4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bánh gạo nhỏ biến thành bánh mật luôn rồi, Hoàng Nhân Tuấn bò từ lòng anh ra nghiến răng nghiến lợi nói "Được lắm! Anh cút đi! Lý Đế Nỗ anh quá xấu xa!" Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thế nào cũng không giận nổi. Lý Đế Nỗ nói anh cũng không nắm chắc, dù sao thì gọi em từ nước ngoài về nhưng nhỡ em không đồng ý thì sao, nhỡ gặp nhau rồi vẫn không thích anh thì thế nào. Thậm chí lúc mở cửa phòng bệnh ra thấy Hoàng Nhân Tuấn, anh còn căng thẳng hơn đứng trước toàn thể công ty gấp mấy trăm lần, vừa bước vào đã thấy cậu quay lưng về phía mình, đỉnh đầu tròn bóng vẫn đáng yêu như thế.

Cũng may là Hoàng Nhân Tuấn không ghét mình, lúc cậu đồng ý hẹn hò lòng anh đã vui đến nở hoa.

"Chẳng lẽ em không nhìn kỹ chiếc nhẫn sao?" Anh quay về phía Hoàng Nhân Tuấn mặt vẫn đang mờ mịt, bé ngốc này chắc chắn không phát hiện ra bí mật của chiếc nhẫn, anh mở lòng bàn tay cậu tháo nhẫn xuống, chỉ phía bên trong nhẫn cho cậu "Đây là ngày anh nhìn thấy em."

Chiếc nhẫn đeo lâu như vậy lại có bí mật bên trong, Hoàng Nhân Tuấn vui như trúng xổ số vậy, khóe miệng không nhịn được cong lên, âm thanh cũng cao hơn chút: "Là RJ, Nhân Tuấn! Còn có tên em!" Sau đó bẹo má Samoyed của anh "Anh đúng là búp bê Nga, giấu hết tầng này đến tầng khác!"

Lý Đế Nỗ thân mật cọ gò má cậu "Nghe cũng giống anh lắm."

Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó ôm cổ anh ríu rít "Đây là anh trêu em trước, em không cùng anh so đo nữa, dù sao em cũng thích anh."

Lý Đế Nỗ hôn chóp mũi cậu, sau đó vùi mặt vào đình đầu Hoàng Nhân Tuấn, thong thả nói "Hay là em cứ so đo với anh đi, so cả đời luôn."

Ngày niên thiếu mánh khóe che giấu tâm tư vừa non nớt lại vụng về, hay là trưởng thành rồi dũng cảm nói ra lòng mình thì cũng chỉ là đổi một phương thức khác để bày tỏ. Có điều cũng may là hai người đều yêu thầm nhau, thời khắc cậu xoay người về phía anh, tình yêu sâu đậm trong mắt có giấu cũng không giấu nổi.

Cuối cùng có một ngày, tình yêu bí mật sẽ phơi bày trước bình minh.

Lễ đính hôn của hai người cuối cùng không thể cử hành đúng hạn.

Cũng không biết là nên trách Lý Đế Nỗ quá có năng lực hay trách Hoàng Nhân Tuấn không chịu thua kém, Lý Đông Hách chọc Hoàng Nhân Tuấn lên xe trước rồi mới mua phiếu, Hoàng Nhân Tuấn vênh mặt hừ một tiếng bảo cậu tốt nhất là chuẩn bị bao lì xì đi, anh Tuấn đây muốn thành gia lập nghiệp rồi.

Gần giờ tan làm, Lý Đế Nỗ lái xe đến dưới công ty chờ, Hoàng Nhân Tuấn bảo em xuống ngay, Lý Đế Nỗ lại muốn cậu đi từ từ thôi. Lúc nhìn thấy anh, đèn đường vừa vặn sáng lên, Hoàng Nhân Tuấn đang chạy qua, thấy xe Lý Đế Nỗ thì đột nhiên bước chậm lại, Lý Đế Nỗ nhìn thấy cậu cười đến mắt cũng cong lên.

Ngồi vào xe, Lý Đế Nỗ giúp cậu thắt dây an toàn, Hoàng Nhân Tuấn nhân cơ hội thơm lên má anh một cái. Lý Đế Nỗ cười dịu dàng hôn lại cậu, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn "Hôm nay nhiều việc lắm sao?"

"Vẫn ổn ạ." Hoàng Nhân Tuấn sờ cằm giả bộ suy tư "Đại khái thì em sẽ có một khoảng thời gian không có việc gì." Sau đó cố ý nheo mắt lại hỏi anh "Phải làm sao đây?"

Lý Đế Nỗ trước giờ không can thiệp chuyện công việc của cậu, chỉ nói với cậu một lần là có thể đến công ty anh, không cần làm gì, tới để anh nuôi. Nếu không thích đến công ty anh làm thì làm chủ gia đình đi, mặc cho cậu muốn làm gì cũng được. Lúc ấy Hoàng Nhân Tuấn đã cười thành tiếng.

"Không đi làm thì thôi, anh nuôi em."

Hoàng Nhân Tuấn nháy mắt nói "Ngày cưới của chúng mình không thể tiến hành đúng hạn rồi." Mấy câu này khiến Lý Đế Nỗ hơi luống cuống, Hoàng Nhân Tuấn ôm mặt anh tinh nghịch cười giống như con mèo nhỏ, sau đó nói "Phải tổ chức trước."

"Hả?" Lý Đế Nỗ không nghĩ ra, Hoàng Nhân Tuấn gõ lên trán anh "Em không muốn ôm quả bóng này kết hôn! Như vậy khó mặc âu phục lắm!"

Giống như một tia sét đánh xuống mặt đất, Lý Đế Nỗ bừng tỉnh hiểu ra! Đúng vậy! Lý Đế Nỗ vui vẻ không biết làm sao mới phải, muốn ôm cậu lại sợ đè vào đứa bé. Hoàng Nhân Tuấn nói trông dáng vẻ hạnh phúc của anh rất ngốc, nhưng đáy mắt cũng không cầm được sự vui vẻ trào ra.

Sau khi công bố chuyện Hoàng Nhân Tuấn mang thai với hai nhà, ngày cưới phải rời đi, bà nội vui mừng kéo cậu không ngừng gật đầu, cuối cùng cũng đợi được đến ngày có chắt, buổi tối bà còn vui vẻ ăn thêm mấy miếng thịt kho tàu.

Lý Đế Nỗ đưa Hoàng Nhân Tuấn về nhà, Hoàng Nhân Tuấn không muốn ngồi xe, hai người nắm tay đi bộ, tới vườn hoa trên phố bỗng nhiên thấy mấy bông tuyết bay bay, Hoàng Nhân Tuấn nhớ ra dự báo thời tiết nói tối nay có tuyết rơi, đưa tay hứng bông tuyết tan trong lòng bàn tay, Hoàng Nhân Tuấn vui mừng bảo là tuyết đầu mùa. Sau đó đi được mấy bước lại xoay người đòi Lý Đế Nỗ ôm một cái.
Lý Đế Nỗ sải bước rút ngắn khoảng cách đem cậu ôm vào lòng.

Hoàng Nhân Tuấn cuộn người trong ngực anh, tiện thể ôm lấy cổ anh "Chúc mừng anh, Lý tiên sinh."

Người trước mắt đây xuất hiện trong thanh xuân của cậu, rồi tiến vào lòng. Anh sẽ nhớ tên cậu, tìm kiếm hình bóng cậu, đặc biệt quan tâm cậu.

"Cũng chúc mừng em, vợ của Lý tiên sinh." Lý Đế Nỗ vừa nói vừa ôm cậu chặt hơn một chút.

Tình yêu từng này mầm trong lòng, cuối cùng cũng sắp đơm hoa kết trái.

/end/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net