[EliNaib] Ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Ngọt

Tác giả: PiN (PiN cắn đứa nào chôm fic)

Couple: EliNaib

Warning: Tính cách nhân vật không thuộc nguyên tác, hoàn toàn ngoài khẳng định nguyên tác, HE.

Nhân vật không thuộc quyền sở hữu của tôi mà của NE!

[Idea và Fanfic đều thuộc quyền sở hữu của tôi(PiN) không cho phép bất cứ ai lấy dưới mọi hình thức dù có xin phép hay không. Đất lành thì chim đậu, đừng để nơi cỏ xanh mọc hoang mọc dại lồi lên nơi đất mẹ.]

*Phổ cập thông tin cơ bản:
-1 năm chính quy = 2 năm thực tiễn.


___________

__

Áng xanh ngọc khiết thuần ấy như thước đo cho thứ tình yêu chớm nở em, thứ huyết ngọc đọng trên mi tâm của em xin đừng rơi, xin hãy đợi anh nhé, thân ái.

_

"Naib, đã bao lâu rồi? ta đợi anh đến năm chính quy thứ 17, ròng đã 7 năm"

Nơi hoa xanh thảm cỏ vẫn đợi anh, ngày này 7 năm trước vẫn bóng hình chàng lính thuê là cả bầu trời của em, giờ cũng chỉ em nơi đây cô quạnh cùng lời hứa viển vông chẳng biết khi nào mới thành.

_

Ngày hôm ấy trời quang thoáng đãng, cựu tiên trị nọ ngồi trong quán trà do chính anh cùng thân ái của mình mở ra. Naib nói rằng hãy đợi anh trở về và cậu cũng chẳng thiết dành chừng ấy thời gian để đợi anh.

Nhấm nháp tách trà nóng trong tay, vị nhẹ của Chamomile như khiến ai cũng phải nhung nhớ da diết đến khôn nguôi và cả Eli càng không phải ngoại lệ. Bỗng người đưa thư bước vào trong quán chào hỏi vài câu đến anh chàng bí ẩn trước mặt rồi vội đặt lá thư rời đi.

Tách trà rơi xuống vỡ toang như có điềm báo trước, tờ thư vô tội vạ cũng chẳng may dính trưởng, sự sơ xuất này xin hãy đổ lỗi để lấp liếm cho Eli bất cẩn được không? Cậu vội dọn nước vương vãi trên bàn rồi liếc qua bức thư ướt nhẹp như muốn dính xuống mặt trên kính. May thay cuối cùng nó cũng được cứu vớt được đôi tay một phần hoa tay cũng không có, con dấu của chính quyền đất nước này hiện rõ trên phong bao, có phải hay không là điềm gở được mách ý lưu xuống nhân thế.

Vội vã bóc thư, đúng như dự đoán, là giấy báo tử. Vị chiến binh anh dũng ấy hi sinh nơi sa trường bom đạn, chiến quân mất đi 1 vị lính chẳng có gì là tiếc đáng, chỉ là con tim nơi đây như đã nát bấy. Khuôn mặt trắng bệch không còn sức sống, ngồi sõng soài trước nền gỗ, nước mắt thấm ướt qua tấm vải che trước đôi mắt được ban của thánh thần, biết không nên làm tổn thương nhưng là tự tuôn rơi, là tự thân hành hạ mình, là yêu đến luỵ, là si đến điên...

Phải chăng thứ trước mắt vốn dĩ là huyễn cảnh chứ nào phải thực đâu, là tưởng tượng thôi nhỉ? Có phải không? Xin hãy nói là giả dối, Naib đã hứa sẽ không rời xa cậu cơ mà? Naib cũng không thích những kẻ giảo biện nói lời buông hoa, vậy xin hãy thực hiện lời hứa đi chàng hoàng tử độc nhất của đời em?

Sự thật trước mặt khó lòng chống đỡ, là vô năng cứu sống, là số mệnh định ban không thể đổi khắc. Không thể nhìn ngắm ái nhân lần cuối, không thể buồn câu giã từ càng không thể nói lời yêu trước khi giã từ là vận định ngu xuẩn nào vậy?

Lệ ấm không thôi rơi xuống, càng kiếm chế càng thườn đến cận cùng. Con cú nhỏ kề cạnh buồn thay chủ nhân bay quanh lấy lệ thay lời ủi an giải bày.

Chưa bao giờ cậu lại cảm thấy bản thân chỉ là phế vật như khắc này, không thể làm gì ngoài trơ mắt để người yêu xa tầm tay, rời đi vô vọng đến vậy.

Vị khách lạ bước vào quán, biểu cảm hốt hoảng vạn phần lo lắng đều hướng vào người chủ quán ấy. Tay quệt đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt thanh tú, vội vàng ôm chầm lấy cậu vỗ về.

Mùi hương quen thuộc phảng phất, là Naib của cậu, là ái nhân trong cậu vừa được hay tin đã qua đời. Nếu đã là dư ảnh xin đừng để nó biến mất, xin hãy giữ nguyên để lặng lại chút xúc cảm cuối cùng.

"Eli, bị sao vậy? khóc lóc cái gì"

"Trả lời xem nào, thằng nhóc này"

Eli như ngợ ra điều gì đó, hồn ma thì nói kiểu gì? Hồn ma gì mà sao chạm vào như thật vậy?

Naib tưởng cậu bị đứa nào bắt nạt thì liếc quanh tìm hung thủ lại chỉ thấy tờ giấy dưới đất là giấy báo tử. Nhưng nó lạ lắm, lạ, rất lạ.

"Eli, cậu được giấy báo tử xong khóc bù lu bù loa hả?"

Người trong lòng cứ thế mà lơ ngơ gật đầu, chỉ là anh đây muốn đấm vào đầu cậu cho cậu thông não ra. Người gì mà vừa dớ vừa bất cẩn.

"Nhìn lại tên cho anh thằng đần này"

Cậu cầm lại tờ giấy thì như lặng đi, là "Motis Numr" chứ không phải "Naib Subedar", là cậu nhầm, nước đi này đi sai cho Eli đi lại nhé.

Cuối cùng vị giả vờ ngu nào ấy mới nhận ra là mình nhầm và vẫn đang hưởng thụ thút thít trong lòng anh người yêu cơ bắp uyên bác. Tam quang đều rạng rỡ một đợt nổi lên, vũ bão qua đi như để loại sắc vồng viên mãn cho hoa tựa ngọc ngà. Cuối cùng Naib cũng phải cười trừ đỡ cậu lên ghế, em người yêu vừa dễ thương lại còn chung tình thì cứ phải gọi là hết ý, chỉ là mỗi ngày như mỗi ngày, cũng mạnh bạo quá đi. Eli cứ yêu thích thế đấy, mỗi ngày là mỗi ngày, dựa dẫm vào anh người yêu thấp hơn mình hẳn 2 cái đầu nhưng cũng là kiếp thê nô thôi, là số trời định không dứt được, mà anh yêu của cậu có muốn dứt thì cậu cũng có cách dỗ ngọt anh về thôi. Vậy đấy, tình yêu đơn giản thôi, có nhau và cần nhau là được.

End.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net