Nothing like us

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng chói chang, tại một quán nước nhỏ

“Làm ơn , một ly uyên ương”

“Xin lỗi nha cô ơi, không có uyên ương”

“Không có uyên ương …! Vậy nửa ly trà sữa, nửa ly cafe đi”

“Làm gì có ai mua như vậy, hay mua 1 ly trà sữa 1 ly café cô tự pha đi”

“Làm kinh doanh sao không biết linh động gì hết vậy, thái độ phục vụ như vậy của bà là không ổn đâu .. !.. Nè” chị móc trong túi 100 chẵn chìa ra

“Tôi không có tiền thối đâu.!”

“Là sao, uyên ương không có, tiền lẻ cũng không có, bà muốn gì đây” chị nhăn nhó, bắt đầu bực

Bất ngờ có 1 cô gái bước tới quán

“Tôi cũng muốn uống uyên ương, chúng tôi mỗi người một nửa vậy” cô lấy tiền đưa chủ quán

Chị giật mình, nhìn sang cô gái vừa nói mặt bắt đầu biến sắc. Trên đời có sự trùng hợp như vậy sao, cô ta hơi giống .. à không, phải nói là rất giống, y như 2 giọt nước vậy …

- Có phải là do cha mẹ chê tôi là kẻ lưu manh, không hợp với em

- Không có liên quan đến gia đình em, đây là chuyện của chúng ta

- Vậy thì em đã hết yêu tôi

- Em … em

- Được. Vậy thì chia tay

Hình ảnh người yêu cũ xuất hiện trong tâm trí chị, nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt. Quay về với hiện tại .

“Một trà sữa một cafe !” bà chủ quán kêu lên

“Nè !” cô trộn lẫn cả 2 rồi đưa cho chị

“Cám ơn. ! ..Cô ơi, có thể cho tôi biết cô tên là gì được không, trông cô rất giống một người bạn của tôi .”

“Chị à. Cái kiểu làm quen như vậy hình như lỗi thời rồi”

“Hình như cô cố tình nhào tới, làm quen với tôi trước mà”

“Nếu biết chị vô lại như vậy, lúc nảy tôi không tốt bụng rồi”

“Tôi vô lại hồi nào” – chị ngớ người

“Rõ ràng trong túi của chị có 5đồng lẻ, sao nói không có tiền lẻ chứ”

“Hơ, tôi bỏ đại trong túi quần như vậy cũng bị cô phát hiện. Năm đồng lẻ này là vật kỉ niệm của tôi, tôi không bao giờ lấy ra dùng đâu” chị lấy 5đồng chìa ra cho cô xem

“À ,thì ra là vật kỉ niệm”

“Đúng là đôi khi tôi cũng vô lại lắm, nhất là những khi đụng phải những cô gái vừa lanh vừa giỏi , xinh đẹp như cô đây . Hay là như vậy đi, tôi với cô lấy 5đồng này cá cược, nếu như cô thắng, tôi sẽ biến khỏi đây, còn nếu cô thua, cô phải để lại số điện thoại cho tôi” ( xem ra chị rất có hứng thú với cô gái này )

Chị tung đồng tiền lên, rơi vào lòng bàn tay nắm lại. Cô gái không do dự liền đoán là chữ, đến khi chị mở ra thì ra là hình. Cô nhún vai biết điều, quay ra sau, cầm tờ báo, lấy cây viết khoanh những con số trên tờ báo ấy, nhưng cô khoanh từa lưa, không đúng theo thứ tự, rồi đưa cho chị

“Thấy rồi phải không ?”

“Thấy rồi. Nhưng 10 số này ghép lại còn khó hơn trúng giải đặc biệt nữa , cho dù để cho tôi may mắn trúng được giải đặc biệt, tôi cũng đâu có biết số cô đưa cho tôi là thật hay là giả”

Cô gái chẳng quan tâm, cười một cái rồi đi, đi được vài bước thì chuông điện thoại reo . Nhìn vào điện thoại rồi quay lại đằng sau

“Ế , vậy cũng để tôi đoán trúng, cô không có gạt tôi, là số thật hả . Tôi không phải muốn làm quen, chỉ muốn chào hỏi thôi … thưa Madam” nở nụ cười nham hiểm rồi về với công việc

Giới thiệu cho mọi người biết với cách tán gái và vẻ ngoài menlỳ như vậy, nhiều người cũng không tránh khỏi và sa vào lưới tình của chị, nhưng chị chỉ chọc ngẹo mấy cô gái vậy thôi, chứ từ khi còn là 1 kẻ lưu manh không lo học hành, chị đã trao trái tim cho một người con gái khác, nhưng vì gia đình thấy chị là kẻ lưu manh mà lại là con gái nên phản đối họ yêu nhau và cô gái đó cũng là một đứa con hiếu thảo, không muốn chọc giận cha mẹ, nên cũng đành bỏ chị mà đi. Từ đó trở đi chị không yêu ai và không muốn bị coi thường, kiến nghị gia đình cho chị sang Anh học, sang đó chỉ biết cấm đầu cấm cổ vào việc học và có được thành quả như bây giờ

Tổ pháp chứng

Sếp Trương vỗ tay kêu gọi mọi người “Mọi người qua đây đi, để tôi giới thiệu đồng nghiệp mới của chúng ta, người này là Phạm Anh Hằng, bắt đầu từ ngày hôm nay, cổ sẽ gia nhập tổ pháp chứng của chúng ta, giữ chức chủ nhiệm giám định khoa học. Hằng không chỉ còn là chuyên gia gở bom ở tổ xử lý bom mìn Anh Quốc, cổ còn chuyên tu khóa phân tích lông tóc và huyết dịch, cũng là chuyên gia ở lĩnh vực này, có Hằng gia nhập tổ pháp chứng, sẽ giúp ích rất lớn cho công việc của chúng ta”

“Tôi đã chứng kiến tổ pháp chứng của mọi người sử dụng khoa học phá án như thế nào, có thể hợp tác với cả đội như vậy, rất là vinh dự đối với tôi” chị nở nụ cười bắt tay với đồng nghiệp “Hợp tác vui vẻ”

Tổ trọng án

“Chào Madam” – cả đám đồng nghiệp hồ hởi

“Ờ, chào” cô thở dài bước vào phòng làm việc

Quốc Bân thấy vậy không tám chuyện với đồng nghiệp nữa, vào xem madam có chuyện gì

*cốc cốc*

“Vào đi” cô lạnh giọng

“Madam có chuyện gì không, tôi thấy cô có vẻ bực” anh từ từ ngồi xuống ghế

“Không, chỉ là lúc nảy gặp kẻ vô lại chơi cho một cú, nên hơi bực”

“Haha. Kẻ nào mà to gan dữ vậy”

“Là con gái đấy. Bực thiệt kia chứ, tôi mà có gặp lại cô ta không chơi lại một cú, tôi không phải là Tăng Thanh Hà”

“Ôi đúng là phụ nữ” *There’s nothing like us,there’s nothing like you and me… * “Điện thoại cô reo kìa”

“Alo. Ok” cô cúp máy ,nhìn Quốc Bân “Có vụ án, Gọi pháp y và pháp chứng lập tức đến hiện trường vụ án”

“Yes madam”

Hiện trường vụ án :

“Cậu Hùng , cậu Hưng đi xung quanh hiện trường xem có dâu vết gì không  . Bân đi lấy lời khai của những người hàng xóm . Còn lại theo tôi” Hà ra lệnh nhanh chóng

Cô và đồng nghiệp bước lại gần Sếp Trương

“Hiện trường rất bừa bộn nhưng không phải là do ẩu đả và tôi còn tìm được gói thuốc lắc, chắc có lẻ là của nạn nhân, còn về nguyên nhân chết thì …. ” cầm lên gói thuốc lắc quay sang nói với Hà

“Tôi đến rồi đây, xin lỗi vì đã tới trễ, việc đó cứ để cho tôi” Ngọc Hà bước vào hiện trường

“Bác sĩ Hồ nạn nhân như thế nào ?” Hà bước lại gần 

“Nạn nhận chết vào khoảng 3h sáng xung quanh người có những vết bầm nhỏ chắc không có gì đáng kể. Nạn nhân bị nhát dao đâm thẳng vào tim dẫn đến tử vong . Ngoài ra còn có những gì thì đem về khám nghiệm mới biết rõ”

“Bên Quốc Bân sao rồi ?”

“Nạn nhân tên là Trần Diệu Ân , 27tuổi hiện đang thất nghiệp , không có gia đình thường hay đến quán bar giao du với nhiềuu côn đồ”

Chiều hôm đó tại tổ trọng án :

“Quốc Bân, đã điều tra được gì rồi?”

“Có mạnh mối mới madam . Tôi đềi tra được đêm hôm đó Trần Diệu Ân cùng 3 người con trai là Cao Chí Thiên , Cao Chí Vĩnh và Tử Thiên Vinh cùng vào nha của nạn nhân uống rượu . Hiện giờ Hùng và Hưng đang tìm 3 người đó”

“Làm tốt lắm. Tôi sang Sếp Trương và Bác sĩ Hồ xem có manh mối gì không, chờ tin tôi”

Tại phòng riêng của Sếp Trương

“Có phát hiện gì không?”

“Ngoài những vết thương khám ở hiện trường ra có nhưng vết bầm do va đập nhẹ . Ngoài ra còn tìm được viên thuốc lắc trong miệng nạn nhân và 1 loại vải sợi” Ngọc Hà bước từ ngoài vào

“Sếp Trương cũng có nói với tôi tìm được gói thuốc lắc ở hiện trường”

“Tôi tìm thấy được dấu vân tay trên ly nước và gói thuốc lắc xác định không phải là của nạn nhân. Điều đáng chú ý là không tìm thấy được hung khí ở hiện trường mà kế bên nạn nhân lại có vũng nước chưa khô hẳn . Xét nhiệm chỉ là nước bình thường nhưng lại có máu trong nước. Nếu như đổ ly xuống sàn thì nước phải toả ra thành nhìu phía hoặc là ly bị vỡ. Còn đằng này vũng nước rất gọn gàng giống như 1 cục nước đá tan chảy ở 1 chỗ. Vã lại vũng nước là ở bên phải của nạn nhân nếu mà do vết thương chảy xuống thì ở bên trái chứ  không thể nào bên phải được” Sếp Trương lật báo cáo xem rồi giải thích cho cả 2

“Nước đá !” Ngọc Hà và Thanh Hà đồng thanh

“Đúng vậy là nước đá! Nhưng tôi cũng không hiểu tại sao lại có nước đá ở đó”

“Vậy thì lạ thật…Để tôi cho người điều tra thêm, cám ơn 2 người …”

“À madam Tăng, tối nay bên pháp chứng của chúng tôi có mở tiệc mừng có thêm đồng nghiệp mới ở Dream, cô có hứng thú tham gia không, cả Ngọc Hà nữa?” anh dọn dẹp hồ sơ ngay ngắn, đứng dậy hỏi

“Ok, khi nào đi cứ gọi cho tôi” Thanh Hà hồ hởi đồng ý ngay rồi bước ra khỏi phòng

“Tôi sao cũng được” Ngọc Hà mỉm cười rồi bước ra

Tại quán bar Dream

“Chào mọi người” Thanh Hà vui vẻ bước tới nhưng cũng không tránh khỏi sự bất ngờ của đồng nghiệp mới . “Sao .. sao chị ta có mặt ở đây?” cô ngồi xuống, nói lắp bắp rồi chỉ tay hướng về phía Anh Hằng

“Sao tôi không thể có mặt ở đây” chị nhún vai

“Giới thiệu cho cô, đây là đồng nghiệp mới của tổ chúng tôi Phạm Anh Hằng, bộ 2 người quen biết nhau rồi à?” sếp Trương đưa tay về phía Hằng giới thiệu cho Hà biết

“Cũng cho là có quen biết nhau” Hằng ngồi đung đưa chân rồi còn nhìn Hà cười 1 cách khoái chí

Ngay lúc này Ngọc Hà đến, cô cũng không ngờ nay được gặp lại bạn thân sau sáu năm xa cách, cô nhận ra được đó là Hằng quá vui mừng chạy tới ôm, khiến cho Hằng không khỏi giật mình

“Aaa, Anh Hằng, cậu trở về từ lúc nào mà không báo cho mình biết vậy”

Thanh Hà không có hứng thú với con người này nên ra góc giải trí một tí. Về phía Hằng , do bất ngờ có người ôm mình làm chị giật thót cả tim, nhưng đến khi nhìn thấy mặt Ngọc Hà thì chị mừng rỡ la lên

“Ngọc Hà! Lâu quá không gặp, dạo này Hà sao rồi”

“Hà vẫn tốt, mà sao Hằng lại có mặt ở đây, đừng nói Hằng chính là đồng nghiệp mới ở tổ pháp chứng à nhe”

“Đúng rồi”

“Thật hả? Vậy chúng ta có cơ hội hợp tác rồi, Hà làm bên pháp y”

Mọi người nói chuyện cười đùa vui vẻ, anh bồi bàn bưng nước tới. Sếp Trương ngạc nhiên vì Hằng không uống rượu mà lại uống trà chanh. Anh thắc mắc

“Hằng à, mọi người đều uống rượu, cô lại uống trà chanh, sao ngoan vậy”

Hằng chỉ biết cười trừ.

“Hằng không uống rượu được đâu, uống vào là có chuyện liền” Ngọc Hà giải thích cho mọi người hiểu

“Nhân phẩm có vấn đề, uống cái gì cũng có vấn đề,tới uống nước cũng bị dị ứ , sợ ngứa khắp người và nổi mẩn đỏ” Thanh Hà đi tới nghe được, liền nói móc

“Hằng không thể uống được loại nước có cồn, nếu như có uống rượu, phiền mọi người tránh xa vài cây số lận đó” Ngọc Hà vừa nói vừa cười nham hiểm

“Bộ ghê lắm sao, tôi muốn thấy được cảnh tượng đó” Quốc Bân tò mò

“Tôi đi vệ sinh một tí” Hà nhanh chóng bước vào toilet

Mọi người vẫn xì xầm bàn tá đủ thứ chuyện, Thanh Hà lúc này bước tới quầy nước . Cô nhìn trên bàn có 1 ly trà chanh và trà long island của Hằng và Ngọc Hà, thừa cơ hội liền đổ 1 ít long island vào ly trà chanh của Hằng. Điện thoại chợt reo, cô ra ngoài nghe rồi quay lại với đồng nghiệp, vừa tới chỗ thấy mặt Hằng đỏ ửng lên trông rất baby, mọi người không biết rõ chuyện vẫn ngồi đấy cười, Ngọc Hà thấy vậy biết chuyện nên hỏi rằng có ai đã bỏ rượu vào ly trà chanh của Hằng, Thanh Hà nhìn mặt Hằng đỏ bừng lên sợ quá nên đã nói với Ngọc Hà là cô đã lỡ tay bỏ 1 ít trà long island vào trong ly trà chanh của chị ta rồi. “thành phần của trà long island bao gồm vodka, gin, tequila và rum, nồng độ cồn của nó hơn 45% lận đó” .. lúc này Hằng bắt đầu có chuyển biến, mắt mở to, 2 tay giơ lên cao . “Chuyện gì vậy” Thanh Hà không biết gì ngớ người ra đó, Ngọc Hà thấy có vấn đề liền la to “Chạy thôi, mọi người đứng sang 1 bên” . Riêng Thanh Hà vẫn chưa định hình ra được là có chuyện gì, cô đứng ngớ người ra nhìn đám đồng nghiệp, không để ý Hằng đang đứng đằng sau giơ hai tay, đến khi cô quay lại thì Hằng đã đặt 2 tay lên vai rồi đặt môi mình lên môi cô “ Hôn cái coi” Thanh Hà trợn mắt nhìn, Hằng vẫn tiếp tục hôn Thanh Hà, cô liền đẩy ra rồi đá vào chân Hằng 1 phát, chị té ngửa ra sau, mọi người ai cũng tưởng Hằng không sao, đã tỉnh rồi, nhưng cô đứng dậy, chạy xung quanh đòi hôn tùm lum người, may là có các đồng nghiệp và Ngọc Hà ngăn lại, Thanh Hà vẫn đứng ngớ ra tay thì sờ môi mình, không ngờ nụ hôn đầu đời của Hà giờ lại trao cho kẻ vô lại này.

Sáng hôm sau tại tổ trọng án:

“Chào madam”

“Mọi người có tin tức gì mới không”

“Chúng tôi tìm được 3 người đó nhưng họ đều có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường”

“Đưa tôi xem lời khai … hừm …. 8h30 tối cả 3 đều vào nhà của nạn nhân uống rượu đến 12h thì rời khỏi . Nhưng tại sao tên này lại nói là quên ví tiền quay lại lấy xong đi về. Có khi nào … thời gian tử vong của nạn nhân là từ 1h, có lẽ đã có người quay về nhà để tạo chứng cớ vắng mặt tại hiện trường rồi đi ra ngoài gây án … lập tức bắt Cao Chí Thiên về điều tra”

“Yes madam”

*There’s nothing like us,there’s nothing like you and me… *

“Alo, có gì không sếp Trương”

“Sợi vải mà Ngọc Hà đưa cho tôi đã có kết quả. Là 1 loại sợi vải áo bình thường, do là loại rẻ tiền nên để lại ADN trên đợi vải đó. Nhưng trong tài liệu lại không có ADN của người này, có lẽ là chưa từng phạm tội”

“Được rồi, tôi biết nên làm gì”

Phòng hỏi cung :

“Anh Cao Chí Thiên. Vào 12h30 ngày 6-5 anh đã đi đâu và làm gì” Quốc Bân nhỏ nhẹ hỏi hắn

“Thì 12h30 tôi từ nhà con Ân về nhà mình với thằng Vĩnh” hắn ngồi dựa ra sau làm vẻ mặt phách lối

“Có ai làm chứng cho anh không”

“Không”

“Nè anh, mong anh hợp tác với chúng tôi” Quốc Bân bực mình đập bàn

“Làm gì căng vậy sếp, đêm hôm khuya khoắt như vậy lấy ai mà làm chứng cho tôi”

“Được, muốn chứng minh mình trong sạch chứ gì, anh đưa cho tôi dấu vân tay của anh để chúng tôi đi xét nghiệm” Quốc Bân cầm viết chỉ vào tay hắn rồi gõ gõ xuống bàn

“Không được” anh hoảng hốt ngồi thẳng dậy

*Cốc cốc* “Madam có luật sư bảo lãnh Cao Chí Thiên”

“Cho anh ta vào” Hà nói xong bước ra ngoài . “ Hưng, cậu mang 2 ly nước vào cho 2 người đó”

“Yes madam”

Cao Chí Thiên và luật sư  nói chuyện với nhau được một hồi thì Thanh Hà bước vào

“Bây giờ tôi bảo lãnh Cao Chí Thiên có vấn đề gì không thưa madam”

“Không có gì, mời 2 người ra làm thủ tục”

“Phí thời gian!” Cao Chí Thiên vừa đi vừa nói

“Cậu Hùng, cậu Hưng đeo bao tay vào rồi mang 2 ly nước đến cho sếp Trương xét nghiệm vân tay”

Mọi người trở về tổ, ngồi chờ tin tức bên pháp chứng

*There’s nothing like us,there’s nothing like you and me… *

“Kết quả vân tay sao rồi sếp Trương, có phải hắn chính là hung thủ?” Hà nôn nóng muốn biết sự thật

“Tôi đã có kết quả, ADN của Cao Chí Thiên hoàn toàn trùng khớp với ADN trong sợi vải”

“Cám ơn anh” cô cúp máy nhanh chóng “Bân! Bắt giữ Cao Chí Thiên lại, hiện giờ tôi đã có đầy đủ chứng cứ chứng minh hắn chính là hung thủ giết người”

“Madam, Cao Chí Vĩnh đã từ Macao trở về” Hùng vội vã chạy vào

“Hưng, anh mời Cao Chí Vĩnh về lấy khẩu cung”

“Yes madam”

Phòng hỏi cung :

“Các người bắt tôi về đây làm gì, sự việc quá rõ rồi, chứng cứ rành rành rằng anh tôi có tội mà” Cao Chí Vĩnh đập bàn

“Anh còn nói. Sau cái chết của Trần Diệu Ân sao anh lại vội vã bỏ chạy sang Macao, đã vậy nghe anh mình bị bắt lại vội vã chạy về, chẳng phải anh có tật giật mình sao” Hà nhìn thẳng vào mắt anh ta mà nói

“Cô có chứng cứ thì cứ bắt tôi, cùng lắm cô chỉ có thể giam tôi 48 tiếng”

“Được, tôi không tin anh không có tội, giam anh ta 48tiếng” Hà lạnh lùng bước khỏi phòng

Tổ trọng án :

Hà vỗ tay kêu gọi sự chú ý “Nè nè mọi người, cũng tối rồi, về nhà hết đi, mai hẵn làm tiếp”

“Yey, hoan hô madam”

------------

Sáng hôm sau Thanh Hà tới tổ pháp chứng thật sớm, xem ra cô hối hận việc bỏ trà long island vào ly nước của Anh Hằng, cũng lúc đó Hằng tới sớm, bước vào thấy Hà đang đứng đấy, chị nhớ lại hôm qua đã không làm chủ hôn lên Hà, có lẽ từ cái ngày chia tay chị chưa từng hôn ai, chị dự là sẽ làm ngơ, nhưng thấy mình cũng có chút lỗi, không làm chủ được bản thân đi hôn tùm lum người, chị hít hơi thật sâu quay qua Hà chào một tiếng.

“Chào cô, cô ăn sáng chưa”

“Ohhh, chào buổi sáng, tôi ăn sáng ở nhà rồi”

“Cô tới đây sớm vậy, có việc gì tìm tôi à”

“À ờ … thì …” cô xoa đầu, thơ hơi dài lấy can đảm nói tiếp “Thật ra chuyện hôm qua, tôi tôi tôi không biết suy nghĩ đã đổ rượu vào ly trà chanh, xin lỗi chị”

“Thì ra là cô đổ rượu vào ly nước của tôi … à thật ra tôi cũng xin lỗi, tôi uống say ôm người hôn lung tung, nụ hôn đó chắc không phải nụ hôn đầu của cô đó chứ” chị mở mắt to nhìn Hà

“Xin lỗi. Nụ hôn đầu tôi dành cho mẹ” Hà liền phản ứng lại

“Vậy tốt rồi, tôi cũng dành cho mẹ”

 “Nhưng thật ra, có những thứ đổi ngược lại là mẹ đã cho tôi, không biết tôi đã cho chị rồi chưa” Hà xoa đầu, nhìn thẳng vào chị từ từ nói

“Tôi không hiểu, nói thẳng ra đi” chị nhún vai

“Ờ … chậc … ý của tôi là … lúc là mẹ tôi sinh tôi ra … tôi đã bị … di truyền viêm gan B của bà” cô nheo 2 mắt lại nói từ từ, sợ rằng Hằng sẽ bị sốc

“Sao cô xui vậy…” chị nói rồi quay lưng định bước tới bàn của mình, chị chợt hiểu ra câu nói của Hà, giật thót tim “Viêm gan B hả!!!! .. Cô ….” Chị chỉ tay hướng Hà và mình lia lịa

“Ý tôi là, chị hôn tôi một cái … có thể đã bị lây nhiễm từ tôi” Hà lại xoa đầu, mặt nhăn lại sợ bị chị chửi té tát vào mặt

“Có thể!!!!” chị nhấn mạnh nhìn thẳng vào Hà

“Có thể thôi” Hà cười gượng nhìn lại chị

“Có thể!!! Có thể tôi không có cơ hội trúng số, tôi hay bị cảm và trúng gió, chỉ cần đứng gần tôi mà ắc xì một cái là tôi đã bị lây rồi … lần này tiu rồi, chết chắc rồi…” chị đi tới đi lui trước mặt Hà rồi bước tới chỗ làm việc mình ngồi ịch xuống lấy tay che mặt

Hà sợ hãi “Để tôi đưa chị đi bác sĩ kiểm tra, lỡ như mà chị bị lây nhiễm bệnh chỉ cần chị chú ý ăn uống, không rượu không thuốc, sẽ không sao đâu”

Hằng đứng lên tiến thẳng đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net