Hôm nay trời mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dạo này mình nhận ra cảm xúc là thứ mang tính rất tương đối nhưng lại đầy quyền lực.

Tất nhiên mình không để bản thân bị ảnh hưởng bởi nó, vì mình thuộc dạng xài não nhiều hơn tim.
Nhưng nhiều lúc mình chỉ muốn lăn ra khóc ăn vạ hay tụt cảm xúc trầm trọng không báo trước, và thực sự điều này không tốt cho làm việc tý nào. Nhất là khi những cơn đau tim đến bất chợt chỉ vì suy nghĩ trong tích tắc bị gợi ra bởi hành động hoặc lời nói của người khác. Điều này có nghĩa là bạn hoàn toàn không làm chủ được cảm xúc của mình, và một phần giây nào đó nó hiện lên trên mặt bạn một cách vô thức. Tuyệt đối không tốt một xíu xiu nào, khi bạn phải giữ nụ cười ít nhất 6 tiếng một ngày.

Mà chỉ là những việc vô cùng, vô cùng nhỏ nhặt.

Như inbox ai đó không "seen", cũng không nhắn lại, mặc dù người đó có thời gian để chat trên inbox group về một đề tài nào đó nhảm shit vô đối..

Như việc ai đó thiếu nhạy cảm và hỏi những câu mỉa mai chỉ muốn đấm vào mõm... Bộ không nhìn xem mình viết cái gì trước khi gửi hả??? Có cần phải làm mình stress thêm thế không??

Như việc ai đó dồn hết gánh nặng lên vai mình, nhưng đồng thời vẫn nghĩ mình đủ quyền để xài mình như cái thùng rác vì lỗi của người khác không có mặt lúc đó. Muốn chửi chửi đúng người, ok?

Như việc tim nhói lên khi nhìn thấy nick ai đó sáng, tần ngần không biết có nên gọi không, tự vật lộn bản thân để không gọi và hầu như luôn thất bại. Và sau đó lại cảm thấy tệ về bản thân mình một lần nữa khi người đó không trả lời.

Như việc cảm thấy thiếu tự tin vô cùng, nghĩ đến việc chắc là mọi người đã quên và chán mình rồi. Hay mình đã làm gì để khiến người khác đối xử như vậy.

Như việc quen một người trong chưa đầy 3 tuần, và thấy tủi thân hết sức khi người đó luôn nói những điều tốt đẹp với mình còn nhiều hơn bất kì ai từng nói, kể cả bố mẹ mình. Lúc nào cũng được nghe "Cảm ơn", "Làm tốt lắm", "Cô tự hào về con", "Cô rất vui vì làm việc với con".

Tại sao mình không thấy vui, mà thấy đau nhiều đến thế? Mỗi lần đáp lại những câu ấy, mình chỉ muốn òa ra khóc mà thôi. Mình không quý người đó hơn bất kì ai mình gặp bình thường, và chưa chắc những lời nói đó đã là thật. Nhưng lời nói dối kiên trì có thể thành sự thật, và mình hi vọng mình cũng trở nên tốt đẹp được như những lời nói đó.

Chỉ là, rất rất đau khi phải nghe những lời nói đó từ miệng người mới quen được 3 tuần, chứ không phải từ những người mình quen 3 năm, hay thậm chí cả đời. Mỗi lần nghĩ về điều đó, mình như lại bị mẻ vỡ thêm một miếng, và tự hỏi trên đời này liệu có tồn tại loại keo có thể dán mình lại không. Vì rõ ràng là sự đối xử tốt, những lời nói tốt đẹp đã không thể làm được.

Trong khi mình đang ở cơn siêu trầm cảm như thế này, thực ra cũng chẳng ai nhận ra bao giờ. Mặt thì tất nhiên cũng không vui vẻ, nhưng cũng không đến mức tuyệt vọng. Nói chuyện online thì mình bỏ cuộc. Chẳng biết phải giải thích như thế nào nữa, khi mà cứ mỗi lời nói ra không khiến mình tức điên lên thì cũng buồn kinh khủng. Thay vì giải thích vì sao mình là buồn vì những lời nói vô tâm đó như hồi trước, mình chọn giải pháp đi thẳng luôn khi nào nó nghĩ thông suốt hay khi nào mình có tâm trạng đủ vui để bỏ qua thì nói chuyện tiếp.

 Mình cũng không biết là tốt hay xấu nữa, nhưng mình cảm nhận được rõ những cơn đau tim ngày càng thường nhật đang phá mình dần mòn. Từ bên trong.

Mình không muốn chia sẻ với ai cả. Chia sẻ với người cách xa cả nửa vòng trái đất thì phiền hà cho người ta quá, nhất là khi mình không biết chắc được cảm xúc họ lúc đó có phù hợp để tâm sự không. Hay họ đang trên đà thuận buồm xuôi gió nên nghĩ mọi sự phàn nàn đều quá sến. Chia sẻ với người ở đây cũng đâu được, mình đâu đủ quen thân... Chia sẻ với người trong gia đình? Hahaa đùa vui đấy. 19 năm không cậy được miệng họ ra thì 19 năm tới cũng sẽ vậy thôi. Mình cũng chẳng hi vọng gì điều đó xảy ra cả.

Thấy không? Nghề bác sĩ tâm lý thật là cần biết bao... Sau này kiếm được nhiều tiền rồi, mình chắc chắn sẽ đi thường xuyên, dù có bệnh hay không.

Mệt rồi, thôi đi ngủ. Có thể kiếm câu chuyện nào đó mình có thể khóc được nhiều, vì giờ có lẽ đó là liều thuốc trợ tim tốt nhất.

Bài blog này có lẽ sẽ chẳng ở trên này quá 1 tuần. Vì mình không muốn nhìn giống một đứa chỉ suốt ngày biết kêu la về bất hạnh của mình. Mà là cũng có thể sẽ giữ trên này luôn, vì có thể mình chẳng thực sự quan tâm người khác nghĩ gì đến thế.

Nếu có ai đó bạn yêu thương, xin hãy nói với người đó mỗi ngày...  đừng để cái bình vỡ rồi mới cố tìm keo dán lại, vì phần trăm cái bình đựng lại được nước là vô cùng thấp.

____________________________________________

Hình như thành phố nào sau cơn mưa cũng đẹp lộng lẫy. Khiến người ta không khỏi so sánh thầm, và khóc trong lòng một ít.

2h58 am

Fredericton, April 2, 2016.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net