672

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap672
Chapter 672. Tất cả đều ở đây. (2)
Cộp! Cộp! Cộp! Cộp!
Tất cả đều bất giác nuốt khan.
Họ chăm chú nhìn Hoa Sơn, Đường Môn và cả các cung đồ của Tái Ngoại. Đó là những người họ chưa được gặp trong cuộc diện kiến trước đó.
Hình ảnh các võ giả trong bộ phục trang chỉnh tề, bước đi uy nghiêm quả thật rất khác so với lúc họ tất bật chạy đông chạy tây lo liệu đón khách.
Tưởng chừng như tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều nín thở theo mỗi bước đi của họ.
“Đường, Đường Môn!”
“Là Tứ Xuyên Đường Môn!”
Một nhóm người khoác trên mình bộ võ phục lục sắc xuất hiện phía sau điện các.
Họ vừa là Bá Giả (霸者) của Tứ Xuyên, cũng là Tổ Tông (祖宗) của độc và ám khí.
Các võ giả của Tứ Xuyên Đường Môn, những người đã thống trị giới võ lâm Tứ Xuyên trong suốt thời gian dài đang chầm chậm tiến về phía sân luyện võ.
“…”
“…Woa.”
Quả là danh bất hư truyền.
Tứ Xuyên Đường Môn vốn là một thế gia luôn tuân theo gia quy, nên số lượng thành viên trong thế gia của họ không nhiều bằng các danh môn thế gia khác. Vì vậy, ngay cả những người từng trải trên giang hồ, đây cũng chính là lần đầu tiên họ được tận mắt chứng kiến các võ giả Đường Môn tập trung lại một chỗ đông như vậy.
Có lẽ vì vậy nên.
Chỉ cần nhìn thôi họ cũng đã cảm nhận được một cảm giác áp bức đến nghẹt thở.
Lục sắc trường bào tượng trưng cho Tứ Xuyên Đường Môn phất phơ trong gió. Các võ giả Đường Môn tiến lên sân luyện võ trước ánh mắt dõi theo của mọi người hai bên.
Ực.
Ai đó bất giác phát ra tiếng nuốt khan.
Họ là danh môn dùng độc và ám khí đã đường đường chính chính đạt được sự công nhận của giang hồ. Tuy không phải tất cả, nhưng chẳng ai dám coi thường họ.
Và chắc chắn, chẳng môn phái nào ở đây có thể khiến tất cả mọi người cảm thấy nặng nề, bị áp đảo hơn Tứ Xuyên Đường Môn.
Và.
“Băng, Băng Cung kìa! Bắc Hải Băng Cung cũng xuất hiện rồi!”
Ở phía đối diện với con đường Tứ Xuyên Đường Môn vừa đi qua, các võ giả với bộ bạch y trắng muốt, tỏa ra khí thế sắc lạnh như băng bước tới. Dường như tất cả các quan khách đều cảm nhận được bắc phong hàn tuyết là gì thông qua dáng vẻ của họ.
Nếu như bộ bạch võ phục trắng không tì vết kia đủ để lôi kéo ánh mắt của quan khách, thì ánh mắt trầm tĩnh của họ lại mang đến một cảm giác áp đảo.
Bá chủ của Bắc Hải.
Các võ giả của Bắc Hải Băng Cung, môn phái đã thống trị vùng đất lạnh giá khắc nghiệt Bắc Hải tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo, tiến về sân luyện võ.
Trên gương mặt của Hàn Lý Minh cũng chẳng còn nét ôn hòa như thường lệ.
Ông ta đã trải qua thời kỳ Bắc Hải trong thời vinh hoa rạng rỡ, cũng như Bắc Hải lúc thống khổ. Chính vì vậy, người khác không thể dễ dàng đọc vị được ông ta.
Bộ dạng của Hàn Lý Minh quả thực rất hợp với vị trí tổng quản Bắc Hải Băng Cung, cũng như sức nặng của vị trí ấy.
Những tiếng thở khó nhọc khe khẽ vang lên khắp nơi sau khi bị khí thế của ông ta đè nén.
Ai cũng có thể dễ dàng thốt ra.
Cửu Phái Nhất Bang. Ngũ Đại Thế Gia. Thần Châu Ngũ Bá. Tái Ngoại Tứ Cung.

Đó đều là những cái tên đại diện cho giới võ lâm giang hồ, nhưng trên thực tế, họ chỉ chiếm một phần nhỏ so với số lượng các võ giả đang phiêu bạt khắp giang hồ.
Ấy vậy nhưng, một phần nhỏ võ giả đó lại đang đứng trên đỉnh cao, dẫn dắt cả võ lâm giang hồ.
Do đó, được nhìn thấy tất cả bọn họ quy tụ lại một chỗ thế này đúng là một trải nghiệm vô cùng hiếm gặp. Và càng đặc biệt hơn khi đây là chuyện chưa từng xảy ra trong suốt cả trăm năm từ sau khi trận chiến với Ma Giáo kết thúc.
Do đó, tất cả các quan khách đã đến đây để được chứng kiến cảnh tượng ấy không thể rời mắt khỏi Bắc Hải Băng Cung và Tứ Xuyên Đường Môn.
Nhưng nếu chỉ nhìn bằng mắt thôi thì sao có thể đoán được sức mạnh của họ? Tất cả những gì quan khách nhìn thấy lúc này còn chưa đến một phần mười những gì các võ giả kia có.
Tuy nhiên, các quan khách không khó để hiểu tại sao họ lại đạt tới đỉnh cao trên giang hồ.
‘Bọn họ đang bắt tay hợp tác với nhau. Bọn họ ư!’
Mỗi một môn phái đều xưng vương ở địa phận của họ.
Và các môn phái đó đã hợp thành một khối duy nhất dưới cái tên Thiên Hữu Minh. Tất cả mọi người ở đây đều biết liên minh đó được thành lập không chỉ để thực hiện những trận chiến hay công việc đơn giản.
“Dã Thú Cung!”
“Nam Man Dã Thú Cung xuất hiện rồi!”
Mọi người đều nhất tề quay đầu.
“Ô…”
“Ôi…”
Các võ giả Nam Man Dã Thú Cung xuất hiện trên con đường Tứ Xuyên Đường Môn vừa đi trước đó.
Vừa nhìn thấy họ, gương mặt căng thẳng của các quan khách bỗng chốc được giãn ra.
Không phải vì họ không quá nghiêm trang như Tứ Xuyên Đường Môn và Bắc Hải Băng Cung. Cũng không phải vì họ không xếp hàng bước đi ngay ngắn, hay là họ không tỏa ra khí thế lạnh như băng giống như các môn phái đã thể hiện trước đó.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì họ hệt như một nhóm ô hợp.
Họ đang bước đi với phong thái vô cùng tự do phóng khoáng.
Thế nhưng, chẳng ai dám tùy tiện thốt ra họ là một nhóm ô hợp, bởi vì trên gương mặt của họ đều ngập tràn sự tự tin và khí phách không thể che giấu.
Có biết bao võ giả đang ở đây.
Thậm chí, ngay cả những người có vị trí quan trọng trong Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia cũng xuất hiện.
Vậy nên, các cung đồ bình thường không thể ưỡn ngực thể hiện sự tự tin của mình. Nếu họ không tự tin về võ công của mình và không có một chỗ dựa vững chắc.
Vì vậy, chẳng ai dám khinh thường họ.
Những kẻ không có năng lực nhưng lại tự mãn là một chuyện khó coi, thế nhưng, những người có năng lực tự tin chính là cách để họ đạt được sự công nhận. Và tất cả mọi người đều biết, Nam Man Dã Thú Cung, một trong số Tái Ngoại Tứ Cung lại càng không thiếu tự tin.
Cộp. Cộp. Cộp. Cộp.
Dã Thú Cung thong thả bước về phía sân luyện võ, đứng vào giữa Tứ Xuyên Đường Môn ở bên trái và Bắc Hải Băng Cung ở bên phải.
Và mặc dù chưa xuất hiện, nhưng sự xuất hiện của môn phái cuối cùng chắc chắn sẽ rất hoàn hảo. Bởi vì tất cả quan khách đang có mặt ở đây đều hiểu rõ vị trí ấy quan trọng như thế nào.
“…A di đà Phật.”
Pháp Giới khẽ niệm Phật.
Từ vị trí của ông ta có thể nhìn thấy rõ ba môn phái vừa xuất hiện.
‘Khác thật.’
Trên giang hồ này còn ai chưa biết ba môn phái đó liên minh với nhau chứ.
Thế nhưng, cảm giác giữa việc chỉ nghe tin, và tận mắt chứng kiến ba môn phái lừng lẫy thiên hạ quy tụ lại một chỗ thế này thực sự rất khác biệt.
“Liệu Cửu Phái Nhất Bang có thể tạo ra cảm giác này nếu cùng tập hợp lại không?’
Không. Pháp Giới biết. Cho dù có bao nhiêu môn phái mạnh đi chăng nữa cùng quy tụ một chỗ, thì ông ta cũng chẳng thể cảm nhận lại cảm giác này.
Bởi sự khác biệt về cốt lõi của mỗi liên minh.
Tuy cùng nằm dưới cái tên Cửu Phái Nhất Bang, thế nhưng, mối liên kết giữa các môn phái chỉ là một sợi dây lỏng lẻo không có sự ràng buộc. Bọn họ ngồi chung một chỗ với nhau cũng chỉ vì lợi ích của mình, và sự đánh giá của thế gian, suy cho cùng, đó chỉ là một mối quan hệ kìm hãm và uy hiếp lẫn nhau.
Ngũ Đại Thế Gia cũng giống như vậy. Thần Châu Ngũ Bá càng không cần phải bàn cãi, và đến cả Tái Ngoại Ngũ Cung cũng chỉ là một mối quan hệ phải nhìn sắc mặt lẫn nhau.
Thế nhưng, bọn họ thì khác.
Tuy không biết sau này sẽ thế nào, nhưng ít nhất bây giờ, họ không phải là các môn phái ngồi cùng vị trí, mà giống các cấp nhỏ trong một môn phái hơn.
‘Thiên Hữu Minh…’
Một liên minh không bị sức mạnh khuất phục, và càng không phải là một liên minh được tạo nên vì một mục đích chắc chắn nào đó. Thế nhưng, cũng chính vì mục tiêu không rõ ràng đó đã khiến họ gắn kết với nhau.
Bởi vì những kẻ tìm đến nhau chẳng vì một lý do rõ ràng nào cũng sẽ chẳng có lý do gì để phản bội lại những người khác.
‘Đó không phải là một liên minh đơn giản.’
Chẳng có gì sai khi các môn phái thành lập một liên minh nhưng không bị lợi ích che mắt. Có lẽ Pháp Giới đang khen Thiên Hữu Minh không phải là một liên minh, mà là một môn phái thì đúng hơn.
Và…
Ánh mắt của Pháp Giới di chuyển.
Về nơi những người sẽ làm ra những chuyện không tưởng, đến cả các môn phái khác cũng chẳng dám mơ sắp xuất hiện.
Hoa Sơn.
Trên đời này vẫn còn môn phái có thể phát triển thần tốc chỉ trong một thời gian ngắn như vậy sao?
‘Phương trượng. Có lẽ Hoa Sơn kỳ lạ hơn cả những gì chúng ta nghĩ đấy.’
Tứ Xuyên Đường Môn.
Bắc Hải Băng Cung.
Nam Man Dã Thú Cung.
Đó đều là các môn phái dễ trở thành kẻ thù của nhau còn hơn là tin tưởng nhau. Thế nhưng, chỉ trong một thời gian ngắn, Hoa Sơn đã quy tụ tất cả họ lại làm một.
‘Rốt cuộc chuyện này khủng khiếp đến mức nào kia chứ.’
Tuy những việc Hoa Sơn đã làm trong suốt thời gian qua rất đáng kinh ngạc, nhưng nếu so với các môn phái khác, thì công của họ lại khá nhạt nhòa.
“…Khủng khiếp thật.”
“Chỉ nhìn bằng mắt thôi cũng thấy khí thế đó còn hơn cả những gì ta tưởng tượng.”
“Ừm… Phải.”
Một giọng nói mơ hồ vang lên giữa những người đang ngồi trên ghế.
Bọn họ đã cố gắng hết sức để giữ được biểu cảm ôn hòa trong suốt buổi lễ, thế nhưng, sau khi tận mắt xác nhận thực lực của Thiên Hữu Minh, trong lòng họ lại không ngừng bất an.
“Hô hô. Ngần này tuổi rồi ra mới thấy chuyện này, Hoa Sơn…”
“…Có khi Tông Nam phong bế sơn môn lại là một điềm may ấy chứ. Nếu để họ nhìn thấy cảnh này họ sẽ đổ bệnh suốt ba ngày ba đêm mất.”
“Chắc không chỉ ba ngày thôi đâu?”
Chẳng ai cảm thấy bất an với người không phải mối nguy đối với mình.
Vậy nên, khi những lời gắt gỏng ấy được phát ra, điều đó cũng đồng nghĩa với việc họ đã bị cảnh tượng này uy hiếp hoàn toàn.
‘Sau hôm nay, sẽ chẳng có ai dám coi thường Hoa Sơn nữa.’
Mặc dù ngay từ đầu Pháp Giới đã nghĩ tới điều đó, thế nhưng, buổi lễ thành lập hôm nay mới giúp ông ta thực sự cảm nhận được.
Tuy chẳng biết có ai dám coi thường Hoa Sơn ở Thiểm Tây hay không, nhưng chắc chắn, chẳng ai dám coi thường Hoa Sơn của Thiên Hữu Minh cả.
Làm gì có ai dám coi thường môn phái được Tứ Xuyên Đường Môn xếp ghế cho ngồi, trong khi hai môn phái còn lại tỏ vẻ rất lễ phép với họ chứ. Đến cả Thiếu Lâm cũng chẳng làm được chuyện này.
“A di đà Phật.”
Pháp Giới ôm ấp kỳ vọng.
Tất nhiên ông ta không yêu quý Hoa Sơn đến vậy, Nhưng dẫu sao, ông ta cũng không thể phủ nhận Hoa Sơn cũng là chủ nhân của vị trí này. Do đó, Pháp Giới vô cùng tò mò không biết Hoa Sơn sẽ xuất hiện trong bộ dạng nào.
Ánh mắt của ông ta vẫn hướng về nơi Hoa Sơn sẽ xuất hiện, chờ đợi.
Sự mong đợi dâng tràn.
Dâng tràn.
Và tiếp tục dâng tràn.
Thế nhưng…
“…Tại sao họ không xuất hiện?”
“Phải đấy.”
“Chuyện gì thế nhỉ? Chẳng lẽ họ cố tình kéo dài thời gian sao?”
Thời gian dần trôi đi, nhưng phái Hoa Sơn vẫn chưa có ý định xuất hiện.
“Lòng vòng quá…”
Tuy kéo dài thời gian được coi là một cách để làm gia tăng cảm giác căng thẳng và kỳ vọng, thế nhưng, có vẻ như lần này Hoa Sơn đã hơi quá rồi.
Đúng lúc ấy, một giọng nói sắc bén vang bên tai Pháp Giới đang cau mày vì không biết liệu có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không.
Tuy âm thanh ấy trầm và nhỏ đến mức rất khó nghe, thế nhưng ông ta chắc chắn…
“Trời ơi, cái tên tiểu tử này! Một ngày trọng đại như hôm nay mà con còn đến trễ được à! Chết đi, con đi chết luôn đi!”
“Ầy, có gì to tát đâu mà cứ cuống quýt hết cả lên thế.”
“Gr ừ ừ ừ ừ ừ!”
“Sư thúc, người bình tĩnh đi! Bây giờ không được đâu!”
“Chúng, chúng ta phải nhanh đi ra thôi! Nhanh lên!”
Pháp Giới cau mày.
“…Cái…”
Ông ta ngạc nhiên đến mức ho khan mấy lần.
Đúng lúc ấy, đám đông bắt đầu xôn xao.
“Đến rồiiiiiiiiiiiiiiiiii!”
“Là Hoa Sơn kìaaaaaaaaaaa!”
“Hoa Sơn đến rồi! Là Hoa Sơn!”
Những tiếng reo hò không ngừng vang lên.
Ngay cả những người đang ngồi trên ghế cũng phải ngơ ngác trước những tiếng reo hò ấy mà nhòm ngó xung quanh.
“Đến, đến mức này luôn s…”
Phản ứng hoàn toàn khác so với khi ba môn phái trước xuất hiện.
Cảnh tượng này cũng đồng nghĩa với việc, Hoa Sơn đã được giang hồ đón nhận đến mức nào.
Sắc mặt của các vị trưởng lão Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia tối sầm lại. Đúng lúc ấy, các đệ tử Hoa Sơn bắt đầu xuất hiện từ phía sau điện các khiến họ không có thời gian để điều chỉnh biểu cảm.
Những tiếng reo hò, hoan hô vang dậy. Những bông hoa mai bằng giấy được thả bay ngập trời.
Cuối cùng, các đệ tử Hoa Sơn trong bộ võ phục đen tuyền oai phong bước đi với gương mặt tràn ngập ý chí vững chắc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net