699

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap699
Chapter 699. Nhà ngươi đã nghe nói đến Mai Hoa Kiếm Tu chưa? (4)
“Chết tiệt! Đau chết đi được!!!”
“Đánh cũng đánh vừa vừa phai phải thôi chứ!”
Thái Hành Tam Kiếm lên tiếng phản đối, Trần Dương Kiến cười khúc khích.
“Các người cũng biết mà! Nơi đó đâu chỉ có một hai đôi mắt! Nếu như ta nương tay một chút sẽ bị phát hiện ra ngay!”
“Dù vậy cũng phải có mức độ thôi chứ! Nhà ngươi cũng thử bị đánh xem thế nào?!”
Khi Mã Vĩ Lương định lao vào Trần Dương Kiến, Quá Hách Tiếu đã dùng tay ngăn hắn ta lại.
“Được rồi!”
“Đại ca!”
“Ta đã bảo là được rồi mà!!”
Quá Hách Tiếu cau mày.
“Hắn nói đúng. Nếu sơ sẩy một chút sẽ bị nghi ngờ ngay. Cũng chẳng phải là bị đánh chết! Ở mức độ này thì chúng ta vẫn có thể chịu đựng được mà!!!”
“Được rồi”
Quá Hách Tiếu chầm chậm gật đầu. Sau đó hắn nhìn Trần Dương Kiến bằng ánh mắt đáng sợ rồi lên tiếng.
“Kể từ bây giờ vai trò của ngươi rất quan trọng. Ngươi hiểu ta đang nói gì mà đúng chứ?”
“Tất nhiên rồi đại ca!”
“Cỡ này thì Kim Kiếm Phủ không thể không có động tĩnh được. Khi không thì tình hình cũng đã rất nguy cấp rồi. Nếu như tin tức cao thủ Hoa Sơn xuất hiện ngay bên mình thì bọn chúng chắc chắn không thể ngồi yên được!”
“Đúng vậy”
“Hãy nhớ lấy. Nếu bọn chúng đưa tay ra không được phép đồng ý ngay. Không được cho bọn chúng thấy rằng chúng ta đang chờ đợi điều đó”
Ngay sau đó Trần Dương Kiến mỉm cười.
“Chuyện đó huynh không cần phải lo lắng đâu. Ta biết phải làm gì mà!”
“Ngươi chỉ được cái mỏ mà thôi…”
Quá Hách Tiếu lén lút nhìn quanh. Mặc dù không phát hiện ra chút khí tức nào nhưng hắn vẫn có cảm giác bất an không ngừng.
“Mau đi đi. Nếu để ai đó phát hiện ra ngươi ở cùng với bọn ta thì tất cả mọi chuyện sẽ đổ sông đổ biển hết. Từ giờ đừng đến tìm bọn ta nữa cho đến khi mọi chuyện có tiến triển mới!”
“Vâng đại ca. Nếu như Kim Kiếm Phủ tìm đến, ta sẽ liên lạc lại ngay”
“Được rồi. Ta tin tưởng ngươi”
Trần Dương Kiến cúi đầu chào rồi xoay người rời đi. Và dường như không còn chút lưu luyến nào. Sau khi ra khỏi ngôi miếu, hắn cứ thế đi về nơi xa mà không ngoảnh lại một lần nào.
“Chậc”
Khi Trần Dương Kiến đã đi xa đến mức không còn trông thấy nữa, âm thanh tặc lưỡi của Mã Vị Lương mới vang lên.
“Tên tiểu tử quỷ quyệt!”
Mã Vị Lương quay sang nhìn Quá Hách Tiếu với khuôn mặt không hài lòng.
“Đại ca, chúng ta có thể tin tên tiểu tử đó được không?”

“Ta không bao giờ tin tưởng bất kì ai ngoại trừ huynh đệ chúng ta”
“…”
“Nhưng đệ cũng không cần thiết phải nghi ngờ tên chuột nhắt đó làm gì. Nếu như không có chúng ta thì hắn chẳng làm nên trò trống gì đâu”
“Vẫn biết là như vậy. Nhưng mà…”
“Được rồi”
Quá Hách Tiếu xua xua tay.
“Dù sao thì khi chuyện này kết thúc chúng ta cũng chẳng có lý do gì để gặp lại hắn nữa”
Một nụ cười gian xảo hiện lên trên môi hắn ta.
“Mọi việc đang tiến triển rất tốt. Nhờ vào việc tên Bá Quân đó trực tiếp đến Hoa Sơn mà mọi việc thuận tiện hơn rất nhiều”
“Chẳng phải ông trời đang giúp chúng ta đó sao!”
“Đúng vậy!”
Quá Hách Tiếu và Mã Vị Lương nhìn nhau mỉm cười. Lúc đó Chung Diêu (鍾繇) - kẻ nhỏ tuổi nhất trong Thái Hành Tam Kiếm sau một hồi im lặng đã mở lời với khuôn mặt bối rối.
“Nhưng mà đại ca này…”
“Hửm?”
“Chúng ta làm như thế này thật sự cũng được sao?”
“Đã đến nước này rồi đệ còn nói như vậy ư?”
Chung Diêu thở dài.
“Dù sao thì đệ cũng cảm thấy thế nào ấy. Nếu như chuyện không thành thì không chỉ chúng ta đâu, uy danh của Tông Nam cũng sẽ đi thẳng vào lòng đất…”
“Tên tiểu tử nhà ngươi!”
Quá Hách Tiếu trợn ngược mắt lên, Chung Diêu rùng mình co rúm lại.
“Tông Nam ư? Chết tiệt! Tại sao chúng ta lại phải suy nghĩ cho uy danh của Tông Nam kia chứ? Cái môn phái Tông Nam tài giỏi đó đã làm gì với chúng ta nào? Chưa gì đệ đã quên hết rồi ư?”
“Chuyện đó…”
“Chẳng phải bọn chúng là những kẻ biết rõ các đệ tử tục gia vẫn đang hành tẩu giang hồ nhưng vẫn tự ý phong bế sơn môn mà không thèm thảo luận gì với chúng ta hay sao?”
“Đại ca…nhưng mà bổn môn đối với chúng ta mà nói chẳng khác nào là phụ mẫu kia mà?”
“Phụ mẫu ư? Nói hay lắm! Chỉ có nhi tử phải hiếu thảo với phụ mẫu thôi ư? Chẳng phải phụ mẫu cũng có trách nhiệm là phải bảo vệ nhi tử của mình hay sao?”
“…”
“Tại sao chúng ta lại phải suy nghĩ về thể diện của kẻ phụ mẫu đã bỏ rơi con cái của mình mà không nói một lời nào kia chứ?”
Chung Diêu không thể phản bác lại được nữa mà chỉ có thể thở dài.
Hắn hiểu tâm trạng của Quá Hách Tiếu. Khi nghe chuyện Tông Nam phong bế sơn môn tất cả đã hoang mang đến nhường nào chứ?
bổn môn là chỗ dựa vững chắc cho các môn phái, đệ tử tục gia. Tục gia để duy trì chỗ dựa đó mà hàng năm phải cống nạp một số tiền nhất định còn bổn môn sẽ đóng vai trò là kẻ giải quyết các vấn đề xảy ra đối với tục gia.
Đây là mối quan hệ thầy trò. Nhưng mặt khác cũng chẳng khác gì mối quan hệ giao kèo.
Nhưng khi Tông Nam chưa nói một lời nào với họ đã phong bế sơn môn thì xem như giao kèo giữa hai bên đã tự động bị phá vỡ.
Vì vậy mà những môn phái tục gia luôn tin tưởng vào bổn môn mà hoạt động suốt thời gian qua khi hay tin bổn môn phong bế sơn môn chẳng khác nào sét đánh bên tai.
Thái Hành Tam Kiếm hành tẩu giang hồ đã nhiều năm. Trong quá trình đó bọn họ đã gây thù kết oán với không ít người. Những kẻ vì sợ hãi uy thế của Tông Nam mà không dám manh động với bọn họ ngay khi nghe được tin tức đã cầm đao kiếm lên và sỉ nhục họ một cách thậm tệ.
“Không cần phải dài dòng gì nữa! bổn môn cái con khỉ khô! Chỉ cần chúng ta có thể sống là được rồi!”
Khi khuôn mặt của Chung Diêu ngày một tăm tối, Mã Vị Lương đứng ra xoa dịu.
“Tiểu đệ của ta. Chỉ cần chúng ta làm tốt thì sẽ không có chuyện gì xảy ra với bổn môn đâu. Chẳng phải vì vậy mà chúng ta mới cần đến cái tên tiểu tử đó hay sao?”
“Chuyện đó…”
“Nếu như làm theo kế hoạch của đại ca thì kẻ phải chịu trách nhiệm cho mọi chuyện ở đây là Hoa Sơn chứ không phải Tông Nam. Vì vậy mà bản chất của chuyện này vốn dĩ là để giúp đỡ cho bổn môn đấy chứ!”
“Nhị ca nói đúng!”
Ma Vị Lượng cùng Quá Hách Tiếu đồng lòng nên Chung Diêu cuối cùng cũng phải gật đầu.
“Phải vậy chứ!”
Đôi mắt Quá Hách Tiếu tỏa sáng.
“Bây giờ ta cũng đã chán ngấy với việc dùng đao kiếm để kiếm sống rồi. Nếu chuyện này diễn ra theo đúng kế hoạch, chúng ta sẽ có thể mang theo một số tiền lớn và rời khỏi chốn giang hồ. Và rồi việc còn lại chỉ là sống một cách thoải mái suốt quãng đời còn lại mà thôi”
Chung Diêu hỏi với khuôn mặt bối rối.
“Nhưng mà lỡ như tên đó nhiều lời thì sao?”
“Nhiều lời ư?”
Quá Hách Tiếu cười một cách mỉa mai.
“Cũng có thể là như vậy. Nhưng mà sau khi chuyện này kết thúc, chỉ có Diêm Vương mới có thể nghe được lời của hắn mà thôi”
“…”
“Đệ đừng lo lắng quá. Theo như ta thấy thì ông trời đang đứng về phía chúng ta đấy. Nếu như không nhờ có ông trời giúp đỡ, chúng ta sao có thể tìm được thứ kiếm pháp tương tự như Mai Hoa Kiếm Pháp kia chứ? Còn cả việc Trường Nhất Tiếu đích thân đến Hoa Sơn nữa?”
Mã Vị Lương liên tục gật đầu đồng tình.
“Đại ca, đúng là vậy”
Quá Hách Tiếu nhìn Chung Diêu với khuôn mặt đã dịu đi.
“Nếu như đệ vẫn cảm thấy áy náy. Sau khi chuyện này kết thúc, hãy gửi một phần tiền đến bổn môn”
“Đệ biết rồi ạ”
Chung Diêu trả lời một cách nhẹ nhàng. Quá Hách Tiếu gật đầu hài lòng.
“Vậy thì mau chăm sóc cơ thể bị thương đi. Chúng ta phải giám sát tên chuột nhắt đó để hắn không làm mấy chuyện vô nghĩa”
“Vâng”
Đôi mắt của Quá Hách Tiếu tỏa sáng khi nhìn thấy các sư đệ của mình về vị trí và bắt đầu vận khí.
‘Nhờ phát hiện ra một con chuột ngu ngốc mà mọi việc có thể dễ dàng giải quyết như thế này. Kim Kiếm Phủ nhất định phải đớp lấy miềng mồi nhử này mới được!”
***
Trần Dương Kiến ngồi dựa vào cửa sổ của tửu lâu.
‘Mấy tên ngu ngốc’
Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng làm ầm làm ĩ ngày hôm qua của Thái Hành Tam Kiếm hắn lại không thể ngừng cười.
Vốn dĩ người trên giang hồ phải luôn biết cách che giấu nội tâm của mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Hắn thật sự không thể hiểu được tại sao những kẻ luôn thể hiện ác ý trong suốt quá trình làm việc như bọn chúng lại là những kẻ có danh tiếng trên giang hồ.
‘Có lẽ sau khi mọi chuyện kết thúc, bọn chúng sẽ kết liễu ta để độc chiếm toàn bộ số tiền’
Trần Dương Kiến mỉm cười một lần nữa.
Lũ người đó rõ ràng là có ý định đổ mọi tội lỗi cho hắn. Sau đó là loại bỏ hắn để giết người diệt khẩu. Nhưng đối với Trần Dương Kiến mà nói thì đó chẳng phải việc gì đó nghiêm trọng.
Bởi vì sau khi mọi chuyện xong xuôi, bọn chúng sẽ phải ngã ngửa khi không có một xu nào trong tay thôi.
‘Hoa Sơn, Hoa Sơn ư…’
Một nụ cười mãn nguyện nở trên môi của hắn ta.
Ai có thể tưởng tượng được Hoa Sơn lại có thể phát triển như vậy chứ?
Nhờ vậy mà hắn mới có được một cơ hội lớn. Nếu như chuyện lần này thành công, hắn sẽ không ngần ngại lạy ba lần về phía Hoa Sơn mỗi buổi sáng khi mở mắt dậy.
“Dù sao thì nơi đó giờ chẳng phải là sư môn của ta hay sao. Haha”
Tiếng cười độc địa của hắn vang lên một cách nhẹ nhàng. Ngay sau đó, một nhóm người đã xuất hiện tại bậc thang của tửu lâu.
Trần Dương Kiến nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm.
Vẻ mặt của hắn nhanh chóng trở nên bình tĩnh nhưng trái tim lại bắt đầu đập loạn xạ như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Bởi vì hắn đã nhìn thấy hình dạng thanh kiếm được thêu bằng kim sa trên ngực trái của bọn chúng.
‘Kim Kiếm Phủ!’
Trần Dương Kiến cố gắng khiến tâm trạng trở nên bình tĩnh, hắn cuộn chặt nắm đấm dưới bàn.
Hắn biết Kim Kiếm Phủ sẽ tìm đến nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Bọn chúng nhanh chóng đi lên phía trên và nhìn xung quanh. Sau khi phát hiện ra Trần Dương Kiến thì lại gần hắn và tạo thế bao quyền.
“Xin hỏi, Đại hiệp Trần Dương Kiến phải không?”
Trần Dương Kiến đang nhìn ra ngoài cửa sổ chầm chậm, cực kỳ chầm chậm quay đầu lại nhìn về phía những người vừa đến bằng một tâm trạng thoải mái nhất có thể.
“Tại hạ Trần Dương Kiến. Các hạ là?”
“Bọn ta là người đến từ Kim Kiếm Phủ. Phủ Chủ muốn Trần đại hiệp đến phủ làm khách. Nếu không phiền, đại hiệp có muốn đến Kim Kiếm Phủ một chuyến hay không?”
“Hừm…”
Trần Dương Kiến giả vờ suy nghĩ đôi chút. Hắn từ từ nâng chén rượu lên đặt trước mặt rồi uống.
Cạch!
Sau khi đặt chén rượu xuống bàn, hắn gật đầu đồng ý.
“Ta không biết là có chuyện gì. Nhưng ta đã được nghe danh nhân phẩm của Phủ Chủ Kim Kiếm Phủ rất đáng kính. Từ chối lời mời của một người như vậy thật sự không phải phép chút nào!”
Trần Dương Kiến thoải mái đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Với nụ cười hiền hòa, hắn đưa tay ra một cách trịnh trọng
“Xin dẫn đường”
“Cảm tạ! Đại hiệp hãy đi theo ta!”
“Vâng!”
Với sự hộ tống của các cao thủ Kim Kiếm Phủ, Trần Dương Kiến bắt đầu đi xuống một cách chậm rãi.
‘Không còn bao lâu nữa’
Một nụ cười sung sướng khẽ thoáng qua trên môi hắn.
Nhưng thật đáng tiếc là hắn lại không hề hay biết.
Tai ương (災殃) mà hắn chưa từng phải đối mặt đang bằng một tốc độ khủng khiếp lao về phía hắn ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net