Thượng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.

Bút vẽ lướt trên màn hình máy tính bảng, Huang Renjun chăm chú vẽ, đầu cũng không thèm ngẩng lên. Cơ thể một người đàn ông khỏa thân dần dần hiện ra, các đường gân nổi chằng chịt trên bắp tay, một bàn tay khác có vết bớt, đặt trên cánh tay đó. Mà chiếc dồng hồ vốn dĩ được đeo trên cổ tay kia, hiện giờ đang được Huang Renjun để trên bàn.

Huang Renjun mặc kệ những lời đàm tiếu về bức tranh cậu đan vẽ, cầm đồng hồ lên nhìn thật kĩ, rồi lại đặt xuống tiếp tục vẽ. Tiếng bước chân ngày càng gần, một tách trà mang theo hơi lạnh từ những viên đá đặt trước mặt cậu, khiến mấy người đang chỉ trỏ bàn tán kia phải đổi chủ đề, chuyển sang nghi ngờ sao uống trà mà lại đến quán cà phê làm gì.

Có điều chủ quán cà phê này cũng thật kì lạ, quán cà phê sao lại có trà ướp, rõ ràng trên quầy pha chế cũng không hề thấy dụng cụ pha trà mà.

"Đang vẽ ai vậy? Người mẫu mới sao? Nhanh như vậy đã chán anh rồi sao?" - Ngón tay Na Jaemin vẫn đang dính hơi lạnh từ chén trà, nhẹ gãi cằm cậu, kéo chiếc ghế đối diện tới để ngồi bên cạnh.

Huang Renjun đặt cọ vẽ lên bàn, nhấp một ngụm trà. Hương hoa nhài nhàn nhạt lan ra trong khoang miệng "Sao chủ quán cà phê mà lại có thể đạt được trình độ hãm trà đến thế này nhỉ? Nhiệt độ nước vừa đủ, hương vị thơm ngon của trà được tiết ra hết."

"Cũng biết quán cà phê không bán trà sao? Còn không phải vì em thích uống, nên anh mới làm một quầy trà trong phòng mình đó sao." - Na Jaemin chống cằm nhìn Huang Renjun tiếp tục vẽ tranh. Chi tiết sắc nét, đường nét mượt mà, anh chỉ cần nhìn qua một lần cũng biết, Huang Renjun và người đàn ông trong tranh chắc chắn đã từng làm gì, nếu không thì không thể biết rõ tỉ lệ cơ thể như vậy được.

Huang Renjun thích vẽ cơ thể người, điều này Na Jaemin đã sớm biết.

Làn đó gặp Huang Renjun cũng là do vậy. Ngồi trong quán cà phê của anh vẽ người khỏa thân, gọi trà ướp hương. Người khách đặc biệt như vậy, dĩ nhiên hấp dẫn được ánh mắt của anh.

Mãi cho đến khi Na Jaemin vất vả lắm mới có được một tách trà để đặt xuống trước mặt cậu, Huang Renjun đang miệt mài vẽ tranh mới ngẩng đầu lên, nắm lấy tay anh, quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới một lần

"Xem ra cơ thể anh có vẻ rất đẹp đó."

Những lời như vậy, tùy tiện nói với bất cứ ai, cũng có thể xem là quấy rối tình dục. Nhưng với Na Jaemin thì không. Anh thậm chí còn nắm chặt tay cậu, nhỏ giọng hỏi cậu có cần người mẫu không, anh hoàn toàn có thể làm.

Đó là bước đầu tiên trong chiến lược bắt người của Na Jaemin.

Sau đó, quá trình vẽ tranh diễn ra thuận lợi. Mỗi lần khỏa thân làm mẫu, ánh mắt rừng rực của Huang Renjun đều đảo quanh người anh, chỉ là, đôi lúc vô ý nhìn vào mắt anh, cậu vẫn thấy không quen. Nhưng những người mẫu trước đây đều không đẹp trai như Na Jaemin, vóc dáng cũng không bằng. Cơ bụng rõ nét, dù không tập luyện quá nhiều thì các dường cong cũng rất nét, vô cùng phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của bản thân cậu.

Nhưng Na Jaemin lại không nhận tiền công làm mẫu, điều này khiến Huang Renjun rất đau đầu. Cảm giác mắc nợ người khác này, giống như viên kẹo mắc ngang họng mà không nuốt xuống được. Cuối cùng sau vài lần Huang Renjun hỏi về chuyện trả tiền công, anh mới nói ra ý định ban đầu của mình.

"Anh cảm thấy em rất phù hợp làm M của mình, em có chấp nhận chuyện chơi BDSM không?"

Đây là lần đầu tiên Huang Renjun tiếp xúc với BDSM, cũng là lần đàu biết những thuật ngữ trong vòng tròn thế giới đó. Sau khi tra một lượt khắp internet, cậu bắt đầu nảy sinh đôi chút tò mò về thế giới này. Dù sao ở trên mạng cũng chỉ là những lời kể lại, chắc chắn không thể dễ dàng tìm được ai đó giải thích kĩ càng về loại chuyện này.

Chính vì vậy, Huang Renjun đã đồng ý với lời đề nghị của Na Jaemin. Và đến buổi tối ngày hôm sau, cậu đã nhận được bản thảo thuận và một chiếc vòng cổ, đều do Na Jaemin tự làm.

Thảo thuạn liệt kê những yêu cầu của anh đối với M của mình, tức Huang Renjun, những hành động điều giáo nào, càn chú ý gì khi làm những điều đó, cùng một khoảng trống lớn để Huang Renjun có thể viết vào những chuyện mà bản thân không muốn làm. Cậu nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết mình không thể chấp nhận điều gì, hơn nữa, cậu vì muốn hiểu rõ hơn về BDSM nên mới đồng ý làm M của anh. Đã đồng ý rồi, thì nên buông thả bản thân một chút.

[Một khi quá trình dạy dỗ bắt đầu, thân phận S và M sẽ lập tức có hiệu lực. Là người thống trị, S có thể yêu cầu M làm bất cứ điều gì, M chỉ có thể chấp nhận, không được từ chối. Nếu có hành động chống cự thì sẽ phải chịu trừng phạt từ S. Cho đến khi M nói ra từ an toàn, S mới dừng lại. Sau quá trình này kết thúc, cả hai sẽ trở lại thân phận bình thường.]

Từ an toàn? Đây lại là một điểm mù trong hiểu biết nữa của cậu.

[Từ an toàn, là nếu M cảm thấy những hành vi giáo điều của S quá đáng đối với mình, hoặc không thể chấp nhận được, muốn dừng lại thì sẽ nói ra. Từ an toàn thường là lời nói hoặc hành động do hai bên thỏa thuận, không có yêu cầu cụ thể.]

Huang Renjun lại đi tìm đọc về từ an toàn. Đúng là có thì có đấy, nhưng từ này làm cho cậu khó mà mở miệng nói ra được.

[Em yêu anh.]

Một câu thường được xem như lời tỏ tình lại là từ an toàn, cậu cũng không rõ Na Jaemin đang nghĩ gì trong đầu. Đúng hơn là từ đầu dến giờ, cậu chưa giờ biết được Na Jaemin muốn điều gì.

Lần chơi đầu tiên cứ như vậy bắt đầu trong sự mơ hồ. Cậu bị kéo vào nhà vệ sinh trong quán cà phê của Na Jaemin, bị nhét một quả trứng rung vào đằng sau. Chịu đựng sự xấu hổ, Huang Renjun nghe thấy Na Jaemin xấu xa yêu cầu cậu cứ như này ngồi tàu điện ngầm về nhà. Sau khi mặc lại quần, Huang Renjun dựa vào tường, cả người cong lại, đỏ bừng lên. Lúc này, Na Jaemin bỗng bật quả trứng lên, làm cậu giật nảy lên, suýt chút nữa đã hét lên. Trong lúc chờ Na Jaemin chậm rãi dọn dẹp cửa hàng rồi đóng quán, cậu chỉ biết ôm lấy cánh tay mình cố giữ bình tĩnh. Anh kéo cậu dậy, mập mờ thổi vào tai, nói cậu phải nhẫn nhịn, đi tới ga tàu điện ngầm. Mỗi bước đi đều làm thân thể chấn động, quả trứng nhét đằng sau trượt vào sâu hơn. Huang Renjun không biết mình làm thế nào để bước lên tàu điện ngầm, toàn bộ tâm trí đều đã tập trung vào quả trứng rung đang không ngừng hoạt động ở bên trong người mình. Na Jaemin đứng ngay phía sau cậu. Vào giờ cao điểm đông đúc, ngực anh áp sát vào lưng cậu, ôm lấy cơ thể Huang Renjun ở trong vòng tay.

Tàu điện dừng tại ga nào đó, một số người bắt đầu di chuyển lên xuống, nhưng số người lên là nhiều hơn. Hai người bị ép tới góc gần cửa, đụng phải một ông chú trung niên, khiến ông lảo đảo vì mất điểm tựa, chẳng may đụng vào chiếc điều khiển đang nhét trong túi áo của Na Jaemin, làm nó nhảy lên một nấc nữa. Quả trứng rung trong người cậu càng đi vào sâu hơn, tưởng như sắp chạm tới thành ruột, không ngừng đưa đẩy kích thích tuyến tiền liệt. Huang Renjun cong người lại, hai chân mềm nhũn muốn đổ ngã khụy xuống, suýt chút nữa bật ra vài tiếng rên, may mà Na Jaemin nhanh tay che miệng cậu lại, để những âm thanh đó lại trong yết hầu.

"Renjun, ngoan, lúc này không thể kêu lên." - Phần phồng lên tại đũng quần anh áp sát vào bờ mông tròn trịa của cậu, khiến chỗ đó của anh cũng cảm nhận được sự rung động ác liệt ở bên trong cậu, và phía trước của cậu, nơi anh chạm vào cũng đã cương cứng lên.

"Chỉnh chậm lại đi, xin anh đó... em không chịu nổi nữa..." - Thanh âm khẩn cầu vang lên trong những hơi thở hổn hển. Nếu không phải được Na Jaemin ôm chặt, có lẽ giờ này cậu đã nằm sõng xoài trên mặt đất. Đôi chân run rẩy, mười ngón tay cố bám chặt lấy tay anh. Cơn khoái cảm đánh thẳng vào đại não. Na Jaemin vẫn đang giày vò đầu vú đã căng cứng của cậu qua lớp áo. Huang Renjun không dám nói gì, cong người bắn ra.

Lúc này, tàu điện đã đến ga bọn họ muốn xuống. Ngay lúc cửa tàu mở ra, Huang Renjun theo quán tính đổ người về phía trước, suýt nữa ngã xuống. Anh nắm chặt tay kéo cậu dây, xua tay cười với những người đi ngang qua hỏi thăm "Cậu ấy thấy không khỏe trong người."

Trời đã tối, Huang Renjun bị đưa đến một góc phố. Hai người làm tình với nhau trong chỗ sâu nhất của con đường, nơi ánh sáng không thể lọt vào. Cậu bị ép vào tường, bị nhấc hai chân lên, trứng rung được lấy ra, vứt sang một bên. Na Jaemin không nói lời nào, trực tiếp cắm vào. Cánh tay cậu quàng trên cổ anh, vùi mặt vai anh không ngừng nức nở. Địa điểm làm tình này khiến Huang Renjun quá sức căng thẳng, xấu hổ đến độ bắn vào quần lót của mình.

"Renjun, anh thích nghe em kêu." - Na Jaemin đi vào một nửa thì dừng lại, khiến Huang Renjun vì ham muốn mà thít chặt lấy anh hơn hơn, nhỏ giọng van nài anh di chuyển.

Anh liếm môi cậu, khẽ cười "Em kêu hay chút thì anh sẽ động. Còn nếu cảm thấy không thể chịu được thì cứ nói từ an toàn ra."

Cậu nắm chặt cổ áo anh. Sau một hồi đấu tranh suy nghĩ, cuối cùng vẫn chọn cách rên rỉ bên tai anh. Ngọt ngào như một liều thuốc độc, khiến cả cơ thể Na Jaemin chìm sâu trong đó.

Cái đó của anh rất to, khiến Huang Renjun lần đầu tiên làm tình không được thoải mái. Cậu lần nữa bị mê hoặc, dán mắt vào cơ bụng nổi rõ lên vì dùng sức đằng sau vạt áo bị vén lên của anh. Nếu miêu tả vẻ đẹp của cơ thể trong chuyện tình dục, thì sẽ là loại vẻ đẹp nào?

Vì thế, bức tranh "Ái tình" đã ra đời, được lấy cảm hứng từ Na Jaemin. Nhân vật chính dĩ nhiên cũng là anh, bản thân cậu được vẽ lên chỉ là sự trợ giúp làm nổi lên phong cách tình dục của Na Jaemin.

Nhưng xem ra, Huang Renjun có vẻ đã tìm được người mẫu mới yêu thích cho mình.

Na Jaemin cầm chiếc đồng hồ trên mặt bàn lên. Chỉ cần nhìn qua cũng thấy đây là vật có giá trị.

"Cậu ta là S hay là M?"

"Từ điểm tiếp xúc, có vẻ thích hợp điều giáo thành M." - Cậu ngước mắt, quan sát sắc mặt anh, nhấc tách trà tác, nghiêng đầu mỉm cười "Yên tâm, anh là S duy nhất của em, không ai thay thế được vị trí đó cả."

"Nhưng em cũng rất thích thân hình của anh ta, không biết sau khi được điều giáo sẽ biến thành mỹ cảnh gì đây."

Nhìn thấy ánh mắt sáng lên của Huang Renjun, anh chỉ có thể thở dài cảm thán không biết người may mắn mà cũng xui xẻo có thể lọt vào đôi mắt xanh vốn đặt trên cao vời vợi của tiểu yêu tinh này là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net