663

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap663
Chapter 663. Ngươi dám đụng vào ai vậy hả? (3)
Số chó mà Dã Thú Cung kéo đến số lượng phải lên đến hàng trăm con.
“Làm sao mà đẩy bọn nó ra bây giờ?”
“Vậy là các người định bỏ mặc lũ chó đang sắp chết đói đó ư?”
“Người Trung Nguyên thật vô tình!”
“Điện các hoành tráng thế này kia mà! Cũng đâu phải bọn họ không có tiền”
“...”
Các đệ tử Hoa Sơn đón nhận những ánh mắt chất vấn mà không thể phản bác được gì. Họ là những đạo sĩ được dạy dỗ những bài học của đạo gia kia mà? Làm sao lại bỏ mặc lũ chó đang hấp hối được chứ?
Hoa Sơn đang phải đối mặt với nguy cơ trở thành những kẻ vô nhân tính khi chỉ biết đến tiền bạc mà bỏ mặc lũ chó chết đói, và là kẻ đồng lõa cho sự man rợ (?) của Nam Man Dã Thú Cung.
Nhưng thật may mắn thay, vấn đề quản lý chó đáng lo ngại cũng đã được giải quyết dễ dàng ngoài dự kiến.
Huých!
Ha!
A!
Cha!
Nhân sĩ Trung Nguyên liên tục chớp chớp mắt trước cảnh tượng kỳ lạ trước mặt.
“Chuyện quái quỷ gì thế này?”
“Vậy mới nói”
“Đúng là tận mắt nhìn rồi vẫn không thể nào biết được...”
Ánh mắt của bọn họ đều đổ dồn về một nơi.
Hai chân trước nhỏ nhắn xinh xắn chỉ xuống dưới.
Ngay lập tức những con chó xếp hàng theo kích thước nằm sấp xuống mặt đất.
Huých!
Khi bàn chân nhỏ chỉ lên trên, những con chó bật dậy ngay tức khắc. Khi bàn chân đó vẽ một vòng tròn trên không trung, những con chó liền lăn lộn trên mặt đất.
“Cái quái gì thế này?”
“Có phải ta đang nằm mơ không?”
Trăm nghe không bằng một thấy. Nhưng giờ đây, những người leo lên Hoa Sơn lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác một việc có được tận mắt chứng kiến đi chăng nữa vẫn thật khó tin.
Một con chồn nhỏ như cục bông trắng mỗi lần ve vẩy cái chân là những con đại khuyển to bằng cả con người lại nhào lộn khắp nơi đến mức bọn họ thực sự lo lắng không biết nhào lộn vậy liệu có xảy ra chuyện gì không nữa.
“Vậy con vật kia là thú vương ư? Tại sao chó lại đi nghe lời chồn thế này?”
“Ta đã cảm thấy kỳ lạ từ lúc con chồn lại chỉ chân vào lũ chó rồi”
Có cái gì đó...không đúng theo thường thức một chút nào.
Grừ!
Khi con chồn thể hiện ánh mắt không hài lòng mà nhe răng ra, lũ chó run rẩy cụp đuôi xếp hàng ngay ngắn như những quân lính trong doanh trại.
Sau đó, con chồn trắng gật đầu tỏ ý hài lòng.
‘Nhìn kiểu gì thì nó cũng trông giống y hệt con người. Cái giống đó mà là chồn ư?’
‘Ớ? Hình như nó vừa ưỡn ngực ra thì phải?’
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên và hoang mang trước sự việc một con chồn mà lại cư xử như một con người.
“Nghe bảo nó là một linh vật?”
“Hoa Sơn cũng có linh vật sao?”
“Ta tưởng mấy thứ gọi là linh vật chỉ xuất hiện trong các câu chuyện thôi chứ?”
Hiện tại rất khó để tìm thấy một linh vật nào tại Trung Nguyên này. Vì vậy mà tất cả mọi người đều cảm thấy lạ lẫm và cảm thán.
Huých!
Khi Bạch Nhi đưa chân trước sang một bên, những con chó ồ ạt chạy về phía sau điện các. Khi nhìn thấy sân luyện võ được sắp xếp một cách gọn gàng như thể lũ chó chưa từng tồn tại, nhân sĩ võ lâm giang hồ chỉ có thể cảm thán vỗ tay tán dương.
“Đây là năng lực của Dã Thú Cung ư?”
“Nhà ngươi có mắt để làm gì vậy? Con chồn đó rõ ràng được đệ tử Hoa Sơn nuôi mà”
“Ể? Nhưng mà tại sao?”
“Ai mà biết được chứ?”
Việc này khiến cho tất cả bọn họ đều cảm thấy hoang mang tột độ, ai nấy đều chỉ có thể tặc lưỡi liên tục.

‘Từ nãy đến giờ ta đã cảm thấy kỳ lạ rồi’
‘Ta cũng không thể hiểu nổi chuyện này nữa’
Các nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên bắt đầu cảm nhận được Hoa Sơn là một môn phái khác biệt đến nhường nào.
Vậy nhưng, ngay cả các đệ tử Hoa Sơn cũng cảm thấy vô cùng hoang mang trước sự việc vừa rồi.
“Nó xử lý được rồi”
“Cái thứ đó cũng hữu dụng phết nhỉ. Từ đầu ta cứ nghĩ nó chỉ để làm khăn choàng thôi chứ chẳng được tích sự gì”
“Còn hơn đệ đấy”
“Lý nào lại như vậy được?”
Khi Chiêu Kiệt gầm gừ, Nhuận Tông chỉ biết thở dài.
‘Bạch Nhi à, sao ngươi không huấn luyện cho tên tiểu tử này luôn đi!’
Thanh Minh thì có phần hơi quá sức nhưng Chiêu Kiệt thì vẫn có thể mà nhỉ? Tên tiểu tử này cũng là một trong những loài thú vật đấy.
“Thực ra lũ chó không phải là vấn đề”
Bạch Thiên quay đầu lại với khuôn mặt ngập tràn bối rối. Thanh Minh đang gầm rú với Mạnh Tiểu. À không, là đang phàn nàn chứ.
“Lão đi buôn chó đấy à? Nơi này trở thành mớ hỗn độn hết rồi!!!”
“Hahahahaa! Tiểu đạo trưởng đừng bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy! Nào, nào! Ta đã mang loại rượu hồi gặp ngươi tại Vân Nam đến đấy! Cùng làm với nhau một chén nhé?”
“Lão mang được nhiều không?”
“Đến mức tiểu đạo trưởng sẽ rơi vào tửu độc mà chết cũng không biết chừng! Ta đã phải rất vất vả để mang chỗ rượu đó đến đây đấy! Thế nào? Có muốn thưởng thức ngay không?”
“Đương nhiên rồi”
Bạch Thiên dùng hai bàn tay lớn ôm lấy mặt.
‘Chó thì có tội tình gì chứ. Con người, chính con người mới là vấn đề!’
Mà không, chính xác là những con người mà không giống con người mới là vấn đề.
Và đó cũng là nỗi buồn của Hoa Sơn.
Nơi này, có thú vật giống như con người và con người lại giống như thú vật cùng tồn tại.
“Bạch Thiên đạo trưởng”
“Vâng? A, vâng? Tiểu môn chủ”
Ngay lúc đó, Đường Bá mỉm cười rạng rỡ đi bộ về phía Bạch Thiên.
“Dã Thú Cung đã đến nơi rồi, ta đang định chọn vài thành viên rồi xuống Hoa Âm một chuyến”
“Hoa Âm ư?”
“Vâng. Tất cả những người đến đây không thể ở lại Hoa Sơn hết được. Vì vậy mà như đã nói từ trước, chúng ta cần mở các khách điếm tạm thời và cần có người quản lý”
“A!”
Bạch Thiên gật đầu.
“Ta đã suy nghĩ nông cạn rồi. Cảm ơn tiểu môn chủ”
Bạch Thiên cảm ơn đầy chân thành. Đường Bá lắc đầu.
“Chuyện này không phải chuyện của Hoa Sơn mà là chuyện của Thiên Hữu Minh. Nếu như đạo trưởng nói như vậy sẽ làm ta buồn lòng lắm đấy”
“A...”
“Còn nữa...”
Đường Bá mỉm cười rạng rỡ.
“Cho dù là chuyện của riêng Hoa Sơn thì Hoa Sơn và Đường Môn cũng đâu phải người ngoài”
Bạch Thiên nhìn vào đôi mắt của Đường Bá sau đó ngay lập tức mỉm cười.
“Đúng vậy. Chúng ta là bằng hữu kia mà...”
“Chính xác”
Vậy nhưng, một giọng nói vang đến cắt đứt mạch câu chuyện đầy cảm động. Đường Bá giật mình từ từ quay lại phía sau.
“Tiểu, Tiểu Tiểu”
“Tiểu Tiểu à”
Đường Tiểu Tiểu đang nhìn chằm chằm vào hai người với một đường gân máu trên trán.
“Những người khác thì đang bận rộn chết đi được, hai người vẫn còn ở đây chơi trò thần tiên đấy à?”
“...”
“...”
“Trông hai người có vẻ mệt mỏi nhỉ? Thế nào? Có cần ta châm cứu cho không?”
“Ta, ta xin lỗi”
“Ta đã phạm phải tội chết rồi”
“Mau di chuyển đi!!”
“Vâng!”
Đường Bá và Bạch Thiên vội vàng chạy đi. Vừa chạy bọn họ vừa thì thầm.
“Nhưng mà Tiểu Tiểu vốn dĩ như vậy sao?”
“Vốn dĩ không nghiêm trọng vậy đâu. Nhưng từ khi đến Hoa Sơn không hiểu sao mắt của tỷ ấy lại đằng đằng sát khí như vậy...”
“Là lỗi của bọn ta rồi”
“À ta quên mất nơi này là Hoa Sơn đấy”
Mạnh Tiểu nhìn xung quanh với khuôn mặt đầy cảm xúc.
“Nơi này còn hoa lệ hơn những gì ta nghĩ. Ta đã nghĩ rằng vì nơi này là đạo quán nên sẽ đơn giản và yên tĩnh kia”
“Vì nhiều người nên mới như vậy đấy. Đường Môn cũng đã bỏ ra không ít công sức cho nơi này”
“Ồn ào là một chuyện tốt”
Mạnh Tiểu cười lớn.
“Ta không thể tưởng tượng được rằng trong đời mình sẽ có việc phải đến tận Trung Nguyên và Hoa Sơn như thế này. Nhờ có Hoa Sơn Thần Long mà ta đã được sống một cuộc sống thú vị rồi”
“Sau này lão phải thường xuyên ghé chơi đấy”
“Hahaha. Phải vậy chứ! Phải vậy chứ!”
Mạnh Tiểu cười lớn rồi gật đầu. Ngay lúc đó, Huyền Tông và Đường Quân Nhạc từ phía sau tiến lại gần.
Có vẻ như bọn họ đã nghe được tin Dã Thú Cung đến nơi và đang bước ra để nghênh đón.
“Ô! Môn chủ! Bên cạnh ông là...”
Ánh mắt của Mạnh Tiểu nhìn Huyền Tông bỗng chốc thay đổi.
“Hoa Sơn Thần Long”
“Vâng”
“Vị kia là Chưởng môn nhân của Hoa Sơn ư?”
“Ô, lần đầu hai người gặp mặt đúng chứ? Ngài ấy là Huyền Tông - Chưởng môn nhân của Hoa Sơn. Ta sẽ giới thiệu...”
Vậy nhưng ngay cả trước khi Thanh Minh kịp nói hết câu, Mạnh Tiểu đã nhanh chóng tiến về phía Huyền Tông. Hành động đó đầy dữ dội và uy hiếp đến mức các nhân sĩ võ lâm giang hồ bất giác đồng loạt hướng ánh nhìn về phía ông ta. Ngay cả không được giới thiệu, chỉ cần nhìn vào khí thế và thái độ đó thôi cũng dễ dàng nhận ra ông ta chính là Cung Chủ Nam Man Dã Thú Cung.
Một bên là Cung Chủ của Nam Man Dã Thú Cung
Và phía đối diện là Môn Chủ Tứ Xuyên Đường Môn - kẻ thống trị Tứ Xuyên và Chưởng môn nhân Hoa Sơn đang ngời ngời khí thế dạo gần đây.
Đứng trước khung cảnh ba gã khổng lồ có thể khiến giang hồ rung chuyển hiện tại, tất cả mọi người đều nuốt nước bọt khô khốc.
‘Chuyện gì vậy?’
‘Chẳng nhẽ đã có chuyện gì đó xảy ra rồi ư?’
Chỉ cần nhìn bằng một mắt thôi cũng có thể thấy được Mạnh Tiểu đang rất giận dữ.
Hai từ ‘thô kệch’ vẫn quá thiếu sót để diễn tả vẻ bề ngoài của ông ta. Hơn nữa ông ta chẳng phải là võ giả Tái Ngoại không quen với lễ nghi Trung Nguyên hay sao?
Sự lo lắng không biết chừng đã có chuyện lớn gì xảy ra khiến ánh mắt của tất cả nhân sĩ võ lâm giang hồ không giấu nổi nét căng thẳng.
Một lát sau, Huyền Tông mỉm cười rạng rỡ tạo thế bao quyền.
“Chào mừng Cung Chủ đến với Hoa Sơn. Ta đã được nghe kể về Cung Chủ và Nam Nam Dã Thú Cung rất nhiều thông qua Môn Chủ Đường Môn và các đệ tử. Lẽ ra ta phải đến tìm gặp Cung Chủ ngay lập tức nhưng hoàn cảnh thực sự không cho phép. Xin Cung Chủ hãy lượng thứ cho kẻ vô đạo này”
Mạnh Tiểu nhìn tư thế cúi thấp đó mà khẽ thở phì phò.
Ông ta không tạo thế bao quyền bằng cách đưa hai tay ra như vậy nhưng cũng đã lựa chọn phương pháp khác thay vì phép lịch sự đó.
Một chân đưa ra sau, sau đó ông ta cúi thấp người xuống.
“Ơ?”
“Ơ?”
Tất cả mọi người khi nhìn thấy cảnh tượng đó đều thốt lên tiếng “ơ” đầy nghi vấn.
Thế bao quyền là tư thế chào hỏi khi hai bên đồng đẳng. Nhưng Mạnh Tiểu lúc này lại không tạo thế bao quyền mà lại cúi đầu.
‘Vậy là Hoa Sơn đã được công nhận là môn phái có vị thế cao hơn rồi ư?’
‘Nhưng, cho dù là vậy thì chuyện này...’
Tất cả mọi người đều không thể nào hiểu được hành động của ông ta. Nhưng ngay lúc đó, giọng nói vang dội của Mạnh Tiểu vang lên.
“Thật!”
Thật? Cái gì thật...
“Thật vinh dự cho ta khi được diện kiến Chưởng môn nhân của Đại Hoa Sơn Phái!”
Miệng của các nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên đồng loạt há hốc cả ra.
‘Cái, cái gì cơ?’
‘Ông ta vừa nói cái gì vậy?’
Bọn họ là Nam Man Dã Thú Cung kia mà.
Đương nhiên, nhân sĩ giang hồ có xu hướng bài trừ các môn phái tái ngoại.  Trên thực tế, sức mạnh của Tái Ngoại Tứ Cung cũng không thể gây ảnh hưởng đến các thủ tọa của Cửu Phái Nhất Bang. Nhưng mà ngay cả như vậy thì bọn họ cũng là một trong Tái Ngoại Tứ Cung - Nam Man Dã Thú Cung kia mà.
Cho dù khí thế của Hoa Sơn có đang lên đến đỉnh cao thì bọn họ vẫn không phải là một môn phái đủ đẳng cấp để dám mạo phạm với Nam Man Dã Thú Cung.
Vậy nhưng, trước mặt họ lúc này, Cung Chủ Nam Man Dã Thú Cung lại đang thể hiện sự kính trọng đối với Chưởng môn nhân của Hoa Sơn.
Ngay cả Huyền Tông cũng không giấu nổi vẻ bối rối.
“Cung, Cung Chủ. Ta sao có thể nhận lễ này”
“Không đâu!”
Sau đó, Mạnh Tiểu ngẩng đầu lên và hét lên với đôi mắt mở to.
“Ta cảm thấy có lỗi khi đến tận lúc này mới tìm đến bái kiến Chưởng môn nhân. Đại diện cho tất cả cung đồ của Nam Man Dã Thú Cung! Đại diện cho toàn thể bách tính sống tại Vân Nam! Ta xin được bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc đến Mai Hoa Kiếm Tôn và sư môn của vị anh hùng đã bảo vệ Vân Nam - Hoa Sơn”
Mạnh Tiểu đặt hai tay lên ngực và cúi đầu một lần nữa. Mặc dù cách thể hiện lễ nghĩa của ông ta có phần khác với Trung Nguyên, nhưng ai nhìn vào cũng có thể cảm nhận được việc ông ta đang thể hiện sự tôn kính đầy chân thành.
Vì vậy mà phát ngôn của Mạnh Tiểu trước đó càng đáng tin hơn.
“Mai Hoa Kiếm Tôn đã cứu Vân Nam ư?”
“Mai Hoa Kiếm Tôn là ai vậy?”
“Chính là cái người đó! Ngài ấy là một trong Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu đã chiến đấu với Ma Giáo 100 năm về trước”
“Cái gì? Hoa Sơn có một trong Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu á? Nhưng tại sao ta lại không biết chuyện đó nhỉ? Còn nữa, nhìn vào hành động đầy lễ nghĩa kia của Nam Man Dã Thú Cung thì chẳng phải ngài ấy cũng có những hoạt động rất nổi bật hay sao? Nhưng tại sao ta lại không hề nghe được chuyện gì về ngài ấy cả?”
“Ta cũng nghe chuyện này lần đầu đấy!”
Sự bối rối thoáng qua trên khuôn mặt của các nhân sĩ giang hồ.
Nhưng không đợi bọn họ có thời gian để sắp xếp suy nghĩ, giọng nói ầm ĩ của Mạnh Tiểu lại vang lên.
“Không có gì có thể đền đáp được ơn huệ cứu mạng! Nam Man Dã Thú Cung đời đời kiếp kiếp sẽ là bằng hữu của Hoa Sơn, kẻ thù của Hoa Sơn chắc chắn cũng sẽ là kẻ thù của Dã Thú Cung ta. Xin Chưởng môn nhân hãy hiểu cho tấm lòng này của Nam Man Dã Thú Cung!”
Trong giây lát, Huyền Tông quay đầu lại rồi nhìn lên bầu trời xa xăm với chóp mũi đã ửng đỏ.
Không một ai, không một ai biết cả.
Lý do ông ta vẫn ôm sự tiếc nuối trong lòng mặc dù hiện tại đã có rất nhiều người tập trung tại Hoa Sơn như thế này là bởi vì không một ai biết chuyện Hoa Sơn có dáng vẻ như thế nào trong quá khứ. Vậy nhưng Mạnh Tiểu lúc này ở nơi mà tất cả mọi người đều nhìn thấy lại hạ thấp tư thế để đề cập đến cái danh Mai Hoa Kiếm Tôn của Hoa Sơn trong quá khứ.
“Chuyện cũng đã qua lâu rồi...”
“Không đâu!”
Mạnh Tiêu hét lớn.
“Vị anh hùng đó đã cứu Dã Thú Cung!!! Đã cứu toàn bộ Vân Nam ta!! Thời gian thì có liên quan gì khi nói về ân huệ của Mai Hoa Kiếm Tôn - người đã cứu toàn bộ thiên hạ này khỏi tên đại ma đầu Ma Giáo ác độc đó chứ!”
“...”
“Một trăm năm trôi qua  hay cả ngàn năm có trôi qua đi chăng nữa thì ta đây cũng sẽ không bao giờ quên ân huệ đó!!!”
“Ta cảm tạ Cung Chủ nhiều lắm!”
Mạnh Tiểu ngẩng đầu lên cười vui vẻ.
“Ta đã mang rất nhiều món quà từ Vân Nam đến! Và cũng có rất nhiều chuyện muốn chia sẻ cùng các vị nên chúng ta hãy vào trong đi!”
“Tất nhiên rồi”
Tất cả những người chứng kiến cảnh tượng gây sốc đó đã không thể che giấu sự hoang mang trên khuôn mặt mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ba người đó.
Một sự tĩnh lặng đến mức kỳ lạ trôi đi.
Và trong khoảng thời gian đó, một âm thanh rất nhỏ vang lên.
“Phụt...”
Mọi người quay đầu lại.
Thanh Minh bịt miệng bằng cả hai tay. Hai vai hắn nhấp nhô liên tục.
“Khặc...”
“...”
Nhưng tại sao tên tiểu tử đó lại cười nhỉ?
Không một ai biết được lý do.
Ngay lúc đó.
“Là Băng Cung!”
“Bắc Hải Băng Cung đến rồi!”
Không có thời gian để các nhân sĩ giang hồ kịp trấn tĩnh cú sốc, một giọng nói vang lên từ bên ngoài sơn môn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net