Make a wish (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo bối."

Lý Đế Nỗ run rẩy gọi Hoàng Nhân Tuấn. Với suy nghĩ tiểu tổ tông nhà mình đang lén lút trốn ở đâu đó nhằm tạo bất ngờ, hắn dè dặt bật đèn, cẩn trọng quan sát xung quanh. Kết quả là trong bếp hoàn toàn không có ai.

Chỉ có một ly rượu vang cùng một chiếc chìa khóa kì lạ nằm lặng lẽ trên mặt bàn.

"Uống xong ly rượu này, cầm chìa khóa vào phòng ngủ nhé. Yêu anh."

Lý Đế Nỗ ngắm nghía ly rượu một hồi lâu, chắc chắn ly rượu không có gì bất thường mới dám uống một hơi. Hương vị rượu vang chan chát quấn quýt trên đầu lưỡi, không tệ, hắn chẹp miệng, dốc nốt nửa ly rượu còn lại vào cổ họng. Sau đó hắn tuân theo mệnh lệnh viết trong mảnh giấy, cầm chiếc chìa khóa mạ bạc trên bàn đi về phía phòng ngủ, cẩn trọng gõ cửa ba tiếng.

Cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt hệt như sáng nay hắn đi. Lý Đế Nỗ vặn tay nắm đẩy cửa bước vào, phát hiện khung cảnh phía trong đã hoàn toàn thay đổi.

Bây giờ mới là hơn sáu giờ tối, ánh sáng mặt trời vẫn chưa tắt hẳn, một vài tia nắng vàng vọt cuối ngày hắt qua cửa sổ, in xuống sàn nhà tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Căn phòng không hề được bật đèn, lại vô tình nhuộm qua một tầng ánh sáng chiều tà trở nên vô cùng mị hoặc. Hắn nheo mắt, phát hiện ra bảo bối mình nhớ mong cả tuần nay, Hoàng Nhân Tuấn, đang nằm ngoan ngoãn giữa giường ngủ rộng lớn, trong bộ đồ hắn vừa nhìn thấy trên TV, cả thân thể nhỏ nhắn long lanh đến độ chói mắt.

"Nhân Tuấn..." - Lý Đế Nỗ vô thức nuốt nước bọt, bàn tay nắm chặt chiếc chìa khoá đến phát đau. Hai mắt hắn bắt đầu dại đi khi nhìn thấy cục cưng của hắn đang duy trì tư thế khêu gợi không tả nổi: Cổ tay nhỏ nhắn bị khoá lại bởi còng tay bằng da và treo ngược lên cao, còn hai cẳng chân tách rộng về hai phía mép giường.

Hoàng Nhân Tuấn trông thấy vẻ mặt khó tin được của Lý Đế Nỗ, khoé miệng không nhịn được kéo cao lên, để lộ chiếc răng khểnh xinh xắn. Hành động nho nhỏ này của cậu rơi vào mắt Lý Đế Nỗ trở thành động tác khiêu khích không tả nổi, khiến hắn phải khó nhọc hít một hơi khí lạnh, cả người căng thẳng đến độ hai chân tê rần chẳng thể bước thêm. Hắn đứng như trời trồng phía cuối giường, mắt mở to không dám chớp lấy một cái, chỉ sợ sẽ lỡ bỏ qua trò kích thích nào đó của người kia.

"Chúc mừng sinh nhật." - Hoàng Nhân Tuấn đợi một lúc lâu, chỉ thấy Lý Đế Nỗ đứng yên như phát ngốc, đành phải nhẹ giọng lên tiếng trước - "Anh còn không mau tới bóc quà đi?"

Lý Đế Nỗ như chỉ đợi có thế, cuống cuồng giật phăng chiếc áo sơ mi vướng víu trên người ném xuống đất rồi lao thẳng lên giường, hành động rất nhanh gọn như thể đã thực hành qua cả trăm lần.

Hắn vồn vã hôn lên đôi môi được đánh son phơn phớt hồng của người dưới thân, vẫn ngọt ngào như thế, quả nhiên là bảo bối của mình, hắn âm thầm cảm thán.

Chiếc lưỡi gian xảo của hắn chọc thẳng vào khoang miệng nóng rực của Hoàng Nhân Tuấn, hương rượu vang nồng đậm xộc thẳng lên mũi hắn. Hai chiếc lưỡi ẩm ướt quấn chặt vào nhau, phòng ngủ yên tĩnh bắt đầu phát ra tiếng nước ám muội.

Lý Đế Nỗ một tay ôm chặt eo, một tay luồn vào tóc Hoàng Nhân Tuấn, cả lồng ngực rắn rỏi áp chặt vào thân thể mềm nhũn đến không còn kẽ hở, đôi môi mải miết dạo chơi trên hai cánh môi hấp dẫn như thạch rau câu của đối phương. Hắn đã thiếu năng lượng từ những nụ hôn này cả tuần trời, bây giờ được trực tiếp thưởng thức mùi vị yêu thích, hắn phấn khích đến không ngừng được. Lý Đế Nỗ rê đầu lưỡi qua hàm răng đều đặn, nấn ná ở chiếc răng khểnh xinh xinh, cuối cùng lại tìm đến đầu lưỡi của người kia mạnh mẽ trêu đùa. Suốt mười phút đồng hồ, hắn hôn mút không ngừng nghỉ, như thể chỉ muốn cắn nát bấy đôi môi ngọt ngào này, uống sạch sữa ngọt sẽ chảy ra.

Người trong lòng vốn dĩ ban đầu rất khí thế, nhưng sau đó nhanh chóng bị sức lực của Lý Đế Nỗ áp đảo. Đầu óc cậu quay cuồng, hai tay trói trên cao bị áp lực từ hắn đè đến mỏi nhừ, miệng bị hôn không ngậm nổi, nước bọt trong suốt tràn ra khỏi khoé miệng, rơi xuống cần cổ thon dài, đọng lại ở hõm xương quai xanh sâu hoắm.

"D...dừng..." - Hoàng Nhân Tuấn dồn sức vặn eo, tìm mãi mới được một kẽ hở để lên tiếng phản kháng trước khi bị hắn cuốn vào một nụ hôn dài bất tận khác. Vừa mới bắt đầu đã như vậy, xem như hôm nay tự chui đầu vào rọ rồi, cậu bất lực nhắm mắt.

Lý Đế Nỗ hôn Hoàng Nhân Tuấn chán chê, tới khi môi bắt đầu hơi tê mới chịu dừng lại, trước khi tách ra còn kịp cắn một cái rất mạnh lên bờ môi căng đầy ướt đẫm dịch vị của hai người.

Người hắn vốn dĩ đã nóng như lửa đốt ngay từ khi bị ép xem đoạn phim (khiêu dâm) mà diễn viên chính là người yêu mình, bây giờ được nhìn thấy tận mắt bộ dạng hắn mong nhớ đã lâu, còn được sờ soạng hôn hít, dục vọng của hắn căng thẳng như thể chỉ muốn nổ tung ngay tức khắc. Bụng dưới Lý Đế Nỗ nóng ran, ngứa ngáy khó chịu, cảm giác giống hệt có một ngàn con kiến đang thay nhau làm loạn bên trong đũng quần.

"Bảo bối, em bỏ gì vào rượu?" - Lý Đế Nỗ ép sát Hoàng Nhân Tuấn vào thành giường lạnh băng, đưa tay bóp chặt đôi gò má hồng hào, nhìn cậu bằng ánh mắt hổ đói đợi mồi - "Chê anh không đủ sức?"

Đối với ánh mắt cực kì nguy hiểm của hắn, Hoàng Nhân Tuấn hoàn toàn không hề nao núng. Cậu khẽ nhướn mày, chiếc răng nhòn nhọn cắn nhẹ lên cánh môi sưng tấy.

"Không mà, em chỉ muốn anh có thể tận hưởng hết mình điều ước sinh nhật này thôi..."

Giọng cậu rất thanh thoát, rất mềm mại, âm cuối còn hơi trầm xuống, như thể muốn trêu ngươi hắn.

"Em chỉ bỏ một xíu, một xíu thôi."

Lý Đế Nỗ nhìn người yêu - bây giờ đang nhập vai nữ sinh ngây thơ, vậy mà hành động và thái độ lại quyến rũ như một chú hồ ly lông trắng - nhịn không được hừ lạnh một tiếng.

"Được, lúc đó có khóc lóc van xin thế nào cũng đừng mong anh dừng lại."

"Chứng minh đi." - Hoàng Nhân Tuấn cười cười, lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện đầy khiêu khích.

Lý Đế Nỗ đương nhiên không muốn chịu lép vế trước mấy trò nghịch ngợm của cậu. Hắn kéo mạnh tay cậu lên cao, chôn đầu vào cần cổ thơm tho, điên cuồng cắn cắn mút mút, răng lưỡi trơn tru liếm từng tấc da thịt, còn cố tình để lại trên hõm cổ một dấu hôn đỏ rực, hệt như một trái táo chín mọng bị vùi trong tuyết.

Áo thuỷ thủ cổ chữ V rộng rãi, Lý Đế Nỗ hôn một hồi đã ướt đẫm vùng da trắng trẻo lộ ra khỏi áo. Bàn tay hắn không an phận mò vào sâu trong vạt áo, mạnh bạo sờ nắn chiếc eo thon gọn một hồi, sau đó không kiềm chế được cảm xúc mềm mịn như lụa mà nó mang lại, trực tiếp cuộn áo thật cao để lộ lồng ngực phẳng phiu trắng bóc.

Ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo, hai nụ hoa đỏ thẫm run rẩy như mời gọi. Hắn nhìn mà đỏ mắt, ngậm chặt một nụ hoa trong miệng vừa mút vừa day, thậm chí còn dùng răng nghiền nát như thể muốn uống sạch mật ngọt chảy ra từ nơi mềm mại đó.

Đầu ngực vốn dĩ là điểm nhạy cảm của Hoàng Nhân Tuấn. Ngay khoảnh khắc chiếc răng bén nhọn của hắn chạm vào, cả người cậu đã mềm nhũn như bún, tất cả khí huyết đều xông thẳng đến đỉnh đầu. Cậu rất muốn đưa tay ép đầu Lý Đế Nỗ sâu hơn, nhưng hai tay đang bị trói trên cao nên chẳng thể làm gì khác ngoài vặn vẹo eo và quấn chặt hai chân vào hông hắn, đẩy hắn sát vào người mình.

Hoàng Nhân Tuấn ban nãy đã uống vài ly rượu để tăng can đảm diễn trò trước mặt Lý Đế Nỗ, vậy nên đầu óc cậu bây giờ vẫn còn hơi choáng váng. Bị Lý Đế Nỗ hành hạ tới sung sướng, cậu rên rỉ từng hồi ngắt quãng đến độ không khép nổi miệng. Tiếng rên nhỏ vụn rơi vào tai Lý Đế Nỗ lại càng khiến hắn hăng hái như vừa được bơm thuốc. Hắn nhét ba ngón tay vào khuôn miệng nhỏ bé, vừa để ép cậu rên rỉ thêm, vừa để chuẩn bị cho bước tiếp theo.

"Công chúa." - Lý Đế Nỗ ngẩng lên nhìn thẳng vào Hoàng Nhân Tuấn - "Rên lớn nữa cho anh nghe."

Ngày thường, nếu như Lý Đế Nỗ dám dùng những từ chỉ con gái để trêu chọc cậu, chắc chắn hắn sẽ bị cậu đập cho vừa khóc vừa xin tha. Nhưng hôm nay thì khác. Nếu như Hoàng Nhân Tuấn đã chịu vứt hết kiêu ngạo để tròng vào người bộ đồ ngắn cũn cỡn này, hắn biết mình đang ở kèo trên.

Hoàng Nhân Tuấn ngạc nhiên mở lớn hai mắt khi nghe thấy hai tiếng "công chúa" thốt ra từ miệng tên sói già phía trên, nhưng đương nhiên một người đang bị tình dục làm cho đê mê như cậu chẳng thể nào phản kháng được mệnh lệnh của hắn. Cậu ra sức liếm mút những ngón tay thon dài trong miệng mình, vừa phục vụ hắn vừa cao giọng ngân nga, ngoan ngoãn đóng vai mèo con đang meo meo làm nũng.

Lúc Lý Đế Nỗ tách miệng ra khỏi bờ ngực mỏng manh của đối phương, cả khuôn mặt Hoàng Nhân Tuấn đã đỏ bừng, hai mắt long lanh sũng nước, bên má còn có một vệt nước bọt ướt át.

Hắn rút lại ba ngón tay, chậm rãi hôn lên đôi môi bóng bẩy vẫn chưa thể khép lại, nâng cằm cậu mút mát thêm một hồi rồi mới chịu ngồi thẳng dậy.

"Công chúa, mở mắt ra nhìn anh..."

Chẳng biết Lý Đế Nỗ từ lúc nào đã lôi được điện thoại di động từ trong túi quần ra ngoài, mở camera quay lại bộ dáng mê người của Hoàng Nhân Tuấn. Không phải dễ dàng mới được nhìn Hoàng Nhân Tuấn như vậy, nên dù người anh em của hắn đã gấp gáp lắm rồi, hắn vẫn cố gắng dằn xuống.

Lý Đế Nỗ chậm rãi lướt camera qua từng tấc da thịt bóng mượt, từ hai cổ tay nhỏ nhắn, kéo xuống khuôn mặt xinh xắn như nữ sinh trung học đang bị ức hiếp, xương quai xanh lấp ló mềm mại, tới chiếc áo bị hắn kéo ngược lên trên lộ ra hai đầu ngực sưng đỏ và vòng eo thon thả mê người. Cuối cùng, màn hình điện thoại dừng lại ở không gian bí ẩn giữa hai chân Hoàng Nhân Tuấn.

"Không được quay."

Hoàng Nhân Tuấn khó chịu đạp chân tỏ ý phản kháng, nhưng chỉ vừa động mạnh đã bị Lý Đế Nỗ giữ chặt cẳng chân kìm lại. Hắn dứt khoát vén cao tà váy ngắn đang che đi nơi cấm địa xinh đẹp, phát hiện ra phía dưới làn váy này hoàn toàn chẳng có gì che chắn. Lý Đế Nỗ dùng ba ngón tay ướt nước bọt ban nãy khiêu khích ngoài miệng huyệt, vẽ vài đường ướt át, còn nấn ná chẳng chịu đẩy vào, tay còn lại vẫn mải mê giữ điện thoại quay lại hết cảnh tượng nóng mắt này.

"Không được quay, vậy chụp hình công chúa của anh có được không?"

"Không cho quay, không cho chụp!" - Hoàng Nhân Tuấn cố dùng chân ngăn lại hành động của Lý Đế Nỗ. Cậu đẩy cả bàn chân che kín camera - "Cũng không được đi vào, chưa đến lúc."

Lý Đế Nỗ cũng không muốn tranh cãi nhiều, dứt khoát khoá điện thoại ném lên tủ đầu giường, sau đó đặt hai cẳng chân thon dài lên vai mình, từ tốn cúi người xuống.

"Vậy anh nên làm gì bây giờ, công chúa?"

Cái miệng đáng ghét của hắn một câu công chúa hai câu công chúa, quả thực khiến cậu ngại đến không chịu nổi. Nhưng đương nhiên đâm lao phải theo lao, Hoàng Nhân Tuấn chẳng thể nào nhảy dựng lên đấm cho tên đáng ghét đó vài cái được, dù sao cũng là do cậu bày trò.

"Anh mở khoá còng tay cho em đi. Em còn phải đi thắp nến nữa, phòng tối như vậy, anh làm sao nhìn rõ được công chúa của anh đây?"

ĐM, Lý Đế Nỗ buột mồm chửi thề, hận không thể ngay lập tức nuốt chú hồ ly tinh trước mặt vào bụng.

--

Xin hứa sẽ không dài dòng, xin hứa chap sau là end!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC