công chúa nim sinh nhật vui vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn sương mù bao trùm đã thay thế cho ánh sáng mặt trời của thế kỉ trước và xuyên vào khu rừng máy móc hiện đại, khiến mọi thứ trong tầm mắt trở nên quá mờ ảo. Seoul năm 3023 rất giống với bờ biển bị ảnh hưởng bởi sự cố tràn dầu trong những bản tin cũ mèm, cảnh quan thành phố đầy ắp sự tù đọng này như được đóng đinh lên các khung cửa kính trong suốt cao từ trần nhà đến sàn nhà khổng lồ của văn phòng cảnh sát trong tòa nhà chính phủ. Cảnh sát R, người đang đứng trước cửa sổ và nhìn về phía xa, thu hồi ánh mắt của mình. Điều cuối cùng cậu nhìn thấy nơi khối vật chất vô cơ trong suốt ấy lại là hình ảnh phản chiếu đôi mắt của chính mình. Jeno đã từng mô tả đôi mắt ấy có màu xanh như hồ Hải Hà được ghi chép trong sách cổ, mà cậu lại không nói cho hắn nghe đó là kết quả chữa trị khi bị thương sau một lần tham gia săn giết kiểu cũ.

Cảnh cửa phía sau lưng lặng lẽ mơ ra, R đang cúi đầu thất thần phát hiện người đang tiến vào là thượng cấp của mình. Chiếc cằm tinh xảo bị ngón tay thon dài của đối phương nâng lên, Ten nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của thuộc cấp, khuôn mặt hiện lên vẻ hài lòng ít khi nào có được, "Không tệ, không bị thương". Sau đó thu tay lại, lạnh như băng nói: "Cuối cùng cũng giúp ta tiết kiệm một chút phí tu sửa."

R chớp mắt mấy cái, không nói gì.

Ten nửa ngồi nửa dựa trên bàn làm việc, khoanh tay hỏi: "Nghe nói cậu đã tìm ra nơi Nakamoto Yuta và Đổng Tư Thành đang ẩn náu?"

R gật đầu, "30 vĩ độ Bắc, 116 kinh độ Đông". Cậu chiếu hình ảnh mảnh đất hoang đó lên, trải qua hàng nghìn năm ít ai biết nơi đó là một đầm lầy của Trung Quốc vào thế kỉ trước.

Ten đến từ Thái Lan, tất nhiên sẽ không biết rõ nguồn gốc nơi đó, Ten chỉ chọn hỏi một câu quan trọng nhất: "Khi cậu đến họ đã trốn thoát rồi à?"

R ngừng lại, dưới ánh nhìn nghiêm khắc của Ten cậu điềm tĩnh nói: "Vâng, thưa trưởng quan."

Máy kiểm tra cơ bản chuyển sang màu xanh lá, chứng tỏ cậu không nói dối.

Trong thời đại mà R323 được tạo ra, sự thay đổi của ngày và đêm hay là sự thay đổi của mùa đã có thể được can thiệp bằng khoa học kỹ thuật. Vì vậy, thời gian mất đi ý nghĩa vốn có của nó và ngày 23 tháng 3 cũng chỉ là một ngày cậu được tạo ra, không còn là ngày để gợi nhớ về mùa xuân khi vạn vật sinh sôi nảy nở, nhưng mà.....

"Biến đi, quỷ da người!"

Sảnh chính bất ngờ vang lên tiếng huýt sáo và cười đùa của mấy kẻ qua đường. R dừng lại và bình tĩnh nhìn lên, nói một cách chính xác thì đó là một đồng nghiệp, nhưng vô hình người đó lại là một kẻ có thân phận cao quý mà bất kỳ cảnh sát nào cũng căm hận đến xương tủy, hắn dùng tay phủi bộ quân phục nhưng không thực sự chạm vào nó với dáng vẻ cực kì ghét bỏ và rồi bỏ đi. R tốt nghiệp từ một học viện quân sự có một khóa học quản lý và loại hành vi này được định nghĩa là xúc phạm, là một kiểu phân biệt đối xử. Mà cách nhân loại giải quyết nạn phân biệt đối xử, theo như những quyển tiểu thuyết Jeno đã từng đọc, thì thường là bạo lực, từ những trận đánh tay đôi cho đến chiến tranh giữa các quốc gia. Nghe như là một mối thù nào đó, nhưng theo như phép luật hiện hành R không thể làm tổn thương con người. Bởi vì cậu chỉ là một người sinh học, cùng phân cấp với những người máy, và vì thế cậu cũng phải tuân thủ ba nguyên tắc của người máy.

Một Android có thể suy nghĩ độc lập nhưng lại không được coi là có hệ tư tưởng. Android có một cơ thể không khác gì nhân loại nhưng không được cho là có linh hồn. Trong mã gen của cậu có viết rằng không thể thách thức con người, và cậu chưa bao giờ được tự do kể từ khi được tạo ra.

Android là robot mô phỏng, dùng để chỉ robot được tạo ra để bắt chước người thật.

Vậy nên R giữa những lời chế nhạo xung quanh vững vàng bước ra khỏi cảnh cửa cảm ứng và đi vào vùng tuyết trắng mênh mông.

Cậu bận về nhà.

Như thường lệ, những người vô gia cư ngồi trên hành lang bắt đầu cười cợt khi R bước vào cửa. Thân hình họ tiều tụy nhưng trên mặt lại tràn ngập vẻ điên cuồng vô cớ, như thể tấn công và châm chọc R là thú vui lớn nhất trong ngày của họ. Những lời đàm tiếu ngưng bặt khi cánh cửa dính đầy vệt sơn vẽ nhem nhuốc được đóng lại, mọi thứ như được cách ly với thế giới bên ngoài. Trong bóng tối tịch mịch R im lặng, sau đó công tác điện của căn nhà được gạt lên. Và rồi giọng nói của Jeno cất lên trong ánh sáng nhân tạo ấm áp, dễ chịu.

"Chào mừng trở lại, Nhân Tuấn."

Jeno là bạn lữ của cậu, sau cái lần chữa trị nhãn cầu kia Ten đã dùng danh nghĩa cá nhân tặng cho R một bạn trai ảo của S.M.Entertainment.

Mà cái tên Nhân Tuấn này cũng là Jeno vì R323 mà gọi. Đó là tuần thứ tư cả hai ở chung, để loại bỏ sự ngượng ngùng cuối cùng, họ cùng nhau nằm trên sô pha xem sự khai sinh của Địa cầu được chiếu trên trần nhà, nhìn thật giống như hai đứa trẻ nhân loại. Dưới dải ánh sáng của ngân hàng rộng lớn, Jeno đột ngột nắm lấy tay R, "Em có biết chìa khóa để phân biệt chúng ta với loài người không?"

R vẫn nhìn chằm chằm vào vũ trụ và cất tiếng "Hả?" Nụ cười hiền của Jeno dường như không có điểm kết thúc, anh nhìn khuôn mặt R phản chiếu cả dải ngân hà và thì thầm: "Đó là cái tên có ý nghĩa đặc biệt, không giống chúng ta, chỉ là những con số."

Cuối cùng R cũng quay sang nhìn anh. Thật ra thì đó không phải là một tuyên bố khoa học, nhưng cái tên của R đã được Jeno, trong một lần hưng trí, bất chợt tra trên mạng tìm kiếm siêu năng. "Em sinh ra ở Trung Quốc, cho nên anh đặt tên cho em theo phong tục ở đó."

Giữa không gian trắng muốt của giao diện từng tờ giấy điệp vào nhau, giống như cánh hoa Diệp Tân đang nở rộ, che đi ánh sáng chói lọi do các tinh cầu sắp va chạm.

"Em là một người ấm áp, vì vậy hãy dụng màu sắc của mặt trời cho họ."

"Em là một người hiền lành, cho nên dùng yêu cầu của nhân loại đối với sự bao dung làm chữ thứ nhất."

"Em rất đẹp, vì vậy sẽ dùng cách nhân loại miêu tả một chàng trai đẹp làm chữ cuối cùng."

Cuối cùng, trong lần Trái Đất sinh ra ấy, Jeno dùng bàn tay hơi mờ của mình cẩn thận ôm lấy khuôn mặt của R. Anh làm động tác này một cách trang trọng như thể một con người đang hoàn thành lễ rửa tội cho một đứa bé. "Hoàng Nhân Tuấn, Nhân Tuấn....em có thích cái tên này không?"

R sững sờ nhìn Jeno, trong lòng có nhiều nghi vấn, cậu tự hỏi liệu những Avatar khác có suy nghĩ như Jeno không? Tự hỏi sự lãng mạn của Jeno có được đo lường một cách chính xác như máy móc không?

"Hài lòng." R suy nghĩ rồi nói thêm với giọng điệu như dỗ dành một đứa trẻ. "Vậy thì, em sẽ gọi anh là Lý Đế Nỗ, lấy họ của một vị vua của triều đại Trung Quốc cổ (*) thịnh vượng nhất để ca ngợi cố gắng của anh."

(*sẽ chú thích cuối truyện)

Cuối cùng thì, những người giả lập khác cũng sẽ cười to như Đế Nỗ sao? Những thứ khác mô phỏng con người...cũng sẽ dễ dàng sa vào tình yêu như cậu sao?

*

Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tươi cười rất đáng yêu của Lý Đế Nỗ liền quên đi tất cả những chuyện không vui mình gặp ngày hôm nay. Bàn tay đông cứng vì cái lạnh bên ngoài cũng dần ấm trở lại, khuôn mặt cũng vẽ lên nụ cười thật tươi.

"Ừm. Em về rồi."

Lý Đế Nỗ chắc chắn rằng Hoàng Nhân Tuấn không biết rằng chiếc răng hổ lộ ra ngoài khi cười đáng yêu như thế nào đâu.

Sau khi cả hai kết thúc một cái ôm, tiếng cười của Hoàng Nhân Tuấn từ từ lắng xuống như thủy triều. Bởi vì ngay khi cậu tựa đầu lên bờ vai rộng lớn của Đế Nỗ thì cậu nhìn thấy La Tại Dân dùng đôi mắt có nhãn cầu của rắn phấn khởi nhìn cả hai, tay vuốt ve quả táo đỏ trên bàn ăn. Tất nhiên Hoàng Nhân Tuấn không nói dối Ten, nhưng cậu có giấu chuyện Nakamoto Yuta và Đổng Tư Thành có một đứa con. Cậu nhất định phải giấu chuyện này, nếu không thì sự tồn tại của La Tại Dân và những thực thể sao chép con người lại có khả năng sinh sản sẽ phá hủy nền hòa bình mong manh mà các nhà chức trách đang nỗ lực để bảo vệ, và chuyện đó sẽ như một cơn bão phá hủy tất cả. Giống như việc ăn trộm trái cấm trong vườn địa đàng.

(Vĩ độ Bắc 30°, kinh độ đông 116°)

Cả hai chạy loạn từ phòng khách khiêm tốn đến khu đất hoang bên ngoài cánh cửa và cuối cùng Hoàng Nhân Tuấn cũng đã khuất phục được La Tại Dân. Khi đó, trời bắt đầu đổ tuyết, trong màn tuyết trắng xóa, La Tại Dân đã ngoan ngoãn từ bỏ sự phản kháng của mình và chấp nhận việc mình bị cha mẹ nuôi bỏ rơi.

Họ đều là những người máy được tạo ra ở thế kỉ mới, điều khác biệt giữa cả hai là La Tại Dân được gia đình cha mẹ nuôi bao bọc quá kĩ càng, mặc dù dám chống lại cảnh sát vì ý thức tự bảo vệ bản thân thì cũng không bao giờ làm hại đến ai cả. Hoàng Nhân Tuấn lớn lên trong quân đội, đã từng trải qua những màn giết chóc cho nên thoải mái hơn rất nhiều.

Hoàng Nhân Tuấn trói La Tại Dân vào xe phi hành, từ đầu đến cuối cậu không hề tức giận hay tỏ ra thương xót. Cậu ngồi vào ghế lái rồi vươn người cài dây an toàn cho La Tại Dân, lại lặp lại câu nói cậu đã lặp lại vô số lần. "Cậu đừng sợ, tôi đã nói là tôi sẽ không giết cậu." Ngữ khí không được tính là quá lạnh lẽo cứng rắn nhưng cũng không hề dịu dàng, câu nói chỉ khiến cho La Tại Dân cảm giác được, đó mới chính là Blade Runner thực thụ.

(Chú thích chi tiết ở cuối truyện, giải thích nôm na là sát thủ săn người nhân bản hoặc thực thể mô phỏng người theo như tác giả viết.)

Hoàng Nhân Tuấn nhắm mắt, dùng khăn tay lau vết máu đang rỉ ra từ thái dương, sau đó khởi động xe, chuyên chú nhìn về phía trước. Còn La Tại Dân vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, trong đầu lại nghĩ về tình cảnh hiện tại. Hắn biết người cảnh sát này không giết mình một phần vì phát hiện ra hắn là loài người mới được thuần hóa về mặt di truyền chứ không phải là loài người cũ dễ dàng bị kiểm soát, thứ hai là để truy tìm tung tích cha mẹ nuôi của hắn. Chuyện này không hề cần thiết, La Tại Dân cười tự giễu. Bởi vì trong căn nhà đó, sự tồn tại của hắn cũng không quan trọng, hắn chỉ là vật thay thế cho đứa con đã mất của Nakamoto Yuta và Đổng Tư Thành trong đợt "Blackout". Nhưng Hoàng Nhân Tuấn hoàn toàn không biết gì cả, mà La Tại Dân cũng không biết ý nghĩa của việc được tồn tại là gì nhưng cũng không định chết một cách lãng nhách như vậy, cho nên môi hắn mấp máy nhưng không hề nói gì.

(Blackout là biến loạn, bạo loạn. Chú thích chi tiết ở cuối truyện.)

Cho đến tận lúc này, khi hắn nhìn thấy sát thủ khuyết thiếu cảm xúc kia lại có thể ôm một thực thể giả lập như trân bảo, hắn mới tìm thấy hứng thú của cuộc sống tạm bợ mới bắt đầu. La Tại Dân hung hăng cắn một miếng táo, vừa nhai vừa để lộ ra nụ cười nhạt, khiến Hoàng Nhân Tuấn vô ý thức đẩy Lý Đế Nỗ đứng khuất phía sau lưng mình như gặp phải đại địch. "Nè, em có muốn thật sự chạm vào anh ta không?" Hắn hướng về phía Hoàng Nhân Tuấn nói, nhưng ánh mắt tựa như dao găm ghim thẳng về phía Lý Đế Nỗ đang bị bóng tối che khuất, "Tôi có thể giúp đấy."

Hoàng Nhân Tuấn nhớ chữ "Tại" trong tên của hắn rõ ràng có hàm nghĩa thanh tịnh, nhưng người trước mắt quá mức tuấn mỹ đến mức dị thường, nụ cười của hắn như quỷ Satan mê hoặc hàng vạn sinh linh không thể chối từ. Dáng vẻ này cậu đã bắt gặp khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, là dáng vẻ như chúa tể muôn loài nhìn vào thần dân của mình. Cậu cau mày, trong tiềm thức muốn lập tức từ chối lời đề nghị nguy hiểm của hắn, nhưng giọng nói của Lý Đế Nỗ vang lên sau lưng, "Ừm....Nhân Tuấn muốn chạm vào anh thật sao?"

Và thế là quyết tâm của Hoàng Nhân Tuấn đã lung lay, cậu quay người nhìn bạn lữ của mình. Lý Đế nỗ đang giơ tay ra và cố gắng giữ lấy bờ vai gầy của cậu, nhưng vì anh chỉ là một thực tề mờ ảo nên không thể chạm được vào cậu, và rồi khuôn mặt đẹp như tạc ấy để lộ ra nỗi thất vọng tràn trề mà Hoàng Nhân Tuấn chưa bao giờ nhìn thấy. "Thật ra, anh rất muốn được chạm vào Nhân Tuấn."

La Tại Dân lặng lẽ đến gần khi cả hai đang mải nói chuyện, hắn ôm lấy bả vai mà Lý Đế Nỗ không thể chạm vào từ phía sau lưng, như biến thành động vật họ mèo cỡ lớn dịu ngoan gục đầu vào hõm cổ của Hoàng Nhân Tuấn. Con ngươi hình dạng cánh hoa trong hốc mắt như được ngâm trong nước mật ong nâu phản chiếu ánh mắt dao động của Hoàng Nhân Tuấn, bờ môi mềm mại của hắn dán lên cổ cậu, hắn dùng hàm răng bén nhọn chạm lên động mạch cổ đang chảy dòng máu nhân tạo của cậu nói, "Em định từ chối tôi à?" Hắn nói như vậy nhưng ngữ khí rõ ràng là đang đùa cợt "Hay là em muốn từ chối anh ta?"

Hoàng Nhân Tuấn mắc kẹt ở giữa La Tại Dân là Lý Đế Nỗ, như thể cậu đang ở trong một đầm lầy sâu không thấy đáy.

*

Chuyện mà Hoàng Nhân Tuấn không biết đó là La Tại Dân và Lý Đế Nỗ đến từ cùng một công ty sản xuất, vì vậy sự kết hợp của thực tại ảo và thực thể android lại nhanh một cách đáng kinh ngạc. Lúc cậu mặc áo choàng tắm tiến vào phòng ngủ chính, thì cơ thể thiếu niên đã trải qua huấn luyện đã chồng lên nhau thành một thể, lâu lâu thân thể trắng muốt của La Tại Dân sẽ xuất hiện bóng hình mờ ảo trắng đục thuộc về Lý Đến Nỗ, giống như....

Bọn họ quay đầu, chiếu ánh nhìn nóng rực lên người Hoàng Nhân Tuấn, cậu dừng lại một chút, sau đó cứng ngắc cởi áo choàng tắm ngồi lên giường. Giây tiếp theo cậu bị cả hai đẩy ngã xuống chăm nệm mềm như bông.

Nhiệt độ trong phòng đột ngột tăng cao, cũng vì thế mà ánh mắt luôn tỉnh táo của Hoàng Nhân Tuấn bắt đầu mê man, cậu cố gắng phân biệt xem bóng đen đang phủ trên người mình là khuôn mặt của Lý Đế Nỗ hay La Tại Dân. Đột nhiên dương vật nóng rẫy với kích thước không hề tương xứng với cửa sau của cậu chen vào bên trong. Hoàng Nhân Tuấn như biến thành con dê béo trắng bị đóng đinh trên giá gỗ chờ được hiến tế, bị yêu thương liên tục mà run rẩy không ngừng, đầu lông mày chau lại thốt ra những tiếng rên rỉ yêu kiều. Trong lúc chìm nổi trong cơn mơ cậu còn đang suy nghĩ, vì dường như người đang xâm phạm thân thể mình có được linh hồn của nhân loại... mà cũng vì thế cậu không dám phản kháng.

Tóc mái chưa kịp khô của Hoàng Nhân Tuấn bị vuốt lên, tiếng thở dốc của La Tại Dân càng ngày càng nặng nề, bởi vì hắn vừa nhận ra hành vi này của mình đã khiến Hoàng Nhân Tuấn như trẻ ra đến mấy tuổi. Trong mắt hắn, cậu bây giờ thật sự giống hắn khi còn là đứa trẻ con lần đầu tiên nhìn thấy thế giới này.

Tình dục là tình yêu với kèm theo những vết thương, cậu trả giá cho nó, còn tôi lại đạt được nó, một cuộc mua bán thật công bằng. La Tại Dân mỉm cười, không nói không rằng tiếp tục đẩy dương vật trướng to của mình vào trong cơ thể chặt khít của cậu. Người hợp thể với hắn về mặt sinh lý cùng hưởng thụ khoái cảm khi rong ruổi nhưng về mặt tâm lý, La Tại Dân lại có thể cảm nhận được cảm giác tội lỗi và sự ghen tuông của Lý Đế Nỗ khiến hắn càng thêm thích thú.

Và Hoàng Nhân Tuấn đành để mặc cả hai chơi đùa với cơ thể mình, thân thể của cậu ướt đẫm mồ hôi, trông rất giống một con búp bê sứ trắng nõn mà La Tại Dân đã từng nhìn thấy qua cửa kính khi còn nhỏ. Trước khi niềm vui sướng tột cùng nhấn chìm hắn trong cơn sóng thần lặng lẽ, La Tại dân nhớ lại những bài hát cũ kĩ của thế kỉ trước mà hắn đã từng nghe trên đài phát thanh cổ khi đang chạy trốn cùng một bản sao khác, lời ca là, I found a god, I found him in a lover.

(Lời bài hát Coming Down của Halsey)

Cơ thể mảnh mai nóng rẫy bị rót đầy dịch thể tỏa ra mùi hương mập mờ vùi trong chăn nệm, cậu dùng vẻ mặt vừa vui sướng vừa đau khổ nhìn hắn, bàn tay vươn lên như muốn chạm vào khuôn mặt trước mắt, miệng há to nhưng lại không biết gọi tên ai.

Một khắc này, trái tim của La Tại Dân như bị kim châm đến rỉ máu. Và trớ trêu thay, hắn không thể hiểu nổi cảm giác vi diệu này từ đâu đến, hình như nó được nuôi dưỡng bởi sự ghen tuông, nó đến từ chính bản thân hắn, hay là kẻ đang chia sẻ chung một cảm xúc, Lý Đế Nỗ. La Tại Dân đột nhiên thất thân, nên quyền kiểm soát cơ thể bị Lý Đế Nỗ đoạt mất.

Lý Đế Nỗ cúi xuống và nhìn chằm chằm vào vết máu rỉ ra từ môi dưới của Hoàng Nhân Tuấn. Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ mang thương tích về nhà, cho nên đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một màu đỏ đẹp đến như vậy. Đây có phải là gỉ sét của con người không? Rồi anh tò mò hôn lên đó. Có vị như gỉ quá. Nước mắt anh rơi trong vô thức. "Anh xin lỗi, Nhân Tuấn đừng cắn..."

Anh điều khiển cơ thể mình chia sẻ với La Tại Dân ôm lấy cậu. Hoàng Nhân Tuấn quá mệt mỏi vì cực khoái vừa qua đi, không nhận ra nổi người đang nói là ai, nhưng sau khi nhận ra người có thể nói những lời này là Lý Đế nỗ thì nâng tay lên, yếu ớt vỗ nhẹ vào lưng người đang ôm lấy mình.

Hành tinh này đã già cỗi, mục nát đến mức sắp bị phong hóa, nhưng vẫn còn đó biết bao nhiêu con người đang đắm chìm trong những giấc mộng đẹp đẽ do những bóng ma dệt nên, cố gắng ôm lấy nhau rồi chết chìm trong cơn lũ thời gian. La Tại Dân bị tách ra khỏi cặp tình nhân có sự kết nối đặc biệt này, lại tò mò một cách lạ lùng về trò chơi tình cảm mong manh ấy. Hắn nhìn họ với ánh nhìn ghen tị, hắn nhớ thứ mà mình đã tìm thấy trong phòng Hoàng Nhân Tuấn vào sáng ngày hôm sau. Đó là một con ngựa gỗ có khắc số 323 mà hắn đã từng nhìn thấy ở chỗ Nakamoto Yuta và Đổng Tư Thành.

Cuối cùng hắn cũng đã nghĩ ra được trò tiêu khiển tốt hơn rồi —- Hắn muốn đứa con trai chân chính của bố mẹ nuôi cũng phải rơi vào lưới tình với mình.


F I N .

Phần chú thích của beta-er:

Tuy tác giả không có ghi chú gì nhưng theo các thuật ngữ mà tác giả dùng thì mình đoán fic lấy bối cảnh tương tự series phim Blade Runner. Bối cảnh Trái Đất suy tàn vì ô nhiễm, động vật tuyệt chủng, con người hoặc li tán đến hành tinh khác hoặc buộc phải ở lại, mọi cảnh quang đều đã bị sự ô nhiễm phá hoại nặng nề, không cứu vãn được. Một tập đoàn lớn đã cho ra mắt người nhân bản/thực thể mô phỏng người (Replicant) để phục vụ cho con người, Replicant có mọi đặc điểm giống loài người, chỉ khác là Replicant không có cảm xúc. Khi có một số Replicant trốn chạy, một nhóm sát thủ được gọi là Blade Runner đi truy sát các Replicant.

Trong truyện, Renjun là Android - robot mô phỏng người và truyện có chi tiết Renjun truy đuổi Yuta với ĐTT, do chị Mều bảo trên AO3 tác giả chỉ đăng mỗi phần này chứ không có chú thích là shot từ longfic hay là còn phần truyện liên quan nào khác không, cũng chẳng để lại Weibo nên chúng mình thông qua mỗi truyện này thì không thể nào xác định được Yuta với Đổng Tư Thành có phải người nhân bản (Replicant) hay không. Vì theo phim Blade Runner, chỉ có người nhân bản mới bị săn đuổi. Có thể như tác giả đã viết: "...nếu không thì sự tồn tại của La Tại Dân và những thực thể sao chép con người lại có khả năng sinh sản sẽ phá hủy nền hòa bình mong manh mà các nhà chức trách đang nỗ lực để bảo vệ...", biết đâu Yuta với Đổng Tư Thành cũng là Replicant nhưng mà sinh sản được, Jaemin là bản nhân bản của đứa con đầu tiên của hai người.

Tuy nhiên, như truyện có đề cập, Yuta với Đổng Tư Thành mất con đầu tiên trong cuộc Blackout - "biến loạn", theo phim, Blackout là một cuộc biến loạn mà các người nhân bản Replicant quá giống con người, làm quần chúng tầng lớp thấp phẫn nộ mà truy sát toàn bộ người nhân bản theo quy mô lớn. Vậy thì đứa con đầu tiên chắc chắn là Replicant, Na Jaemin chỉ là bản thứ hai mà thôi. Có điều, không chắc đứa con đầu tiên được nhân bản là do Yuta với ĐTT là hai Replicant có khả năng sinh sản nên đã sinh ra, hay là được tạo ra bởi bàn tay của loài người.

Jeno là một avatar, một trí tuệ nhân tạo ảo không có thân thể, chỉ có hình 3D. Jaemin thì có thân thể lẫn nhận thức.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net