Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: nghim cấm trẻ nhỏ chưa đủ 18 tủi╰(‵□′)╯

Lưu ý: Từ đây mình sẽ đổi xưng hô.

___________________

Đứng trước cửa kí túc xá dẫn dắt, Na Jaemin hít một hơi thật sâu, trong lồng ngực trái tim rộn ràng đập liên hồi như nhịp trống xung trận, vang lên mạnh mẽ không ngừng, từng mạch máu trong cơ thể cũng di chuyển gấp gáp, cơn khô khan không rõ đến từ đâu thiêu cháy từng mảng da thịt. Luồng không khí lạnh hít vào cũng chẳng có tác dụng, nếu đã không thể giữ được tỉnh táo vậy thì chi bằng thả trôi mọi thứ theo bản năng.

Cửa phòng mở ra, đôi giày đế bệt nặng nề đặt xuống sàn, nhẹ nhàng chậm rãi từng bước tiến đến. Dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng dẫn dắt bất ngờ xuất hiện ở huyền quan* đập vào mặt anh lập tức, Na Jaemin bất giác nín thở.

*Huyền quan: khu vực nằm giữa cửa ra vào với phòng khách.

Yết hầu trượt lên trượt xuống, anh cảm nhận được thanh quản mình đang run lên:

"Renjun?"

Huang Renjun khác hoàn toàn với những gì trong tưởng tượng.

Ấm trà trên bàn bốc hơi, đồ tráng miệng được bày trên đĩa sứ tinh xảo. Dẫn dắt ngồi ung dung trên sô pha như thường lệ, thấy lính gác đến, cậu thản nhiên đưa chiếc bánh quy cuối cùng lên miệng, rồi nhàn nhã thưởng thức tách trà. Nếu không quan sát ở cự li gần, sẽ không phát hiện ra được trên mặt cậu ửng đỏ kì lạ. Khung cảnh trước mắt tựa như cậu đang thoải mái thưởng thức buổi trà chiều.

"Tối nay em chưa ăn gì. Ăn một ít lấy sức."

Nhìn dáng vẻ Na Jaemin muốn nói lại thôi, Huang Renjun chủ động lên tiếng trước. Cậu đưa cho lính gác một tách trà xanh, ánh mắt rơi thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của đối phương: "Anh có muốn tỉnh rượu trước không?"

Hai chân tự động bước đến ngồi bên cạnh dẫn dắt, Na Jaemin đưa tay nhận lấy tách trà liền chạm vào tay Huang Renjun, nhiệt độ từ cơ thể truyền đến còn nhanh hơn so với tách trà nóng kia. Trà của Tháp Bắc Knh nổi tiếng xưa nay, nhưng cho dù là bất kì lính gác nào đi chăng nữa, ở trong tình huống như hiện giờ cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức.

"Jeno đâu rồi?"

Lính gác uống một hơi đã cạn sạch, Huang Renjun nhìn đường cong của cổ anh thoắt ẩn dưới ánh đèn, cảm xúc vốn đã không thể kiềm chế càng thêm rối loạn. May sao cậu vẫn còn miễn cưỡng duy trì được vẻ bình tĩnh trên mặt, không quên để tâm đến một lính gác khác cũng đang ràng buộc với mình.

"Renjun muốn ở cùng tụi anh sao?"

Na Jaemin bỗng hỏi ngược lại, câu hỏi này đã thành công khiến Huang Renjun không thể đáp trả. Lính gác nhìn cậu hết lần này đến lần khác bằng ánh mắt chân thành, dường như đang nghiêm túc hỏi ý kiến của cậu. Huang Renjun cứ lưỡng lự muốn nói rồi lại thôi, chẳng biết trả lời như thế nào mới ổn thỏa. Cậu chỉ quan tâm đến lính gác của mình, mà lại bị người ở đây nói như thể như sói đói hổ vồ...

"Cậu ấy thua anh."

Nhìn vẻ bối rối của dẫn dắt, Na Jaemin tiếp tục nói chuyện ban nãy. Nhắc đến việc này, khóe miệng anh bỗng nhếch lên, tiếng cười không che giấu được sự vui vẻ đắc ý: "Chắc là bây giờ Jeno đang hạnh phúc lắm khi được các anh bao quanh bởi tình yêu."

Dường như sự vui vẻ ấy cũng lan đến bên Huang Renjun, cậu cũng không khỏi cong mắt cười theo anh. Tách trà trống rỗng trong tay lính gác được đặt gọn qua một bên, anh ngẩng đầu xích lại, khoảng cách giữa đôi bên đột nhiên được rút ngắn. Từ lúc bước vào phòng, ánh mắt của Na Jaemin chưa từng rời khỏi cậu dù chỉ một giây, từng động tác chủ động của dẫn dắt đều lọt vào trong tầm mắt anh, tâm trí cũng đột nhiên trở nên chậm chạp, khung cảnh bỗng chốc trở nên rõ ràng đến từng chi tiết.

"Thế còn Jaemin?"

Anh thấy đôi môi Huang Renjun khẽ hé mở, chiếc lưỡi mềm mại ẩn sau hàm răng trắng khẽ chuyển động, hơi ấm phả lên đôi môi anh.

"Đã sẵn sàng trở thành lính gác của em chưa?"

Trước khi âm thanh biến mất, não bộ tự động tiếp nhận được tín hiệu, sự khô khan đang rình rập trong cơ thể anh bỗng chốc tăng vọt lên gấp 10 lần, sóng tình mãnh liệt cuồn cuộn trào đến, Na Jaemin bị cuốn theo nó bỗng chốc trở nên trì trệ không còn khả năng phán đoán.

Sau khi tinh thần được kết hợp, rào bảo vệ do dẫn dắt dựng lên lúc nào cũng hoạt động, nó uyển chuyển thích nghi với từng hoàn cảnh. Nói cách khác, toàn bộ hệ thống giác quan của họ đều nằm trong tầm kiểm soát của Huang Renjun. Cơn bùng nổ kết hợp ập đến không chút phòng bị, từ sảnh về đến kí túc, từ từ chờ đợi lính gác đến, dục vọng không ngừng ăn mòn cả thân thể, Huang Renjun đã sớm đánh mất lý trí. Gắng gượng quá lâu, cậu đã không còn tâm trí để tâm đến rào bảo vệ nữa.

Rào chắn bảo vệ tinh thần bỗng chốc trở nên yếu ớt, mọi giác quan bỗng chốc trở nên vô cũng mạnh mẽ, cảm xúc của dẫn dắt lập tức xuyên qua ập đến, Na Jaemin không có thần lực mạnh mẽ như Huang Renjun, anh thích người trước mặt, anh để mặc cho ngọn lửa trong mình bùng cháy thiêu rụi mọi thứ.

"Những lời này phải do anh nói."

Na Jaemin dùng sự kiên nhẫn cuối cùng trả lời một cách không hài lòng, anh tận dụng ưu thế về vóc dáng của mình đẩy dẫn dắt xuống ghế sô pha, cúi đầu nhắm chuẩn xác, hôn lên môi cậu. Huang Renjun ngoan ngoãn nhắm mắt, dưới sự chi phối của sóng tình tự động đáp trả nụ hôn của anh. Lần đầu chìm đắm dường như chẳng có chút kinh nghiệm nào, chỉ biết đôi lúc phải lấy hơi, nhìn như gió nhẹ mưa phùn, nhưng lại là lưu luyến, nhớ thương.

Không mất quá lâu để cả hai học cách sử dụng lưỡi, Huang Renjun len theo kẽ hở thăm dò, Na Jaemin mê man quấn quýt môi lưỡi chẳng thấy chán. Có lẽ là vì tối nay đều có chút men trong người, giữa đôi môi dịu dàng gợi nhớ lên cơn say tuyệt vời ấy.

Nụ hôn không đứt quãng này kéo dài mất một lúc, lính gác theo bản năng luồn tay vào trong áo dẫn dắt, bàn tay đặt trên da thịt mơn mởn, không ngừng vuốt ve. Na Jaemin không kiềm được mân mê một đường từ eo kéo dài lên phía trên, mơn trớn trên từng tấc da thịt, bàn tay không quên nắn bóp chỗ thịt mềm mại dưới hông, hay gặm nhấm hạt đậu trước ngực đến đỏ ửng. Cơ thể Huang Renjun vô cùng mẫn cảm, mỗi nơi trên cơ thể được âu yếm đều không ngừng run rẩy. Cậu cắn môi Na Jaemin tỏ vẻ không hài lòng, lông mày thanh tú cũng khẽ giật.

"Đừng nghịch nữa." Giọng của dẫn dắt chìm đắm trong dục vọng trở nên vô cùng dịu dàng và mềm mại, phả vào trong tai Na Jaemin lại khiến anh xôn xao một phen. Huang Renjun đẩy vai anh kháng cự, đồng thời ngẩng mặt lên để lộ đôi mắt đã trở nên đỏ ửng. Na Jaemin bỗng nhiên nghĩ ngợi, thuận thế nắm lấy tay cậu.

"Được rồi, không nghịch nữa." Lính gác đặt một nụ hôn dịu dàng lên tay dẫn dắt, kéo cậu về phía mình, "Thế anh cho Renjun sờ lại nhé?"

Đối mặt với lời nói đùa thẳng thừng này, dưới ánh mắt mong chờ và ngạc nhiên của lính gác Huang Renjun bật dậy, đè Na Jaemin xuống ghế sô pha, đôi chân mảnh khảnh quấn quanh eo anh. Cậu lần lượt cởi ba lớp áo của đối phương, cho đến khi chỉ còn chiếc áo thun ngắn tay màu đen bó sát ở trong, cách lớp vải mỏng, dường như có thể nhìn thấy cả cơ bụng. Huang Renjun khẽ hít một hơi, vờ như không quan tâm, bàn tay mò mẫm xuống sâu hơn.

Hơi thở của Na Jaemin càng trở nên nặng nề.

Cuối cùng anh cũng hiểu được thứ mang tên gậy ông đập lưng ông. Bắp đùi dẫn dắt quấn chặt quanh người, bàn tay nhỏ sờ soạng quanh eo anh, nhưng mãi vẫn không cởi được, một lúc sau chẳng biết vô tình hay cố ý lại đụng vào nơi căng phồng nọ.

"Bực mình quá, em không mở được."

Huang Renjun nghịch ngợm chán chê, rồi lại hất tay ra tỏ vẻ đang khó chịu, cau mày định tách ra khỏi Na Jaemin. Chẳng chờ cậu kịp đứng lên, lính gác ở dưới đã nắm lấy eo, đè mạnh Huang Renjun ngồi xuống cặp đùi rắn chắc.

"Trêu chọc chán rồi bỏ chạy, quá đáng thật đấy."

Na Jaemin ghìm chặt người trong ngực, giận dữ cắn lên cằm cậu, bắt đầu lột bỏ từng lớp quần áo trên người Huang Renjun nhằm trừng phạt. Cơ thể hoàn hảo của dẫn dắt từng bước hiện ra, lính gác hôn một đường từ chiếc cổ trắng nõn nà đến vai, mỗi nơi được chạm đến lại như nở một nụ hoa. Từng dòng khoái cảm tràn ra, Huang Renjun không kìm được túm lấy áo lính gác, hai mắt vô thức nhắm lại, quần áo bị lột từ lúc nào cũng không rõ.

"Renjun..."

Giọng nói trầm thấp của lính gác kéo ý thức dẫn dắt trở lại, Huang Renjun đối diện với ánh mắt dò hỏi của anh, trong đôi mắt ngoan hiền ấy ẩn đang âm thầm mang một ngọn lựa, thấy vẻ ngập ngừng của anh trái tim cậu dường như đập loạn nhịp muốn nổ tung khỏi lồng ngực. Huang Renjun hít một hơi, hai tay vòng qua cổ Na Jaemin, đáp lại bằng giọng mũi.

"Ừ."

Nhận được sự cho phép, bàn tay đặt bên eo dẫn dắt chầm chậm trượt xuống, theo đùi trong tiến vào nơi sâu hơn. Cơn bùng nổ kết hợp đã giúp cậu chuẩn bị đón nhận sự xâm nhập của lính gác, Na Jaemin không cần quá khó khăn đã đưa được ngón tay vào. Bên trong ẩm ướt, thành ruột dường như đã chờ đợi rất lâu liền đón nhận, anh thăm dò nơi mềm mại, cảm nhận được người trong vòng tay không ngừng run rẩy. Hô hấp Huang Renjun trở nên rối loạn, nhằm ngăn bản thân phát ra âm thanh rên rỉ xấu hổ, cậu cắn vào vai Na Jaemin.

Thứ đang nằm trong cơ thể cậu nhanh chóng được rút ra.

Tiếng ma sát của quần áo càng thêm rõ rệt trong đêm tối tĩnh mịch, Huang Renjun nhận ra lính gác đang giữ eo mình chặt hơn, cậu chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận, một cảm giác tê rần truyền đến da đầu.

"Renjun..." Na Jaemin thử hai lần nhưng đều không vào được, vừa tủi thân vừa khó chịu dụi vào cổ cậu làm nũng, "Em phải mở rộng chân ra, anh không vào được."

Huang Renjun cảm thấy gương mặt này dường như đã không còn là của mình, lời ẩn ý của lính gác khiến cậu nghe thấy ngượng đến mức hai tai muốn chảy máu. Nhưng cậu vẫn phối hợp dang chân ra, tuy nhiên không hiểu tại sao vẫn muốn hơn thua dù trong tình cảnh này, nhất quyết không chịu thua kém trả lời: "Anh còn trách em, ai bảo của anh lớn như vậy."

Những lời này rơi vào tai lính gác lại chẳng phải lời than phiền, khóe miệng lẫn chóp mũi của Na Jaemin đều cong lên.

Làm sao đây, dẫn dắt của anh thật sự quá đáng yêu.

Nhịp tim lại trở nên hỗn loạn, nồng cháy trong máu lại dâng lên, lính gác nín thở, cuối cùng cũng cởi bọ lớp ngụy trang vô hại trên mặt, để lộ ra thứ đã chôn giấu từ lâu, ánh mắt hung hăng chiếm hữu của dã thú.

"Xin lỗi Renjun, anh không thể nhẹ nhàng được nữa." Bàn tay Na Jaemin đặt lên eo Huang Renjun dường như chẳng còn sức lực, "Anh không kiềm chế được."

Một lần nữa dẫn dắt bị đẩy xuống sô pha, gối ôm mềm mại dưới sức nặng của cơ thể đã trở nên biến dạng, hai chân được vắt lên vai lính gác. Thứ cứng rắn nóng bừng tiến vào phá vỡ bên trong, côn thịt mềm mại khó khăn di chuyển tới lui. Hô hấp trở nên đứt quãng, mồ hôi nhễ nhại trên trán, tầm nhìn lu mờ bởi nước mắt, Huang Renjun vô thức nâng cằm để hít thật nhiều không khí, lồng ngực giương cao phập phồng. Na Jaemin nắm lấy bàn tay siết chặt của cậu, cúi đầu thấp xuống. Anh đem tình yêu đong đầy của mình hóa thành từng cái hôn dịu dàng, nhẹ nhàng rơi lên trán, đôi mắt, chóp mũi và môi dẫn dắt.

Toàn bộ gốc rễ đã tiến vào trong.

Ngay lúc này, thể xác của lính gác và dẫn dắt đã hòa vào làm một, mọi giác quan trên cơ thể đã hợp nhất, từ tận sâu thẳm trong linh hồn cất lên tiếng vang, tinh thần lẫn xác thịt đều mãnh liệt đồng ý.

Giờ đây đã chẳng còn gì có thể chia cắt họ.

Ngầm hiểu cần thời gian để đôi bên cùng thích ứng, không ai vội vàng đi chuyển. Huang Renjun cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, bản chất nghịch ngợm lại bắt đầu, cậu đưa tay vuốt lọn tóc rũ trước trán Na Jaemin, đầu ngón tay trượt theo đường nét tinh tế trên khuôn mặt.

"Jaemin..."

"Ừm?"

Đôi mắt đẫm nước của dẫn dắt vẫn chưa khô, giọng nói cũng nhuốm màu sắc tình, Na Jaemin bị làn nước trong đáy mắt mê hoặc, thấy môi Huang Renjun khẽ nhếch, nụ cười ranh mãnh hiện lên trước mắt.

Rào chắn tinh thần dường như trở nên yếu đi đôi chút. Tri giác mãnh liệt như sấm nổ vang trời, từng đợt khoái cảm như cơn sóng cuộn lên đến trời xanh, chẳng mấy chốc truyền đến tay chân, thấm đẫm cả xương cốt, buộc Na Jaemin trở nên mất lý trí.

"Em thật sự..." Hơi thở không ổn định, lý trí mất kiểm soát, Na Jaemin nghiến răng nghiến lợi: "Đây là do em tự tìm đến!"

Mưa rền gió dữ nuốt chửng mây nắng, sóng to gió lớn xôn xao cả đất trời.

Dưới những cú thúc mạnh, đùi trong của dẫn dắt run lên từng đợt, cơ thể liên tục nhấp nhô, đặc biệt là bụng dưới, nơi đón nhận từng đợt tấn công của lính gác, dường như tất cả đều đang co giật. Cơn sóng tình dường như mỗi lúc càng dâng cao, linh hồn bị cuốn theo tình triều mãnh liệt, lập tức nhận lấy đầu hàng.

"Ưm ưm em sai rồi, chậm lại..." Huang Renjun hôn lính gác nhằm lấy lòng.

Sự điều chỉnh về tinh thần có thể khiến Na Jaemin mất kiểm soát, nhưng cả hai đã sớm ràng buộc, cảm xúc đôi bên đều có thể cảm nhận, Huang Renjun làm sao có thể trốn tránh được. Anh cảm nhận được cơ thể mình đang bị xâm chiếm như thế nào, cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát hiện lên trong tâm trí anh. Lính gác bùng phát điên cuồng như dã thú trốn thoát khỏi tù ngục, mỗi khi cảm thấy không thể vào sâu hơn được nữa Na Jaemin sẽ lại điên cuồng đâm thúc mạnh hơn, đến mức Huang Renjun cảm nhận được anh sắp đâm tới nội tạng phải rên lên.

"Jaemin, a..."

Chặt quá. Na Jaemin bị kẹp đến tê dại cả người.

Dương vật to lớn ra vào liên tục trong con đường nhỏ hẹp mềm mại, với bản năng tự nhiên của một thợ săn, lính gác nhanh chóng chiếm lấy quyền kiểm soát cơ thể dẫn dắt, từ đâm thúc không quy luật trở thành đâm đến một mục tiêu rõ ràng. Bị Na Jaemin nắm toàn quyền kiểm soát, Huang Renjun cuối cùng cũng không chịu nổi, từ bỏ việc phản kháng, hoàn toàn giao phó bản thân mình cho anh, để cho Na Jaemin trôi nổi trong biển tình.

"Mệt không?"

Sau cơn gió táp mưa giông là sự vỗ về dịu dàng, Na Jaemin ôm chặt cậu vào lòng, dụi vào tai và thái dương của Huang Renjun nũng nịu. Lần kết hợp về thể xác này kéo dài rất lâu, sức bền của lính gác kéo dài đến đáng sợ, Huang Renjun chỉ nhớ mình đã bắn ra một lần, nhưng Na Jaemin thì mãi chẳng có dấu hiệu đã xong. Sau đó cả hai đổi vị trí, mới kết thúc ngọn lửa dục vọng triền miên này.

Nằm trong vòng tay ấm áp dễ chịu của lính gác, Huang Renjun gối lên vai Na Jaemin, vùi mặt vào cổ anh. Lưu luyến điên dại cả cơ thể vẫn chưa tan đi, cậu nhắm mắt để đầu óc mình trống rỗng, bởi hiện tại không muốn nói chuyện cậu chỉ khẽ lắc đầu như một câu trả lời.

Kể cả mệt đi chăng nữa cũng sẽ không nói ra, Huang Renjun không muốn thừa nhận thể lực mình yếu đến vậy.

"Thế thì tốt rồi." Giọng Na Jaemin mang hàm ý sâu xa.

"Sao cơ?" Nhạy bén nhận ra được có điều không đúng lắm, Huang Renjun ngước mắt cảnh giác.

"Em chuẩn bị cho lần thứ hai chưa Renjun?" Na Jaemin xoa đầu cậu, dường như đang vuốt ve, cũng có thể là chỉnh lại mái tóc rối bời, "Lần sau có lẽ sẽ mệt hơn."

Cánh cửa đã được đóng lại một lần nữa lại mở ra, tiếng bước chân nặng nề vang lên từ sau lưng. Huang Renjun đột nhiên giật mình, run rẩy đứng dậy tách ra khỏi Na Jaemin. Cậu rốt cuộc cũng nhớ ra mình đã bỏ quên một điều quan trọng.

"Hình như Renjun quên rồi, anh với Jeno có cộng cảm tinh thần."

Na Jaemin nhìn dáng vẻ hoảng sợ như làm sai bị bắt quả tang của cậu, thậm chí có vẻ như đang cười trên nỗi đau của người khác: "Jeno của chúng ta cảm nhận được hết đó nha."

"Đến giờ thay ca rồi."






Tiếng đế giày nặng trịch vang lên trên mặt sàn sáng bóng, trong bầu không khí tĩnh lặng một tiếng nổ vang lên, tựa như một chiếc búa gõ vào tim. Ánh đèn chói mắt, bóng người lính gác càng lúc càng đến gần, đến khi toàn bộ bóng của hắn phủ lên người dẫn dắt, căn phòng lại trở vẻ yên tĩnh. Lee Jeno dừng bước, ngồi xổm xuống cạnh Huang Renjun, tầm mắt đối diện nhau. Hắn không nói gì, chỉ nghiêng đầu mở to mắt nhìn, dường như để xác nhận dẫn dắt của mình có đang trong trạng thái khỏe mạnh không.

Dáng vẻ tự nhiên của đối phương rơi vào mắt Huang Renjun giống như chú cún con đáng thương bị vứt bỏ đang chờ tình thương của chủ nhân, khiến người đối diện phải thấy vô cùng thương xót. Huang Renjun không thể phớt lờ cặp mắt đã đỏ lên của hắn, dường như cũng đang có thứ ẩn nấp sau sự quan tâm ấy, không khác gì ánh mắt Na Jaemin nhìn cậu cách đây không lâu, chỉ là có lẽ nó còn mãnh liệt hơn nhiều.

Huang Renjun hiểu điều đó có ý nghĩa gì, cậu cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận tất cả, đây đều là thứ cậu lựa chọn.

Trở thành dẫn dắt của Lee Jeno, lần đầu tiên cậu đã không làm tròn bổn phận.

Sau khi ràng buộc về tinh thần hai lính gác cộng cảm có chỉ số gắn kết với đã là 100%, nếu không có sự can thiệp của dẫn dắt, mọi giác quan của họ đều kết nối với nhau. Điều đó có nghĩa là, những gì xảy ra với Na Jaemin, với Lee Jeno cũng sẽ xảy ra tương tự.

Huang Renjun nghĩ đến cảm giác của hắn, cậu và Na Jaemin thực sự quá vô tâm.

"Em xin lỗi..."

Dẫn dắt đưa tay dịu dàng nâng khuôn mặt lính gác, nụ hôn đầy áy náy rơi lên môi đối phương. Lee Jeno đón nhận sự xoa dịu của cậu, nhẹ nhàng đáp lại, thuận thế tách cậu ra khỏi vòng tay Na Jaemin.

"Anh đi làm bữa khuya." Na Jaemin chỉnh trang lại quần áo, thu dọn đồ đạc qua loa, thức thời rời khỏi vị trí. Hai lính gác không cần một lời cũng đã phân chia nhiệm vụ ổn thỏa, sắp xếp mọi thứ vô cùng trật tự. Huang Renjun định chen vào vài câu, nhưng vừa ngước mắt lên đã đối diện với đôi mắt u ám của Lee Jeno, lời vừa di chuyển đến đầu lưỡi đã đột ngột quay đầu.

"... chúng ta làm trên giường chứ nhỉ?"

Giọng nói chột dạ của dẫn dắt mang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net