518

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 518. Mọi người đợi ta lâu lắm rồi đúng không? (3)

Tuyết Duy Bạch giấu bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh vào trong ống tay áo. Hắn không ngừng run rẩy.
Choáng váng.
Cảnh tượng này quá kinh hãi và quá kích động đối với một hài tử như hắn.
'Ma Giáo.'
Trong đầu hắn chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, hắn nhớ đến lời Thanh Minh từng nói.
“Ngươi cũng nhìn cho kỹ đi. Hiện tại ai đang có mặt ở Bắc Hải này. Rốt cuộc là ngươi đang đối đầu với thứ gì.”
Rốt cuộc hắn đang chứng kiến cái gì vậy chứ?2
Khi đánh bại được Tuyết Xuyên Thượng và giành lại được Bắc Hải, tất cả mọi người đều ăn mừng chiến thắng mà không có chút e ngại gì.
Mặc dù vấn đề thật sự vẫn chưa được giải quyết.
Tuyết Duy Bạch đưa những đầu ngón tay lạnh buốt lên sờ vào mặt.
Nghĩ đến cuộc hội thoại vừa nãy ở Cung chủ điện, hắn thậm chí còn không dám ngẩng mặt lên đối diện với các môn đồ Hoa Sơn.
Thanh Minh đạo trưởng sẽ nghĩ Băng Cung thảm hại đến mức nào?
Dù biết rõ cái bọn ma quỷ đó đang hít thở không khí ở Bắc Hải nhưng lại không cảm nhận được một chút nguy cơ nào. Hắn cứ như một tên ngốc cho dù lưỡi dao sắc bén có kề ngay cổ cũng hoàn toàn không biết gì.
“Hộc. Hộc…”8
Tuyết Duy Bạch thở gấp. Gương mặt của hắn đỏ bừng lên, hơi thở cũng càng lúc càng nặng nề hơn.
Đúng lúc đó có người đặt tay lên vai hắn.
“A…”
Cảm nhận được nguyên khí thuần khiết thông qua bả vai, Tuyết Duy Bạch ngẩng đầu lên. Đường Tiểu Tiểu đã tiến đến gần hắn từ lúc nào, nàng nhìn hắn với khuôn mặt ngập tràn lo lắng.
“Không cần phải nhìn đâu.”0
“…Kh, không được.”
Tuyết Duy Bạch lắc đầu cắn chặt môi. Rồi hắn hướng mắt về phía bên cạnh. Hắn yên lặng nhìn Thanh Minh vận khí, sau đó lại nói với vẻ mặt cương quyết.
“Ta phải nhìn tận mắt. Thanh Minh đạo trưởng đã nói như vậy.”0
Mặc cho cơ thể đang run cầm cập, Tuyết Duy Bạch vẫn tiến đến bên cửa sổ.
Cộp cộp.
Cộp cộp.
Đúng là kỳ lạ. Ở cõi A tu la này, tiếng bước chân của một người lại có thể vang vọng đến vậy.
Nơi chiến trường này giờ đây chỉ toàn là tiếng la hét của những người đang chạy trốn và tiếng kêu gào của những người đang hấp hối chờ chết mà thôi.
Vậy thì làm sao có thể nghe thấy tiếng bước chân nhỏ đó được?
Nhưng mỗi một bước chân của kẻ đó đều lọt vào tai mắt của tất cả mọi người.
Hắn đi ngang qua chiến trường như thể đang tản bộ, khi tới gần nơi mà Băng Cung và Ma Giáo đã chạm trán với nhau, hắn nhẹ nhàng xua tay.
“Lùi ra đi.”9
“Vâng!”
Đám Giáo đồ Ma Giáo đã đâm chết các Cung đồ Băng Cung một cách tàn nhẫn đồng loạt lùi ra phía sau xếp hàng ngay ngắn.
“……”
Nhưng các Cung đồ Băng Cung nhìn thấy cảnh tượng đó thì nét mặt lại càng nhợt nhạt hơn.
Mệnh lệnh này đúng là không thể tin được.
Hiện tại cơ hội chiến thắng đã hoàn toàn nghiêng về phía Ma Giáo rồi. Ngừng đánh vào thời điểm này là một hành động không thể nào ngu ngốc hơn.
Nhưng không một ai có thể cười nhạo sự thật ấy cả.
Vì tất cả mọi người đều biết.1
Hắn hành động như vậy không phải vì hắn ngu ngốc,
Mà là vì hắn tự tin rằng hắn có thể tàn sát tất cả những người ở đây bất cứ lúc nào.
Hơn nữa…
‘Chỉ nói có một câu mà mấy cái tên ác quỷ đó…’
Những kẻ lạnh lùng hung bạo như dã thú điên cuồng lại răm rắp nghe theo mệnh lệnh như thể một đám binh sĩ được huấn luyện vô cùng nghiêm khắc vậy.
Chứng kiến cảnh tượng không thể tin được ấy, tất cả những người có mặt ở đây đều nhận ra rằng.
Ma Giáo, những kẻ trong quá khứ đã biến Trung Nguyên thành thi sơn huyết hải, đẩy thế gian này vào địa ngục, cái tên đó của bọn chúng có ý nghĩa như thế nào.

Những người đang chạy trốn cũng dừng bước, những người đang hấp hối chờ chết cũng thở ra một hơi thật mạnh.
Vô số người đang tập trung ở Băng Cung bỗng nhiên im lặng như tờ. Tĩnh mịch đến mức có thể nghe thấy được tiếng của một cây kim rơi xuống.
Chấp pháp sứ giả của Ma Giáo đứng phía trước, yên lặng nhìn các Cung đồ Băng Cung.
Khi đã chắc chắn rằng tất cả mọi người đều sợ hãi đến mức không biết phải làm gì, môi hắn cong cong thành một nụ cười.
“…Một đám người vô thần, vô đạo run sợ đang đứng trước mặt như thế này làm ta thấy hơi phấn khích rồi đấy. Ta phải thỉnh tội với Giáo chủ mới được.”
Chấp pháp sứ giả không hề quên bổn phận của hắn.
Việc mà hắn cần làm không phải là kết tội Bắc Hải Băng Cung. Vì cái đám sâu bọ này hắn muốn quét đi lúc nào cũng được.
Nhiệm vụ của hắn chỉ có một, đó chính là thu hồi Băng tinh. Càng sớm càng tốt.
Kéo dài thời gian đối đầu với lũ rác rưởi Băng Cung này chính là hành động bất trung với Giáo chủ và Thiên Ma vĩ đại.
“Nghe đây.”
Một giọng nói ảm đạm và khiếp đảm phát ra từ miệng của hắn.
“Thuộc hạ trung thành của Thiên Ma vĩ đại muốn lấy lại Băng tinh.”
Nghe thấy lời đó, mỗi người đều bày ra một biểu cảm khác nhau.
Có người ôm hy vọng biết đâu mình sẽ không phải bỏ mạng tại nơi này, có người lại cảm thấy ghê tởm và sợ hãi trước tên gọi kỳ quái ‘thuộc hạ trung thành của Thiên Ma vĩ đại’.
Cũng có người tỏ ra hết sức kinh ngạc khi nghe đến Băng tinh, những người vốn đã biết đến sự tồn tại của Ma Giáo thì sởn gai ốc trước bộ mặt thật của những kẻ mà từ trước đến giờ bọn họ vẫn đối xử nh80731ư người bình thường.
Toàn thể Băng Cung rơi vào hỗn loạn.
“Vậy ta hỏi một câu nhé!”
Chấp pháp sứ giả chầm chậm mở miệng.
“Lũ chuột nhắt Trung Nguyên đang giữ Băng tinh ở đâu rồi?”
“……”
'Trung Nguyên?'
Vừa nghe đến hai chữ Trung Nguyên, nét mặt của mọi người liền thoáng lên vẻ kỳ lạ.
Vậy là bọn chúng tới đây để tìm những người Trung Nguyên đó ư? Không phải để tấn công Băng Cung?
Trước khi bọn họ kịp suy nghĩ xong, Chấp pháp sứ giả lạnh lùng nói.
“Giao lũ chuột nhắt Trung Nguyên đó ra đây. Vậy thì bọn ta sẽ rút ngay. Nhưng nếu các ngươi không giao bọn chúng ra… thì hôm nay ở Băng Cung đến một con kiến cũng không thể sống sót.”
Nghe thấy vậy, gần một nửa số người có mặt ở đó cùng nhìn về một nơi.
Nhữ Tư Côn Trưởng lão đang đứng ở phía sau cùng quan sát tình hình.
“……”
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão khiến lão rùng mình.
Ánh mắt của Chấp pháp sứ giả cũng hướng về phía lão.
“Ngươi là tại nhiệm Cung chủ à?”
“……”
Chấp pháp sứ giả thấy Nhữ Tư Côn đờ người ra không nói được lời nào thì cau mày.
‘Đúng là tên chuột nhắt.’
Nhìn thôi cũng biết lão không có đủ tư cách trở thành Cung chủ. Tất nhiên Tuyết Xuyên Thượng cũng là một tên thảm hại, nhưng ít nhất hắn vẫn có tham vọng, dù tham vọng đó chẳng có cơ sở gì.
“Trả lời xem nào. Ngươi là tại nhiệm Cung chủ à?”
“Ta, ta không phải Cung chủ. Ta là…”
Cuối cùng Nhữ Tư Côn cũng chịu trả lời, gương mặt của Chấp pháp sứ giả hơi nhăn lại.
“Ngươi không phải Cung chủ?”
Vậy tại sao lại đứng sau cùng?
Chấp pháp sứ giả nhìn Nhữ Tư Côn với vẻ mặt không hài lòng, hắn lắc đầu.
“Ta không quan tâm. Giao lũ chuột nhắt Trung Nguyên ra đây. Nếu các ngươi từ chối thì bọn ta bắt buộc phải ra tay đấy.”
Hơi thở của Nhữ Tư Côn càng lúc càng dồn dập hơn.
Có vô số ánh mắt đang hướng về phía lão. Không phải Nhữ Tư Côn không biết ý nghĩa chất chứa trong những ánh mắt khẩn thiết đó.
‘Cung chủ đâu rồi nhỉ?’
Vô vàn suy nghĩ bỗng nhiên sượt ngang qua đầu lão.
“…Ng, ngươi nói rút lui là sao?”
“Ý tại ngôn ngoại.”
“Vậy các ngươi sẽ không quay lại Băng Cung…”
“Cái tên chuột nhắt này, ngươi dám…”
Chấp pháp sứ giả đột nhiên nổi giận, hắn nhe răng dữ tợn. Nhữ Tư Côn giật mình ngậm chặt miệng.
“Ma Giáo không phải nơi mà một kẻ như ngươi có thể ra điều kiện thương lượng đâu. Phải xé cái miệng đó ra thì ngươi mới hiểu hả?”
“……”
“Quyết định nhanh đi. Đây là cơ hội cuối cùng đấy.”
Toàn thân Nhữ Tư Côn bắt đầu thấm ướt mồ hôi.
‘Rốt cuộc hắn bảo ta quyết định cái gì chứ?’
Ngay từ đầu thứ mà lão có thể lựa chọn chỉ có một mà thôi.
Dù các đạo trưởng Hoa Sơn là ân nhân của Băng Cung nhưng lão không thể đứng yên nhìn cảnh Băng Cung hoàn toàn sụp đổ chỉ vì bảo vệ bọn họ được.
“Chuyện…”
Ngay lúc Nhữ Tư Côn định lên tiếng thì.
“Không được, Trưởng lão!”
Một giọng nói kiên định vọng đến từ sau lưng ngăn Nhữ Tư Côn lại.
“……”
Nhữ Tư Côn mặt mũi ướt đẫm mồ hôi, lão quay đầu lại nhìn. Hàn Lý Minh đang bước về phía này với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Trưởng lão không được đánh mất lý trí.”
“H, Hàn Tổng quản.”
“Qua được kiếp nạn này vẫn chưa phải là kết thúc đâu. Trưởng lão quên lý do vì sao bọn chúng lại muốn mang Băng tinh đi rồi sao?”
“……”
“Từ giờ mọi chuyện đã được xác định rồi. Tuyệt đối không được để bọn chúng làm những gì chúng muốn.”
Hàn Lý Minh nói với chất giọng kiên định, ông ta nghĩ thầm trong bụng.
‘Mặc dù chúng ta đã nhận ra quá trễ.’
Nếu có thể thì ông ta thật lòng muốn chạy đến chỗ các môn đồ Hoa Sơn dập đầu thỉnh tội.
Bọn họ sống trên đất Bắc Hải bao lâu nay mà lại không nhận ra Ma Giáo là nơi như thế nào. Dù các môn đồ Hoa Sơn đã liên tục cảnh báo nhưng họ cũng chẳng thèm để vào tai.
Bây giờ bọn họ đang phải trả giá cho việc đó.
“Trưởng lão chắc phải nghe bọn họ nói rồi chứ.”
“……”
“Nếu Thiên Ma hồi sinh trở lại thì mọi chuyện sẽ không kết thúc như thế này đâu. Trưởng lão không biết tại sao hắn lại được gọi là Thiên Ma sao?”
“Nhưng, nhưng mà…”
“Chúng ta phải bảo vệ bọn họ.”
Hàn Lý Minh càng lúc càng kích động, ông ta hét lên, hai mắt xung huyết.
“Dù có phải trả bất cứ giá nào!”
Nhữ Tư Côn nhìn Hàn Lý Minh bằng ánh mắt ngơ ngác.
“Vậy, vậy nếu tất cả đều chết hết thì chẳng phải mọi chuyện sẽ chấm dứt ư?”
“Nếu Thiên Ma hồi sinh thì đường nào chúng ta cũng chết cả thôi. Bọn chúng đâu có lý do gì để tha mạng cho chúng ta, Trưởng lão nghĩ chúng sẽ để chúng ta yên ư?”
“……”
“Ngài đừng quên tại sao chúng lại được gọi là Ma Giáo. Chúng ta đang phải trả giá vì đã quên những việc lẽ ra không được quên, bắt tay với những kẻ lẽ ra không được phép bắt tay đấy.”
Dĩ nhiên về cơ bản thì đó là những tội ác do Tuyết Xuyên Thượng gây ra, nhưng nếu đã quyết tâm tiếp quản Băng Cung thì bọn họ có trách nhiệm phải giải quyết việc này.
Và phải có trách nhiệm vì đã phớt lờ những lời cảnh báo của các môn đồ Hoa Sơn nữa.
“Ta, ta…”
Đó thật sự là sai lầm bản năng và trí mạng.
Nhữ Tư Côn vì quá hỗn loạn mà đánh mất đi lý trí, lão bất giác hướng mắt về nơi các môn đồ Hoa Sơn đang trú ngụ.
Chấp pháp sứ giả không bỏ lỡ hành động đó của Nhữ Tư Côn.
Hắn quay đầu nhìn theo Nhữ Tư Côn.
Ánh mắt của hắn cố định vào một trong số hàng trăm ô cửa sổ của tòa thành rộng lớn. Hình dáng của những kẻ đứng phía sau ô cửa sổ đó đập vào mắt hắn một cách rõ ràng.
Sắc phục khác hoàn toàn với các võ giả Băng Cung.
Không cần phải xác nhận thêm làm gì.
Ánh mắt và biểu cảm của chúng đã khác hẳn so với lúc đầu. Không giống như những kẻ sợ hãi đang đứng trước mặt hắn, bọn chúng đang nhìn về hướng này với ánh mắt tràn đầy nộ khí và chiến ý.
Khóe miệng của Chấp pháp sứ giả cong lên một cách kỳ dị.
“Thì ra là ở đó.”
Ánh mắt của hắn phừng phừng cuồng khí và sự hoan hỉ.
“Đi thu hồi Băng tinh đi. Trước khi lấy được Băng tinh, không được giết bọn chúng.”
“Sau khi lấy lại được thì sao ạ.”
“Tùy ý các ngươi.”
Mệnh lệnh vừa hạ xuống, đám Giáo đồ Ma Giáo như thể hắc quang lao đi trên bình nguyên tuyết trắng.
Hàn Lý Minh tái mặt hét đến vỡ cả giọng.
“Ngăn lại! Tuyệt đối không được để bọn chúng chạy qua!”
Ánh mắt của Bạch Thiên trầm xuống.
“Sư huynh.”
“Ta biết.”
Nghe thấy tiếng gọi của Lưu Lê Tuyết, ánh mắt của hắn càng lúc càng kiên định hơn.
“Chiêu Kiệt, Nhuận Tông!”
“Vâng!”
“Ở bên cạnh bảo vệ Thanh Minh. Không được để bọn chúng đụng một ngón tay vào!”
“Dạ!”
Nhuận Tông và Chiêu Kiệt ngay lập tức rút kiếm ra rồi chạy đến bên cạnh bảo vệ Thanh Minh.
“Tiểu Tiểu!”
“Vâng, sư thúc!”
“Bảo vệ Tuyết Cung chủ.”
“Dạ, sư thúc đừng lo!”
Bạch Thiên quay sang nhìn Tuệ Nhiên, điềm tĩnh nói.
“Tiểu sư phụ phải giúp ta một chút thôi.”
“A di đà Phật. Tiểu tăng tin thí chủ.”
Tuệ Nhiên gật đầu, ánh mắt khôuvjktrqng có chút gì gọi là bất an.
“Ta tin tiểu sư phụ.”
“Đa tạ thí chủ.”
Bạch Thiên hơi cúi đầu xuống, hắn gọi Lưu Lê Tuyết.
“Sư muội.”
“Vâng.”
Xoẹẹẹt.
Hắn vừa rút kiếm vừa hỏi.
“Sư muội có sợ không?”
“……”
Lưu Lê Tuyết không nói gì mà chỉ lắc đầu.
“Tổ tiên Hoa Sơn không chỉ đơn giản là đối đầu với kẻ thù, họ đã liều mạng tấn công bọn chúng. Là hậu duệ của họ, chúng ta…”
Khóe miệng Bạch Thiên cong cong.
“Không được khiến họ xấu hổ. Chúng ta phải khiến cho bọn chúng nhớ, Hoa Sơn chính là nơi đã lật đổ Ma Giáo.”
“Vâng, sư huynh!”
Không giống với Lưu Lê Tuyết thường ngày, nàng lớn giọng trả lời, tay nắm chặt vào kiếm.
“Đến rồi!”
“Vâng!”
Cảm nhận được có kẻ đang đến gần với tốc độ rất nhanh, Bạch Thiên hơi ngoảnh lại phía sau.
Thanh Minh vẫn đang ngồi xếp chân ngay ngắn.
“Không cần vội vàng.”
Bạch Thiên nhất định sẽ bảo vệ Thanh Minh cho tới khi hắn vận khí xong.
Cho dù phải liều cả mạng sống này!
#Hoasontaikhoi Chap 518


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net