Stuck on you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tittle: Stuck on you

Author: Bao Lão Nhị

CP: Norton x Naib (Identity V)

Thiết lập: Mole x Bạch Ưng

.

Khi nhắc đến Mole, tất cả những kẻ có kinh nghiệm trôi nổi trên biển đều phải công nhận hắn là một thuyền trưởng giỏi, một thương lái giảo hoạt tinh ranh. Tên thật của hắn là gì không ai rõ, chỉ biết từ lúc bắt đầu nổi danh ở vùng biển này, hắn đã có biệt danh là Mole.

Trước khi trở thành một con buôn nô lệ, đã có lời đồn đoán rằng hắn từng làm việc ở một băng cướp biển khét tiếng, cho dù câu chuyện này đến tận bây giờ vẫn chưa được kiểm chứng, nhưng với những kiến thức hàng hải quý giá cộng thêm thái độ chẳng mấy thân thiện trong việc ép giá kinh doanh của hắn, tất cả mọi người đều ngầm đồng ý.

Mole thích nghỉ ngơi ở Holybelly trước khi bắt đầu chuyến tàu cập bến Montes, nhưng hôm nay trông hắn có vẻ vội, hiếm khi hắn chịu bỏ qua mười phút quý giá nhâm nhi một ly rượu nóng với vị trí ngồi bên cửa sổ hướng thẳng về phía thành phố.

"Một mẻ ngon lành." Hắn nhìn về phía thùng sắt khổng lồ được phủ vải bạt để không ai dòm ngó được sinh vật ở bên trong. Ngoắc tay ra hiệu cho mấy tên thủy thủ cao lớn gánh lồng lên thuyền.

Nếu như chuyến đi này thành công, hắn có thể kiếm được một số tiền đủ lớn để không cần phải làm công việc này nữa. Ngành buôn người đã kết thúc kể từ khi cuộc cách mạng thành công, và chính phủ các nước bắt đầu ban hành lệnh cấm. Dù vậy, nghe nói ở một vài gánh xiếc vẫn rất cần những kẻ làm công, và họ sẵn sàng trả giá lên gấp mười, có khi là gấp một trăm lần để sở hữu một sinh vật chưa ai biết đến. Và lúc này, thứ sinh vật đó đang nằm gọn trong chiếc lồng sắt của Mole.

Đám thủy thủ đem lồng vào một buồng trống rộng rãi trên thuyền.

Khác với những tay buôn khác, Mole không phải là một kẻ bảo thủ cứng nhắc, hắn luôn đảm bảo những "sản phẩm" mà mình bán ra phải tốt nhất có thể, cũng vì thế buồng giam nô lệ luôn luôn rộng rãi và đầy đủ đồ dùng cơ bản, ít nhất mỗi nô lệ đều được chuẩn bị đến tận năm vách gỗ để sinh hoạt và thức ăn nước uống, không khác với thủy thủ đoàn là bao, một sự chiêu đãi đầy hào phóng. Cũng vì thế, dù cho không thích cách mà Mole kinh doanh, nhưng nô lệ mà hắn cung cấp luôn là những món hàng tốt nhất, đủ để cho chủ nhân kiếm được một món hời lớn.

Uy tín luôn được đặt lên hàng đầu. Chiếc răng nanh khảm vàng của hắn nói như vậy.

Con thuyền lớn nhổ neo và tiến vào vùng biển rộng, theo dự tính, nếu như không gặp phải bất cứ trở ngại nào trên chuyến hành trình, thì hắn có thể cập bến Montes trong vòng hai tuần tới, liên lạc với một khách hàng khao khát được sở hữu thứ quý giá này từ lâu, và hắn có thể bán con tàu đã đồng hành cùng mình suốt từng đấy năm để chuyển vào thành phố sinh sống.

Sở dĩ Mole tự tin vào chuyến hàng này đắt giá đến như vậy, là bởi vì trong chiếc lồng kia chính là một con Bạch Ưng.

Bạch Ưng là một tộc nhân thú cực hiếm sinh sống trong những khu rừng rậm ở Nepal, chúng thường ít sống thành bầy và chỉ săn mồi lúc về đêm. Mặc dù có cánh lớn nhưng Bạch Ưng không thể bay, thay vào đó chúng di chuyển với một tốc độ khó tin cùng một cơ thể nhanh nhẹn khỏe mạnh, muốn bẫy một Bạch Ưng phải có ít nhất năm người trường thành lực lưỡng mới chế ngự được nó. Vì nhu cầu sở hữu quá lớn, hầu hết Bạch Ưng đã không còn tồn tại trong tự nhiên nhiều như trước, thay vào đó chúng thận trọng hơn, và căm ghét con người nhiều hơn.

Mole đã từng bắt được một Bạch Ưng cách đây hai năm về trước, một kẻ khỏe mạnh với bộ cánh dài bằng ba sải tay, thề chỉ có Chúa mới biết con Bạch Ưng đó đã làm hắn đau đầu đến mức nào, khi liên tiếp hàng đêm đều vỗ cánh trong buồng chứa nô lệ và không ăn uống suốt nhiều ngày liền. Nếu như không phải vì món hàng đó khiến hắn lời gấp trăm lần cho một nô lệ bình thường, thì có lẽ Mole nghĩ cả đời này hắn sẽ không bao giờ dính dáng vào Bạch Ưng thêm một lần nào nữa.

Sau khi xác nhận thuyền đã rời xa khỏi hải cảng hàng trăm dặm, Mole mới đi vào buồng chứa, bước chân của hắn nhẹ nhàng và cẩn trọng giống như thể đang bước vào nhà nguyện. Cánh cửa kêu lên một tiếng rít nhẹ, dưới ánh nến lờ mờ hiện lên hình dạng chiếc lồng khổng lồ, Mole tiến gần thêm một bước.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi mở tấm vải bạt che phủ trên chiếc lồng sắt.

Một sinh vật đẹp đẽ, đẹp đến mức hắn chưa từng nhìn thấy trong đời đang khoanh chân ngồi yên trong lồng. Hoàn toàn không đánh thuốc mê hay sử dụng bất kỳ sản phẩm chứa dược tính nào, sinh vật đó cực kỳ tỉnh táo, với đôi mắt vàng như bảo thạch khảm chặt vào hốc mắt, gương mặt giống hệt con người, lại có phần hoang dại của thiên nhiên. Trong một khoảnh khắc nào đó, Mole ngỡ như mình đang chiêm ngưỡng một vị thần linh cổ đại, còn hắn trông thật hèn mọn nhỏ bé. Và hắn thề rằng, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy một đôi cánh đẹp đến như vậy, thân cánh trắng muốt với những lớp lông vũ được sắp xếp tuyệt mỹ, và ở phần đuôi cánh nhuốm một chút màu xanh dương như màu của bầu trời.

Khác với Bạch Ưng hung dữ trước kia, sinh vật này chỉ đơn giản là ngồi khoanh chân một chỗ, nó không hề có ý muốn phản kháng thoát ra ngoài, cũng không chửi rủa những lời thô tục khó nghe – thứ ngôn ngữ mà chỉ có loài Bạch Ưng mới hiểu. Cho dù là như vậy, Mole vẫn cẩn thận đứng đối diện với chiếc lồng một khoảng thật xa, Bạch Ưng có thể cắn nát đầu hắn bất cứ lúc nào, hắn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch để chết nhưng đương nhiên không phải là lúc này.

"Có đói không?" Mole xoa vào bụng rồi chỉ lên miệng làm động tác cho thức ăn vào.

Bạch Ưng nhìn hắn một lúc rồi gật đầu.

Mole gọi người đem vào một đĩa đầy thịt, toàn bộ đều là những thứ thịt được bảo quản vô cùng tốt, ngay cả thủy thủ đoàn còn không được đụng vào. Hắn cẩn thận dùng một chiếc cần câu thật dài đem đĩa thức ăn đến trước cửa lồng, Bạch Ưng không khách sáo, ngay lập tức nhận lấy miếng thịt ăn ngon lành.

Nhờ gió thuận thổi từ phía đất liền, con thuyền rời khỏi Nanteé rất nhanh. Thời tiết không quá khắc nghiệt, không xảy ra bất kỳ bệnh truyền nhiễm nào. Món hàng ở trong lồng cũng tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, Mole thường xuyên xuống dưới hầm cho Bạch Ưng ăn, thi thoảng thay nước sạch để nó uống và tắm rửa. Hắn cũng sử dụng một vài ngôn ngữ hình thể để giao tiếp với Bạch Ưng, và ngạc nhiên, là nó phản ứng lại với sự giao tiếp của hắn.

Dường như sinh vật này biết cuộc đời của nó sẽ đi về đâu, và nó chấp nhận điều đó. Giống như một kẻ đã hoàn toàn đánh mất đèn dầu trong đêm tối, hoặc đi tiếp trong hoảng loạn, hoặc bỏ cuộc dừng lại và chấp nhận tất cả đã kết thúc. Bạch Ưng từng nhìn thấy rất nhiều đồng loại của nó bị săn lùng dưới tay con người, thậm chí có những Bạch Ưng vì muốn kéo dài mạng sống mà sẵn sàng bán đứng nhau, suy cho cùng, chẳng có sinh vật nào muốn sinh ra để chết.

Mole bắt đầu dạn dĩ hơn với Bạch Ưng, lần đầu tiên hắn phá lệ, đưa "hàng hóa" lên trên boong tàu để tắm nắng. Ban đầu những thủy thủ đoàn khác tỏ ra vô cùng e dè, tất cả đều chuẩn bị vũ khí đầy đủ, chế độ phòng thủ ở mức cao nhất. Bạch Ưng bị xích hai tay chỉ nhẹ nhàng rung cánh một cái cũng đủ khiến cho đám thủy thủ phía sau sợ xanh mặt.

Bạch Ưng bình thản đứng trên boong tàu cùng Mole, nó ngẩng đầu nhìn lên cao, ở trong cánh rừng rậm đó bầu trời không rõ ràng như thế này, chỉ có thể nhìn được ánh nắng xuyên qua những tán cây rậm rạp. Thì ra thế giới này rộng lớn đến vậy, đến mức có chạy cả đời có lẽ nó cũng chẳng thể nào khám phá được hết, Bạch Ưng gieo mình nằm trên boong, không thèm để ý đến xiềng xích đang trói chặt quanh người va vào nhau kêu loảng xoảng.

"Này" – Mole lên tiếng – "Ngươi có biết hát không?"

Hắn lẩm nhẩm vài câu theo một điệu nhạc mà hắn nghĩ ra trong đầu, kỳ thực Mole không phải là một người hiểu biết về nhạc lý. Hắn nghĩ, nếu Bạch Ưng này biết hát, hắn có thể sẽ bán được với một mức giá cao hơn, có một tay thợ săn kể với hắn rằng gã đã từng được nghe tiếng hát của Bạch Ưng, nhưng kỳ thực chưa ai có thể kiểm chứng được thông tin đấy.

Ban đầu Bạch Ưng không hề có phản ứng gì, mất một lúc lâu sau mới mở miệng, ngâm nga. Giọng hát của nó trầm trầm và ảo não, như tiếng của loài thú mắc kẹt ở trong lồng, bài hát của Bạch Ưng có kết cấu khá đơn giản và gần như là vô nghĩa đối với Mole, mặc dù không giống như trong tưởng tượng của hắn, nhưng không hiểu sao Mole vẫn bắt được nhịp, và hắn bắt đầu gật gù theo âm thanh trầm bổng của Bạch Ưng.

Một khúc ca thật buồn.

Những kẻ sinh ra để bị săn bắn làm thú vui tiêu khiển cho người khác, mang hình dáng của nhân loại nhưng lại không thể được đối xử công bằng như loài người, chẳng biết tương lai sẽ ra sao, hoặc có lẽ không bao giờ có thứ gọi là tương lai xuất hiện.

Ở đâu đó trong triền ký ức, Mole chợt nhớ về những ngày tháng cực khổ của hắn ở một ngôi làng trên hòn đảo nhỏ vô danh. Hàng ngày hắn chỉ có thể ăn rễ cây để sống, khí hậu ở nơi này quá khắc nghiệt, đến mức không có bất kỳ loài củ quả nào có thể sinh trưởng, công cụ đánh bắt thô sơ, và người ta hàng đêm chỉ cầu mong thần linh sẽ rủ lòng thương ban cho họ một bữa ăn đủ đầy no ấm.

Mole đã từng là một đứa trẻ không có tương lai, cũng giống như Bạch Ưng lúc này, cũng giống như bao nô lệ khác đã qua tay hắn.

Loài người chính là như vậy, hoặc chà đạp lên nhau để có một cuộc sống sung túc, hoặc chấp nhận số phận và lao động cả đời như một kẻ nô lệ thấp hèn.

Thậm chỉ ngay cả lúc này, hắn cũng chẳng thể biết được tương lai của bản thân rồi sẽ ra sao. Liệu hắn còn có thể ngủ yên hàng đêm mà không nghĩ về những ánh mắt đầy căm hận đau đớn? Hắn không biết, và cũng chẳng xứng đáng được biết.

"Po ăglay komdacho?"

Lần đầu tiên Bạch Ưng chủ động lên tiếng hỏi, nhưng Mole không hiểu ý của nó là gì. Chỉ đến khi Bạch Ưng đưa bàn tay lên gạt giọt nước âm ấm bên má hắn, Mole mới nhận ra chẳng biết hắn đã khóc từ bao giờ.

Bàn tay của Bạch Ưng thô ráp, song những ngón tay lại vô cùng nhỏ gọn tinh tế, Mole nghiêng đầu, để cho toàn bộ phần mặt phía bên phải của hắn nằm gọn trong lòng bàn tay Bạch Ưng.

Thật là một cảnh tượng kỳ lạ không ai có thể nghĩ tới.

Đột nhiên con tàu rung lắc dữ dội, một tiếng vang dài thét lên át cả tiếng gió lẫn tiếng sóng. Tiếng hét đinh tai nhức óc, Mole theo phản xạ lập tức dùng vạt áo của mình phủ lên đầu Bạch Ưng.

"Là đám người cá!"

Thủy thủ đoàn không ngờ bọn họ sẽ đụng độ với người cá. Người cá chỉ là một danh xưng mỹ miều, kỳ thực chúng là một đám sinh vật nhớp nháp, nửa thân dưới là đuôi cá, nửa thân trên phát triển giống như một loài linh trưởng đầy vảy bạc. Chúng có tám cánh tay, và một cái đầu giống như đầu cá chết trông vô cùng kinh tởm.

Người cá chưa bao giờ xuất hiện ở vùng biển ấm, nhưng dạo gần đây có tin đồn rằng đám người da trắng bắt đầu khai thác nhiều ở vùng biển lạnh. Vì thế người cá đã phân tán đi khắp nơi vì không muốn sống chung với một đống mỏ neo cắm đầy vào đáy biển.

Thông thường người cá chỉ ăn một vài loài cá nhất định, nhưng có lẽ vì nỗi căm hận quá lớn cộng thêm sự thiếu hụt thức ăn ở vùng biển ấm, chúng bắt đầu tấn công một vài con thuyền nhỏ để bắt và ăn thịt con người. Bởi vì chưa có tiền lệ tấn công những con tàu lớn, do đó toàn bộ thủy thủ đoàn trên tàu của Mole đều chủ quan trước đám người cá này. Mole ngẩng đầu nhìn qua thành tàu, đó là một cộng đồng người cá vô cùng đông đúc, chúng biết dùng những tiếng rít để ra hiệu cho nhau hợp sức đẩy thuyền.

Một trận hỗn loạn căng thẳng diễn ra, thủy thủ đoàn dùng những thùng lớn đầy rượu, một vài thùng chứa thực phẩm ném xuống nước để đuổi lũ người cá đi, nhưng kết quả không khả quan cho lắm. Vài người cá bắt đầu leo lên thân tàu thông qua những sợi dây thừng, cố gắng kéo đám thủy thủ xuống nước. Mole dắt theo Bạch Ưng leo lên đằng lái, rút khẩu súng bên hông ra xả vào đám thủy quái trên tàu.

Nhận ra Mole chính là kẻ khó đối phó nhất ở đây, chúng bắt đầu bắt cóc một vài thủy thủ đoàn khác làm lá chắn khiến Mole không thể bừa bãi xả súng. Những người cá bị bắn cũng lập tức nhảy xuống biển để làm nguội vết thương.

Con tàu nghiêng hẳn sang một bên, trục buồm dài đâm cả xuống nước tưởng chừng như sắp chìm xuống. Nhiều người ngã văng khỏi tàu làm mồi cho đám người cá, chúng rít lên những tiếng kêu sung sướng, ra sức tóm chặt lấy xác của những kẻ xấu số kéo xuống đáy biển. Con tàu càng ngày càng rung lắc dữ dội, hai cột buồm lớn gãy gập đổ xuống mặt nước tạo thành một đợt chấn động khủng khiếp, đám người cá giật mình chạy mất, lúc này trên thuyền chẳng còn lại bao nhiêu người.

Mole đưa Bạch Ưng vào buồng giam nô lệ, hiện tại chỉ có nơi này là an toàn nhất, mặc cho Bạch Ưng ra sức đập cửa.

Trên boong tàu là một cảnh tượng tan hoang, xác người ngổn ngang chất đống, có người bị thương nặng, có người khóc lóc cầu xin thần linh có thể rủ lòng thương đưa họ về quê nhà. Với tư cách là một thuyền trưởng đầy kiêu hãnh, Mole bắn một phát súng lên trời tạo ra tiếng động lớn, thành công thu hút sự chú ý của đám thủy thủ hỗn loạn.

"Chúng ta vẫn phải đi tiếp."

"Nhưng cột buồm đã gãy, không có cách nào có thể đến được Montes cả!" – Dù cho rất tôn trọng Mole, nhưng lúc này toàn bộ thủy thủ đoàn đều hiểu rõ rằng trở về Montes là điều không tưởng. Họ cũng không thể quay lại Nanteé bởi lẽ con tàu đã đi quá xa.

"Hãy xuôi theo dòng hải lưu, nếu may mắn, chúng ta có thể tìm thấy được một hòn đảo để trú ngụ tạm thời và sửa lại tàu."

Đám thủy thủ đoàn bắt đầu bình tĩnh trở lại, họ dọn dẹp những mảnh vỡ, ném xác của người chết xuống biển và bắt đầu lau dọn vết máu trên boong tàu. Tất cả đều diễn ra trong sự im lặng.

Màn đêm buông xuống nặng nề và trầm mặc đến đáng sợ, chẳng có kẻ nào dám hát ca nhảy múa vui vẻ như hàng đêm, thậm chí đèn cũng không buồn thắp, họ sợ rằng sẽ thu hút thêm người cá tới và số ngày lênh đênh trên biển sẽ càng bị rút ngắn hơn. Mole đem rượu mạnh từ trong kho ra ngoài, số rượu này là rượu đặc sản của vùng Nanteé, hắn dự trữ một ít dùng để bán thay vì uống. Nhưng vì hôm nay là một ngày "đặc biệt", ngay cả Mole cũng không dám chắc bọn họ có thể trở về Montes hay không. Vì thế bây giờ cứ uống cho quên cái sầu đi đã.

Ban đầu không ai có tâm trạng uống rượu, song họ nhận ra vào lúc này say vẫn tốt hơn tỉnh, say rồi sẽ không còn phải thấy hiện thực tàn khốc trước mắt nữa. Người này đem chén cho người kia theo vòng tròn, một lúc sau toàn bộ đều ngả nghiêng chìm vào cơn mộng mị.

Mole đem theo một ít rượu và thịt xuống tầng hầm, hắn thắp nến lên khiến căn phòng bừng lên một chút ánh sáng le lói. Bạch Ưng lúc này đang say ngủ, nó cuộn tròn người lại và dùng đôi cánh như một tấm áo choàng phủ lên người. Nghe thấy tiếng bước chân của Mole mỗi lúc một gần, Bạch Ưng mới chậm rãi tỉnh dậy.

"Đang mơ gì vậy?"

Bạch Ưng yên lặng trong chốc lát để định thần, sau đó nó khua tay múa chân miêu tả cho Mole hiểu. Nó mơ thấy những rừng cây rộng lớn, nơi mà nó có thể tự do chạy nhảy không sợ họng súng của con người, ánh trăng bạc xuyên qua tán lá, tiếng chim rừng gọi nhau trở về tổ, Bạch Ưng ngồi vắt vẻo trên cành cây cao lớn ngắm mặt trăng tròn vành vạnh, không cần phải lo nghĩ về ngày mai.

Chạy trốn khỏi hiện thực là bản năng của những sinh vật nhận thức được suy nghĩ, chính vì biết được cái chết sắp đến gần, nên chúng mới tìm cách trốn tránh sang một thế giới màu nhiệm và đẹp đẽ hơn.

Cả hai lại bắt đầu cuộc trò chuyện kỳ lạ của hai ngôn ngữ khác nhau, bằng một cách nào đó, họ hiểu được đối phương đang muốn nói gì. Có lẽ đây là thứ mà người ta gọi là thần giao cách cảm, cũng có thể bởi vì bọn họ đều có chung một niềm khao khát luôn khắc khoải trong tâm trí: Tự do.

Đột nhiên Bạch Ưng đổ gục xuống sàn. Ngay cả khi mất đi nhận thức, nó vẫn đẹp đẽ và tinh khiết hệt như một vị thần cổ xưa, mà một vị thần thì sẽ chẳng bao giờ nên thuộc quyền sở hữu của kẻ phàm nhân nào.

Mole thở dài một hơi, cõng Bạch Ưng trên lưng đi ra khỏi tầng hầm. Toàn bộ thủy thủ đoàn lúc này đã say khướt, nằm la liệt trên sàn nhà. Hắn đã chuẩn bị xong con thuyền thoát hiểm cùng một tá thực phẩm, đủ để Bạch Ưng trôi dạt đến một hòn đảo gần đây theo dòng hải lưu. Hòn đảo không xa lắm, có lẽ sẽ phải đi mất vài ngày, hắn đã nhìn thấy nó qua ống nhòm vào lúc chiều nay.

Bạch Ưng ngủ yên trên thuyền, ngây thơ hệt như một đứa trẻ. Có lẽ điều sai lầm nhất của Mole chính là đưa Bạch Ưng rời khỏi khu rừng của nó, nơi mà nó phải thuộc về. Hắn hôn lên má Bạch Ưng một nụ hôn tạm biệt, rồi hì hục hạ con thuyền xuống nước, ban đầu con thuyền hơi lắc lư vì sức nặng, nhưng rồi cũng ổn định lại và trôi dạt theo dòng hải lưu đúng như Mole dự đoán.

Kỳ thực Mole đã nghĩ đến chuyện dùng thuyền thoát hiểm để chạy trốn cùng Bạch Ưng, nhưng hắn là một thuyền trưởng, và thuyền trưởng sẽ không rời bỏ con tàu của mình.

Con thuyền chở Bạch Ưng trôi xa mãi, đến khi biến mất vào màn đêm.

Nước bắt đầu tràn vào boong tàu, giống như những bàn tay vô hình nhấn cả con tàu to lớn chìm xuống cái họng khổng lồ đen ngòm. Động cơ đã hỏng, thân tàu xuất hiện vết nứt, ngay từ đầu cả con tàu này hoàn toàn không có cơ hội để sống sót thêm dù chỉ một ngày.

Mole chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ chết khi đang lênh đênh trên biển, nhưng rồi lúc nhìn lên bầu trời đẹp đẽ đầy sao kia, hắn chợt nhận ra cái chết của mình cũng không tệ cho lắm. Ít nhất vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, hắn thực sự cảm thấy mình tự do.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net