Chap 12 : Hồi ức mùa hè (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Bạn tên gì ? "

     " Nhà bạn ở đâu ? "

     "..."

    " Tôi muốn về nhà.. "

Đau..Đau đầu quá!..- Rên rỉ..
" Ào..Ào!!" - Tôi có thể nghe thấy tiếng từng hàng kí ức đang chảy trong trí óc tôi.. Thật đáng sợ ! - Tôi tự nhủ..
Nhắm mắt rồi tự chìm vào giấc mộng của chính mình , tôi bước từng bước đến một đại sảnh nhỏ..À không, nó giống một thư viện hơn ! Những chiếc giá sách thơm mùi gỗ tốt , trên là những quả cầu nhỏ tỏa sáng lấp lánh - chúng chính là quả cầu kí ức! Tôi tò mò lướt tay qua từng quả cầu rồi lại liếc nhìn cảnh vật xung quanh..Ngước lên trần là khoảng không vô tận màu xám - những ngôi sao đủ màu đang vui đùa nhảy múa trên ấy.. " Càng lúc càng thấy kì lạ? " - Tôi bất ngờ dừng chân nhìn một quả cầu kí ức mang cái tên ấy.. Tôi chăm chú nhìn rồi từ từ đặt tay lên...

  ....
  .......

- Hiyori-chan! Kết quả học tập của em đứng đầu lớp đấy ! Cả lớp hãy cùng vỗ tay chúc mừng bạn ấy nào ! - Cô giáo tuyên dương..

   "Rào..Rào...! " Từng cái vỗ tay tán thưởng vang lên cùng với nụ cười dịu dàng của cô..khiến tôi vô cùng bối rối ! Chỉ biết đứng lên rồi cảm ơn các thứ - thật là xấu hổ quá đi mà !..Biết là vậy nhưng tôi cũng chẳng thể nói gì hay hơn , sau một hồi tôi cũng từ từ ngồi xuống...- buổi học lại tiếp tục diễn ra..
       
     " Hôm ấy trường kỉ niệm 20 năm thành lập nên cô đã thông báo thứ hạng trong lớp ( thường chỉ thông báo vào cuối năm học ).. và đó cũng là một ngày mưa .."

   --.. Buổi chiều, tan trường..--

      - A !! Bực mình thật ! Hôm nay mình quên mang ô rồi ! - Tôi đứng trước tủ giày than thở..

     - Trời ~~ Cậu đúng là hậu đậu mà ! Hôm qua tivi thông báo hôm nay trời sẽ mưa đấy ! - Reina trêu chọc ( nếu ai không nhớ nv này thì xem lại chap 3,4 nhé )..

    Nhìn tôi bối rối với vẻ hí hửng một lúc , Reina để cặp xuống rồi lôi ra 1 chiếc áo mưa vàng óng - đưa cho tôi..

   - Hì! May là mình còn áo mưa , cho cậu mượn đấy ! Mai trả tớ nhé !

   - Reina!!!! Cậu đúng là bạn tốt mà!!! - tôi liền ôm chầm lấy Reina..

- Thui , thui biết rồi ! Tớ về đây !

Vội vàng mở ô ra , Reina chạy thục mạng về phía cổng trường - nơi một chiếc xe đắt tiền đang đỗ ở đó..Trước khi lên xe , cô còn không quên ngoảnh đầu lại : MAI NHỚ TRẢ ĐẤY NHÁ , KHÔNG THÌ CHẾT ĐÒN VỚI TỚ NGHE CHƯA !!!!!!

" Haha..Đúng là bạn tốt ! =_= " - Tôi ngây người nhìn..

  Cầm chiếc áo mưa ấy , tôi lặng người nhìn từng hàng mưa đang đổ xuống mái hiên trường..Đợi mọi người về gần hết .. tôi mới bắt đầu mặc nó rồi chạy lõm bõm trên những vũng nước.
   Đường về nhà thật sự rất yên tĩnh, xung quanh thật sự chẳng mấy bóng người! Nhìn cái thùng rác to tướng ướt sũng của bác Saki - cách nhà tôi khoảng 5,6 nhà , tôi khẽ bật cười : " Dù gì thì trời cũng đang mưa mà , khổ thân nó lắm a ! :) "
 
   <_Hỏi ngoài lề : Các bác có nhận ra cái thùng rác này ko ? :3_>

Meo..!
 
Meo..meo..!

"Ủa ? Tiếng gì vậy nhỉ ?" - Tôi dừng lại rồi khẽ lắng nghe..

Meo..Meo..! - Tiếng kêu ấy lại vang lên lần nữa..

" Là một con mèo..."
...............
   Lúc ấy , tôi đơn thuần chỉ là vô tình đi qua nhưng không hiểu sao..tôi lại ngoanh đầu lại - nhìn chú mèo mun ướt sũng đang run lên vì lạnh ..tôi lại thấy thương , vội chạy lại rồi bế nó lên, dùng một chút mảnh áo mưa để che cho nó..

   " Chú mèo lông đen tuyền với cặp mắt xanh lấp lánh ? " - Tôi chăm chú nhìn con mèo

Có lẽ..nó đang tròn mắt nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, cứ như vậy mà im lặng không kêu lên tiếng nào..Còn tôi , tất nhiên là với tính tình ngây thơ của mình mà hỏi chuyện nó..và còn kể cho nó nghe rất nhiều chuyện nữa !.. Cuộc trò chuyện mặc dù khá im lặng nhưng..lại khiến tôi vui hơn :

- Bạn tên gì ? - Tôi nhìn nó hỏi..

- Meo ! - dụi vào lòng tôi..

- Hì! Vậy chị giới thiệu trước vậy. Chị là Iki Hiyori , học sinh lớp 8 trường THCS Inori.... Rất vui được làm quen ! - Tôi bắt tay nó...

" Mà từ từ ! Sao tôi lại giới thiệu với nó như thế nhỉ ?! Y như tự kỉ vậy :V "

....

Một lúc sau-về đến nhà , tôi thả mèo xuống , nó nhanh nhẹn xù bộ lông ướt của mình rồi chạy loanh quanh khắp nhà.. Tôi cười khúc khích , tháo giày ra - chạy đến chơi với nó..

- Meo !! - tự dưng nó kêu lên trước một tấm hình nhỏ..

- Sao thế Mèo ? ( do không biết chủ của nó là ai, đành gọi nó là Mèo vậy :> )

" À ! Thì ra là ảnh của mình thời bé.."

Tôi khẽ nhặt tầm hình lên, lau qua la bằng vạt áo rồi chăm chú ngắm nhìn..

  " Dì Shizuki.... Cháu xin lỗi ! " - Tôi lặng người, khuôn mặt nhăn nhó như thể sắp khóc..

Trên tấm ảnh là hình tôi cùng với dì Shizuki cắm trại ở núi Yohama.. Dì ấy thật sự đã cười rất tươi, nó hệt như bông Huệ trắng nở rộ giữa ánh nắng ban mai vậy..Ngắm nhìn nụ cười ấy, tôi khẽ bật khóc. Dì đối tốt với tôi như vậy, tôi lại còn không hiểu mà suy nghĩ nông cạn, giận dỗi mà chạy mất. Chỉ vì vậy mà dì mới bị tai nạn- cấp cứu nhưng lại không qua nổi.
    " Tôi đã không kịp nói lời xin lỗi.."

    - Meo ! - Bỗng dưng Mèo kêu lên, nhẹ nhàng bước từng bước một mà dụi vào chân tôi, như đang an ủi vậy..

     - Mèo, mình không có khóc đâu ! - Tôi bật cười thành tiếng..

   ~~~~~~

    Không biết từ khi nào tôi đã thân thiết với Mèo, chủ của nó cũng đã 1 tháng chưa đến.. " Vậy từ giờ..mình sẽ là bạn của Mèo ! Mãi mãi không chia lìa !" - Tôi mừng thầm..
     Có thế mọi người không biết, tôi đã phải xin bố mẹ hàng chục lần mới có thể nuôi Mèo.. Mẹ tôi bảo, mèo đen nhặt ngoài đường rồi mang về nhà nuôi là không tốt, dù vậy tôi vẫn cố dùng cái não nhỏ bé của mình để viện cớ- giúp Mèo có thể ở lại bên tôi..
      Sau khoảng 200 lần viện cớ, cuối cùng Mèo cũng được ở lại. Không chỉ mình tôi, anh trai cũng quý nó, thường xuyên làm mấy cái trò quỷ dị để trêu Mèo. " Thật hết cách mà !"...

     Nhưng số phận lại thật trớ trêu.. tôi lại không thể ở bên Mèo mãi được..
        — Bởi vì tôi đã phát hiện ra bí mật của nó —

   —————————————————

     Trong một lần tắm cho Mèo, tôi đã để ý ở đuôi nó có buộc một dải ruy băng màu trắng- bên trên được khắc những dòng chữ kì lạ mà đến người giỏi chữ Nhật cổ như tôi cũng không hiểu được ( cái này Au bịa nhoé ~>~ )
     Mấy lần tôi thử chạm vào đều bị Mèo phát hiện...nó vội chạy mất như đang cố nói " Đừng Tháo Nó Ra !!".. Dù có cố gắng đến mấy, trí tò mò vẫn luôn đánh thắng tôi, vì vậy mà "kế hoạch" đã được triển khai :)
            ......
      Buổi tối, khi mà mọi người đã lên giường ngủ hết, những ánh đèn trong thành phố cũng đang dần biến mất, chỉ để lại mặt trăng cô đơn tròn vành vạch trên bầu trời đêm - đó cũng là lúc mà "kế hoạch" bắt đầu..
     Trong phòng yên tĩnh vô cùng , có vẻ như Mèo đã chìm vào giấc mộng. Tôi nhẹ nhàng bỏ chăn ra, nhón từng bước một đến chỗ Mèo nằm. "Thình..thịch..thình..thịch" -Tôi lo lắng đến nỗi tim đập càng lúc càng nhanh , vội vàng trấn tĩnh lại để không bị Mèo phát hiện...

   1......
     2......
           3............ !!

  "Xoẹt !!" - Dải ruy băng đã được tháo ra !
   Ngay lập tức, những hạt sương trắng từ đâu xuất hiện bao phủ cả căn phòng, tôi hốt hoảng mò đến chỗ Mèo nằm, trong lòng có chút bất an..

  Tr..Trước mắt tôi giờ không phải Mèo nữa..
  Không biết từ lúc nào tôi đã khuỵ xuống , cố gắng che miệng để kìm giọng, thật sự lúc này tôi rất hoang mang và hoảng sợ..

   Đó là một cậu chàng với mái tóc đen dài......!!

 

   Kỉ niệm 3 tháng Au chưa đăng chap :]]]]]]]]]]] 
      ❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net