#8. chả biết đang viết gì nữa nhưng kệ đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hôm nay là một ngày dài.

an ngắm nhìn mọi thứ qua khung cửa sổ lớp học. thực ra cũng chẳng có gì mấy ngoài những cây phượng xanh rì trên một vòm trời con con cùng những tia nắng chiều dần buông đang len lỏi qua từng kẽ lá. an vốn không phải là người viết giỏi, cũng không phải là người giỏi miêu tả những thứ xinh đẹp ngoài kia bằng những ngôn từ mĩ miều mà giáo viên văn đang dạy. an chỉ biết ngắm nhìn mọi sự chuyển mình và khắc ghi chúng vào một bộ phận lưu trữ thông tin nào đó trong não. kì lạ là, trí nhớ của an chẳng phải tốt đến thế. nhưng an rất thích ngắm những thứ xung quanh mình - bất kể nó là con người hay đồ vật, cái đẹp hay cái xấu, to lớn hay nhỏ bé, an vẫn có thói quen như vậy. như thể nó là một phần con người an vậy.

mấy ngày nay, vạn vật chẳng khác gì so với vạn vật của vài ba tháng trước. nhưng an lại thấy có gì đó khác thường. có phải là do tiết văn tưởng như dài vô tận hay do xuân đã sắp tới? trong lòng an bỗng có gì đó nhộn nhạo. thực ra an không thích mùa xuân, hay những cái "mới" mà mùa xuân đem lại. kể cả khi đó là mùa của những cái đẹp lên ngôi, nhưng an lại chán ghét cái đẹp của những bông hoa đào hay quần áo nhiều màu ngày tết - chỉ là, an đã không còn chút rung động nào trước những biến chuyển quá đỗi phô trương của trời đất hay lòng người, những cành hoa, những loài cây cỏ hay cả những niềm vui người ta dùng làm lớp mặt nạ để giấu đi những nỗi buồn trong năm cũ. người ta cứ tự nhủ với nhau "rồi năm mới sẽ tốt hơn!", nhưng kì thực mọi thứ sẽ chẳng bao giờ tốt hơn cả, mà chỉ là người ta cứ an ủi nhau vậy, rằng có thể cuộc đời sẽ bớt đi một vài sự đau khổ hay chăng? chẳng ai biết được. thế nên an chẳng chào đón mùa xuân như hàng triệu người ngoài kia, bởi vì xét cho cùng, mùa xuân nào rồi cũng sẽ kết thúc, mà khi kết thúc rồi thì chẳng để lại gì, kể cả là một chút dư âm. nhung nhớ mùa xuân làm gì kia chứ? cũng chỉ là vô ích mà thôi.

kết thúc giờ học, an thở phào, nhưng cũng chẳng nôn nóng về nhà ngay. an đeo tai nghe và chậm rãi bước lên sân thượng của trường. an đã lên đây nhiều lần, nhưng mỗi lần đến đây, an lại không khỏi khẽ run lên trước khung cảnh quá đỗi xinh đẹp này. những vệt màu nửa sáng nửa tối cứ hòa vào nhau trước khi màn đêm nuốt chửng tất thảy, mặt trăng đang dần lấp ló từ xa và mặt trời thì từ từ hạ xuống, những tia nắng cũng bớt chói chang và thời tiết thì đang lạnh dần. an thu gọn tất cả mọi thứ vào tầm mắt, và lấy quyển sổ nhỏ từ lâu đã là bạn đồng hành trong những ngày dài này để ghi chép những thứ đang chạy nhảy trong đầu. những thứ an viết ra thường chẳng bao giờ có ý nghĩa gì rõ ràng, chỉ hoàn toàn là những từ ngữ chẳng liên quan gì đến nhau, rời rạc như những mảnh suy nghĩ của an. an ước gì mình có thể biết vẽ, để chí ít còn lưu giữ được những thứ xinh đẹp này vào tiềm thức lâu hơn một tẹo, nhưng những con chữ đã là đủ. chỉ cần những buổi chiều thế này, với cây bút, cuốn sổ cùng một chút âm nhạc, an cũng cảm thấy như cuộc đời, ở một khía cạnh nào đấy, đã bớt đau khổ hơn, như cái cách người ta hay chúc nhau vào năm mới.

That's the way every day goes

Every time we've no control

If the sky is pink and white

If the ground is black and yellow

It's the same way that you showed me...

----------------------------------

an lại nghĩ về những thứ đã qua.

an nhớ một cô bạn tên phương, đã từng là một phần không thể thiếu trong cuộc đời an, bây giờ đã không còn nói chuyện được ba năm.

an nhớ một chàng trai đã thầm thích an trong suốt những năm cấp hai, bây giờ đã chuẩn bị du học ở một đất nước xa xôi.

an nhớ những câu chuyện tình mà an hay được nghe, bây giờ tình yêu là một thứ quá đỗi xa lạ với an.

an nhớ an của ngày trước, với cặp kính màu xanh và tóc tết hai bên, thích mặc váy liền và đi giày thể thao, bây giờ an cột tóc cao và có cả một tủ đồ màu đen.

an đã từng rất thích ca hát, thích trò chuyện và làm bạn với tất cả mọi người, an đã từng thích một tiền bối khóa trên và có cả một đống mường tượng sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ thành sự thật với vị tiền bối ấy, an đã từng dành đa số thời gian rảnh chỉ để soi gương và chọn trang phục.

bây giờ, an chỉ thích nghe nhạc một mình, viết những câu chuyện không đầu không cuối, an chẳng hề muốn kiếm tìm tình yêu nhiều như ngày trước, an thậm chí còn cất đi tất cả những chiếc gương để không phải nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình.

và trên hết là, an đã từng thích mùa xuân. an đã từng yêu sắc hồng thắm của hoa đào, yêu cả những hương hoa cỏ ngày xuân, yêu cả cảm giác háo hức mỗi khi giao thừa đến. yêu cả một chàng trai mùa xuân mà an sẽ chẳng bao giờ quên được, nhưng rồi mọi thứ đã thay đổi.

một phần trái tim an đã lạnh đi, đồng nghĩa với việc an bớt mẫn cảm hơn trước những đổi thay của vạn vật, bớt rung động khi nhìn thấy một cành hoa, bớt cả niềm vui khi cảm nhận được những luồng khí xuân tươi mới đang dần lấp đầy lồng ngực. chính bởi vậy mà một năm mới đến với an dẫu có nhanh đến mấy thì cũng chẳng còn để lại trong an những xúc cảm như những ngày xưa cũ nữa. vì thế nên an cứ cố động viên bản thân bằng cách nhớ về quá khứ đẹp tươi - dù đôi lúc cũng chẳng thành công.

những câu chữ trên trang giấy đang nguệch ngoạc dần đi. an đang nghĩ gì ư? hẳn là vậy. cuộc đời đã cho an nhiều thứ và lấy đi của an nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ, như thời điểm này, an lại thấy trống rỗng đến vậy. dẫu cho ước mơ bây giờ đã là thứ gì đấy xa lạ với an quá đỗi, thì an vẫn cứ thèm khát cảm giác được sống hết mình vì nó. như cái cách mà an đã từng hùng hồn tuyên bố trước lớp tiểu học rằng, an sau này sẽ thành một người tốt để giúp đỡ mọi người. còn bây giờ ư? an chẳng biết nữa. mọi thứ cứ chạy qua trong đầu an như một cuốn phim đen trắng, để rồi đọng lại chỉ là tiếc nuối. rốt cục thì, an đang dành những năm tháng tuổi trẻ của mình cho điều gì vậy?

những con chữ trên cuốn sổ bắt đầu nhòe đi dần. an vẫn cứ ngắm nhìn bầu trời, giọng của frank ocean vẫn cứ ngân nga, mọi thứ đang chuẩn bị rơi vào vực thẳm của đêm tối.

"đến lúc về rồi", an thầm nghĩ. trên đường về, an cứ cố tìm cho mình câu trả lời cho những câu hỏi an tự đặt ra trong đầu. nhưng cũng chẳng đi đến đâu. mà có lẽ là, cũng chẳng quan trọng. bởi trên con đường này, an không phải là người duy nhất. có vô số kẻ vô tình đi lạc trong suy nghĩ của mình để rồi kết thúc trong mớ bòng bong chẳng tài nào giải quyết nổi; có những người luôn cố tìm ra cho mình một ý nghĩa, một lí do, một câu trả lời cho sự tồn tại trên cuộc đời này. và họ vẫn cứ bước đi một cách vô thức cho đến khi đến được cái đích cuối cùng. dù con đường này cũng chẳng sáng sủa hay dễ dàng để đi, nhưng an sẽ bước đến khi mình còn có thể.

bởi nghĩ đi nghĩ lại thì, chẳng phải cuộc đời này chỉ đáng giá khi người ta dám vượt qua những gì đang cản đường, và cuối cùng sẽ tìm được câu trả lời mình mong muốn có được hay sao?

an lại tự động viên bản thân như vậy. biết đâu, sáng mai khi thức dậy, trái tim an lại rộn ràng khi thấy nhành hoa ngoài cửa sổ thì sao?

----------------------------

crlyv.

012719.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net