9〖beautiful.hangover〗

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Renjun à thiệt xin lỗi cháu nhiều lắm nha! Cũng do công việc của chồng cô bận rộn quá!"

Yongsun nhoài người ra khỏi ô cửa xe và vẫy tay tạm biệt với vẻ đầy tiếc nuối, dù nụ cười thân thiện thì vẫn cứ rạng rỡ trên đôi môi đang không ngừng liến thoắt nói chuyện. Cha mẹ của Jeno buộc phải rời đi ngay sau bữa ăn tối để di chuyển cho kịp với lịch trình, bởi vì thời tiết đột ngột chuyển biến xấu nên nếu không lên máy bay ngay trong tối nay thì sẽ rất khó để họ có thể trở về đúng như đã định.

"Thôi hẹn dịp khác hai cô cháu mình lại gặp mặt tâm sự hen! Lần tới là ở nhà của cô chú nhé?"

"Yongsun à đừng ló đầu ra khỏi xe như thế nữa, ướt hết người bây giờ!"

"Tạm biệt! Chúc hai đứa ở nhà đón Giáng Sinh vui vẻ!"

Renjun mỉm cười đứng vẫy tay chào tạm biệt cha mẹ Jeno cho tới khi chiếc xe của họ đã khuất dạng sau màn mưa, cậu cho cả hai tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đang giăng mây đen kịt, cảm thấy thật không muốn trở về nhà một mình vào lúc này.

"Renjun." - Jeno đứng từ trong nhà gọi to tên người đang thơ thẩn dừng chân nơi thềm cửa, ngước mặt ngắm mưa rơi - "Vào trong này đi chứ, về gì giữa lúc trời đang giông gió thế kia."

Renjun mím môi nén cười, quay gót làm theo lời của Jeno, còn cao giọng hỏi người đang quay lưng lại với cậu.

"Champagne còn không vậy? Tôi vẫn muốn uống thêm."

Jeno ngoái đầu lườm Renjun một cái tỏ thái độ, dù vẫn mang thêm Champagne ra phòng khách cho cậu, chẳng ngờ được chuyện Renjun sẽ không chịu ngồi đàng hoàng ở trên ghế như hắn mà ung dung tiến vào đáp mông xuống sàn nhà, lặng thinh nhướn người vươn tay tự rót rượu.

"..."

Hắn nhíu mày nhìn cậu đầy khó hiểu trong vài giây, rồi cũng chán nản thở dài, bất đắc dĩ tuột xuống dưới sàn nhà để được ngồi cạnh cậu.

"Mẹ cậu trẻ trung và nhí nhảnh thật đấy. Rất khác với tưởng tượng của tôi."

"Ừ, đúng là có trông trẻ trung hơn tuổi thật của bà ấy, dù mẹ tôi rất thích uống rượu..."

"Giống như ban nãy đấy, nếu không phải vì có việc gấp phải đi thì thể nào bà ấy cũng nhõng nhẽo đòi nán lại, một mình nốc hết cả chai."

"Tửu lượng quả nhiên không tồi."

"Mẹ tôi có sở thích thức khuya nhâm nhi rượu và xem phim truyền hình, mặc ba tôi có khuyên thế nào cũng không chịu sửa đổi, thế mà bà vẫn trông trẻ đẹp hơn ông, dù ba tôi sinh hoạt rất điều độ."

"Chẳng biết nữa... có lẽ bí quyết nằm ở tâm hồn, mẹ tôi sở hữu một tâm hồn vô cùng lạc quan và sôi nổi."

"Đó là điều không thể phủ nhận được, tiếp xúc với mẹ cậu khiến tôi cảm thấy rất gần gũi và thoải mái. Để có thể cưới được một người phụ nữ yêu kiều, hoạt bát như bà ấy, ba của cậu chắc hẳn đã tốn không ít công sức."

"Cậu chưa gì mà đã nhìn ra được điểm yếu của ông ấy rồi sao?"

"Đúng vậy, ông chiều chuộng mẹ tôi dữ lắm, dù thoạt nhìn có vẻ không giống thế..."

"Họ đã có hôn ước ngay từ nhỏ, nhưng ba tôi từng nằng nặc đòi hủy bỏ vì tính cách hai người quá đối nghịch, bên là con trai trưởng, giỏi giang, tự lập, bên lại là con gái út, đã quen được chăm sóc, bảo ban."

Jeno thả tầm mắt nhìn rượu Champagne đang sóng sánh bên trong ly thủy tinh, hắn đảo nó thêm một vòng rồi mới tiếp tục nói, đuôi mắt xác định được Renjun ở bên cạnh đã uống cạn ly của cậu.

"Có lần mẹ tôi kể, ba đã thử dùng đủ mọi cách để giành được quyền tự kiểm soát cuộc đời của ông, tương lai của ông từ ông bà nội, còn mẹ thì từng rất sợ ba vì mỗi lần ở gần nhau, ông luôn tỏ ra rất khắt khe và nghiêm nghị với bà, luôn xem bà như sinh vật lạ..."

"Ấy vậy mà khi mẹ tôi muốn từ bỏ hi vọng thấu hiểu con người ông, thì ba lại ở trước mặt ông bà ngoại, tuyên bố rằng ông chỉ muốn lấy mẹ tôi, rằng ông sẽ không thể chung sống với bất cứ người phụ nữ nào khác ngoài bà ấy."

"Thật trớ trêu, bởi tuy sự ồn ào, nghịch ngợm của mẹ vẫn luôn khiến ba cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng một khi đã yêu bà, ông ấy lại bằng lòng chấp nhận hết tất thảy những bất đồng trong nhận thức và lối sống đó, chỉ để có thể được kết hôn với bà."

Renjun kín đáo quay sang ngắm Jeno, cái dáng ngồi tựa lưng vào chân ghế bành của hắn, điệu bộ của hắn khi thả tầm mắt nhìn xa xăm, khi nói bằng giọng hồi tưởng, rèm mi dày từng bị cặp kính cận che khuất, đôi chân dài một gập một duỗi ra thư thái trên sàn nhà.

Góc mặt nhìn nghiêng của người này không chỉ trông khôi ngô tuấn tú, mà còn có gì đó gợi cho Renjun cảm giác rất chân thành, rất đáng tin cậy. Cái cách hắn đang cười thật khẽ, và nghiêm túc đưa ra những câu nhận xét...

Renjun quay đi, tự phì cười với chính mình. Gì vậy? Tình cảm cậu dành cho Lee Jeno giờ đây thậm chí còn dạt dào hơn so với trước kia.

"Đó là tình yêu đích thực đấy. Như nhiều người vẫn nói, chân tình sẽ giải quyết được hết thảy, chân tình sẽ tìm ra được cách thức riêng để tồn tại."

Jeno ngỡ ngàng quay sang nhìn Renjun, một chút rung động bừng lên trong đôi mắt Lee tổng, hóa ra cậu và hắn lại đang có thể cùng nhau ngồi suy ngẫm về tình yêu đích thực ư?

"Tôi cũng nhận thấy là trái ngược với mẹ cậu, ba cậu trông khá là nghiêm nghị."

"Cậu giống ba đấy, cả về ngoại hình lẫn tính cách."

Renjun hạ thấp tầm mắt, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà chỉ đưa ra lời nhận xét thật lòng, có nào hay biết chuyện Jeno đang đắm đuối nhìn cậu trong âm thầm, bởi vì lời nhận xét ấy đột nhiên làm Jeno nhớ đến những gì hắn đã nghe trên bàn ăn lúc nãy. Kể từ hồi còn học chung một trường, hắn đã tạo cho Renjun nhiều ấn tượng đẹp tới vậy ư?

"Tôi thấy rất ganh tị với gia đình êm ấm của cậu đấy! Cha mẹ thương yêu nhau, con trai học thành tài..."

"Còn gia đình của cậu thì sao?" - Jeno chưa bao giờ nghe từ chính miệng Renjun hay bè bạn xung quanh nhắc tới gia đình cậu.

"Gia đình của tôi hả? Hừm... để xem nào... có gì để kể về gia đình của tôi nhỉ? Mẹ tôi mất năm tôi lên 9, sau đó tôi phải dọn sang sống với cha, nhưng ông ấy cũng đã bỏ đi lúc tôi vừa tròn 16 tuổi, ngay sau đêm sinh nhật, cái sinh nhật duy nhất mà ông ấy từng tổ chức cho tôi..."

"Haha, tôi đã biết rằng ông ấy đang mưu tính chuyện gì đó mà. Tự dưng mua gà với bia về, rồi còn nói là vì muốn được ở bên con trai trong ngày sinh nhật, cái lão già láu cá đó..."

Renjun ngồi chống hai bàn tay dưới sàn, thong thả hồi tưởng. Giọng cười của cậu nghe nhẹ hẫng, không vương vấn tổn thương.

"Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau thì cha đã bỏ đi rồi, tôi biết lần này ông ấy sẽ không quay trở lại, tôi chỉ đơn giản là biết rõ điều ấy..."

"Mà có khi ngay đến cả một lần ngoái đầu nhìn lại, dù chỉ là để kiểm tra xem tôi đã tỉnh giấc hay chưa, ông ấy cũng không đoái hoài tới, bởi có lần người đàn ông ấy đã từng răn dạy tôi, rằng một khi con đã chọn bước ra đi thì chớ có ngoái đầu nhìn lại, đừng nên thấy luyến tiếc những ai con đã quyết rời bỏ, thế nên tôi đoán cha chắc hẳn cũng đã không hề ngoái đầu nhìn lại khi chọn rời bỏ đứa con dư thừa này."

"Vậy là ông ấy đâu có hề yêu thương cậu."

Jeno nhỏ giọng khẳng định, một lời khẳng định không đanh thép, nhưng lại rất đáng được cân nhắc, hắn hạ thấp tầm mắt, kín đáo che giấu đi vẻ thương hại, đoán chừng người bên cạnh sẽ không muốn bị nhìn nhận bằng loại xúc cảm đó, còn đáng tiếc thay cho cậu ấy là loại xúc cảm hắn đang giữ trong lòng, và đồng thời Lee tổng cũng muốn làm gì đấy để thuyết phục Renjun thôi day dứt chuyện quá khứ, bởi cho dù Renjun có chịu thú nhận hay là không, thì Jeno vẫn cảm thấy chàng trai này là đang đổ tại cậu ấy năm xưa đã không thể khơi dậy tình phụ tử trong chính người cha ruột, từ đó mới dẫn đến lựa chọn phũ phàng của ông ta.

"Không, cũng có thương đấy chứ. Nhưng chỉ vào những lúc ông ấy không say thôi... Khi tỉnh táo, ông ấy cũng ra dáng một người cha lắm. Ông đã dạy cho tôi biết mọi điều cần thiết để đối phó với cái xã hội phức tạp ngoài kia, dạy cho tôi cách để đương đầu với những dị nghị, gièm pha, và luôn sẵn sàng đón nhận con người thật của tôi, đồng tính cũng được, hút thuốc lá cũng được. Chẳng bao giờ cấm cản, chẳng bao giờ kỳ vọng gì ở tôi cả!"

"..."

"Cậu biết đấy, người ta cũng gọi đó là vô trách nhiệm."

"Haha, tôi biết. Nhưng tôi có thể đòi hỏi gì hơn ở một người cha như ông đây? Ông ấy sống sao thì cũng giáo dục tôi y như vậy! Nào là không bao giờ được hành xử thấp hèn, phải luôn ngẩng cao đầu. Nào là hãy cứ vui chơi khi còn có thể, đừng cho phép bất cứ ai tước đoạt đi quyền tự do của mình..."

Renjun ngã đầu lên ghế, nâng hạ rèm mi cong xinh đẹp khi cậu chớp đôi mắt ngắm nhìn bộ đèn chùm được treo trên trần nhà. Ấm áp quá, mãi cho tới đêm nay Renjun mới biết được chuyện trang trí một bộ đèn chùm lại có thể mang đến cảm giác ấm áp như thế này.

"Tuy không biết hiện giờ ông ấy ra sao, có còn sống hay đã chết, nhưng nếu như đã chết, thì tôi rất hi vọng cha đã được chết trong vui vẻ, mãn nguyện. Đúng như mơ ước của ông ấy! Vì cha tôi đã chọn đánh đổi, chọn trốn tránh quá nhiều thứ, chỉ để ông ấy có thể được tự do làm những gì mình muốn, chỉ để lúc chết không phải hối tiếc bất cứ gì. Vậy nên sẽ thật là uổng phí nếu sau tất cả những điều đó, ông lại không thể được ra đi thanh thản..."

"Có một lần cha bảo với tôi, rằng dù ông đã từng phạm phải vô số sai lầm trong suốt cuộc đời hoang đàng của mình, thế nhưng tôi sẽ mãi luôn là sai lầm vĩ đại và tuyệt vời nhất mà ông từng mắc phải. Rằng tuy tôi sở hữu khuôn mặt của mẹ, nhưng tính cách thì lại cực kỳ giống với ông ấy, vậy nên chắc chắn, ông ấy đã cam đoan là chắc chắn, tôi sẽ mang lại rất nhiều rắc rối cho những người yêu thương tôi, những người muốn níu giữ tôi... Bởi vì tôi, là sai lầm."

Jeno buồn bã quay sang nhìn Renjun, rồi thấp giọng hỏi như thể lòng hắn không bất mãn, dù sự thật là hắn đang cảm thấy vô cùng bức mãn với những nhận định của cha cậu, những lệch lạc trong tư tưởng mà ông ta đã tiêm nhiễm vào đầu cậu.

"Nếu như yêu cậu là sai lầm, vậy thì tại sao tôi lại cảm thấy đúng đắn đến nhường này?"

Renjun sững sờ ngồi thẳng dậy, ngơ ngác quay sang nhìn Jeno, cổ họng cậu bỗng chốc thấy khô khan, đôi tròng mắt đang long lanh lay động, cậu đã không nghĩ rằng sẽ có ai đó nói với mình điều này, cậu cũng chưa từng kể cho ai nghe nhiều về chuyện gia đình mình tới vậy.

Cảm động, chính xác là loại cảm xúc mà Lee Jeno vừa mang đến cho cậu.

"Lee tổng à, tối nay cậu nói nhiều thật đấy. Là do rượu? Do quanh đây không còn ai? Hay là... do tôi vậy?"

Renjun cao hứng nở một nụ cười hiếu kỳ rồi uyển chuyển chồm người sang hôn thật khẽ lên khóe môi của Jeno, hai mắt cậu khép hờ, kiên nhẫn chờ đợi phản ứng từ hắn.

"Tôi không biết."

Jeno thận trọng hé môi, mở ra cho đầu lưỡi của Renjun một lối vào. Nếu như hôm nay Renjun không gạ hỏi, hắn đã chẳng mảy may nhận ra điểm bất thường đó ở chính mình. Đúng là vào mỗi lần được ngồi riêng với cậu, hắn đều trở nên hoạt ngôn hơn hẳn.

"Do rượu đấy."

Nhưng chính cậu mới là nguyên nhân khiến tôi say.

Jeno chọn giữ lại nhận định ấy trong suy nghĩ khi hắn dần đáp lại những nụ hôn từ Renjun, môi lưỡi giao hòa, mùi rượu nồng nàn từ khoang miệng của cậu xộc thẳng vào mũi hắn. Jeno không ghét rượu, hắn chỉ nắm rõ được lúc nào thì nên ngừng uống. Jeno cũng không ghét Renjun, nhưng hắn lại chẳng thể biết được bản thân rồi sẽ có thể yêu Renjun nhiều tới nhường nào.

"Ngay tại phòng khách?"

Jeno bình tĩnh nhìn lên người vừa đè hắn xuống sàn và rê bàn tay không mạnh không nhẹ nắn vào vùng hạ bộ sớm đã trở nên cứng rắn của hắn.

"Tại sao không?" - Jeno nhướn mày, thản nhiên hỏi ngược lại.

"Tùy cậu thôi, chủ nhà."

Renjun mỉm cười thích thú dấn môi xuống, dùng đầu lưỡi âu yếm rà soát và tách hai hàm răng của Jeno ra, khoang miệng của hắn một lần nữa phải chịu qua màn day dưa hết sức bông đùa, mùi vị nước bọt của Renjun và chất cồn sẵn có trong cơ thể đang làm Jeno cảm thấy cả người nóng hừng hực.

"Phải làm sao đây? Không có gel bôi trơn..."

Jeno thản thốt đỏ bừng mặt vì nghe thấy bên tai chất giọng quá đỗi mùi mẫn và ngọt ngào của Renjun, cậu vừa mới hư hỏng lướt môi sang ngang để ngậm lấy vành tai của hắn, quấn hai cánh tay mảnh dẻ quanh cổ hắn và giở trò nũng nịu, khiến Jeno phải tạm thời giữ chặt lấy hai bên hông của Renjun để kiềm chế cậu, kiềm nén chính mình.

"Cậu chịu được mà... Cậu từng chịu được..."

Jeno ngồi thẳng dậy và qua loa nói vài câu trấn an giữa nhịp thở nặng nề, hắn luồn tay vào bên trong chiếc quần jeans để xoa nắn cặp mông đầy đặn của Renjun, cảm nhận được sự bức bối của người anh em đang trương phình bên dưới nó.

"Làm gì khẩn trương vậy? Sợ tôi chạy mất hả?"

"Tôi không có."

"Hahaha, rõ ràng là cậu có."

Renjun nắm bắt được điều đó qua ánh mắt của Jeno, qua động tĩnh của cự vật mà cậu đang ngồi lên, và suy nghĩ về chuyện cậu đang từng chút một trút bỏ đi bộ quần áo mà Jeno đã chuẩn bị sẵn cho mình, bộ quần áo cực kỳ vừa vặn mà hắn chắc hẳn phải dành nhiều sự quan tâm cho thân hình của Renjun lắm thì mới có thể chọn lựa đúng kích cỡ, càng khiến cậu cảm thấy hưng phấn hơn.

"Vào mà không có gel như lần trước sẽ làm tôi thấy rất đau."

Renjun bĩu môi, vờ trưng mặt hờn dỗi, thích thú tận hưởng ánh mắt thâm trầm che giấu vẻ sốt sắng của Jeno khi hắn chờ đợi cậu cởi cho xong hàng nút áo, việc mà Renjun có thể đã hoàn thành xong từ lâu, nếu như cậu không quá hào hứng với việc khiêu khích hắn, nhè nhẹ đung đưa mông trên bộ phận đang phát dục của hắn.

"Cậu vậy mà lại nỡ làm người mình yêu đau?"

Jeno nghiêm túc cân nhắc, dù thừa biết chuyện Renjun đang cố tình dây dưa để trêu ghẹo hắn, thế nhưng đúng là hắn không nên quá ỷ lại vào sức chịu đựng của cậu.

"..."

Hơn nữa sở dĩ lần trước Jeno đối xử với Renjun mạnh bạo như thế là bởi do nhất thời bộc phát cơn tức giận, còn hiện thời cả hai đang ở trong một hoàn cảnh rất khác, cậu không chọc giận hắn, hắn lại vừa mới đường đột ngỏ lời tỏ tình với cậu.

"Vậy tôi tìm cách khác."

Jeno dễ dàng đảo khách thành chủ, vòng tay ôm lấy thắt lưng của Renjun để cậu không bị bật ngửa ra quá nhanh vì chuyển động dứt khoát của hắn.

"Bộ tưởng dễ lắm sao?"

Renjun phì cười phủ lòng bàn tay cậu lên mu bàn tay to lớn vừa mạnh mẽ tháo mở khóa quần của cậu ra, dù không hề có ý định bác bỏ phương án chữa cháy tức thời của Jeno.

"Cậu cứ chờ đấy."

Jeno hung hăng lấp kín cái miệng đang thích thú buông lời khiêu khích hắn, đầu lưỡi lùng sục khuấy đảo loạn cả lên bên trong vòm họng của Renjun. Một bàn tay hắn đỡ lấy đầu cậu dưới sàn nhà, bàn tay còn lại thì không ngừng tuốt động chiều dài bộ phận mà lần trước hắn đã vì giận dỗi mà không màng ngó ngàng tới.

"A!"

Renjun kêu lên quyến luyến khi đôi môi của Jeno rời khỏi khuôn mặt cậu để di chuyển xuống cần cổ, cậu bạo dạn ôm lấy đầu hắn, cong người lên để hướng Jeno đến vùng ngực của mình. Không phản đối, Lee tổng nhiệt tình dùng lưỡi liếm mút hai đầu nhũ hoa đang căng cứng mời gọi, biết rằng việc thỏa mãn đôi bạn này sẽ càng khiến người anh em bên dưới của Renjun mau chịu khuất phục hơn, cơ thể Jeno đã gần như nằm hẳn xuống theo Renjun khi hắn tập trung chuẩn bị màn dạo đầu cho cậu.

"Khoan đã!"

Renjun hấp tấp ngẩng đầu lên để ngăn cản Jeno ngay khi cậu cảm nhận được đôi môi của hắn đang rải những nụ hôn dọc vùng bụng của mình, chẳng ngờ được chuyện Jeno sẽ dám dùng miệng để khiến cậu phải đầu hàng, và bộ dạng kinh ngạc của Renjun đã vô tình tố giác cho Jeno biết hắn đang đi một nước cờ đúng đắn, liền không chút ngần ngại ngậm lấy bộ phận đã bắt đầu rỉ nước chỉ bởi vì trông thấy sự cận kề của môi hắn.

"A-- fuck you! Lee Jeno..."

Renjun nhắm nghiền mắt, nghiến răng, vùi mười ngón tay vào trong mái tóc của Jeno, tận lực kiểm soát nhu cầu giải phóng của chính mình. Jeno đang tận tình mút mát dương vật của cậu, Jeno đang thực hiện cái việc mà cậu từng mong hắn sẽ thực hiện, khiến Renjun cảm thấy bị kích thích tột bậc tới mức đâm hoảng loạn.

"Đủ rồi! Mau-- mau nhả ra!"

Renjun căng thẳng đẩy mạnh vai Jeno, rồi cảm thấy có chút thất thần khi vòm họng mềm mại và ướt át đang gắt gao bao bọc lấy dương vật của cậu chịu buông tha cho nó thật. Cứ tưởng rằng sự đáp ứng này ở đối phương rồi sẽ đẩy lùi được nguy cơ thua trận của mình, Renjun vội vui mừng thở phào qua nụ cười nhẹ nhõm, nào ngờ ngay vào thời khắc cậu buông bỏ cảnh giác, thả lỏng cơ bụng, Jeno liền táo bạo ngậm hết chiều dài Renjun bé đưa vào tận cuống họng, thành công lấy được thứ hắn muốn chỉ sau một cú chạm.

"Giỏi lắm... Lee tổng... cậu... hahaha..."

Trái ngược với phản ứng choáng ngợp đầy huyên náo của Renjun, Jeno chỉ lặng thinh nhè thứ dịch trắng nhầy nhụa có hương vị nồng đậm ra lòng bàn tay hắn, rồi lạ lẫm nhìn nó trong vài giây trước khi nhìn lên người đang khúc khích cười bất lực, do vừa mới xuất tinh mà nằm mềm oặt ra dưới sàn nhà.

"Đều tại tôi đã quá chủ quan khinh địch."

Sao lại xem bạn tình của mình như kẻ địch? Jeno chau mày khó hiểu. Tuy đây đích thực là lần đầu tiên hắn quan hệ tình dục bằng miệng, nhưng hắn thật tình không muốn hành động xuất phát từ sự hiếu thắng này của mình rồi sẽ khiến mình từ nay bị Renjun đặt ngang hàng với những gã đàn ông khác, những gã đàn ông cũng đã từng sử dụng cùng một cách thức tương tự để thỏa mãn cho cậu.

"Gì vậy?"

"Không có gì."

Thế mà lúc được yên ả ngắm nhìn điệu bộ thoải mái hiện thời của Renjun, mọi nghi ngại trong Jeno đều tức thì biến chuyển thành cảm giác hài lòng.

"Sao nào? Chúng ta bước sang giai đoạn kế tiếp chứ?"

Renjun nhoẻn miệng cười đưa mắt nhìn theo vị tổng giám đốc đang trườn xuống nằm đè lên trên cậu. Hắn đang đắc ý, hắn có quyền được đắc ý, Renjun thầm công nhận, năm ngón tay cậu âu yếm chải phần tóc phía sau gáy của hắn.

"Đương nhiên rồi. Cậu thắng, cậu được đi tiếp."

Nhướn cao mày biểu đạt lời khen ngợi, Renjun chèn một bàn tay vào giữa hai người và gọn ghẽ kéo khóa quần của Jeno xuống, rồi khoái chí đưa mắt nhìn vật thể to lớn vừa được giải thoát ra bên ngoài, đỉnh đầu của nó cũng đang rỉ nước.

"Có điều, vào lần sau, sẽ đến lượt tôi nếm cậu."

Tuy không thấy phấn khích trước lời hẹn định của Renjun, Jeno vẫn nhanh chóng mềm lòng vì khuôn mặt dễ mến đang ở rất gần trong tầm mắt của hắn và tông giọng nhỏ nhẹ đậm đặc yếu tố dụ khị kia, Renjun thế này thật khiến Jeno cảm thấy cậu không cần phải làm gì cho hắn cả, hắn cũng không tha thiết muốn xâm nhập vào bên trong của cậu nữa, hắn chỉ cần cậu ngoan ngoãn nằm yên trong lòng mình, cần thời gian hãy tạm thời ngưng đọng trong giây lát, để hắn được thảnh thơi và an tĩnh ngắm nhìn người mình yêu, cho đến khi mi mắt cả hai đều nặng trĩu.

"Giờ thì hãy mau đến nhận phần thưởng của cậu đi, hậu bối."

Renjun bình tĩnh ngồi xuống dời hai đầu gối của cậu ra xa nhau, không nhất thiết phải khám phá ra những suy nghĩ đang ẩn chứa bên trong đôi mắt ngập tràn ưu tư của Lee tổng. Động thái từ cậu làm Jeno chợt bừng tỉnh, hắn chọn xuôi theo diễn tiến mà thoa lớp dịch sền sệt và trắng đục trên những đầu ngón tay mình quanh huyệt khẩu đang cởi mở lộ diện.

"Đừng khách sáo, nó sẽ không cắn đâu."

Renjun dịu dàng vòng tay kéo cổ Jeno xuống, tinh quái dùng răng trên cắn lấy vành môi dưới, còn hít vào một hơi thật là sâu giữa lúc cảm nhận chiều dài của một ngón tay đang nhờ có tinh dịch bôi trơn mà thuận lợi tiến vào trong lỗ nhỏ, cẩn thận thăm dò.

"Mở cho tôi rộng hơn nữa đi, dù gì của cậu cũng đâu bé."

Jeno thở mạnh ra nặng nề trước khi chèn thêm một rồi lại một ngón tay nữa vào nơi địa phận nóng hổi, chỉ chốc lát nữa thôi nghệ sĩ Huang sẽ biết được rằng cậu đang đánh giá thấp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net