng cậu bắt đầu có dấu hiệu biếng ăn; thời điểm ấy chỉ cần nhắc đến mấy chữ Na Jaemin, trong lời của họ chỉ toàn là thương xót. Đến anh cũng được dặn dò mỗi lần sang nhà họ Na đều phải để ý đến cậu nhiều hơn, đừng nên làm lơ như lúc trước.

Ngày ấy Lee Jeno không hiểu, anh chỉ cảm thấy mọi chuyện không phức tạp đến mức như vậy. Chẳng qua tầm nhìn của trẻ con rất ít ỏi, anh nghĩ mọi người ai nấy cũng đều vui vẻ, cả mẹ kế cũng đối xử với cậu rất tốt. Ngược lại Jaemin quá bướng bỉnh, anh liền đinh ninh trong lòng rằng cậu là đứa trẻ không ngoan.

Mấy năm sau đó, dẫu có chạm mặt hay trò chuyện mỗi ngày, dáng vẻ tươi sáng ngây ngô của cậu sớm đã không thể trở lại trong mắt anh được nữa.

Trong những ngày quan trọng gia đình tụ tập, không ít lần bản thân vô thức để ý đến việc cậu bị những đứa trẻ khác cô lập. Dần dần, Jeno không còn thấy cậu xuất hiện trong đám đông. Thỉnh thoảng anh sẽ bắt gặp cậu an vị ngồi một góc phía sân sau nhà nơi có nhiều cây to che lấp khi bữa tiệc diễn ra.

Thời gian trôi đi, lớn dần, suy nghĩ cũng thay đổi theo. Anh bắt đầu học được cách lắng nghe và xoa dịu người khác hơn, đồng thời cố gắng nhìn nhận trường hợp của Na Jaemin theo những cách khác nhau mà bản thân chưa từng.

Lee Jeno từ từ thu lại sự khiêm tốn lạnh nhạt của mình, chỉ cần đối phương là cậu, những lời anh nói ra đều vô cùng cẩn trọng cùng tỉ mỉ, chỉ sợ lệch đi một chút, lại động chạm vào vết thương trong lòng Jaemin.

Anh cũng chẳng nhớ nổi từ lúc nào mà cậu nhóc trước mắt đã đứng đến hơn tai anh như bây giờ. Cậu từng rất nhỏ con, cũng rất hay khóc. Đương nhiên lúc nhỏ, anh cũng từng chứng kiến đối phương rơi nước mắt một vài lần.

Jaemin ngay từ ngày còn bé đã không phải dạng người sẽ khóc ở trước mặt người khác. Lee Jeno biết đứa sẽ ấy sẽ kín đáo trút đi cảm xúc, chẳng qua dấu vết để lại trên gương mặt là thứ không thể giấu đi.

"Hôm nay Taeyong không đến à?"

Na Haemin vừa nhìn thấy anh, đã vội cầm một ly nước trái cây đưa cho Lee Jeno. Với tình hình tiệc mừng tuổi tròn sáu mươi hiện tại của thẩm phán Na, khách khứa tấp nập, ai nấy trong gia đình đều bận rộn không thể ngừng tay.

Anh vừa lắc đầu, người kia liền gấp gáp để lại một câu, rời đi không thấy bóng dáng.

"Tìm Jaemin rồi đưa thằng bé ăn chút gì đó để uống thuốc giúp anh nhé, cảm ơn!"

Anh không trả lời, chán chường quay người bước đi, trên môi lẩm bẩm dù sao anh ấy cũng sẽ không nghe được.

Lee Jeno đi dạo một vòng, từ đám đông đến nơi vắng vẻ không bóng người, vẫn chưa tìm thấy Na Jaemin ở đâu.

Anh đứng ở sân sau vườn, khoảng cách nơi dừng chân đến cửa vào bên trong nhà không quá xa. Jeno biết trước mắt ở phía bên kia có một đám trẻ con đang chơi đùa, giọng nói của bọn nhóc cũng không hề nhỏ.

Mọi thứ vẫn diễn ra không chút lạ thường, vài giây trôi qua, một âm thanh nghe như vật đổ vỡ làm kinh động đến hai bên màn nhĩ của thiếu niên, tiếp theo sau đó là tiếng la hét dữ dội liên tục trộn lẫn vào nhau.

Lee Jeno mất vài giây đi từ hoàn hồn đến xác định tình hình mới vội tiến về phía hiện trường diễn ra. Ban đầu vốn chỉ đoán bừa mấy đứa nhóc ấy không cẩn thận làm vỡ mất vật trưng bày trong nhà, ông nội Na rất thích sưu tầm đồ cổ hoặc bình sứ từ nhiều đời các nhà khác nhau, nếu có là bể thật thì khả năng bất ngờ cũng chẳng quá cao.

Chỉ không ngờ khung cảnh vừa lọt trong tầm mắt, tiếng khóc thảm thiết xào xáo bên tai inh ỏi, một thằng nhóc mập mạp người bê bết máu ngồi giữa một nền mảnh vỡ bao quanh. Mấy đứa trẻ còn lại đều hoảng hốt khóc theo không ngừng, chỉ có Na Jaemin quần áo xộc xệch nhăn nhúm đứng sát ngay đó vẫn không chút động tĩnh hay phản ứng.

Cho tới khi người lớn vì tiếng động mạnh mà xuất hiện, thằng bé mập mạp ấy mới chỉ thằng vào cháu trai nhà họ Na mà nói rằng cậu đẩy thằng nhóc khiến thế sự trở nên như hiện tại.

Lee Jeno không nhớ rõ rốt cuộc sự hỗn loạn ngày hôm ấy đã trôi qua ra sao, phụ huynh của đứa trẻ kia cũng là nhân vật không nhỏ, bất luận thực hư như thế nào, thằng nhóc ấy xảy ra việc nguy hiểm đến tính mạng trong nhà họ Na, để tránh hiềm khích xung đột giữa các mối quan hệ, gia chủ không những không tra cứu rõ ràng mà còn nhún nhường nhượng bộ một bước, nhận lỗi sai về mình.

Thời điểm đó vốn dĩ Jaemin đã ốm không nhẹ, cậu cố giải thích với ba mình bị vu oan đến khàn giọng nhưng đổi lại chỉ là cái nhìn không mấy hài lòng của ông.

Thời gian lặng lẽ lướt bay hòa nhanh vào cơn gió, đến dáng vẻ ủy khuất bất lực của cậu anh cũng chẳng còn quá nhiều ấn tượng.

Thế nhưng hình bóng đứa trẻ gục mặt vào ngực làm ướt đi một mảng áo Jeno không ngừng lập lại lời giải thích "Em không đẩy cậu ta, em không cố tình làm như vậy, nhưng không ai tin em hết" vẫn còn nguyên vẹn ở nơi ấy.

Trạng thái mất tập trung kể từ hành động kì lạ kia của Lee Jeno diễn ra không chỉ lúc trong phòng mà tới cả lúc ăn cơm, đầu óc anh như mơ màng nghĩ về chuyện gì.

Thức ăn cũng không động đến bao nhiêu.

Không chỉ riêng Jaemin có thể cảm nhận được, chẳng qua ai nấy đơn thuần cho rằng giám đốc Lee trăm công nghìn việc làm ở công ty với vô vàn hợp đồng, sử dụng thời gian nghỉ ngơi để suy nghĩ về chuyện kiếm tiền càng chẳng mấy làm lạ.

Cuối cùng, ba chữ "Anh tin em" từ sau màn mờ ký ức cũng vực người đàn ông trở về thực tại.

Chỉ có anh mới biết trong đầu mình đang diễn ra cái gì. Lee Jeno khẽ ngẩng mặt ngắm nhìn nửa bên gò má của người kế bên, trượt xuống bờ môi hồng nhạt rồi lại đi lên đôi mắt trong to mi dài.

Đến khi người kia bị cái nhìn chằm chằm như thể sắp nuốt chửng, cậu mới xoay nhẹ đầu mặt đối mặt với Lee Jeno, ánh mắt như ngầm hỏi có việc gì không?

Người đàn ông vẫn tiếp tục im lặng không trả lời, đáp lại chỉ là đường cong khó hiểu trên môi anh cùng với thứ biểu cảm nhói đau không cam lòng chẳng biết xuất phát từ đâu.

Thanh âm tận sâu đáy lòng đi lên tâm trí Lee Jeno sắp chạm đến ngưỡng hai mươi tám nhưng lại chưa từng biết bày tỏ tình cảm là gì.

Anh một đường hướng thẳng về chàng trai tựa như thế giới ngoài kia không còn bất kì một ai khác. Lời thì thầm bên trong như thể trấn an cho cậu, đồng thời cũng trấn an chính bản thân mình.

Tiếng gió thổi va chạm vào cửa sổ tạo nên thanh âm ken két nho nhỏ càng khiến anh nghe thấy rõ ràng hơn.

Na Jaemin, bao nhiêu uất ức năm đó, anh sẽ dùng cả đời về sau bù đắp lại cho em.

*

Lee Jeno lười nhác ngồi ở trên giường không cử động, ngắm cậu đến không chớp mắt.

Jaemin một lần nữa bị nhìn đến mức hơi thở dần mất nhịp độ vốn có. Cậu choàng thêm lớp áo khoác dày bên ngoài, chỉ cần cầm theo dù rồi nhấc chân quay đầu, liền sẽ rời khỏi nhà ngay tức khắc.

Cả hai người không ai nói với nhau một câu nào càng khiến bầu không khí trở nên quái gỡ.

Cuối cùng, Na Jaemin vẫn trở thành người xuống nước trước.

"Anh có muốn đi đến nhà thờ với em không?"

"Chúng ta đi bộ hay đi xe?"

Cậu ngẫm nghĩ vài giây rồi mới trả lời, "Mưa phùn không to lắm, xem như là tập thể dục buổi tối đi"

"Chờ anh thay đồ một chút"

Dáng vẻ anh lãnh đạm như thường ngày, cũng không bày tỏ ra sự hứng thú. Tuy nhiên nụ cười thỏa mãn vì đạt được mục đích ở nơi cậu không thấy được cong đến không thể che giấu.

Ngược lại, Jaemin chỉ "Ừm" một tiếng cho có lệ, thực lòng, cậu không muốn đưa đối phương theo cùng; trong mắt cậu Lee Jeno hiện tại chỉ như người ngoài, không hơn không kém. Càng có một số chuyện, cậu không muốn sẻ chia cảm xúc cùng người không có khả năng đem lại cảm giác an toàn thân thuộc cho mình.

Đặc biệt, Lee Jeno trước mặt này, sau bốn năm xa cách đã không còn là Lee Jeno năm ấy nữa.

*

Anh đội chiếc nón cùng nhãn hiệu với áo khoác của Jaemin; có một giai đoạn khi nảy nở tình cảm với một ai đó, chỉ cần nhìn thấy được những điểm chung giữa hai người cũng đủ mang lại cảm giác an toàn.

Khi vào không gian bên trong phòng, thời tiết khiến lượng người thưa thớt, không ít dãy ghế vẫn còn trống nhiều chỗ.

Na Jaemin dừng lại ở một hàng gần cuối, cách đó khoảng hai, ba chiếc ghế có một người đang ông cúi đầu không rõ dung mạo. Vốn dĩ cậu không nghĩ nhiều, vừa định ngồi xuống thì đối phương đã liền ngẩng mặt, tầm mắt hai người như có như không chạm vào nhau.

Nhất thời, mọi động tác của Jaemin khựng lại không điểm tựa, mà đối phương cũng không như lần trước giả vờ không quen mà vội dời ánh nhìn đi.

Trước khi Lee Jeno nhận ra điều khác thường trước mắt đã bỗng dưng nghe thấy chàng trai đứng sát bên mình cất tiếng.

"Đạo diễn Lee, không nghĩ sẽ được gặp anh ở đây"

Người Na Jaemin dùng danh xưng hết sức khiêm tốn kia đầy khách khí; ngược lại hoàn toàn với sự kinh ngạc được cẩn thận giấu nhẹm đi từ ai đó, bộ dạng anh ta thoải mái không chút gượng gạo gật đầu.

Lee Minhyung đáp lại bằng tiếng Hàn phát âm rõ chữ.

"Không trùng hợp, là anh cố tình chờ em"

🐶🐰

giờ dả bộ có ai hỏi sao nhỏ này ziết chuyện mà hỏng có tâm biến mất ba tháng. thì thiệt ra là cũng muốn viết lắm, nhưng mà thất tình từ tết tới giờ, làm ăn cái gì cũng hỏng nổi😞giờ nặn ra được 2000 chữ cũng thấy mình ghê gớm lắm😞xin lỗi đã để mấy bà chờ đợi siu lâu như thế này


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net