669

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap669
Chapter 669. Ta là chủ nhân, tại sao phải xin lỗi? (3)
Huyền Tông im lặng nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người. Sự yên tĩnh cứ trôi qua. Mọi người không ngừng căng thẳng nuốt nước bọt khô khốc.
Chưởng môn nhân của Hoa Sơn.
Chưởng môn của tiểu môn phái mà trước đây không ai quan tâm. Thế nhưng hiện giờ không ai dám nghĩ Huyền Tông như thế.
Tứ Xuyên Đường Môn nhường chỗ thượng tọa cho ông ta, còn đám người đứng đầu Tái Ngoại Tứ Cung thì cúi đầu hành lễ.
Đây chính là nói địa vị làm nên con người ư?
Huyền Tông không cần bộc lộ khí thế gì cả. Ông ta chỉ bình tĩnh đưa mắt nhìn xung quanh. Nhưng đồng thời từ ông ta có thể cảm nhận được sự ôn hòa ấm áp cũng như sức nặng áp đảo tứ phía.
Những người đã biết Huyền Tông từ trước cảm nhận được vị thế của ông ta thật sự đã thay đổi, còn những người không biết thì lại nín thở trước uy nghiêm của Chưởng môn nhân Hoa Sơn.
Thế nhưng Huyền Tông lại không để ý những ánh mắt đang đổ dồn về mình.
“Được rồi…”
Ông ta thở dài một hơi như đã nắm bắt được tình hình đại khái.
“... Chẳng biết tại sao ta lại có cảm giác như đã nhìn thấy cảnh tượng này. Là ta bị ảo giác ư?”
Không phải đâu, Chưởng môn nhân.
Chuyện này không phải ảo giác đâu… đương nhiên là vậy rồi.
Ánh mắt Chiêu Kiệt hướng về phía Huyền Tông. Không, chính xác là hắn đang nhìn người đứng sau Huyền Tông.
“... Đó, đó…?”
“... Ôi, sư thúc.”
Bạch Thiên đang đứng sau Huyền Tông mỉm cười. Ánh mắt hắn nhìn những đệ tử khác như đang nói ‘Bọn ngốc. Phải hộ tống Chưởng môn nhân chứ.’
‘... Có những kẻ thông minh thật đấy nhỉ.’
‘Mà này, nghĩ lại thì chúng ta bận ngăn cản tên kia khổ sở biết bao, còn sư thúc ấy thì như thế?’
‘Điên thật đấy.’
‘Suỵt.’
Các đệ tử Hoa Sơn đang thì thào bàn tán liền im bặt trước ánh mắt của Nhuận Tông.
“Hừm.”
Huyền Tông nhìn Dương Cảnh.
“Ta là Huyền Tông Chưởng môn Hoa Sơn.”
“... Ta là Dương Cảnh Chưởng môn Phái Thanh Bạch ở Hồ Nam.”
Dương Cảnh nói với vẻ mặt ủ rũ. Lão ta không tưởng tượng được là một nhân vật tầm cỡ thế này lại đột nhiên xuất hiện.
Bất kỳ môn phái này cũng vậy, thông thường Chưởng môn nhân không tùy tiện ra mặt. Chưởng môn nhân là người đại diện cho môn phái. Bởi vì mỗi lời nói đều quyết định môn phái đó như thế nào, nên phải vô cùng thận trọng.
Tuy nhiên, Chưởng môn nhân của Hoa Sơn lại xuất hiện ở đây trước cả khi các đệ tử khác đến.
Tình hình thay đổi đột ngột, Dương Cảnh rụt vai, nín thở.
“Ta có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra được không?”
“... Vâng, Chưởng môn nhân. Chuyện là thế này…”
Dương Cảnh bắt đầu trình bày những chuyện đã xảy ra. Tất nhiên, dựa theo lập trường của lão thì cái sai của bản thân lão đã được giảm xuống, còn tội ác của Thanh Minh thì được thổi phồng thêm một chút… Không phải, không cần phải phóng đại làm gì, chỉ cần kể y như thế. Không có gì phải cường điệu nó lên cả.
“Chuyện là như thế đấy.”
“Hừm.”
Huyền Tông nghe hết mấy lời của Dương Cảnh, chân mày cũng dãn ra. Rồi ông ta nhìn Thanh Minh đang bị các đệ tử giữ chặt.
“Thanh Minh à.”
“Vâng.”
“Tất cả lời nói của Dương Chưởng môn đây có đúng là sự thật không?”
“Vâng.”

Câu chuyện đó điều nghiêng về hướng có lợi cho Dương Cảnh, thế nhưng Thanh Minh nhẹ nhàng trả lời mà không có bất kỳ phản đối nào. Sự thật là chuyện đó đã xảy ra.
“Thì ra là thế.”
Huyền Tông nhìn thẳng vào Thanh Minh rồi gật đầu.
“Ta hỏi một câu.”
“Vâng, Chưởng môn nhân.”
“Con có thấy chút xấu hổ nào về việc mình đã làm không?”
“Không ạ.”
Hắn trả lời ngay lập tức, không hề do dự lấy một khoảnh khắc nào.
Huyền Tông nhìn chằm chằm Thanh Minh rồi gật đầu. Rồi sau đó gọi lớn.
“Vân Nham!”
“Vâng! Chưởng môn nhân!”
Vân Nham đang đứng bên cạnh Huyền Tông, tức thì làm thế bao quyền rồi cúi đầu.
“Con hãy đưa Chưởng môn Dương Cảnh và những người của Phái Thanh Bạch rời khỏi Hoa Sơn đi.”
“Vâng!”
“Từ hôm nay ta cấm Phái Thanh Bạch bước chân vào địa phận của Hoa Sơn. Và ta tuyên bố rằng sau này họ sẽ không có bất kỳ mối liên hệ nào với Hoa Sơn nữa.”
“Vâng, Chưởng môn nhân!”
Gương mặt Dương Cảnh chuyển sang màu xám ngoét.
“Chưởng, Chưởng môn nhân!”
Lão ta gấp gáp nhìn Huyền Tông. Thế nhưng Huyền Tông không nhìn lão mà nhìn Thanh Minh rồi tặc lưỡi.
“Dù sao thì một đạo sĩ thì phải biết cách nhẫn nhịn chứ.”
“Có lúc nhịn, nhưng cũng có lúc không cần thiết phải nhịn.”
“Vậy nên, lần này con phân ra đây là chuyện không cần thiết phải nhịn ư?”
“Còn không phải sao… He He.”
Thanh Minh ngượng ngùng gãi đầu, Huyền Tông lại lắc đầu đầy bất lực.
“Con giỏi lắm.”
“…”
“Lần sau có chuyện thế này xảy ra nữa, con không cần phải nhịn.”
“Vâng.”
Thanh Minh ưỡn bụng ra. Mặt các đệ tử méo xệch đi.
“A, Chưởng môn nhân… Nếu ngài nói vậy thì…”
“Ngài muốn gánh hậu quả thế nào…”
“Ngài, ngài không được làm thế đâu. Làm ơn!”
Trong lúc đó, mọi người không khỏi kinh ngạc. Những chuyện lần đầu trong đời họ được nhìn thấy cứ liên tục xảy qua. Lần đầu tiên họ nhìn thấy Chưởng môn nhân đứng ra giải quyết chuyện thế này, lần đầu tiên thấy Chưởng môn nhân bênh vực đệ tử đã đạp vào mặt Chưởng môn nhân của môn phái khác.
Thế nhưng điều làm người khác bàng hoàng nhất chính là đệ tử nhỏ tuổi lại nói chen vào lời của Chưởng môn nhân bổn môn.
Những trưởng lão đáng lẽ ra phải nổi cơn thịnh nộ nhưng không, cả đệ tử đời thứ nhất cũng không có bất kỳ phản ứng gì, cứ như đây là một chuyện rất hiển nhiên.
Huyền Tông mỉm cười.
"Nếu có vấn đề gì xảy ra, các con phải ngăn cản như lần này."
"... Con không thể ngăn được ạ."
"Và cũng sẽ không cản được…"
"Hô hô hô."
Huyền Tông nở một nụ cười hiền từ như che đi vẻ ủ rũ của các đệ tử, rồi nhìn sang Dương Cảnh. Trong đôi mắt ấm áp nhìn các đệ tử đột nhiên toả ra một luồng khí lạnh lẽo.
"Còn làm gì thế? Không mau trục xuất hắn ra khỏi đây!"
"Vâng!"
Mắt Dương Cảnh run run nhìn các đệ tử đời thứ nhất đang tiến về phía mình. Rồi lão ta hét lên.
"Chưởng, Chưởng môn nhân! Đây chắc chắn là ý định của Hoa Sơn sao?"
Huyền Tông không đáp lại lời lão.
"Ý của Hoa Sơn đúng là sẽ bảo vệ cho bọn người Tái Ngoại, gây áp lực cho môn phái của Trung Nguyên ư? Trước mặt nhiều người thế này, ngài đúng là có ý đó phải không?"
Ánh mắt Huyền Tông đã dịu đi đôi chút.
"Có vẻ như Chưởng môn đây đã hiểu lầm sâu sắc rồi."
"Vâng?"
Khi Huyền Tông lên tiếng, các đệ tử đời thứ nhất của Hoa Sơn đang tiến lại Dương Cảnh liền dừng chân. Huyền Tông nói dõng dạc để tất cả đều nghe rõ.
"Hoa Sơn không bao giờ dung túng, bảo hộ cho các thế lực Tái Ngoại. Không, nói đúng hơn là không phân biệt người đó có địa vị và xuất thân là Trung Nguyên hay Tái Ngoại."
"Nếu, nếu vậy thì…"
"Hoa Sơn chỉ bảo vệ cho thân hữu của Hoa Sơn."
“…”
"Ta hy vọng ngài có thể hiểu rõ. Nam Man Dã Thú Cung và Bắc Hải Băng Cung đều là thân hữu của Hoa Sơn. Hoa Sơn không nhịn nhục người khác lăng mạ thân hữu của mình. Nếu ngài xúc phạm họ, thì dù đó là ai Hoa Sơn cũng sẽ đối đầu lại."
"Ta…"
Dương Cảnh không nói nên lời.
Lão không có cách nào phản bác. Điều quan trọng là Chưởng môn nhân - người đứng đầu Hoa Sơn đang thể hiện sự phẫn nộ với Dương Cảnh và đứng về phía các thế lực Tái Ngoại kia.
Gan của Dương Cảnh quá nhỏ không thể vượt qua áp lực đó.
Sau đó Huyền Tông nhìn lại mọi người đang đứng xung quanh. Hành động này như để ám chỉ câu nói đó không chỉ dành cho Dương Cảnh.
"Dưới danh nghĩa Thiên Hữu Minh, Hoa Sơn sẽ không ngồi yên trước việc thân hữu bị đối xử bất công! Ngay cả khi việc làm đó có gây tổn hại cho Hoa Sơn đi chăng nữa!"
Nhiều người chạm mắt với Huyền Tông lặng lẽ cúi đầu tránh ánh mắt của ông ta. Họ không dám đối diện với ánh mắt đó vì đã thầm hùa theo Dương Cảnh.
"Vì vậy…"
Huyền Tông dừng lại một chút. Và rồi đưa tay làm thế bao quyền. Nụ cười dịu dàng lại hiện lên môi.
"Ta mong là mọi người ở đây sẽ không để tâm đến sự cố nhỏ nhặt này và tận hưởng buổi lễ."
"Đương, đương nhiên rồi ạ!"
"Ta đã hiểu rồi, Chưởng môn nhân!"
Ngay khi nhận được câu trả lời từ mọi người, Huyền Tông duỗi thẳng lưng.
"Dương Chưởng môn."
"Vâng? Vâng!"
Dương Cảnh giật mình gấp gáp trả lời. Lão đột nhiên có chút hy vọng trong lòng. Nhưng tất cả những gì lão nhận được chỉ là giọng nói lạnh lùng.
"Xin hãy đưa các đệ tử của mình rời khỏi Hoa Sơn."
"Chưởng, Chưởng môn…"
"Ta nghĩ kết thúc ở đây là êm đẹp rồi. Nếu lúc khác ngài còn dám lăng mạ họ trước mặt Hoa Sơn như hôm nay, ta sẽ không bao giờ nhịn nữa."
Dương Cảnh nghiến răng không nói câu nào.
Lão không biết được lời nói của Chưởng môn nhân Hoa Sơn sẽ làm ra chuyện gì hay sẽ dẫn đến hậu quả thế nào. Chí ít có một điều mà lão chắc chắn là ở đây không có một ai đứng về phe lão mà chống lại Huyền Tông.
"Ta không nói lại lần hai."
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Dương Cảnh cúi đầu quay đi không nói câu nào. Sau đó các đệ tử Phái Thanh Bạch cũng theo sau lão.
Đám đông tản ra, Thanh Minh nghiến răng nhìn chúng đi về hướng sơn môn.
"Hừ, lẽ ra ta phải nện thêm cho vài cái nữa!"
"... Đánh đủ rồi, thật là! Đệ còn muốn đánh người ta bao nhiêu nữa hả!"
Bị Hoa Sơn đuổi đi thật sự quá xấu hổ, nhưng nghiêm trọng hơn là lão đã bị đệ tử đời thứ ba đập vào mặt.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, có lẽ một thời gian nữa cũng không thể ló mặt ra.
Đương nhiên là dấu chân hiện in trên mặt lão quá lớn, nên lão ta khó mà ngẩng đầu lên được.
"Chậc, được rồi. Dù sao thì cũng đã cho hắn bẽ mặt."
"Đúng, đúng rồi. Vậy nên đệ bình tĩnh lại đi…"
"Nhưng cứ nghĩ là lại sôi máu! Cái gì, mọi rợ á! Cái mồm thối…"
"A, làm ơn đi!"
"Đệ thôi đi, tiểu tử chết tiệt này!"
Các đệ tử nhanh như cắt giữ Thanh Minh lại. Huyền Tông nhìn cảnh tượng đó liên mỉm cười.
"Hô hô. Quả nhiên quan hệ giữa sư huynh đệ chúng rất tốt đẹp."
"Đây mà là tốt ấy ạ?"
"Xin người hãy làm gì đi ạ!"
"Hơ hơ hơ."
Huyền Tông làm ngơ rồi nhìn ra ngọn núi phía xa xa, các đệ tử Hoa Sơn mặt đã méo xệch đi.
'Người biết rồi còn làm vậy nữa!'
'Đáng ghét thật!'
Lúc đó, các cung đồ Băng Cung và Dã Thú Cung đứng ra trước mặt Huyền Tông. Gương mặt họ hơi sự thẹn thùng.
"... Xin đa tạ, Chưởng môn nhân."
"Bọn ta…"
"Xin đừng nói như thế."
Thế nhưng Huyền Tông kiên quyết lắc đầu.
"Ngược lại ta thấy vô cùng có lỗi khi để những người từ nơi xa xôi đến đây phải nghe những lời không hay. Hoa Sơn sẽ để tâm nhiều hơn để sau này không xảy ra chuyện như vậy nữa, vậy nên xin mọi người hãy thả lỏng tâm trạng."
"... Chưởng môn nhân."
Đôi mắt các cung đồ nhìn ông ta đầy cảm kích. Họ hoàn toàn cảm nhận được câu nói Hoa Sơn coi họ là thân hữu không phải là lời sáo rỗng.
Đây là chuyện cảm động không thể nói bằng lời…
"Phải đánh vỡ mồm bẻ hết răng thì những tên đó mới không ăn nói tùy tiện được chứ?”
“…”
Cảm động…
Rất cảm động…
"Này, đệ nói vậy nghe có lý không thế?"
"Sao lại không chứ? Nói năng hàm hồ thì phải bị đánh chứ! Với lại đâu phải hắn chỉ xem thường bọn họ! Còn xem thường cả chúng ta nữa mà!"
"Sao lại thành ra như thế rồi?"
"Thử nghĩ mà xem! Nếu đây là Thiếu Lâm thì tên khốn đó chẳng phải sẽ phủi mồm và bắt tay với các môn phái liên minh với Thiếu Lâm sao? Chắc là hắn còn cúi rạp người bảo là 'Mong hãy chiếu cố tại hạ' nữa ấy chứ."
"... Ơ? Nghĩ lại cũng đúng nhỉ?"
"Đúng vậy! Ta đã nói là hắn xem thường chúng ta mà! Phải lột bộ mặt hắn ra mới được! Chắc ta phải tóm mất tên khốn đó lại quá!"
"Này!"
"Sao? Lại muốn ngăn ta?"
"Không phải. Chúng ta cùng đi. Nghĩ lại ta cũng thấy tức quá đây này."
"Phải vậy chứ."
Những cung đồ khó xử đứng nhìn Huyền Tông với vẻ mặt bối rối.
Sau đó Huyền Tông nở một nụ cười nhân từ.
"Vân Nham."
"Vâng, Chưởng môn nhân."
".. Đưa tất cả vào Động Sám Hối để chúng bình tĩnh lại "
"... Vâng."
Huyền Tông cảm nhận sâu sắc rằng không phải ai khác mà chính là đệ tử Hoa Sơn đã gây ra sự tình này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net