#6. and lost.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hôm nay là một ngày hà nội ủ dột và mưa rất nhiều.
-
cuối cùng thì tôi vẫn ngồi đây, quay trở về với những con chữ vừa lạ mà vừa quen. khỏi phải nói trong những tháng ngày lạc lõng và mơ hồ, những con chữ đã cứu rỗi một kẻ vốn đã chẳng thể cứu vãn nổi - một thực thể đã biết rằng sự hiện diện của mình là sai lầm, nhưng cuối cùng thì vẫn phải tìm về một nơi duy nhất chấp nhận mình, là nơi có những dòng chảy không ngừng của thời gian và suy nghĩ, là nơi chẳng hề có một chút giả dối, kinh tởm hay gớm ghiếc nào, nơi ấy có lẽ là nơi mà tôi có thể hoàn toàn được tự do - hoặc chí ít là tôi cứ cố bắt nó phải như thế. nơi ấy là nơi tôi được viết. vì viết mà, có ai dám bảo nó là thứ bị ràng buộc hay kiểm soát hay chưa? tôi e là không.

vì mọi thứ vẫn cứ vô tình và khắc nghiệt nhường ấy, còn tôi thì mãi mãi là kẻ bị bỏ lại phía sau. còn ai có thể chờ tôi, kể cả khi họ có bị xô đẩy?

-

ai cũng có nỗi buồn của riêng mình. cũng như nhiều trạng thái cảm xúc khác, nỗi buồn là một thứ chẳng thể đong đếm hay so sánh. vì mọi sự so sánh trên đời này đều là khập khiễng hết cả, và so sánh những nỗi buồn với nhau lại càng không làm nó có lí hơn. suy cho cùng, đã là nỗi buồn rồi, thì dẫu chỉ một, hay hàng trăm, hàng nghìn, cũng vẫn chỉ đơn thuần là nỗi buồn ấy thôi.
mà đã là buồn thì con người nào cũng sẽ như nhau.

-

việc có một nỗi buồn nhiều khi đã giết chết đi một phần con người trong tôi, dù tôi biết cảm thấy như vậy là một điều rất dễ hiểu, nhưng kì thực thì việc có nỗi buồn cắm rễ trong lòng mình đôi khi khiến tôi chết đi sống lại - đúng theo nghĩa đen - dù tôi có cố chối bỏ sự tồn tại của nó hay lờ nó đi, thì nó luôn nhắc nhở tôi về sự có mặt đến phiền phức ấy.
vì tôi đã bao giờ là đủ mạnh mẽ để đối mặt với nó?

-

có một nghịch lí tồn tại trong cuộc sống mà nhiều người vẫn cứ mặc nhiên cho rằng nó là điều bình thường. rằng dẫu không ai đòi hỏi việc họ có muốn được sinh ra trên cõi đời này hay không, thì họ buộc phải sống, bằng bất cứ giá nào, và cái chết sẽ là thứ ích kỉ và đáng khinh nhất trên đời này nếu người ta chọn lựa nó.
tôi luôn tin rằng con người có quyền được quyết định cuộc sống của mình, dẫu có là sống hay là chết, thì họ hoàn toàn được làm chủ nó. gọi họ bằng các danh xưng thế nào cũng được, nhưng ai sống cuộc đời của họ để hiểu họ muốn gì? chẳng thứ gì là hoàn toàn và chắc chắn cả, và những thứ ta thấy chỉ là vài phần nhỏ bé của cả bức tranh to lớn đang dần hiển hiện trước mắt thôi.
đó là lúc tôi thấy cuộc sống thật chật chội, bởi những nghịch lí đang cố kìm hãm chính con người và chúng vô tình đá họ khỏi guồng quay của vạn vật. họ bất đắc dĩ trở thành những người ngoài cuộc, những người không trực tiếp sống và được sống, mà chỉ đơn thuần là đứng bên ngoài nhìn những người khác tận hưởng cuộc sống mà xã hội cho là 'bình thường'.

tôi đã được hỏi về việc tôi có cảm nghĩ thế nào khi là một cá biệt như thế. họ sẽ chẳng thể hiểu được đâu - vì họ chỉ là những người đi thuyền trong cơn giông tố mà chưa hề biết một ngày mưa là gì. những thứ mà người ta đang ghê tởm, ghét bỏ và cố thoát khỏi nó, những thứ mà người ta chẳng thể tìm một lí do phù hợp để chấp nhận nó dù nó chẳng có gì xấu xa, những điều tưởng chừng như là cơn ác mộng tệ hại nhất của họ, có khi lại là thứ họ có thể đang trải qua, và họ quá sợ hãi để chấp nhận rằng nó luôn ở đó và sẽ không bao giờ biến mất. dù tôi biết, chẳng thứ gì là tồn tại mãi mãi - kể cả nỗi buồn - nhưng nó sẽ luôn thường trực, dai dẳng và đau đớn nhường ấy; và những vết thương do nỗi buồn để lại thì vẫn sẽ làm cho con người ta mệt nhọc. ai cũng có một phần yếu đuối trong mình, và họ có xu hướng cố lờ nó đi dù cho nó vẫn nhức nhối như một cơn đau âm ỉ từ ngày này qua tháng khác. vì họ sợ khi gặp lại nó, họ sẽ gục ngã vì không đủ mạnh mẽ.

đó có lẽ là cách để họ tiếp tục sống.

-

suốt cuộc đời mình, tôi thường nhận được nhiều lời khuyên từ những người xung quanh, vì cái tính cách quá đỗi là bất ổn của tôi luôn là thứ gây phiền lòng người khác. cái suy nghĩ là một kẻ thừa thãi và phiền phức làm tôi kinh tởm chính mình đến mức suy nghĩ về cái chết trong những ngày đã qua dày đặc như những giọt mưa ngoài hiên. và dẫu cho tôi có cố đến mấy để làm theo lời khuyên từ người khác - những lời khuyên kiểu cố lên đi, vui lên đi, sống tiếp đi, những thứ vô nghĩa nhưng cũng vô hại - tôi cũng không làm được. thật khó khăn khi lúc nào tôi cũng phải ở trong một trạng thái muốn tự chuốc một liều thuốc ngủ để có thể ngủ hoặc chết. từ lâu việc nhìn chính mình trong gương là một cực hình với tôi, và việc chấp nhận rằng tôi sẽ chẳng thể yêu thương nổi bản thân mình cho tới cuối đời làm tôi chẳng thể nào nhìn cuộc sống một cách bình thường được như mọi người nữa, không, tôi không thể, chỉ đơn giản vậy thôi. những thứ kiểu như "mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi" không bao giờ áp dụng lên tôi hết - vì sự thật là thế, tôi sẽ chẳng thể cảm thấy khá lên, và dù rằng những niềm vui cũng sẽ đến, nó cũng sẽ trôi qua nhanh như cái cách cơn mưa dừng trước khi trời kịp sáng, rằng tôi có lẽ cũng chẳng thể thoát khỏi cái hố đen mà chính tôi đào lên và bước vào.

những lúc thế này, nỗi buồn là người bạn thân nhất của tôi. vì ít ra nó cũng không bắt tôi phải vui vẻ, cũng không khuyên tôi những lời khuyên ngu ngốc hay kể mấy câu chuyện cười vớ vẩn để làm tôi vui lên - nó chẳng làm gì cả, và chỉ yên lặng ở bên cạnh tôi dù cho tôi có cô đơn đến mức nào. cái cô đơn đáng sợ nhất không phải là không có ai ở bên mà là không ai hiểu mình. chỉ vậy thôi. và chẳng ai hiểu tôi hơn nỗi buồn của chính mình cả.
và đôi khi tôi cảm giác là tôi chẳng cần ai giúp đỡ cả. tôi chỉ cần ở một mình, vì tôi sợ tất cả mọi thứ, tôi sợ người ta sẽ cố tiếp cận để chạm đến phần sâu thẳm nhất trong tâm hồn tôi mà tôi luôn cố giấu, tôi sợ mọi thứ rồi sẽ đổ vỡ như chính cái cách tôi đang cố gắng hủy hoại bản thân mình bây giờ vậy, nên chẳng ai phải cố giúp đỡ sự mục nát này của tôi cả, tôi không cần, và họ cũng không cần.

-

rồi mấy ai sẽ đọc được những dòng này? mấy ai sẽ thật sự hiểu? tôi chẳng dám đoán đâu, thật sự vậy, tôi đã thất bại trong việc đó nhiều rồi, dù tôi chẳng mong chờ nhiều người sẽ làm được. vì vốn ban đầu tôi viết những lời này chỉ để cố tạo ra một ảo tưởng cho chính mình rằng rồi tôi cũng sẽ được lắng nghe và thấu hiểu, nghe có vẻ xa vời thật nhưng ít ra tôi cũng đã cảm thấy bớt ngột ngạt hơn thay vì cứ cố giam cầm mình trong những dòng chảy vô định của suy nghĩ. ừ thì, tôi cũng chỉ có thể viết thôi, vì tôi biết nói cho ai nghe?

viết xong rồi thì tôi vẫn sẽ phải sống. mà còn sống thì tôi vẫn sẽ còn phải đau đớn.

-
072018
sereneblue
-
ảnh của drouselle

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net