↖(^ω^)↗

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Na>Jun (hơn No 1 tháng)>No

*

Rắn rỏi, sống mũi cao, tóc đen, áo T-shirt trắng.

Đây là những ấn tượng cuối cùng của Hoàng Nhân Tuấn về Lý Đế Nỗ.

*

Khi còn bé luôn che chắn trước người cậu, lạnh mặt dọa mấy đứa nói cậu nhìn giống bé gái nên muốn bắt nạt. Lớn lên rồi mỗi lần đi học đều được Lý Đế Nỗ tự mình đưa đón – Hoàng Nhân Tuấn dường như đã quên, Lý Đế Nỗ rõ ràng bằng tuổi với mình.

*

Lý Đế Nỗ là trẻ mồ côi, con bạn cũ của ba mẹ cậu.

Ba mẹ Hoàng không nỡ nhìn bé con đáng yêu phải lưu lạc ở cô nhi viện, bèn mang Lý Đế Nỗ về nhà.

Chính bản thân Hoàng Nhân Tuấn cũng đã quên Lý Đế Nỗ trở thành người cùng nhà tự bao giờ. Tựa như ngay khi có ký ức cả hai đã ở cùng một phòng, cho đến khi lên cấp hai Lý Đế Nỗ mới chuyển sang căn phòng bên cạnh.

Nói đến đây, Hoàng Nhân Tuấn cũng hơi nhớ khoảng thời gian mỗi ngày đều có thể tám chuyện với Lý Đế Nỗ, nếu như Lý Đế Nỗ cũng đáp lại một chút.

Khi còn bé ba mẹ đều khuyên bảo cậu hãy coi Lý Đế Nỗ như em trai mình – thực ra cũng không cần lo lắng việc này. Hoàng Nhân Tuấn hận không thể mỗi ngày đều dính lên người Lý Đế Nỗ ấy chứ, nếu như Lý Đế Nỗ cười nhiều hơn chút.

*

Trong nhà rõ ràng có tài xế, nhưng mỗi ngày Lý Đế Nỗ đều đạp xe đến trường cùng Hoàng Nhân Tuấn.

Đừng hiểu lầm nha, là Hoàng Nhân Tuấn ngồi phía sau, còn Lý Đế Nỗ lái xe.

Muốn hỏi vì sao Hoàng tiểu thiếu gia không đạp xe ấy hả?

Câu này phải hỏi Lý tiểu thiếu gia. Lý Đế Nỗ sẽ rất lạnh nhạt mà nói, một mình tôi đạp là đủ rồi.

Ý là, một mình hắn biết đạp xe là được rồi.

Ba mẹ Hoàng Nhân Tuấn cảm động đến rơi lệ, "Đứa bé Tiểu Nỗ này thật khiến người khác yên tâm."

*

Tiểu học trải qua thật bình yên. A, cũng không bình yên cho lắm.

Bởi vì cứ cách một tuần giáo viên lại muốn mời phụ huynh Hoàng Nhân Tuấn – bạn nhỏ Lý Đế Nỗ nhà anh chị lại đứng nhất lớp, xin hãy tới trường trao đổi kinh nghiệm giáo dục tâm đắc với các vị phụ huynh khác.

Hoàng Nhân Tuấn tức hừ hừ, thành tích học tập đứng đầu thì có gì hay, môn vẽ mình cũng đứng nhất mà.

*

Về sau Hoàng Nhân Tuấn hiểu ra rồi, thành tích học tập giỏi thật sự là giỏi thật.

Lúc học cấp hai cách mỗi tháng giáo viên lại muốn mời phụ huynh Hoàng Nhân Tuấn – bạn học Lý Đế Nỗ nhà anh chị lại đứng nhất lớp, xin hãy tới trường trao đổi cùng các thầy cô về việc chọn trường cấp ba.

Có một câu mà Hoàng Nhân Tuấn nghe đến tai muốn đóng kén: "Học hỏi Tiểu Nỗ nhiều vào!"

Ờ, học hỏi Lý Đế Nỗ.

Nhưng mà Hoàng Nhân Tuấn cũng sớm nhận ra rằng, mình khác với đặc tính nam khoa học kỹ thuật của Lý Đế Nỗ.

Con đường của Hoàng Nhân Tuấn hẳn là nghệ thuật, cậu nghĩ.

Lúc đó Hoàng Nhân Tuấn đã quyết chí trở thành họa sĩ, muốn kiên cường không thay đổi dấn thân vào nghệ thuật. Cuối tuần đều ngâm mình trong phòng vẽ, ngoại trừ mỗi ngày cùng nhau về thì giao lưu với Lý Đế Nỗ càng ít đi.

Mà sự xuất sắc của Lý Đế Nỗ làm cậu càng cảm nhận được chênh lệch giữa người với người.

Thành tích văn hóa của Lý Đế Nỗ đạt đến độ cao mà cậu cho dùng nghệ thuật cảm bẩm sinh cũng không thể nào bù đắp được khoảng cách.

Còn để cậu cảm nhận được chênh lệch giữa tạo hóa tạo ra con người chính là, mỗi ngày Lý Đế Nỗ đều nhận được thư tình! Mà cậu, làm một xinh như hoa (cũng chẳng biết là có nghe tử tế môn ngữ văn hay không, ờ, đáp án chắc chắn là không đi) trai đẹp, thế mà chưa từng có ai tặng thư cho cậu!

Lúc về nhà, kiểu gì Lý Đế Nỗ cùng lôi từ trong cặp ra một chồng thư, bình tĩnh nèm vào thùng rác.

Mỗi lần Hoàng Nhân Tuấn đều cẩn thận từng li từng tí chạy tới cạnh thùng rác, làm bộ không thèm để ý liếc liếc, thô sơ giản lược kết luận, Lý Đế Nỗ bất khuất vô tình chặt đứt rất nhiều cảm tình mộng mơ của các bạn gái.

*

Thành tích nghệ thuật của Hoàng Nhân Tuấn không tệ, bằng tư cách học sinh nghệ thuật được nhận vào trường cấp ba mà Lý Đế Nỗ - người có thành tích văn hóa xuất sắc thi vào.

Học sinh cấp ba không dè dặt rụt rè như cấp hai. Bởi vì ngày nào cũng thấy hai nam sinh một trước một sau đạp xe tới trường mà bịa ra câu chuyện về hai người.

Có ít chuyện truyền tới tai người bạn thần thông quả đại của Hoàng Nhân Tuấn.

Nhưng Lý Đế Nỗ vẫn nhận được thư tình, nhận đến mỏi cả tay.

"Jeno nha, tớ hâm mộ cậu quá đi." có hôm chẳng biết Hoàng Nhân Tuấn chập mạch gì mà đang ngồi trên ghết sa-lon cùng Lý Đế Nỗ xem ti vi lại bật thốt lên một câu như vậy.

"?" Lý Đế Nỗ thấy không hiểu nổi.

Chẳng lẽ Hoàng Nhân Tuấn lại nghe lời đồn gì rồi?

Lúc đang chuẩn bị giải thích, Lý Đế Nỗ quay đầu lại nhìn,

Hoàng Nhân Tuấn đã ngủ mất rồi.

Từ đó về sau rốt cuộc Hoàng Nhân Tuấn không thấy Lý Đế Nỗ vất thư tình trong nhà nữa. Hoàng Nhân Tuấn cho là cuối cùng Lý Đế Nỗ cùng phiền không chịu nổi, so sánh giữa mỗi lần đều ôn tồn từ chối hay là vứt bỏ tình ý thiếu nữ thì trực tiếp dọa nạt các bạn gái đưa thư còn hiệu quả hơn.

Cho đến khi một hôm đang trực nhật nhìn thấy Lý Đế Nỗ đi về phía thùng rác trong trường vất mấy mảnh giấy.

Thư tình giả giả thật thật.

*

Lớp mười một Hoàng Nhân Tuấn thích một nam minh tinh, nguyên nhân là do quá tinh xảo, quá hợp với thẩm mỹ nghệ thuật của cậu.

"Sao lại có người con trai lông mi dài như vậy nha?" Hoàng Nhân Tuấn hỏi.

Cậu trai đó mới tầm tuổi học đại học, bằng biểu hiện tài ba trên màn ảnh rộng mà đoạt được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất.

"Dáng vẻ đẹp, kỹ thuật diễn số một." Hoàng Nhân Tuấn nói vậy đó.

Sau khi vào rạp cùng Lý Đế Nỗ xem hết bộ phim đã đưa thần tượng mới của Hoàng Nhân Tuấn xưng đế, lông mày của Lý Đế Nỗ vẫn luôn nhíu chặt. Hoàng Nhân Tuấn kể chuyện cười thật lâu vẫn không làm cho người ta dãn ra được.

Chẳng qua bình thường người này vẫn luôn thế, cho nên Hoàng Nhân Tuấn lập tức thoải mái lại.

Nhiều ngày bình yên.

*

Thời gian trôi qua thật nhanh. Trong phòng chờ máy bay Hoàng Nhân Tuấn chống má nghĩ, ba năm lại qua đi, không biết trong nhà ra sao.

Để học nghệ thuật, Hoàng Nhân Tuấn quyết định đại học sẽ bay tới Hà Lan. Vì thành tích xuất sắc, trong ba năm cậu liền học xong các tín chỉ, hoàn thành chương trình đại học.

Tiếp tục du học hay là về nước phát triển?

Hoàng Nhân Tuấn quyết định trước tiên sẽ GAP một năm, về công ty nhà mình thực tập hoặc là đi du lịch, dường như đều phù hợp mong muốn trong lòng cậu.

*

"Ting----"

Âm thanh nhắc nhở của điện thoại làm Hoàng Nhân Tuấn hồi phục tinh thần. Dự đoán jet lag đã khiến tinh thần cậu sớm hốt hoảng, đúng lúc sân bay vang lên tiếng nhắc nhở lên máy bay khiến cho những người xa quê trở về tay xách nách mang có hơi luống cuống tay chân.

Quả nhiên, bối rối khiến con người ta rối loạn.

Cọ vẽ đựng trong túi tranh rơi vương vãi trên mặt đất, Hoàng Nhân Tuấn hít sâu một hơi, nhủ thầm "Bình tĩnh bình tĩnh", muốn ngồi xổm xuống nhặt lên nhưng đã có người nhặt trước rồi đưa cho cậu...

"Lần sau cẩn thận."

Giọng nói trầm ấm khiến cậu vừa lạ vừa quen.

Mắt thầy người ngay trong gang tấc đó đội mũ bucket đen, khẩu trang đen, áo da đen phối với quần skinny đen---- Hoàng Nhân Tuấn giật mình, thận trọng nhìn lên.

Lông mi dài không ai địch nổi.

*

"Nana?" Cậu thử thăm dò mở miệng.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn thấy người con trai vừa giúp mình kia, con ngươi như chấn động 8 độ richter.

Xưng hô Nana này là năm đó đi cửa sau biết được thần tượng, biệt danh đệ nhất vô nhị.

Đến cả Lý Đế Nỗ cũng chưa được kể cho đâu, Hoàng Nhân Tuấn thầm đắc ý.

*

Người con trai trước mắt nghiêng đầu đánh giá cậu vài lần, cất túi kéo hành lý quay lưng rời đi.

Năm phút sau, hai người gặp nhau trong khoang hạng nhất, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Thanh niên lông mi hoàn mĩ, diện mạo tinh xảo tháo khẩu trang, xông tới ngồi cạnh Hoàng Nhân Tuấn thấp giọng cảnh cáo, "Hành trình tư nhân."

Nói xong còn quơ tay làm động tác cắt cổ.

Hoàng Nhân Tuấn lập tức phì một tiếng bật cười.

Giống như con thỏ nhỏ tự cho là rất hung dữ.

Con thỏ đó gọi là gì ấy nhỉ, Snowball? Ha ha ha ha ha ha ha.

Quả thực giống nhau mà.

*

"Đến Hà Lan làm gì thế?" Người con trai liếc nhìn Hoàng Nhân Tuấn có rất nhiều túi.

Hoàng Nhân Tuấn đáp, "Học xong về kế thừa gia nghiệp."

La Tại Dân trầm mặc.

Chữ nhà mới tuyệt vời làm sao, đáng tiếc anh không có.

La Tại Dân cười tự giễu. Thanh niên trước mắt này loại trừ khả năng nói đùa, thân phận không phú thì cũng quý, có thể thản nhiên nói ra câu kế thừa gia nghiệp, dáng vẻ tự tin mà lại không khoe khoang là lần đầu tiên anh gặp.

*

"Thêm wechat đi. Hửm?"

La Tại Dân nhìn bạn nhỏ vừa nói chuyện cùng anh, con ngươi cậu như chấn động 8 độ richter.

"??? Tư liên*..." Hoàng Nhân Tuấn khó khăn lắm mới thốt ra được từ ngữ đang rất thịnh hành này, kiểu gì cũng không thể liên kết nó với thần tượng của mình nổi, đương nhiên cũng cảm thấy anh ấy không phải là người như vậy.

*fan tư liên: là fan được liên hệ một cách riêng tư. Tư liên coi như có hai loại:

Một là dính đến các quy định cấm yêu đương, ví dụ như vụng trộm duy trì mối quan hệ không thể cho ai biết hoặc là mối quan hệ yêu đương,...

Hai là tư liên cùng fan hâm mộ, xin fan hâm mộ giúp đỡ nâng cao mức độ nổi tiếng của bản thân. (Theo Baidu)

Cả người đều chết lặng rồi nha.

Lại nhớ tới minh tinh nào đó gần đây tư liên cùng fan hâm mộ còn phát triển thành quan hệ không rõ ràng, bị fan hâm mộ báo cáo lên tòa án. Hoàng Nhân Tuấn khẽ run rẩy, nhủ thầm chẳng lẽ mình gặp phải La Tại Dân giả à?

La Tại Dân nổi như vậy, chẳng lẽ lại có người giả mạo rồi hắt nước bẩn cho thần tượng mình?

Cậu trộm liếc nhìn người bên cạnh... thẩm định nhan sắc không có nghi ngờ.

Grào! Anh ấy đang nháy mắt.

Cạn lời, sao lại đẹp thế chứ...

Choáng choáng váng váng, Hoàng Nhân Tuấn nuốt nước bọt, nghĩ thầm đây chắc chắn là người thật.

Bỗng nhiên nhớ lại khoảng thời gian cấp ba mình điên cuồng theo đuổi thần tượng, lúc đó thật là khổ cho Lý Đế Nỗ.

*

"Jeno Jeno!" Giọng nói Hoàng Nhân Tuấn nương theo gió mùa thu len lỏi vào tai Lý Đế Nỗ, ngưa ngứa, sàn sạt.

"Bảo với ba mẹ giúp tớ là tớ đi mua sách!"

Lý Đế Nỗ im lặng, rõ ràng là tự mình hẹn với bạn học nữ cùng đi tranh tạp chí của La Tại Dân.

Nghe xong câu này mặt đã lạnh nay lại càng đen.

*

Hoàng Nhân Tuấn tranh được tạp trí liền vui mừng hớn hở, nội tâm có to đến mấy cũng không để ý thấy bạn học nữ đang lẽ đã nên về đang do do dự dự, vừa muốn nói vừa nắm tạp chí đứng bên cạnh, mặt ửng hồng—

"Hoàng Nhân Tuấn, về nhà thôi."

Một chiếc xe đạp "soạt" phát dừng trước mặt hai người, cắt ngang động tác tiếp theo của nữa sinh.

Người trên xe sắc mặt lạnh nhạt, một ánh mắt cũng không chia cho bạn nữ kia, trực tiếp chở Hoàng Nhân Tuấn về nhà.

Lý Đế Nỗ không về nhà trước mà chờ cậu cùng về.

Tối đó Lý Đế Nỗ nói dối ba mẹ lý do về muộn. Là vì Hoàng Nhân Tuấn.

Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy rất có lỗi, con người Lý Đế Nỗ dù sao thì, để hắn nói dối còn khó như để tượng Louvre mở miệng say hi.

Nhưng nếu không phải Lý Đế Nỗ ra tay, ba mẹ cậu chắc chắn sẽ không tin lời một phía từ cậu.

Chậc chậc, cái kiểu đối xử khác biệt này.

Hoàng Nhân Tuấn thường xuyên nghe thấy những chuyện gia đình bị chen ngang mà lục đục nội bộ rồi dần dần tan vỡ.

Gia đình mẹ nuôi cậu cùng vậy. Bởi vì ly hôn rồi tái hôn, lập gia đình mới cùng một nhà người Nhật Bản. Nhưng con của mẹ nuôi, là anh trai tốt từ nhỏ của cậu – Đổng Tư Thành, cùng với con trai của cha kế chung sống không hòa hợp tí nào. Nghe nói năm hai người tốt nghiệp đại học còn nhân một lần cãi nhau mà song phương cùng rời nhà, rất lâu rồi chưa về. Mẹ nuôi lo lắng đến sốt cả ruột.

Quay lại với bản thân, Hoàng Nhân Tuấn nghĩ thầm, gia đình mình và Lý Đế Nỗ hết sức hòa thuận, ba mẹ mình tốt với Lý Đế Nỗ còn hơn ba mẹ ruột.

Cậu có thể cảm nhận được tình yêu này không hề thiên vị, bởi vì thường ngày ba mẹ cũng rất nghiêm khắc với cậu.

*

Tối đó Hoàng Nhân Tuấn chạy vào phòng Lý Đế Nỗ, vì để đền bù sai lầm bản thân mắc phải khi theo đuổi thần tượng.

"Jeno!" Hoàng Nhân Tuấn như lấy lòng mà từ phía sau lặng lẽ ôm lấy lưng Lý Đế Nỗ, "Tặng cậu quà sinh nhật, trước hạn luôn."

Hoàng Nhân Tuấn ra hiệu cho hắn nhìn chiếc xe đạp leo núi cao cấp đời mới nhất trong vườn.

Hoàng Nhân Tuấn tiết kiệm tiền tiêu vặt mua, vì chiếc xe leo núi này mà thiếu chút nữa Hoàng tiểu thiếu gia lúc mua tạp chí còn không đủ tiền.

Lý Đế Nỗ trầm giọng nói cảm ơn, lần đầu tiên không đẩy tay Hoàng Nhân Tuấn đang ôm hắn ra.

*

"Bỏ lỡ là không còn cơ hội đâu nhé."

Hoàng Nhân Tuấn hồi thần, ma xui quỷ khiến thêm wechat La Tại Dân.

Ò, còn là nick cá nhân.

Không phải, cậu lấy tự tin ở đâu mà nghĩ mình có giá trị kinh doanh để La Tại Dân tìm tới?

Chờ đã, không phải giá trị kinh doanh...?

Nhìn người trước mắt cười ngọt như lẫn mật ong, Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy thân trên run rẩy.

Chẳng lẽ La Tại Dân vừa ý mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net