5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


https://www.giaibaitap.com

https://www.hamptonhighschool.com

https://www.muffdup.com

...

Ngày X, tháng X, năm X


     Tôi đã không cập nhật gì thêm trong mấy ngày gần đây, tôi xin thề không phải do tôi lười đâu, tất cả bởi vì Almond. Cậu ta mượn laptop của tôi trong khi để quên laptop của cậu ta ở nhà bạn gái cũ.

"Tại sao bồ không nhắn tin và nhờ cô ấy mang tới trường nhỉ?" Tôi hỏi khi cả hai đứa ngồi trong nhà ăn, bữa trưa ở trường vẫn cực kỳ dở tệ.

"Cô ta đã chặn mình rồi." Cậu ta chẳng thèm nhìn tôi, vừa ăn vừa lướt điện thoại.

"Hỏi thẳng cậu ấy đi. Bồ định không lấy lại luôn hả? "

"Ai nói rằng mình sẽ không lấy, chỉ là vấn đề thời gian thôi."

Tôi ngao ngán lắc đầu, "Lần nào bồ cũng nói như thế cả. Mình sẽ không cho bồ mượ..." Dòng suy nghĩ về cách thuyết phục cậu ta bỗng đứt đoạn ngay lúc tôi nhận ra ai đó.

"Kìa!" Tôi huých chân Almond khi nhìn thấy cô bạn gái cũ của cậu đang đi về hướng này.

Cô ấy tự nhiên nhìn tôi gật đầu thay cho lời chào và ngồi xuống bên cạnh Almond. Để không làm phiền hai người họ, tôi vội đứng dậy thu dọn phần ăn của mình. Tôi chẳng tò mò về cuộc trò chuyện của hai người họ nên không thể kể cho mấy bồ nghe họ đã nói những gì. Nhưng có vẻ mọi chuyện đâu vào đấy, cô ấy đóng gói những khung ảnh chụp chung giữa hai người kèm theo chiếc laptop và gửi chúng đến nhà Almond ngay ngày hôm sau.

...


Ngày X, tháng X, năm X


     Chị Flower mới nghỉ việc và đang trong thời gian tìm việc làm nên chị có vẻ rảnh rang lắm. Ngày nào chị cũng ăn vận thật lộng lẫy chỉ để ra tiệm nhâm nhi tách cà phê suốt buổi chiều. Hừm nhưng nhìn dưới chân bàn kìa, ngổn ngang những mẩu vụn bánh mì, may là lần này không phải móng tay của chị, tôi hy vọng chị đã trả thêm tiền típ cho người phục vụ. Tôi biết Flower ý thức được mức độ của những việc chị đã làm. Đột ngột xin nghỉ việc, trong khi sự nghiệp đang trên đà thăng tiến, chưa hề để mắt nhắm tới một công ty nào khác, cũng chẳng hề có một khoản tiết kiệm. Chị đang hoảng loạn chết đi được! Vẻ thản nhiên thanh lịch giống như một quý cô của chị đều bị cả nhà nhìn thấu. Tuy nhiên mọi người đều lờ đi, vì nếu đả động đến chuyện ấy, chắc chị sẽ tự nhốt mình trong phòng và lũ quạ trong cả thành phố cũng sẽ đậu rợp cả mái nhà lẫn bệ cửa sổ.

Do đó tôi định bụng hỏi bài chị Berry và Lemon, nhưng cả hai đều bận rộn cả. Chị Berry đã đi khảo sát thực địa cho bài khóa luận của chị ở tuốt phía bên kia của thành phố. Tức là nếu muốn thăm chị tôi sẽ phải đổi những ba chuyến tàu, rườm rà như vậy tất nhiên tôi không làm. Còn chị Lemon vẫn đang chật vật luyện thanh ở phòng tập cả tháng trời. Chị giấu ông bà Amstrong tập tành bước chân vào cái chốn hào nhoáng ấy. Kể ra mọi chuyện cũng đến tự nhiên, khi bài đồng ca với cả lớp của chị trở nên nổi tiếng, bởi có mấy khi ngôi trường danh tiếng của chị chịu tổ chức biểu diễn nghệ thuật. Và khối người tò mò muốn xem đám mọt sách có thể làm nên trò trống gì, vài kẻ còn đã ấn 'Dislike' trước khi bắt đầu xem, số khác có lẽ ngưỡng mộ mà chia sẻ rần rần. Với vẻ chán nản thờ ơ ra mặt, Lemon bỗng nhiên nổi bật giữa lũ bạn đang cố tỏ ra tươi cười gượng ép hết sức vì chẳng bao giờ quen lên hình. 

Như một câu chuyện khôi hài, người xem chú ý đến Lemon rồi cho rằng phong thái của chị chính là phong thái mà một thiên tài nên có. Tôi không nói quá đâu, chị Lemon có vẻ đẹp tinh anh qua đôi mắt xanh hờ hững mà hàng lông mi dài của chị cũng không che phủ được. Ôi ngoài cái tinh anh ra thì đôi lúc bồ cũng phải nhìn ra sự khinh khỉnh nếu bồ nhìn thấy chị làm ra cái ánh mắt như vậy. Lemon quá thông minh, chị cho người khác biết được điều đó một cách âm thầm và người ta sẽ cho chị cái quyền được kiêu ngạo. Tôi cũng ngỡ rằng việc trở thành một ngôi sao sẽ giúp chị tỏa sáng hơn bất cứ lĩnh vực nào như hàng tá nhà sản xuất tìm đến chị. Phải chăng chị cũng nghĩ vậy nên mới gật đầu với họ nhỉ? Thiên tài cũng có lúc thiếu sót. Nói trắng ra chị không biết hát. Thậm chí trong buổi đồng ca với cả lớp, chị luôn nhép theo cả về khuôn miệng lẫn cách lấy hơi của người khác một cách trơn tru. Những nhà sản xuất lớn cảm thấy hổ thẹn giống như vừa bị lừa phỉnh sau bao năm kinh nghiệm, họ nhanh chóng bỏ rơi chị ngay sau lần thu âm đầu tiên. Đoạn sau câu chuyện tồi tệ thật đấy. Tuy nhiên tôi không rõ vì sao chị vẫn cố chấp theo đuổi, hừm, đấy sẽ là một câu chuyện khác.

Aaa cho mấy bồ biết một điều là sau khi viết xong trang nhật kí này lúc nửa đêm, tôi vẫn chưa làm xong bài tập.

75%


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net