522

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 522. Từ giờ, hãy nhắc cho chúng nhớ. (2)

Chấp pháp sứ giả cau mày.
‘Quá yếu ớt.’
Nhìn cảnh tượng Băng Cung tan vỡ và sụp đổ hoàn toàn, trong lòng Chấp pháp sứ giả chỉ cảm thấy khó chịu hơn là sảng khoái.
Ngay từ đầu, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Băng Cung sẽ trở thành đối thủ của Ma Giáo. Nhưng hiện tại cảnh tượng mà hắn đang chứng kiến còn thảm hại hơn cả suy nghĩ của hắn.
‘Những kẻ quen sống trong hòa bình chưa từng chịu đòn roi sẽ trở thành bộ dạng này sao?’
Dĩ nhiên đối thủ thật sự của Ma Giáo là lũ chuột nhắt Trung Nguyên chứ không phải đám người Bắc Hải tạp nham này. Nhưng vì bọn chúng tầm thường như thế này nên thật sai lầm khi nghĩ rằng chúng có cùng đẳng cấp với Cửu Phái Nhất Bang và Thần Châu Ngũ Bá của Trung Nguyên.
Yếu ớt. Vẫn còn quá yếu ớt.
‘Thiên Ma Tái Lâm.’
Chấp pháp sứ giả siết chặt nắm đấm.
Thiên Ma Tái Lâm, Vạn Ma Ngưỡng Phục.
Một câu chân ngôn ngắn gọn nhưng chất chứa biết bao nhiêu hy vọng.
Nếu Thiên Ma giáng lâm thì bọn ác đồ bỉ ổi của Trung Nguyên chắc chắn sẽ bị quét sạch, thời đại của Ma Giáo sẽ lại mở ra.
Để làm được việc đó thì nhất định phải thu hồi Băng tinh.
Ngày đó.
Ngày mà Thiên Ma hồi sinh, những kẻ vô thần thấp kém và đám phản giáo đánh mất đức tin dám cười nhạo các Giáo đồ chắc chắn sẽ bị ngọn lửa thanh trừng thiêu đốt vĩnh viễn.
Chấp pháp sứ giả siết chặt nắm đấm hét lớn.
“Lũ rùa bò! Nhanh lên! Giáo chủ đang đợi chúng ta quay về đấy!”
“Rõ!”
Đúng lúc đó.
Giật mình.
Chấp pháp sứ giả cảm thấy có gì đó hơi đáng quan ngại, hắn quay ngoắt đầu nhìn về phía sau.
‘…Gì thế?’
Rõ ràng là…
Hắn nhìn thấy một vài Giáo đồ đang leo lên tường thành.
Có gần mười tên đã thâm nhập vào bên trong thông qua lỗ thủng trên bức tường.
Vậy vấn đề là gì…
Chấp pháp sứ giả híp mắt nhìn về hướng đó, rồi đột nhiên hắn trợn tròn mắt lên.
Thông qua lỗ thủng, hắn nhìn thấy rất rõ có thứ gì đó đang tỏa ra như thiên vân.
‘…Hoa?’
ẦẦẦẦẦẦẦẦẦM!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, đám Giáo đồ Ma Giáo vừa mới kéo quân vào bên trong liền bị văng ra ngoài.
Ánh mắt của Chấp pháp sứ giả tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Cũng không hẳn là tất cả đều bị hất văng ra ngoài. Mà nói chính xác hơn là có một vài tên đã bất tỉnh nhân sự bị ném rơi bịch xuống đất, hơn nửa còn lại lui người về phía sau để tránh đòn công kích của đối thủ.
Nhưng điều đó còn khiến Chấp pháp sứ giả ngỡ ngàng hơn nữa kìa.
‘Lùi bước ư?’
Ma Giáo không biết lùi bước.
Đối với những Giáo đồ tôn thờ Thiên Ma, lùi bước khi đối đầu với bọn vô thần thấp kém đó là một sự sỉ nhục còn thậm tệ hơn cả cái chết.
Đã vậy còn có tới bốn, năm tên cùng lùi bước chứ không phải một, hai tên?
‘Rốt cuộc trong đó có chuyện gì…’
Nghi vấn của hắn nhanh chóng được giải đáp.
Sau khi đám Giáo đồ Ma Giáo bị hất văng ra, một nhóm võ giả cũng đồng loạt lao ra ngoài.
Ánh mắt của Chấp pháp sứ giả dao động mãnh liệt.
“Đó…”
Tên võ giả ở đầu hàng phóng lên cao như phi điểu, mũi kiếm của hắn tiếp nhận nguyệt quang, tỏa ra quang ảnh rực rỡ. Dáng vẻ mạnh mẽ đó khảm sâu vào mắt người nhìn.
Không biết vì sao nhưng Chấp pháp sứ giả lại như kẻ mất hồn không thể rời mắt khỏi cảnh tượng ấy.
“…”
Tên võ giả đó vung kiếm một hồi, sau đó hắn bắt đầu lao xuống với tốc độ nhanh như tia chớp. Đồng thời mũi kiếm của hắn cũng bắt đầu tỏa ra từng luồng kiếm khí hình bông hoa đỏ rực như máu.
“…Hoa mai?”
Chấp pháp sứ giả bất giác há hốc mồm.
Những cánh hoa bay lất phất bao trùm lấy Thanh Minh, hắn vừa xoay tròn vừa hạ thân mình xuống đất.
Những kẻ đang leo lên tường thành nhìn thấy vậy thì hết sức kinh ngạc nhanh chóng nhảy xuống, nhưng những cánh hoa phấp phới không hề nể tình, cứ thế xuyên thẳng qua người bọn chúng.
Phụụụụụụt!
Đám Giáo đồ Ma Giáo bị chém đứt động mạch cảnh, máu tuôn ra như thác nước, chúng dùng hai tay giữ chặt lấy cổ của mình. Nhưng cũng rốt cuộc chỉ có thể gắng gượng được tới đó thôi, cơ thể của bọn chúng nhanh chóng rơi xuống đất.

Bịch!
RẦẦẦM!
Đám Giáo đồ Ma Giáo đang trèo lên tường lần lượt rơi xuống đất, Thanh Minh cũng nhanh chóng tiếp đất ngay bên cạnh bọn chúng.
Huỵch.
Mỉm cười.
Vừa tiếp đất, Thanh Minh đã cầm thanh kiếm ngược lại, nhanh chóng hạ thấp trọng tâm cơ thể xuống. Ánh mắt vô cùng lạnh lùng, hắn nhìn đám Giáo đồ Ma Giáo đang run rẩy cố gắng nâng người dậy.
“Tên khốn…”
ẦẦẦẦẦẦẦẦẦM!
“A di đà Phật.”
“…’
Nhưng trước khi Thanh Minh kịp lên tiếng, Tuệ Nhiên từ trên không trung đã dũng mãnh thi triển Bách Bộ Thần Quyền, sau đó mới nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh hắn.
Thấy đám Giáo đồ Ma Giáo đã biến thành một đám hỗn loạn, Tuệ Nhiên trưng ra biểu cảm đắc thắng. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt cộc cằn của Thanh Minh, hắn chỉ đành gượng gạo gãi gãi đầu.
“Có gì không ổn sao?”
“…Đâu có. Làm tốt lắm.”
Ừ thì, làm rất tốt.
Tốt quá nên mới là vấn đề đấy.
Các môn đồ Hoa Sơn cũng đồng loạt tiếp đất phía sau hai người họ.
Khi đã chắc chắn tất cả mọi người đều tiếp đất rồi, Thanh Minh chẳng nói chẳng rằng phóng thẳng về phía trước. Từ giờ không cần phải nhiều lời nữa.
“Cái lũ ô hợp này, mau cút hết đi! Đừng có cản trở ta!”
Thanh Minh hét toáng lên, đám Cung đồ Băng Cung mặt mũi tái mét náo loạn đứng lùi ra hai bên. Dù chẳng hiểu đầu đuôi ngọn ngành ra sao nhưng bản năng mách bảo bọn họ rằng không được cản trở tên Đạo sĩ Trung Nguyên đang sừng sộ lao tới kia.
Lối đi vừa được khai thông, dáng vẻ của đám Giáo đồ Ma Giáo mặc hắc y đã đập vào mắt hắn.
Bộ dạng cả người ướt đẫm máu tươi, miệng liên tục nhẩm đi nhẩm lại một câu chân ngôn của bọn chúng trông không khác gì ác quỷ, nhưng Thanh Minh thì lại rất thích thú mà mỉm cười.
RẦM!
Thanh Minh thi triển khinh công, lực mạnh đến mức mặt đất nứt hết cả ra, chỉ trong nháy mắt hắn đã thu hẹp khoảng cách với bọn chúng.
Rồi hắn mạnh mẽ vung kiếm. À không, hắn chỉ định vung kiếm thôi.
Trước khi thanh kiếm của hắn kịp vung ra, một thanh kiếm khác đã lướt qua bên mặt hắn, khoái tốc đâm về phía tên Giáo đồ Ma Giáo.
Keeng!
Tên Giáo đồ Ma Giáo chặn được thanh kiếm nhưng vẫn không thể chiến thắng được sức mạnh ấy, cuối cùng hắn lùi lại vài bước.
“Ô hô?”
Bạch Thiên nhanh tay vung kiếm trước cả Thanh Minh, hắn hét lên một tiếng rồi lại tiếp tục tập trung công kích Giáo đồ Ma Giáo.
“Cái tên tiểu tử này!”
Tên Giáo đồ Ma Giáo vừa nghiến chặt răng vừa lẩm bẩm, hai hàng lông mày của Thanh Minh ngọ nguậy.
Tiểu tử?
‘Ừ, thì cũng đúng mà…’
Roẹẹẹẹt!
Thanh Minh nhanh chóng vung kiếm chém vào tên Giáo đồ Ma Giáo. Tên nọ bị chém một đường dài từ ngực xuống bụng, hắn nhăn mặt lùi lại phía sau.
“Ta không phải là một tên tiểu tử mà ngươi có thể xem thường đâu!”
“Hâyyyy!”
Bạch Thiên nhảy lên không trung phóng mai hoa kiếm khí xuống. Hoa mai nhuốm một màu đỏ rực phóng lên trước Thanh Minh, khiến cho đối thủ phải run rẩy tay chân.
“Có thế chứ!”
Thanh Minh cũng hưng phấn vừa cười khì khì vừa lao về phía trước.
“Lũ khốn kiếp này!”
Đám giáo đồ Ma Giáo hai mắt xung huyết vung tay một cách hung bạo. Bàn tay đen ngòm của hắn tỏa ra hắc khí, với khí thế vô cùng hủy diệt, chưởng lực đó lao đến như thể nó sẽ đập nát đầu của Thanh Minh chỉ trong chớp mắt
Nhưng Thanh Minh thậm chí còn không thèm liếc mắt về phía đó, hắn đâm thanh kiếm thẳng vào tim của tên Giáo đồ Ma Giáo trước mặt.
Và rồi.
Keeeeeng!
Thanh kiếm như quang tuyến từ phía sau phóng đến, nhẹ nhàng đánh bật chưởng lực đang lao về phía Thanh Minh đi.
Nhẹ nhàng và thanh thoát!
Chỉ với một chút nội lực, Lưu Lê Tuyết đã đổi hướng của chưởng lực, ánh mắt của nàng vô cùng lãnh cảm, kiếm khí khoái tốc như thiểm điện tỏa ra.
“Khực!”
Kiếm khí sắc bén lao tới như muốn chém đứt cả cơ thể, đám Giáo đồ Ma Giáo nhanh chóng né người sang hai bên.
Nhưng đó vẫn không phải là lựa chọn khôn ngoan.
Xoẹẹẹẹẹt! Xoẹẹt!
Từ sau lưng Lưu Lê Tuyết, phi đao của Đường Tiểu Tiểu nhanh chóng phóng đến, truy đuổi gắt gao đám Giáo đồ Ma Giáo.
“Đây…”
“Dai như đỉa vậy!”
Những người đứng sau Thanh Minh mạnh mẽ phản bác.
“Các ngươi mới là đỉa ấy!”
“Đánh!”
Roạạạạt!
Nhuận Tông và Chiêu Kiệt lao vút qua đầu của Thanh Minh phóng về phía trước, hoa mai tỏa ra, tấn công đám Giáo đồ Ma Giáo.
Không chút chần chừ cũng không chút do dự.
Trong mắt hai người họ chỉ còn lại sự kiên định vững vàng.
Kiếm khí của bọn họ sắc bén chém xuống đầu của bọn Giáo đồ Ma Giáo.
Và.
“Đúng là…”
Thanh Minh vừa cười vừa lao về phía trước như thiểm điện.
“Vui thật đấy! Cái đám vô lại này!”
ROẠẠẠẠẠẠT!
Phá không âm xé toạc bầu không khí, kiếm của Thanh Minh chém qua cơ thể của tên Giáo đồ Ma Giáo vẫn còn đang bàng hoàng.
Rọẹẹẹẹẹẹẹt!
Máu tươi từ vết cắt phun ra như thác nước, làm ướt cả người của Thanh Minh, nhưng Thanh Minh chẳng thèm nháy mắt lấy một lần.
“AAAAAAAAAAA!”
Tên Giáo đồ Ma Giáo bị chém ngay ngực thét lên một tiếng kinh người rồi lao vào Thanh Minh. Dù đã bị chém vào ngực nhưng hắn vẫn không ngừng lại, hắn tiếp tục lao tới, bộ dạng đó của hắn trông thật hãi hùng và kỳ dị.
Cảnh tượng khiến ai cũng phải giật mình.
Nhưng,.
Phập!
Thanh Minh đâm thẳng kiếm vào cổ của tên Giáo đồ Ma Giáo đang lao đến, không một chút do dự.
“Khực…”
Xoẹt! Xoẹt!
Không dừng ở đó. Bàn tay vận đầy nội công Hắc Sát Chưởng và đầu gối của hắn cũng bị một nhát kiếm chém đứt. Hắn mất thăng bằng ngã xuống, nhát kiếm cuối cùng gọn gàng chém đứt đầu hắn.
Vúút!
Đầu của hắn văng lên, quay vài vòng trong không trung.
Mũi kiếm không một chút dao động.
Sát kiếm không chút do dự.
Cảm giác như thực lực của Thanh Minh còn mạnh hơn gấp nhiều lần so với ngày thường vậy.
Gặp được đối thủ mà hắn có thể thoải mái vung kiếm chém giết, Thanh Minh bắt đầu điên cuồng cao hứng như thể cá gặp nước.
“Tên khốốốn!”
Khác hẳn với khí thế cuồn cuộn lúc đối đầu với các Cung đồ Băng Cung, đám Giáo đồ Ma Giáo bắt đầu căng thẳng rống lên. Nhưng Thanh Minh vẫn điên cuồng xông vào bọn chúng như một con sói khát máu.
Roẹt!
Kiếm của Thanh Minh chém thẳng vào bàn tay đang cầm thanh đao sắc bén kia. Chỉ trong chớp mắt, những ngón tay đã bị chém đứt, thanh đao rơi xuống cắm xuống đất.
Xoẹt!
Chém đứt bàn tay, thanh kiếm lại tiếp tục chuyển động mạnh mẽ, chém đứt bả vai.
Phập!
Thanh kiếm tiếp tục đâm vào bụng ngăn không cho đối thủ động đậy, sau đó kiếm lại nhanh chóng được rút ra, cắt thật sâu vào hai bên bắp chân.
Hai chân và bụng đều đã bị thương, tên Giáo đồ Ma Giáo không thể chạy được nữa.
“Th, Thiên Ma Tái…”
Thanh Minh lên gối thẳng vào hàm dưới của tên Giáo đồ Ma Giáo đang lảo đảo.
Cốpppp!
Âm thanh chấn động vang lên, cơ thể rũ rượi của tên Giáo đồ văng ra phía sau, máu tươi phun khắp nơi.
“Nếu cái miệng đó còn lành lặn thì thử la to lên xem nào!”
Hai mắt Thanh Minh phừng phừng lửa giận, hắn phóng tới với khí thế kinh người. Bạch Thiên không hề bỏ lỡ một hành động nào của Thanh Minh, hắn phản ứng ngay lập tức.
“Đuổi theo!”
“Dạ!”
Dáng vẻ của các Cung đồ Băng Cung đang quan sát bằng ánh mắt kinh ngạc lọt hết vào tầm nhìn của Bạch Thiên.
‘Phải. Cũng đáng ngạc nhiên chứ. Ta cũng ngạc nhiên nữa là.’
Đám Giáo đồ Ma Giáo mà bọn họ vừa mới đối đầu lúc nãy chắc chắn không thể khác với những kẻ mà các môn đồ Hoa Sơn đang đối đầu được.
Nhưng hiện tại các môn đồ Hoa Sơn lại đang đánh với bọn chúng một cách vô cùng thoải mái.
Cảm giác ấm ức đè nén tâm can và cả cảm giác kinh hãi khiến cơ thể run rẩy cũng đã biến mất như thể chúng đã bị rửa trôi đi hết vậy.
Chỉ còn lại sự hưng phấn sôi sục và cảm giác tự tin đầy sung mãn.
Chỉ cần Thanh Minh đứng lên dẫn đầu thôi là sức mạnh và sự tự tin đã tràn trề rồi.
Chỉ một tuyệt thế cao thủ thôi là tình hình chiến sự đã thay đổi rồi.
Phải đến lúc đó Bạch Thiên mới hiểu tại sao lại có câu nói ấy. Nếu không trực tiếp trải nghiệm qua thì tuyệt đối không thể nào hiểu được.
Xoẹẹẹt!
Động tác chém và đâm vào cổ đối thủ của Thanh Minh đem lại một cảm giác rất phấn khích. Chỉ cần tưởng tượng hiện tại biểu cảm của hắn ra sao thôi cũng đủ thấy sợ rồi.
Bạch Thiên hét lớn dặn dò các sư muội, sư điệt đang chạy theo.
“Không được để ai phải chiến đấu một mình! Chúng ta là Hoa Sơn!”
“Vâng, sư thúc.”
“Tất nhiên rồi!”
Các môn đồ Hoa Sơn đua nhau lao về phía trước, từ phía sau, tiếng niệm Phật đầy uy nghiêm của Tuệ Nhiên vang lên.
Roẹẹẹt!
Cứ mỗi khi đầu của đối thủ bị chém bay đi là một dòng máu nóng hổi lại rơi xuống mặt của Thanh Minh. Hắn liếm môi, vặn vẹo khóe miệng. Đôi mắt lấp lánh của hắn tỏa ra sát khí ngùn ngụt xung thiên.
‘Tâm trạng kỳ lạ thật.’
Lặp lại hành động ghê rợn này khiến hắn đột nhiên có cảm giác rất hoài niệm và quen thuộc. Mùi vị của máu và tử khí xộc vào mũi hắn. Những giọt máu nóng hổi thấm ướt cơ thể và những thi thể đang lạnh dần ở khắp tứ phía.
Cảnh tượng khiến ai nhìn vào cũng nhất thời buồn nôn.
Hắn của khi đó cũng đã từng kinh qua hàng trăm hàng ngàn trận chiến như thế này. Hết chém rồi lại giết, cứ thế tiến về phía trước.
Chỉ có một điểm khác biệt…
Rắc!
Thanh Minh đánh bay hết mọi tạp niệm trong đầu, hắn đạp mạnh vào đầu gối của tên Giáo đồ Ma Giáo.
Âm thanh vỡ vụn vang lên, đầu gối của tên Giáo đồ gãy ngược về phía sau, hắn ngã khụy xuống. Giờ chỉ cần chém bay đầu hắn nữa là vừa đẹp.
Vậy nên không có lý do gì phải do dự cả.
Roẹẹẹt!
Nhất kiếm chém đứt đầu đối thủ, Thanh Minh cắt thi thể không đầu đó thành hai nửa, đá văng đi rồi mới thở ra một hơi.
Đúng vậy. Khi đó…
Khi đó cũng không khác gì với bây giờ.
Chỉ có điều…
Thanh Minh hơi khụy gối xuống. Đôi mắt ánh lên sát khí xen lẫn cuồng khí ngùn ngụt.
Thanh Minh tiếp tục đánh bay trảo khí do tên Giáo đồ Ma Giáo phóng tới. Khoái kiếm như thiểm điện đâm vào bắp tay và bả vai của tên Giáo đồ, khiến thân trên của hắn hoàn toàn mềm nhũn ra.
Sau khi phế bỏ sức mạnh của đối thủ, Thanh Minh đang định đi ngang qua như một lẽ đương nhiên thì hắn bỗng dưng giật mình.
‘Sai rồi…!’
Cứ liên tục nghĩ về quá khứ nêyjkdawn hắn cũng bất giác làm theo thói quen xưa cũ. Mặc dù bây giờ đã không còn giống như trước đây nữa.
Thanh Minh giật mình nghiến chặt răng, hắn xoay người lại định vung kiếm ra thì đúng lúc đó.
Vúúút!
Từ phía sau lưng hắn, một thanh kiếm sáng chói như ảo ảnh phóng đến đâm thẳng vào tim của tên Giáo đồ Ma Giáo.
Phập!
“…”
Thanh Minh trợn to mắt.
Thanh Vạn Niên Hàn Thiết Kiếm chớp nhoáng đâm vào tim của đối thủ có chút dáng dấp của Mai Hoa Kiếm mà hắn đã từng nhìn thấy trong quá khứ.
Sư huynh!
Một giọng nói thân thuộc chạy ngang qua đầu, Thanh Minh bất giác quay ngoắt lại.
Sau khi đâm kiếm vào tim của đối thủ, Bạch Thiên đứng yên nhìn hắn.
Như thể hắn muốn hỏi Thanh Minh rằng kb fb ad le thanh chu
‘Có vấn đề gì sao?’
“…”
Không có gương mặt quen thuộc ấy.
Không phải gương mặt mà hắn vô cùng thương nhớ.
Nhưng…
Thanh Minh dồn sức vào bàn tay cầm kiếm.
Hắn cắn chặt môi không nói gì mà chỉ quay lại nhìn về phía trước.
‘Đừng lo, mấy tên ngốc này.’
Không có mọi người thì ở đây cũng có mấy đứa tiểu tử đó đứng sau hỗ trợ cho ta mà.
Thanh Minh dùng bàn tay không cầm kiếm ấn nhẹ vào mắt, rồi hắn lại nhe hàm răng trắng của mình ra, nhìn thẳng vào người đang đứng ở phía xa xa kia.
“Tên đó là thủ lĩnh của cái lũ ô hợp này! Phải giết hắn cho bằng được, theo ta!”
“Được rồi!”
Cuối cùng cũng nhìn thấy Chấp pháp sứ giả, Thanh Minh lao về phía trước, nhanh như một tia chớp.
Một lúc nào đó hoa cũng sẽ tàn.
Nhưng chỉ cần chịu đựng qua mùa đông lạnh giá, hoa mai sẽ lại tiếp tục đua nở.
Hoa mai của Hoa Sơn đã nở rộ khắp vùng Bắc Hải này rồi.
#Hoasontaikhoi Chap 522


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net