Nhật ký của Huang Renjun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ sáu, ngày 23 tháng 4 - Ngày mưa

Khi nào cảm thấy Lee Jeno đáng yêu? Lại bị các buổi phỏng vấn hỏi câu này rồi, những câu hỏi này cũng thật cũ rích quá luôn á, tôi chẳng cảm thấy Lee Jeno đáng yêu chỗ nào cả. Rõ ràng khi không nói chuyện, mặt cậu ấy lạnh như tiền vậy.

Nếu như nói đến đáng yêu, đương nhiên vẫn là maknae của chúng ta đáng yêu nhất. Còn có anh Mark nữa, cũng rất dễ thương. Nhưng có đôi khi, chỉ là có đôi khi, số lần rất ít luôn, cũng sẽ thấy được cậu ấy rất đáng yêu.

Ví dụ như có lần tôi đi ăn cùng với anh Mark, nhưng khi về nhà liền nhìn thấy bộ dạng không vui vẻ gì cho lắm của Lee Jeno, vừa trở về đã hỏi tôi đã đi đâu, sau khi trả lời cậu ấy, cậu ấy liền xị mặt xuống rồi đáp tôi bằng một chữ "Ò!" Tôi không hiểu gì cả, còn tưởng rằng đã chọc giận cậu ấy gì đó rồi.

Nếu như không phải là vào sáng hôm sau cậu ấy lạnh lùng chuẩn bị cho tôi một bàn đầy thức ăn kèm với một câu: "Cậu với Mark đi ăn, cũng không thèm kêu tớ một tiếng đi cùng." Tôi ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa, "Vậy lần sau dẫn cậu đi nhé." Cậu ấy dường như vẫn không hài lòng với câu trả lời này, rất nghiêm túc nhìn tôi nói: "Không phải là dẫn tớ đi, mà là đi cùng với tớ."

"Biết rồi biết rồi, đi cùng với cậu." Aiyo, không phải là ngày nào cũng ăn cùng nhau ở ký túc xá rồi sao, làm gì mà lắm chuyện thế, chẳng qua là tôi cũng rất bất ngờ, cái điểm chuyện nhỏ cũng xé ra to này của cậu ấy, phụng phịu hờn dỗi trách móc mấy câu, thật ra trông cũng hơi hơi đáng yêu.

Còn có một lần, trong show chúng tôi chơi trò trượt patin tập hợp, mọi người đều rất loạn, khi PD nói một nhóm hai người, thật ra cậu ấy chính là ở ngay bên cạnh tôi, nhưng tôi nghĩ rằng, vẫn là không nên ôm cậu ấy thì tốt hơn, vì thế xoay người sang ôm maknae, mà không ôm cậu ấy, thế là Jeno giận dỗi nói với tôi: "Huang Renjun, cậu bỏ rơi tớ! Tớ nhớ rồi đó nha!"

Sau khi biết được Lee Jeno rất dễ hờn dỗi vì một số việc nhỏ xíu xiu mà người ta hoàn toàn không ngờ đến, thì các thành viên đều rất thích trêu cậu ấy, đương nhiên, tôi thỉnh thoảng cũng tham gia một trong số đó, cùng bọn họ trêu Lee Jeno.

"Jeno, bọn tớ lát nữa đi ăn nè, cậu đi không?"

"Không đi."

"Vậy đợi tụi tớ trở lại thì cũng đừng ngồi lựa đậu nữa đấy nhé." Lee Haechan là gương mặt thường xuyên trong những trò đùa này.

"Muốn chết hong?" Lee Jeno túm lấy cổ áo Lee Haechan.

Nhưng trêu nhiều rồi tôi mới phát hiện, phản ứng của cậu ấy đối với chúng tôi hoàn toàn khác nhau, đặc biệt là đối với tôi. Những người khác trêu cậu ấy, cậu ấy sẽ không xem nó là thật, cũng không để tâm đến nó, cậu ấy cũng sẽ không nắm lấy cổ áo tôi hoặc dùng sức để khống chế tôi, khi tôi trêu cậu ấy, thì Jeno dường như chỉ có thể ủy khuất rưng rưng, trông như một em cún bị ướt mưa vậy.

Ví dụ như tôi cố ý trêu: "Phác Chí Thành đáng yêu, Lee Jeno thì không nhé." Cậu ấy sẽ âm thầm trở về phòng mình, đợi đến khi tôi gần như quên mất chuyện này, đến phòng gọi cậu ấy cùng nhau xem phim, thì cậu ấy mới vật vờ ngồi dậy, ép tôi từng bước từng bước sát đến vách tường, cậu ấy cao hơn tôi, lại to hơn tôi khá nhiều, tôi lúc đó còn tưởng Jeno sắp đấm tôi đến nơi rồi, kết quả là ánh mắt cậu ấy long lanh nhìn tôi hỏi một câu: "Tớ thật sự không đáng yêu sao?" sau đó gục đầu trên vai tôi, tay thì níu góc áo tôi.

Nói thật, khi cậu ấy hỏi "tớ không đáng yêu sao?" thì thật sự rất dễ thương, nhưng câu chuyện không nên phát triển theo chiều hướng này chứ... Tôi có chút ngượng ngùng, chỉ có hai người bọn tôi, động tác thế này không phải là quá ám muội rồi sao, tôi dùng tay chống lên ngực cậu ấy, thử đẩy Jeno ra, nhưng đẩy cũng đẩy không nổi, chỉ có thể cố ý cười nói: "Ya~ tớ đùa với cậu đó, sao lại tưởng thật thế này!"

Em cún không thèm trả lời tôi, chỉ ủy khuất nhìn tôi, còn ôm tôi chặt hơn, rất nguy hiểm.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể giơ tay lên xoa đầu cậu ấy rồi dỗ dành: "Đáng yêu, Lee Jeno cũng rất đáng yêu." Sau đó cậu ấy ngẩng đầu lên, dường như không tin lời tôi: "Thật sao?", tôi nghĩ nếu như bây giờ tôi lại tiếp tục trêu cậu ấy nói: "Là giả đó", thì chắc là cậu ấy chẳng thèm buông tôi ra nữa mất, rất nguy hiểm.

"Thật đó."

Lời của tôi vừa nói xong, cậu ấy ngay lập tức lấy lại được tinh thần, vui vẻ nói thoăn thoắt: "Vậy Renjun chọn phim trước đi ha, hình như hết cola òi, tớ sẽ xuống dưới lầu mua cho, bắp rang thì ở trong tủ đó, cậu lấy bỏ vào lò vi sóng đợi một chút nhé..." Sau đó nhanh nhẹn hừng hực khí thế ra khỏi nhà, trước khi đi, tôi còn nghe thấy một tiếng la oai oái phát ra từ phòng của maknae: "Anh Jeno! Sao anh đánh em!"

Cậu ấy chỉ đối với tôi như thế này, làm cho tôi cũng không dám trêu cậu ấy nữa, rất nguy hiểm.

Bởi vì, tôi sợ rằng tôi sẽ rung động mất thôi.

Thật ra nghĩ kĩ mà nói, những lúc Jeno đáng yêu tính ra cũng khá là nhiều ấy chứ. Khi cậu ấy giận dỗi thì đáng yêu cấp độ 1, những lúc ủy khuất thì đáng yêu cấp độ 2, giả vờ không thừa nhận nhưng thật ra lại lén lút chăm sóc tôi là đáng yêu nhất.

Dạo gần đây, có một kì nghỉ, mọi người đều về nhà, chỉ có một mình tôi ở ký túc xá bởi vì dịch bệnh mà không về được, thật ra cũng có chút buồn đó, thế mà cậu ấy chạy đến giả vờ tức giận nói với tôi: "Mẹ tớ nói cả nhà đi du lịch cả rồi, bảo tớ đừng về, thật là quá đáng mà!"

Tên ngốc này, thật ra tôi sớm đã nghe được cậu ấy lén nói lời xin lỗi với mẹ trong phòng rồi.

Có lẽ là vì không muốn tôi nhàn rỗi đến thương tâm, chỉ với hai ngày nghỉ mà cậu ấy thật sự làm tôi phiền đến nhức hết cả đầu.

"Aaaaaaaaaaaa Renjun à, mau đến đây đi, chân tớ bị thương rồi, không đi nổi nữa, không đạp xe được nữa, không tham gia Olympic được nữa rồi..."

"..."

"Bớt bày trò lại."


Đợi đến khi tôi dùng hết sức bình sinh để đỡ cậu ấy ngồi lên sofa, thì sắc mặt cậu ấy bắt đầu trở nên nghiêm trọng nhìn tôi: "Renjun à, tớ thế này nhất định phải bôi thuốc đó, nếu không tớ phải nói lời tạm biệt nhân gian mất..."

"Aigoo, một cái chết thật thương tâm quá mà." Tôi không nhịn được nói lại cậu ấy, thật ra cậu ấy cũng không biết mình đã bị dập chân bao nhiêu lần rồi, lại còn là cùng một cánh cửa, cái dáng vẻ của cậu ấy thật sự khiến người khác vừa thấy buồn cười lại vừa thấy đáng thương. Nhưng nể tình cậu ấy cùng tôi xem phim, thì vẫn là nên đối tốt với cậu ấy một chút, vì thế tôi đã chạy đi lấy hai túi đá đưa cho Jeno: "Nè, tự đắp lên đi."

"Không được, tay tớ hình như cũng bị thương rồi." Sau đó cậu buông thõng cả hai tay, bày ra bộ dạng tứ chi chả còn chi nào hoạt động, tôi thật sự không còn lời nào để bình luận, Lee Jeno sao lại có thể là một tên mặt dày như thế chứ!

Không dễ dàng gì xử lý xong vết thương cho người bị nạn, tôi đang nghĩ xem chiều nay nên đặt món gì về ăn, thì cậu ấy lại khập khiễng tiến tới chỗ tôi nói: "Tớ muốn ăn malatang mà lần trước cậu nấu á."

"Có thể order malatang về ăn mà."

"....."

"Bọn họ nấu chả ngon như cậu."

"Cậu không phải không thích ăn malatang sao?"

"Nhưng bây giờ tớ lại rất muốn ăn."

"Lee Jeno!"

"Hở?"

"Cậu có phải không giày vò tớ thì trong lòng cảm thấy khó chịu không?"

"Đúng vậy." Cậu thẳng thắn nhìn tôi cười với đôi mắt híp lại. Còn không thèm đợi tôi từ chối, cậu ấy đã ôm lấy tôi mà nhõng nhẽo: "Hayaaaaa không ăn được malatang mà Renjun nấu là tớ không nuốt trôi được cái gì nữa hết á."

"... Biết rồi, tránh ra đi." Thật sự muốn mọi người cũng được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, cậu ấy ở ký túc xá thường làm aegyo như thế đó, tôi có thể làm gì được cậu ấy bây giờ? Ngay khoảnh khắc này, tôi cảm thấy thật ra ở ký túc xá một mình cũng có cái hay, thật là, mắc mệt.

Sau hai ngày nghỉ, điều duy nhất mà cậu ấy có thể phát huy công dụng tốt nhất chính là những lúc cùng tôi xem phim kinh dị, cậu ấy gan dạ, cùng nhau xem rất nhiều bộ phim kinh dị như thế này, tôi cũng chưa từng thấy cậu ấy bị dọa bao giờ, mặc dù có những lúc Jeno cố ý trêu tôi, nhưng phần lớn thời gian, cậu ấy ở bên tôi đều rất đáng tin cậy.

Tuy nhiên, hình như trái tim tôi có chút vấn đề rồi.

Có lẽ vì cùng cậu ấy xem phim kinh dị quá nhiều rồi, nên mỗi khi nhìn thấy Lee Jeno thì tôi lại không tự chủ được nhịp tim đập ngày càng nhanh của mình, tôi đã search trên mạng, họ nói đây là hiệu ứng cầu treo, nghĩa là khi một người lo lắng khi đi qua cầu treo thì nhịp tim sẽ tăng lên một cách không tự chủ, và nếu như gặp đối phương lúc này sẽ lầm tưởng rằng bản thân rung động trước đối phương mà xảy ra tình trạng loạn nhịp.

Nhưng mà, thường ngày khi thấy Lee Jeno nhìn tôi cười thì nhịp tim tôi vẫn tăng cao như vậy, đây cũng là hiệu ứng cầu treo sao?

Chết thật, tôi dường như đã rung động mất rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net