Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người dắt Sanghyeok đi xem thi đấu ngày hôm đó là Gyeonghwan, cùng với vợ của anh.

"Sao nhìn chúng ta cứ như một gia đình vậy nhỉ?" Chị vợ cười khúc khích, đổi lại là nụ cười bất đắc dĩ của Gyeonghwan, "Anh và em còn quá trẻ để có một đứa con lớn như nhóc Sanghyeok đấy."

Còn Sanghyeok không để tâm, khi đã yên vị trên ghế ngồi, mắt của thằng nhóc đăm đăm hướng về phía sân khấu, với màn chào sân của các tuyển thủ, bạn vẫy tay chào thằng nhóc, tạo nên sự ngạc nhiên đối với tất cả mọi người mà không biết bạn đang chào ai.

Đương nhiên bạn sẽ không làm bản thân mất mặt trước Sanghyeok, dù phong độ của T1 mùa hè khá phập phù, bạn cùng các thành viên còn lại vẫn lấy được chiến thắng 2-0 đẹp mắt trước DK, và chắc chắn là bạn có POG rồi.

"Phải rồi, lúc nãy chúng tôi thấy bạn đã vẫy tay chào ai đó trên chỗ khán giả, một hành động mà bạn không hề hay làm trước trận đấu, liệu bạn có thể nói cho mọi người biết đó là ai không?" Chị MC nở một nụ cười tươi tắn, nhìn về phía bạn sau khó kết thúc các câu hỏi liên quan đến trận đấu.

"A... các bạn gần đây hẳn là có nghe về người em họ của tôi rồi đúng không?" Bạn cũng cười đáp trả "Hôm nay em ấy đến xem trận đấu trực tiếp này, cũng còn rất nhỏ tuổi, nên tôi muốn cho em ấy thấy một màn trình diễn tuyệt vời nhất."

Sanghyeok cảm nhận được có nhiều sự chú ý đang hướng về nó, liền nhẹ rụt người lại, Gyeonghwan cùng vợ anh thấy vậy liền nhẹ nhàng nắm tay trấn an bảo thằng nhóc cứ thả lòng người ra.

"Em thật là, thằng nhóc rõ ràng nhìn sợ người lạ thế này mà lại khiến nhiều người nhìn nó như vậy." Gyeonghwan mặc dù rời đội đã lâu, nhưng cái danh 'Công chúa đỏng đảnh' không phải để trưng, vừa ra khỏi sân thi đấu liền dùng giọng điệu 7 phần nghiêm khắc, 3 phần bất lực mà nói chuyện với bạn.

"Rồi rồi, cảm ơn anh chị đã giúp em trông thằng bé hôm nay." Mà bạn nào có sợ Gyeonghwan đâu, cái bạn đang mong chờ chính là ấn tượng của Sanghyeok cơ "Thấy thế nào hả nhóc?"

"Ngầu lắm ạ!" Sanghyeok có chút phấn khích nói, cái má của nó núng nính như bánh bao làm bạn hận không thể gặm một cái.

Hai mắt thằng nhóc có vẻ vẫn còn lưu luyến nhìn về phía nhà thi đấu, giống như nó muốn trở thành một phần của nơi đó vậy, và thế là bạn đã được nghe một câu hỏi, "Liệu sau này em cũng có thể được thi đấu ở đó chứ?"

Sanghyeok vừa dứt lời, cánh tay đang dắt thằng bé ra xe bỗng dừng lại, bạn chỉ mím môi không nói, sau đó quay lại "Nghe này nhóc, độ tuổi để được chính thức thi đấu là 18 tuổi, bây giờ nhóc chỉ mới có 9 tuổi mà thôi, nếu con game này còn kéo dài được 9 năm nữa, sợ là nhóc đã chán nó mất rồi."

Hai tay của bạn áp vào tai Sanghyeok, với cương vị là một người đã từng trải qua biết bao thăng trầm, bạn đương nhiên hiểu rõ một điều, tài năng càng rực rỡ, trọng trách càng nặng nề. Chính bạn, cũng không ít lần bị đẩy vào vực thẳm, trầm mê miên man, rồi phải tự mình chống đỡ.

Mà Sanghyeok, bạn không nỡ để thằng bé trở nên như thế, một đứa nhóc còn ngây thơ chưa hiểu cái gì gọi là tàn nhẫn của xã hội.

"Tận 9 năm sao..." Sanghyeok nghe đến việc phải chờ đến 9 năm có chút dao động, đúng là thực sự nó không thể chờ một khoảng thời gian lâu như thế "Đành chịu vậy, nếu sau này em vẫn còn chơi thì nhất định sẽ làm tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu không thì em vẫn sẽ đi cổ vũ cho mọi người, nhất định đó!"

"Nói không được rút lời đâu nhé!" Bạn cũng cười phá lên trước lời khẳng định chắc nịch của Sanghyeok.

"Sanghyeok?" Minseok mở cửa phòng, đã là buổi tối muộn và bạn nhờ người hỗ trợ của mình đem sữa lên cho thằng nhóc "Làm gì mà chăm chú thế?"

Sanghyeok tựa đầu vào thành cửa sổ, không trả lời, đôi mắt của nó đang ngắm nhìn bầu trời sao lấp lánh, mà Minseok thấy vậy đành bỏ ly sữa lên bàn, lại gần chỗ thằng nhóc.

"Nè, anh Minseok."

"Ừ, sao thế?"

"Đẹp ghê ha anh? Mấy ngôi sao ấy."

Minseok nhìn ra bên ngoài, đêm hôm nay không có mây, chỉ thấy những ngôi sao đang chói sáng, bỗng dưng cười một cái.

"Ừ, đẹp lắm."

Nhưng mà, dù có sáng rực rỡ đến đâu, cũng sẽ có ngày vụt tắt.

"Nếu em muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp ấy..." Minseok chợt giật mình, "Em phải đợi tận 9 năm nữa, anh nghĩ em có thể trung thành với một game này trong 9 năm không?"

Minseok không biết trả lời thế nào, 9 năm cho một tựa game, đến cậu cũng không có tự tin để trả lời mình nhất định sẽ yêu thích nó trong một khoảng thời gian dài như thế.

Vì thế, Minseok chỉ đáp lại một câu, "Cái này thì anh không rõ, chỉ có thể phụ thuộc vào ý chỉ của em thôi nhóc."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net