Ngoại truyện: Nan - Mon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi lần nhớ đến chuyện ngày hôm đó, Nan đều ko giấu nổi nụ cười, mà cũng phải nhờ ngày hôm đó họ mới có được mối quan hệ xác thực như bây giờ.

Chuyện xảy ra cũng khoảng 2 năm sau đó kể từ ngày họ cùng nhau du học bên đất nước xa lạ. Theo thông lệ, đó là ngày Nan và Mon gặp nhau, họ ấn định là ngày cuối tháng. Nan bắt chuyến xe sớm nhất của ngày để đến thành phố Mon đang sinh sống, nếu là thường khi thì trong Nan sẽ rạo rực lắm, ấy vậy mà lần này trong lòng cậu nhóc lại tràn đầy bất an, chính vì những lo lắng đó mà quãng đường trở nên dài hơn bao giờ hết. Vừa lúc lấy điện thoại ra xem giờ thì nó cũng đồng thời đổ chuông, nhìn trên màn hình dãy số lạ hoắc, suy nghĩ trong vài giây, cậu nhóc rốt cuộc cũng bắt máy. Những gì trong điện thoại sau đó Nan cơ bản là ko tiếp thu được nữa, sắc mặt Nan trở nên vô cùng khó coi, cả người trở nên cứng ngắc,. Khi xe vừa đến trạm thì Nan đã vội vàng rời đi, nhanh bắt lấy 1 chiếc taxi rồi thúc giục vị tài xế chở đến nơi mà cậu nhóc muốn đến nhất vào lúc đó.Thật ko may là trong tình huống gấp rút như thế lại gặp phải tên tài xế gàn dở, gã thoáng nhìn là biết Nan ko phải dân ở đây, so với gã thì nhỏ con hơn rất nhiều, chính vì thế mà gã đối xử với khách hàng của mình ko tốt chút nào, Nan càng thúc gã tăng ga thì gã lại cố tình chạy chậm lại, chưa kể đến gã còn to tiếng với cậu nhóc, có chút ý muốn bắt nạt, chạy ko nhanh lại còn vòng vèo qua các ngã đường để tăng thêm phí xe, Nan biết rõ điều đó là vì những đoạn đường này cậu nhóc và Mon vẫn thường đi cùng nhau, hơn nữa Nan tìm hiểu về khu vực Mon sinh sống rất kĩ nên một vài nơi ở khu này cậu nhóc biết rõ như chính khu mình sinh sống vậy.

Nan vốn ko phải là người có kiên nhẫn cao, tính tình lại khá nóng nảy, đùa với sự kiên nhẫn của nhóc thật ko phải là kẻ khôn ngoan!

Gã cảm nhận được vật gì đó vừa áp sát vào gáy mình, lạnh toát, ngay sát bên tai, gã còn nghe rất rõ tiếng lên đạn rất rõ ràng. Thông qua kính xe trước mặt, người tài xế thấy rõ từng đường nét của khẩu súng ngắn màu đen đang chĩa thẳng vào gáy mình, nét mặt đáng ghét vừa nãy giờ trở nên xanh ngắt, đến tận lúc này gã mới biết bản thân đã động sai người!

- Súng ... vũ khí ... – gã ko thốt nên lời.

- Nhanh lên hoặc chết! – giọng Nan trong phút chốc trở nên trầm lại, ko khí trong xe vô cùng căng thẳng..

Cây kim vận tốc trong phút chốc tăng vọt lên, chiếc xe dần hòa vào làn người đông đúc trên đường quốc lộ, chẳng lâu sau chiếc xe đã dừng lại trước cổng bệnh viện.

Trước khi rời đi, trả cho gã tiền thôi là chưa đủ, Nan còn nhấn giọng:

- Nếu dám hó hé với cảnh sát thì ông nên mua quan tài đi! Còn nữa, đừng nghĩ ai cũng có thể bắt nạt!

Cậu nhóc nói loại ngôn ngữ kia vô cùng chuẩn xác, hơn nữa lại rất biết nhấn giọng nơi đâu khiến gã ko khỏi xám mặt, đối với sự áp bức bức người kia, gã căn bản là ko có cơ hội để lắc đầu! Thấy người đó hợp tác như thế Nan phút chốc chuyển sang nở nụ cười, nụ cười vô cùng tốt đẹp ko mang chút đáng sợ nào, sự thay đổi như trở bàn tay đó chỉ khiến gã thấy sợ hơn chứ ko hề đỡ hơn chút nào.

Nan rất ghét phải đe dọa người khác như thế nhưng tình huống ép buộc cậu nhóc ko còn cách nào khả quan hơn.

- Mẹ kiếp!

Nan rủa thầm trong miệng rồi xoay người chạy vào sảnh chính của bệnh viện.

- Tôi muốn biết về tình hình của bệnh nhân Mina Viller, người vừa vào đây ko lâu!

Thấy Nan như thế người giữ quầy có chút hoảng hốt, cậu nhóc thở hồng hộc, đến nơi ko để bản thân kịp thở đã hỏi dồn dập thêm 1 tràng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào người y tá đứng đó khiến cô cũng có chút luống cuống, ánh mắt đó có phải cảnh báo rằng nếu như cô còn chậm chút nào nữa thì sẽ bị cậu trai nhỏ tuổi trước mặt dùng ánh mắt mà giết chết hay ko.

- À, có .... – cô nhìn lại danh sách rồi cất lời.

- Người đó bị gì? Ko vòng vo, chỉ nói ý chính!- cô y tá còn định nói thêm gì nữa nhưng lại bị Nan ngắt lời.

Cô y tá nhìn thoáng qua Nan như dò xét điều gì đó rồi quyết định thông báo tình hình:

- Người đó bị tai nạn xe rất nặng, lúc được chuyển vào thì tình hình rất tệ!

 Người y tá đó định nói tiếp nhưng khi ngẩng lên nhìn thấy nét u ám trên gương mặt cậu nhóc thì im bặt, chỉ sợ nếu nói nữa thì cậu nhóc sẽ nổi điên lên thật hoặc là sẽ có gì đó vô cùng tệ xảy ra.

- Khoan đã, nhưng rốt cuộc ... – dẫu sao thì người y tá vẫn muốn làm rõ, trong lời hỏi có chút bất mãn vì cậu trai trước mặt cơ hồ ko còn nghe cô nói gì nữa.

- Nan?

Chất giọng kia khiến Nan quay trở về hiện thực, Nan xoay vội người lại thì chạm phải ánh nhìn ngạc nhiên của Mon, thấy dải băng trắng trên đầu con bé cùng những xây xát ở tay chân mày Nan có đôi chút nhíu lại nhưng rất nhanh sau đó, cậu nhóc chợt thở phào nhẹ nhõm. Nhớ ra gì đó, cậu nhóc trừng mắt nhìn người y tá với vẻ oán hận.

- Là cậu ko chịu nghe tôi nói hết! Thậm chí cậu còn ko cho tôi nói, tôi chỉ muốn nói rằng có đến 2 bệnh nhân họ tên như vậy chuyển vào viện sáng nay, khi tôi định nói thì cậu lại chặn lại, đến khi tôi sắp nói thì cậu ko tiếp thu!- người đó nói với vẻ bất mãn.

- Thế vì cái quái gì mà ko đề cập đến tình hình cô ấy trước mà lại nói đến người kia, chẳng phải người ta thường nói đến những thứ nhẹ nhàng trước sao? – Nan vẫn cố chấp.

- A ... đúng rồi, là cậu ... – cô ta đập tay lên quầy – trước đó tôi gọi điện, tôi chỉ kịp thông báo là cô ta nhập viện thì cậu đã ngắt điện thoại, tôi gọi lại thì ko ai bắt máy! Hơn nữa thái độ cậu khi vào đây cư xử như bị... táo bón vậy, cau có cau có, nói chuyện thì như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, bầu ko khí xung quanh cậu thì u ám như thể biết tin mình sắp mất người thân vậy, thử hỏi như thế sao tôi ko nghĩ đến trường hợp cô gái kia?- cô y tá oan ức nói.

Rõ ràng là lúc cô ta gọi điện thoại thông báo, người con trai trước mặt ko để cô nói hết câu đã ngắt máy trước, khi xuất hiện ở bệnh viện thì điệu bộ vô cùng gấp rút, trên trán vẫn còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, cả hơi thở cũng gấp gáp, điều đó khiến lòng cô đột nhiên phát sinh câu hỏi: khẩn trương như thế có phải người thân bị cái gì nặng lắm hay ko?

Nan mường tượng lại dáng vẻ ban nãy của mình, đúng là bản thân có chút khẩn trương ... nhưng là khẩn trương nhưng ko đến mức như người y tá nói là bị ... ‘ táo bón’ chứ ... =”= Nhưng quả thật là tin tức con bé bị tai nạn cộng với cái bất an len lỏi từ ban sáng thì cậu nhóc ko thể nào bình tĩnh và an tâm được, trống lồng ngực cứ thế mà đánh từng hồi dồn dập, đầu óc trong phút chốc trở nên trống rỗng, bộ não vốn rất thông minh đó như bị vô hiệu hóa tạm thời chẳng thể vạch hướng cho bản thân nên làm gì hay suy nghĩ gì, chỉ có 1 câu nói quanh quẩn trong đầu Nan lúc ấy, duy nhất câu ấy: phải đến bệnh viện càng nhanh càng tốt! Sống ở đây gần năm trời như thế, Nan chưa bao giờ có hành động gì quá khích, dù là bực tức hay giận dữ thì mọi hành vi đều nằm trong tầm kiểm soát, chỉ duy nhất lần này là cậu nhóc để cảm xúc vượt qua giới hạn của nó, chính là vì ko muốn có chuyện ko hay xảy ra nên Nan ko bao giờ hành động tùy tiện, dù là gì thì tổ chức của hắn bên đây chỉ là 1 thế lực nhỏ, ko phải đất nhà càng ko nên manh động, một sai sót nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng đến tổ chức vậy mà lần này ...

Nan cuối cùng cũng nhận sai, là do tuổi trẻ bồng bột quá thể, vị y tá đó ko chấp nhất, còn mỉm cười khoái chí với cậu nhóc, trên suốt chuyến xe, cả 2 ko nói gì với nhau, Mon biết Nan đang tức giận nên con bé ko dám hó hé 1 lời nào, Nan cứ nhìn ra cửa sổ suốt thôi!

Thông qua kính từ cửa sổ, cậu nhóc thu được hết vào tầm nhìn những hành động của Mon, con bé cúi đầu, 2 tay đan vào nhau, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, dù là những thứ phản chiếu từ cửa sổ của xe ko rõ ràng lắm nhưng Nan nghĩ là con bé nhìn mình!

Về đến nhà Mon, cả 2 vẫn giữ nguyên sự im lặng như thế, Nan ngồi trên sopha, 2 tay đan vào nhau, khuỷu tay tựa lên 2 đầu gối đang dang rộng, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc bàn trước mặt. Mỗi lần Nan như thế là những khi cậu nhóc thực sự nổi giận, Mon ko dám lên tiếng, bởi vì trong mắt Mon, Nan nổi giận là điều vô cùng đáng sợ, dù là so với ngày xưa, con bé đã mạnh mẽ hơn rất nhiều nhưng khi đối mặt với Nan, Mon vẫn là Mon- cái con bé ngốc nghếch đáng yêu đó!

Duy trì bầu ko khí kì quái gần 15p, Mon đột nhiên đứng dậy rời khỏi phòng, Nan có vẻ như cũng ko chịu được mà hướng phía cửa rời đi, vừa đến cửa thì đã có 1 lực va vào, sau đó thì cảm giác nóng rát lan ra khắp vùng bụng, lúc nhìn lại cơ thể mình nét mặt Nan còn tệ hại hơn.

‘ XOẢNG’

- A! – tiếng kêu the thé của Mon nhanh chóng bị sự tĩnh lặng của căn phòng nuốt vào- Xin ... xin lỗi

- Đây là lần thứ mấy cậu làm đổ cà phê vào người tôi như thế? – cậu nhóc vuốt mặt mình, câu hỏi gầm nhẹ trong cổ họng.

Mon cúi đầu ko nói, con bé lại hậu đậu nữa rồi.

- Im lặng, cứ im lặng rồi cúi đầu là sao hả?- Nan tức giận đấm tay mình vào phần tường phía sau lưng Mon, thấy tay cậu nhóc rướm máu, Mon hốt hoảng giơ tay bắt lấy nhưng lại bị cậu nhóc giằng ra- Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Ở đây là đường lớn, ở Việt Nam cậu còn lái xe chưa vững thì sang bên đây tuyệt đối đừng nên lái xe, vậy mà cậu ko nghe lời!- mặt Nan đỏ gay, hẳn là tức giận, đây là lần đầu tiên sang đây trong suốt bao nhiêu đó tháng ngày mà cậu nhóc giận dữ như thế.

Nan lớn tiếng, tay lái Mon vốn dĩ ko vững vàng, ở Việt Nam, việc đi lại của Mon hầu như phụ thuộc vào người khác, chỉ thỉnh thoảng có những việc cá nhân hoặc di chuyển đến những nơi gần thì con bé mới dùng đến chiếc đạp điện của mình, có thể khái quát rằng, ngoại trừ việc vào quán bar khi chưa đủ tuổi ra thì Mon là người duy nhất trong nhóm ko hề ‘lách luật’ : ko bia rượu, ko lái xe khi chưa đủ tuổi, ko vượt đèn đỏ, cả việc qua đường cũng được con bé tuân thủ nghiêm minh bằng cách đi lên những vạch trắng... Chính vì thế mà Nan ko an tâm khi để Mon lái xe như thế, quả thật rất nguy hiểm ...

Cũng may chỉ là va chạm nhẹ ở đầu, tay chân trầy sướt chút đỉnh mà Nan đã phát điên như thế vậy thử hỏi nếu như hậu quả nặng nề hơn thì Nan sẽ làm những trò gì đây?

Mon chính là bị 1 kẻ đi ngược chiều khi bị cảnh sát rượt mà xảy ra va chạm, may là con bé kịp cho tay lái sang hướng khác nên chỉ va đập nhiêu đây, nếu lúc đó ko bình tĩnh và ko nhanh tay thì e là ... Nan đã từng căn dặn rất nhiều lần rằng nếu cần thiết cứ bắt xe mà đi!

Với thái độ của Nan hiện tại, Mon có chút sợ hãi mà lùi về sau, Nan nhận ra bản thân có chút lỗ mãng, xem ra đã ít nhiều dọa con bé sợ rồi nên ko nói gì nữa, nét mặt cũng dãn ra chút ít, kế đó thì cậu nhóc quay đi, hẳn là đi về!

- Đừng đi!

Cảm nhận được có bàn tay giữ lấy vạt áo mình, mặt Nan thoáng chốc kinh ngạc nhưng cậu nhóc vẫn ko xoay người lại.

- Siêu thị gần đây ... tôi chỉ muốn mua vài thứ về nấu cho cậu ... vả lại ... lái xe chỉ là 1 việc cỏn con, ko làm được ... chẳng phải vô dụng lắm sao ... – giọng Mon càng lúc càng nhỏ, lời nói có chút run rẩy, thật ra thì Mon biết mình là đứa con gái vô dụng nhất trên đời này, chẳng thể làm cái gì ra hồn, thế nhưng tay nắm lấy áo Nan chặt hơn chứ ko lỏng đi.

Nan thở dài, tức giận gì chứ, mọi chuyện con bé làm đều là vì cậu, ko an ủi hỏi thăm thì thôi sao lại giận dữ như thế !?! Nan hơi xoay người, định gỡ tay Mon ra nhưng xem ra quyết tâm con bé rất cao, vẫn giữ khăng khăng góc áo, dường như ko có ý định buông mà còn siết chặt lại. Nan gỡ mãi ko ra bèn nở ra nụ cười có chút khổ sở:

- Nếu ko buông thì làm sao tôi xoay người lại đây?

Mon lúc này mới lúng túng bỏ tay ra, góc áo bị túm chặt trở nên nhăn nheo đến buồn cười, con bé nãy giờ chỉ dám nhìn vào tấm lưng cao rộng ấy chứ ko dám nâng mắt nhìn lên phiá trên, đến khi chạm vào đôi mắt đó chỉ còn thấy chứa đựng những tia dịu dàng và đau xót.

- Ko nên khiến cậu sợ ... xin lỗi! – Mon có chút ngỡ ngàng, con bé vẫn tròn mắt nhìn Nan như thế - Tôi xem, có sao ko? – Nan rút ngắn khoảng cách bằng cách kéo Mon lại gần mình.

Mon thấy Nan xem xét mình từng nơi như thế trong lòng cảm thấy dâng lên hạnh phúc, khóe môi bất giác mỉm cười, Nan vô tình trông thấy nụ cười đó, tim cậu nhóc trở nên nhẹ nhõm, rốt cuộc thì con bé cũng cười rồi.

- Đừng như thế nữa! – Nan đột nhiên ôm ghì Mon vào lòng, giọng nói như thỏ thẻ.

- Đã biết! – Mon nghĩ là cậu nhóc có ý bảo con bé đừng làm những chuyện ko nghe lời như thế nữa, thật ra thì ko cần Nan nói, lần sau Mon sẽ ko lái xe như vậy nữa, tự bản thân con bé cũng cảm thấy nguy hiểm, thấy người đó lo cho mình như thế, từ tim lan ra 1 cảm giác dịu ngọt chảy đều đi khắp cơ thể, 2 tay Mon cũng ôm siết lấy người con trai trước mặt.

- Đừng khiến tôi phải lo lắng như thế nữa ... đừng thêm lần nào nữa ...

Nan ghì chặt con bé vào lòng mình, Mon định ngước lên nhìn nhưng tay cậu nhóc đã áp sát đầu con bé vào lồng ngực mình, Mon nghe rất rõ từng nhịp tim của Nan vang lên sau bờ ngực đó, những nhịp đập mạnh mẽ và hối hả, con bé đã khiến Nan lo lắng đến như thế sao ...

- Nhưng mà ... những việc nhỏ như thế ko thể nào ko làm được ... – Mon rầu rĩ nói – Ko phải ai cũng có thời gian để chở tôi đi đây đó, những địa điểm gần nếu cứ muốn đi lại thì phải bắt xe ... như thế rất phiền phức ...

- Ko sai ... nhưng ko phải bây giờ ... thời gian này tôi ko ở gần cậu, thế nên tôi ko an tâm ... khi nào chúng ta ở cùng một chỗ thì khi đó tôi sẽ giúp cậu lái xe thật vững ... – Nan nhẹ giọng.

Mon ngoan ngoãn gật đầu.

- Ko tập cũng được ... quãng đường sau này muốn đi đâu ... tôi sẽ dắt cậu đi ...

Câu nói kia Nan thì thầm thật khẽ vốn ko nghĩ là con bé lại nghe được mà ngẩng đầu nhìn Nan mới ánh mắt vô cùng sửng sốt, từ ngày rời đi cho đến nay, họ tựa như đều bên nhau âm thầm như thế, mọi hoạt động gặp nhau dần hình thành như một thói quen, cả 2 đều đã biết tình cảm của đối phương dành cho mình nhưng không ai lên tiếng phá vỡ đi mối quan hệ ko rõ ràng kia, lần này Nan nói như thế có thể xem như là cậu nhóc đã khẳng định lòng mình ko? Một lời tỏ tình gián tiếp?!?

- Nan? – Mon tìm 1 lời xác nhận.

Cậu nhóc chợt lúng túng, mất đi nét nghiêm nghị và đỉnh đạt thường ngày, mang tai ửng lên nét đỏ trông rất dễ thương, Mon muốn cười nhưng con bé nén lại, nếu bây giờ mà cười thì đừng hòng Nan sẽ mở miệng ra nói gì nữa. Nan nới vòng tay thả con bé ra, bản thân lùi về sau một bước.

- Vừa rồi là khẳng định tình cảm đúng ko? – dù là biết rõ câu trả lời nhưng Mon vẫn có chút hồi hộp, thật ra thì thỉnh thoảng mới được gặp nhau, thời gian gặp nhau và bên nhau cũng ko dài, trao đổi thường qua cuộc gọi hoặc nhắn tin với nhau, vì thế mà Mon cũng có khi lo lắng, lo sợ một ngày nào đó phía bên kia nơi cậu nhóc sinh sống có một người nào đó khiến cậu nhóc chú ý hơn con bé ...

- Con mẹ nó, tôi ko định ... sớm như vậy!

Nan bóp trán, mắt nhắm chặt lại, thật sự là cậu nhóc đang ngượng. Mà ý Nan có phải muốn nói là ko định bày tỏ tình cảm sớm như vậy đúng ko?

Mon toe toét cười.

Nan bất mãn với thái độ của Mon nên có ý đi ngược vào trong phòng, con bé thấy thế liền thu lại nụ cười, níu vội cánh tay cậu nhóc, gương mặt tỏ vẻ hối lỗi.

- Đừng đi đừng đi, chưa nói xong mà! Tôi ko cười nữa! Xin lỗi!!!

- Tôi chỉ định nói khi nào tôi chắc chắn rằng bản thân sẽ cho cậu được cuộc sống sung túc ... sớm muộn gì cậu cũng là của tôi thế nên tôi nghĩ nói trễ 1 chút cũng ko có vấn đề gì!

Cậu nhóc lúc này đã bình tĩnh trở lại, rành rọt nói ra từng chữ, trong trường hợp này, người ngại ngùng đáng lý phải là cậu nhóc mới đúng, vậy mà những lời nói phát ra từ cái miệng kia nghe vô cùng hiển nhiên, chẳng có vẻ gì như bị người khác bắt thóp, ngược lại, cái kẻ vừa mấy phút trước tỏ ra thích thú, nụ cười kéo đến tận mang tai giờ trở nên xấu hổ vì con người tự cao tự đại trước mặt!

- Đồ ngốc nhà cậu! Gì mà sớm muộn tôi cũng là của cậu chứ ... – lúc lặp lại những lời này Mon đã tự biết mặt mình đã ửng hồng.

- Hóa ra là tôi nhầm lẫn sao? Vậy là tôi đơn phương? – cậu nhóc trêu chọc, dù là tỏ ý trách cứ nhưng môi đã cong lên thành nụ cười như khiêu khích.

- Đáng ghét!

Tiếng cười vang vọng khắp ko gian nhỏ hẹp, họ chính là đã tiếp nhận đối phương vào cuộc sống của mình bằng những lời lẽ như thế, đôi khi chỉ là một sự vô tình nhưng đã khắc ghi lại một dấu ấn rất sâu trong cuộc đời mỗi người!

Kì nghỉ cuối khóa họ quyết định cùng nhau về nước một chuyến, dẫu sao thì họ cũng muốn biết tường tận về chuyện của Pj ngày hôm đó, cũng như là về xem xét tình hình thế nào, ở bên đây họ chỉ nghe đàn em báo cáo lại là Pj kể từ khi rời đi đến nay cứ như là đã bốc hơi hoàn toàn vậy, ko hề tìm ra bất kì tung tích nào, còn Ken thì rất khác so với trước ...

Rời đất nước bao nhiêu đó năm, nay trở về mọi thứ cũng ko có gì thay đổi, vì là bay chuyến bay đêm nên hắn và ko đến được vì phải lo chuyện hợp đồng, họ có cuộc hẹn với đối tác, chỉ có những đứa cùng nhóm ngày xưa, 2 đứa nhỏ có chút ngạc nhiên và cảm động vì tình bạn giữa mọi người vẫn còn bền chặt như thế, vốn dĩ đi máy bay rất mệt nhưng khi nhận được những lời hỏi thăm đầy chân tình, những cái quàng vai bá cổ quen thuộc thì cảm giác mệt mỏi đột nhiên bay biến, trong tâm chỉ còn niềm vui.

Chuyện bọn nhóc thành đôi, 2 người chưa định thông báo cho mọi người biết, họ sẽ đợi đến lúc Pj quay về mới công khai thể hiện tình cảm với nhau ... họ muốn một niềm vui trọn vẹn ... Mon định mai sáng sẽ dọn hành lí về nhà, tạm thời con bé ở tạm nhà Nan một đêm vì trời cũng đã khá khuya, con bé ko muốn làm ảnh hưởng đến ba mẹ mình.

Về nhà được một lúc, cả 2 lại đến quán bar của Pj ngày trước, ko khí vẫn náo nhiệt như vậy, tâm tư đột nhiên trở về những ngày tháng trước còn ở đây, ngày nào đêm nào cũng tụ tập cùng nhau, trải qua biết bao nhiêu là chuyện, cả đám người bọn họ đã cùng nhau vượt qua 1 quãng đường rất dài ... giờ phút này nhìn nhận lại hóa ra thời gian đã trôi qua lâu như thế!

- Trời ơi! Tin lớn rồi! – 1 đứa chạy hồng hộc lại bàn thông báo.

Cả đám lao nhao hẳn lên, họ muốn biết vì sao người kia kinh hãi như vậy!

- Anh Jun, chị Zu cùng bàn với đối tác về hợp đồng! Hợp đồng có giá trị rất lớn!

- Rồi? – Nan tiếp lời.

- Chẳng biết lão già bụng phệ đó đã làm gì Jun phật lòng nên nghe đâu lão bị anh bẻ gãy tay rồi!

Cả bọn chưa kịp tiếp thu hết thì từ phiá trong dãy những căn phòng có 2 kẻ đang đi khập khiễng dìu theo 1 tên bụng phệ béo ú đang ôm lấy tay la làng, tiếng nhạc át đi khiến họ ko nghe gã nói gì nhưng họ chắc chắn rằng đó là những lời nguyền rủa.

- Chuyện gì vậy? – Mon nhíu mày.

Cả bọn như loạn cả lên, hắn là kẻ ko có thời gian rảnh, sáng lên giảng đường, đóng vai học trò ngoan, thời gian chiều và tối thì đổ hết cho tổ chức, hắn đã tiếp nhận tổ chức dần dần, đó là xem xét hợp đồng, xem xét những mối làm ăn... thế nên hắn luôn là người đi gặp đối tác, ko phải hắn ko tin tưởng mà là hắn quá cẩn thận, trọng trách dần được trao lại cho hắn hẳn nội bộ có những kẻ chẳng ngồi yên, phải là đích thân hắn ra mặt hắn mới có thể an tâm. Vì vậy nên bất kì hợp đồng nào hắn đồng ý kí kết thì chứng tỏ rằng nó rất có giá trị, cũng là kinh doanh qua lại, hắn tuyệt đối ko phải kẻ để vụt mối tiền lớn trước mắt, nhưng vì sao lần này hắn lại cư xử như thế, chẳng lẽ lão già kia đã mạo phạm đến hắn sao? Hắn là người rất bình tĩnh, ít ai có thể khiến hắn nổi giận, xem ra khiến hắn nổi giận đến mức hất đổ hợp đồng bạc tỷ thì cũng có bản lĩnh lắm!

- Để tôi vào xem thử!

Khỏi phải nói là cả bọn đều gật đầu đồng tình, ai cũng tò mò nhưng thấy hắn như thế thì ko ai dám hỏi, nay có người đi tìm hiểu tin tức thì ngại gì ko hùa theo.

Cánh cửa chỉ khép hờ nên cậu nhóc thuận tiện đẩy vào tạo thành 1 khe hẹp đủ để quan sát bên trong, đáng lý là cậu nhóc sẽ ko làm ‘kẻ thứ ba’ như thế, đáng lý là cậu nhóc phải quang minh chính đại bước vào hỏi chuyện nhưng diễn biến của 2 người kia khiến Nan muốn quan sát hơn là bước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net