Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Richelle vuốt má, sau đó không giấu được vẻ lúng túng, quay đầu về phía bức chân dung. Cổ cô cứng lại, và cô ước gì chuyển động của mình có vẻ tự nhiên hơn.

Rồi, giống như sự cứu rỗi, tiếng leng keng của chìa khoá lại gần. Người hầu trưởng, Josephine, đã quay lại với chìa khoá phòng.

"Tôi phải đi rồi, để cô có thể nghỉ ngơi thoải mái, cô Howard."

Rogéros cũng nghe thấy tiếng chìa khoá, nhanh chóng chào tạm biệt. Richelle cảm thấy hơi thất vọng, rồi lại ngạc nhiên với chính mình vì cảm thấy như vậy.

Và Rogéros Walter đã chứng tỏ hắn là một người đàn ông đáng chú ý cho đến phút cuối cùng.

"Nếu được, tôi có thể nói thêm một điều nữa trước khi rời đi không?"

"Tất nhiên rồi!"

"Chỉ một lát thôi."

Rogéros tiến lại gần. Cái bóng cao lớn của hắn phủ lên đầu Richelle khi ánh nắng chiếu qua cửa sổ.

Ánh mắt họ chạm nhau một cách tự nhiên. Đôi mắt nâu của hắn, nhìn kỹ, có một chút màu đỏ bí ẩn, tạo nên vẻ ngoài đầy mê hoặc.

Rogéros dịu dàng nhìn vào mắt Richelle, rồi nhẹ nhàng mỉm cười giống như một cơn gió nhẹ.

"Đôi mắt của cô rất đẹp, cô Howard. Ý tôi là như vậy."

... Ôi chúa ơi.

'Trời đất!'

Mặt Richelle lập tức đỏ bừng như đổ dầu vào lửa. Rogéros, trước sự sầu não của cô, đã lùi lại không chút do dự và rút lui ở một khoảng cách tôn trọng.

Rồi hắn cúi chào một cách kính trọng.

"Chào mừng đến với Bertrand, cô Howard. Tôi hy vọng cô có thể ở lại như một phần của gia đình chúng tôi trong một thời gian dài."

Và rồi hắn rời đi một cách dễ dàng. Đôi chân dài của hắn giúp hắn thoát đi nhanh chóng. Richelle đang cứng ngắc, gương mặt giống biệt danh củ cải đường, rồi thở ra hơi thở mà cô đang nín.

"H-Hơn một điều rồi..."

***

Phòng ngủ do phu nhân Otis cung cấp rộng gấp 4 lần phòng của Richelle ở Domblinn.

Đây là một môi trường quá sang trọng đối với một gia sư. Richelle nuốt khan.

"Đúng là một căn phòng lớn và... lộng lẫy."

"Căn phòng này liên tục được cung cấp cho các gia sư đã đến và đi. A, nhưng đừng lo lắng. Chúng tôi đã hoàn thành việc dọn dẹp kỹ lưỡng và thu xếp những thứ không cần thiết rồi."

"Tôi hiểu..."

Vì tất cả các gia sư trước đều đã dùng căn phòng này nên Richelle vui vẻ chấp nhận nó. Cô chăm chú nghe lời giải thích của Josephine với tâm hồn nhẹ nhõm hơn chút.

"Cánh cửa bên phải dẫn tới một phòng tắm nhỏ. Bên cạnh là tủ quần áo không cửa ngăn. Người hầu sẽ đến dọn dẹp vào thời gian cố định. Nếu cô cần bất cứ thứ gì khác, hãy cho tôi biết. Tôi giúp cô sắp xếp hành lý nhé?"

"Cảm ơn, nhưng tôi ổn. Tôi không có nhiều hành lý lắm."

Josephine gật đầu đáp lại lời từ chối lịch sự của Richelle.

"Vậy thì, xin cô hãy nghỉ ngơi. Bữa tối sẽ sẵn sàng vào khoảng 7 giờ và tôi sẽ đến để hộ tống cô."

"Cảm ơn bà, Josephine."

Sau khi Josephine rời đi, Richelle cuối cùng cũng ở một mình. Tuy nhiên, thay vì hành động vội vàng, trước tiên cô dành thời gian để quan sát xung quanh.

Ánh nắng đổ xuống như tấm rèm trên nền giấy dán tường màu xanh lá cây có hoa văn dây leo. Bên dưới nó, đồ nội thất bằng gỗ chất lượng hàng đầu lấp lánh, thể hiện sự hiện diện của nó.

Căn phòng sạch sẽ, được bố trí hợp lý, có ánh sáng tốt, mang đến bầu không khí ấm áp.

"Đây thực sự... là một căn phòng tuyệt vời!"

Richelle lao tới cửa sổ lồi lớn ở phía trước, Mặc dù cô hài lòng khi ở trong những căn phòng nhỏ, tối tăm, nhưng sự tự do mà một căn phòng rộng rãi mang lại thật là phấn khích.

Bên ngoài khung cửa sổ kính sạch sẽ, khu vườn hoa hồng đỏ xinh đẹp của Dinh Thự trải rộng đầy mời gọi. Trái tim Richelle rộn ràng như bông hồng lớn mới nở rộ.

"Một khởi đầu tốt đẹp về nhiều mặt."

Phu nhân Otis tỏ ra ưu ái và những người hầu khác cũng rất tử tế. Cô thậm chí còn gặp một người có thể trở thành bạn tốt. Cô chưa gặp bọn trẻ, nhưng chắc chắn chúng cũng sẽ tốt thôi.

Nhìn ra khu vườn cổ tích từ căn phòng tuyệt vời này, một cảm giác lạc quan mơ hồ tràn ngập trong cô, rằng mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ.

"Mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp ha."

Sau khi tự trấn an, Richelle bắt đầu nghiêm túc dỡ hành lý.

Cô treo quần áo vào tủ không cửa ngăn và xếp gọn gàng vài cuốn sách mà cô mang theo lên kệ. Mặc dù cô không có nhiều vật dụng cá nhân nhưng giá sách trông không quá trống trải vì nó đã chứa nhiều loại sách khác nhau.

Những cuốn sách này được cung cấp bởi dinh thự hay chúng được các gia sư trước đã dùng căn phòng này để lại? Không rõ nguồn gốc, nhưng sự hiện diện của một số tựa đề khiến cô hài lòng.

Quá trình dỡ hành lý đang diễn ra suôn sẻ đã phải dừng lại khi cô mở ngăn kéo bàn để sắp xếp tài liệu viết của mình.

"Đây là cái gì..."

Đôi mắt Richelle mở to trước món đồ bất ngờ trong ngăn kéo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net