717

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap717
Chapter 717. Hóa ra đệ ở đây. (1)
“Tại sao?!”
Một tiếng thét đầy phẫn nộ vang lên.
Không, nói cho chính xác thì phải là nỗi buồn hoặc sự oán hận.
"Tại sao?! Tại sao sư huynh lại không cho đệ đi, tại sao?"
Mặc cho tiếng gào thét, lão nhân chỉ biết nhìn vầng trăng xa xăm rồi lặng lẽ quay đầu lại.
Áp lực trong đối mắt ấy như đè nặng toàn thân, nhưng Thanh Minh hắn không lùi bước. Một đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ và một đôi mắt bùng cháy như núi lửa, va chạm dữ dội không chút nhượng bộ.
"Đệ không biết nên mới hỏi đấy hả?"
"Chưởng Môn sư huynh!"
“Nếu đệ rời khỏi đây, chúng ta không có gì để đảm bảo chiến thắng. Không, chúng ta sẽ tất bại (必敗)”.
Ken két.
Thanh Vấn nói xong, Thanh Minh liền tức giận nghiến răng ken két.
"Tiểu tử đó… Hắn đã mất tích rồi”.
“… ”
“Sư huynh không biết điều đó có nghĩa là gì sao? Hả? Tiểu tử Thanh Tân đó! Đệ nói tiểu tử chết tiệt đó đã mất tích rồi, ngay tại Thập Vạn Đại Sơn này!”
"Ta biết."
"Chưởng Môn sư huynh!"
Thanh Vấn từ từ nhắm mắt lại.
Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng mắt hơi run lên cho thấy sự bình tĩnh hiện tại không phải là thật.
“Mất đi thứ gì đó… Mất đi người nào đó, không phải chỉ duy nhất mỗi chúng ta”.
“…”
“Mọi người đều đã mất đi thứ gì đó. Vậy thì làm sao chúng ta có thể đòi hỏi thêm nữa?”
"Ý sw huynh đòi hỏi là sao?"
Khuôn mặt của Thanh Minh phút chốc trở nên khó coi cực kỳ.
"Đi tìm sư đệ của mình là đòi hỏi vô lý ư?"
“Thanh Minh à…”
“Đệ không biết cái đại nghĩa quái quỷ đó là gì, nhưng sư huynh đang bảo đệ trơ mắt nhìn sư đệ của mình đi vào chỗ chết mà không làm gì vì cái thứ chết tiệt đó! Đệ ấy có thể vẫn còn sống!”
Giọng nói đầy phẫn nộ của Thanh Minh bạo phát làm cho Thanh Vấn phút chốc không thể thốt nên lời.
"Đó là gì chứ?! Chết tiệt! Đó là cái khỉ gì!"
Lặng yên nhìn khuôn mặt đang bừng bừng phẫn nộ của Thanh Minh, Thanh Vấn cất tiếng đầy vẻ hối hận.
“… Đại nghĩa (大意) ư…”
Ngay sau đó, Thanh Vấn cười đầy vẻ cay đắng.
Âm thanh thấp đến mức giống như ông ta không hề cười vậy, nhưng dù sao đi nữa, nụ cười trên môi Thanh Vấn bây giờ còn khó coi hơn cả khóc.
“Đệ nghĩ vẫn còn chuyện như vậy sao? Ở tình hình hiện tại?"
“… ”
“Ban đầu có thể là vậy. Nhưng bây giờ nó đã ngày càng mai một và chỉ còn duy nhất một điều. Đệ có biết đó là gì không?"
“…Là gì?"
“Là tương lai.”
Thanh Vấn nói một cách rất dứt khoát.
“Nếu không đánh bại chúng, chúng ta sẽ chẳng còn lại gì. Và để đánh bại được bọn chúng, cần phải có đệ. Chính là đệ! Là Mai Hoa Kiếm Tôn -Thanh Minh.”
“… ”
“Đệ vẫn muốn đi? Vậy rồi đệ sẽ rời khỏi nơi này một mình để giải cứu Thanh Tân về đây? Đệ sẽ nói gì khi Thanh Tân quay lại và nhìn thấy tất cả chúng ta đã chết? Đệ nghĩ rằng đệ ấy sẽ nói cảm tạ vì đã cứu đệ ấy? Hồ đồ!"
Thanh Minh cắn chặt môi đến chảy máu. Máu đỏ tươi khiến cho môi hắn giống như vừa bôi thêm son đỏ lên vậy.
Thanh Vấn chậm rãi lắc đầu.
“Tiểu tử ấy sẽ không muốn chuyện đó diễn ra. Điều quan trọng nhất đối với tiểu tử ấy không phải là đệ hay chính bản thân đệ ấy, mà là những đứa trẻ bị bỏ lại”.
“… ”
Vị tanh của máu.
Là những gì mà Thanh Minh nếm được. Cũng là mùi hương tỏa ra trong gió.
Nó vừa tanh tưởi vừa khiến hắn choáng váng.
"Nếu đệ vẫn muốn đi tìm đệ ấy, hãy đi sau khi trận chiến này kết thúc."
"Sư huynh!"
“Chúng ta không phải là những người duy nhất mất đi một thứ gì đó không phải sao?”
Thanh Vấn hét lên. Sự tức giận và uất hận chưa tìm được nơi nào trút bỏ bùng lên như thác lũ.
“Đệ nghĩ hiện tại chỉ một hai người muốn đi tìm đệ ấy thôi hả?! Ta còn muốn hơn cả đệ! TA! Chết tiệt…”

Cuối cùng, ông ta bịt miệng Thanh Minh bằng những câu chửi thề.
"Chết tiệt…”
Giọng ông ta run rẩy đến đáng thương.
Thanh Vấn vừa là Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn nhưng đồng thời cũng là người có trách nhiệm đặt dấu chấm hết cho Ma Giáo vì Trung Nguyên.
Bao nhiêu trọng trách đều đang đè nặng lên đôi vai ấy.
“… Là ta đã kêu đệ ấy đi."
“…”
“Người đã giao cho đệ ấy một nhiệm vụ nguy hiểm như thế không ai khác chính là ta. Muốn oán hận thì cứ oán hận ta đi.”
Đột nhiên, toàn bộ cảm xúc trên khuôn mặt của Thanh Vấn đều biến mất.
“Là Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn, ta không thể cho phép đệ đi tìm Thanh Tân. Quay lại vị trí và đợi đi”.
“…”
Thanh Minh nhìn Thanh Vấn với vẻ mặt vô cảm.
Không còn nụ cười tươi mỗi khi nhìn nhau. Hai người lạnh lùng nhìn nhau với khuôn mặt cứng như sắt.
Thanh Minh cất tiếng với giọng nói vô cảm.
"Nếu đó là mệnh lệnh của Chưởng Môn Nhân."
“…”
"Ta sẽ nghe theo."
Đôi mắt Thanh Vấn run lên trước giọng nói không một chút cảm xúc ấy.
"Nhưng… sư huynh."
Thanh Minh nhếch mép cười.
"Sư huynh có thể lấp đầy khoảng trống cho những thứ đã mất đi bằng những gì sư huynh đạt được không?"
Thanh Vấn nhắm chặt hai mắt. Giọng nói lạnh lùng của Thanh Minh như một lưỡi dao xuyên qua lồng ngực ông ta.
"Đệ thật sự không hiểu ý nghĩa của việc đạt được điều gì đó bằng cách mất đi thứ mà mình không nên đánh mất rốt cuộc là gì."
“…Thanh Minh à.”
“Đệ…”
Máu theo khóe miệng Thanh Minh từ từ chảy ra.
"Đệ sẽ không chấp nhận quyết định này cho đến tận khi đệ chết."
Nói xong những lời đó, Thanh Minh quay đi, ngay cả câu trả lời cũng không muốn nghe. Không một chút do dự, hắn tự gia trì khoảng cách với Thanh Vấn.
Hắn nắm chặt tay như sắp bùng nổ.
Ken két.
Nghiến răng, đập ngực cũng chẳng thay đổi được gì.
Bước tới phía trước mà không nói một lời, hắn nhìn lại với đôi mắt đầy ngoan độc. Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh phía sau, tất cả phẫn nộ và sức mạnh đều tan biến hết.
Đôi vai của Thanh Vấn, vốn luôn rộng và sẵn sàng ôm lấy tất cả các đệ tử của Hoa Sơn, đang rung lên từng nhịp một cách yếu ớt.
Như không biết phải làm gì, Thanh Minh quay đầu đi, không thể nhìn thêm bóng lưng của đang khóc của người đó.
‘Thanh Tân à…'
Sư huynh.
Thanh Minh nhớ đến khuôn mặt tươi cười ngây thơ của Thanh Tân, hắn nhắm nghiền đôi mắt đang run rẩy không ngừng của mình.
Xin lỗi.
Ta xin lỗi.
…Ta xin lỗi.
* * *
Thanh Minh lê bước tới trước như thể bị ma nhập.
Một bước, rồi lại một bước.
Loạng choạng như sắp ngã, nhưng hắn cứ bước đi mãi không ngừng.
Lưu Lê Tuyết đi theo phía sau mà không nói một lời. Trong mắt nàng hiện lên bóng lưng của Thanh Minh.
Bóng lưng đó từng vững chãi như núi Thái Sơn. Đôi khi ôm lấy họ như đại hải rộng lớn, lại đôi khi trở thành một vách đá chọc thủng thiên không và trở thành mục tiêu của họ.
Nhưng bây giờ, bóng lưng của Thanh Minh chỉ còn lại sự đau thương, sự cô độc đầy hiu quạnh.
Thật giống…
'Phụ thân.'
Giống như nhìn thấy bóng lưng của phụ thân mình, điều đã sắp mờ nhạt trong ký ức của nàng.
Là bóng lưng của người không thể làm được những gì họ nhất định phải làm.
Là bóng lưng của người đánh mất đi những thứ quý giá nhất trong đời.
Tại sao bóng lưng đó lại có thể trùng lặp với Thanh Minh của hiện tại?
Cước bộ của Thanh Minh càng lúc càng nhanh. Cùng với đó, Lưu Lê Tuyết cũng tăng nhanh tốc độ của mình.
Các đệ tử của Hoa Sơn phát hiện ra hai người, chạy về phía Lưu Lê Tuyết, cảm nhận được một bầu không khí kỳ lạ.
"Sư muội?"
Lưu Lê Tuyết đưa ngón trỏ lên môi.
"Đừng làm phiền."
Bạch Thiên lần lượt nhìn bóng lưng của nàng và Thanh Minh rồi gật đầu. Một cách âm thầm, họ bắt đầu dõi theo Thanh Minh.
Một bước.
Rồi lại một bước.
Tiền nhân đi trước, hậu thế sẽ theo sau mà tiếp bước. Tuy nhiên, những bước chân của tiền nhân bây giờ đang lắc lư thảm hại.
Ánh mắt của Thanh Minh nhìn ngọn núi trước mặt cũng giống như hắn đã từng làm trong quá khứ.
Thanh Tân… không phải là đứa trẻ như vậy. Đệ ấy sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Ngay cả khi cơ thể đổ quá nhiều máu và thân thể dần đông cứng, ngay cả khi sự thôi thúc muốn buông bỏ mọi thứ và trở nên thoải mái sẽ ăn mòn linh hồn.
Đệ ấy…không phải kiểu người chịu thua và buông tay dễ dàng trước mọi thứ.
Lộp cộp.
Thanh Minh bắt đầu leo lên núi.
'Nghĩ đi.'
Nếu ta là Thanh Tân thì sao?
Ta sẽ làm gì nếu ta là bản thân đệ ấy?
Đã không thể quay lại được nữa. Sắp mất mạng, khắp nơi đều là giáo đồ Ma Giáo và không có cách nào để các sư huynh đệ quay trở lại Hoa Sơn.
Vậy lúc đó ta sẽ làm gì?
Nếu một trăm năm trước đệ ấy đã đứng ở nơi mà Thanh Minh đang đứng, hắn sẽ làm gì khi nhìn thấy ngọn núi với tầm nhìn mờ mịt của bản thân?
Thanh Minh leo núi càng lúc càng nhanh, hệt như đang lao đi.
Chắc chắn là nó. Chắc chắn là như vậy.
"Nếu là đệ thì chắc sẽ làm thế này."
Cho dù là Thanh Minh thì có lẽ cũng sẽ làm như vậy thôi.
Núi không cao lắm, và nó cũng không thể là Hoa Sơn.
Nhưng…Ở vùng đất xa xôi này, có một ngọn núi có thể gợi nhớ lại bầu không khí của Hoa Sơn.
"Phải trở về."
Không sai, nhất định phải trở về.
Ngay cả khi thân thể ở đây, nhưng nhất định phải trở về Hoa Sơn. Ngay cả khi cơ thể thối rữa đi nữa, cũng phải trở về.
Là nơi rời đi để trở về. Là nơi bọn họ đã sống và lớn lên.
Ngay cả khi Thanh Minh chết cũng không thể quên được, giống như cuối cùng hắn cũng đã trở về.
Thanh Tân chắc cũng vậy.
Sự tự tin khiến Thanh Minh càng gia tăng cước bộ.
Lên cao, lại lên cao và cao nữa, không chần chừ một khoảnh khắc nào
Cuối cùng, khi đến gần đỉnh, Thanh Minh liền dừng lại.
Hắn ngơ ngác nhìn phía trước.
Còn các đệ tử của Hoa Sơn thì nhìn bóng lưng của hắn mà nín thở.
Họ không biết điều gì khiến họ cảm thấy như vậy. Nhưng bây giờ họ thậm chí không dám nói chuyện với Thanh Minh.
'Nơi này…'
Nhuận Tông nhìn xung quanh, nheo mắt lại.
"Sư thúc."
“…Chuyện gì?"
"Chỗ này…không phải rất giống Hoa Sơn sao? "
“…Quả là chỗ này hơi dốc hơn những nơi khác ”.
"Không, không phải như vậy…”
Sau khi nhìn xung quanh vài lần, Nhuận Tông nhìn thẳng vào mắt Bạch Thiên.
“Nơi phái Hoa Sơn đang ở…, không phải rất giống nơi này ư? Nếu ngọn núi này là Hoa Sơn, thì nơi đây chính là…”
“…”
Sau đó, Bạch Thiên nhìn xung quanh một lần nữa với vẻ mặt cứng đờ. Một tiếng cảm thán được thốt ra.
"A…”
Hắn dường như đã biết Nhuận Tông muốn nói điều gì.
Nếu gọi ngọn núi này là Hoa Sơn, thì nơi bọn họ đang đứng hiện tại chính là nơi phái Hoa Sơn toạ trấn. Dù không phải là một sự kết hợp hoàn hảo, nhưng chắc chắn đó là một nơi sẽ mang lại cảm giác tương tự với những người đã sống ở Hoa Sơn như nhà của họ.
Đôi mắt của Bạch Thiên hướng về Thanh Minh.
‘Vậy thì tiểu tử đó…'
Ngay lúc đó, Thanh Minh bỗng quỳ xuống tại chỗ. Với đôi tay run rẩy, hắn vừa rên rỉ vừa bò bằng cả hai đầu gối, mò mẫm trên đất bằng tay không.
Các đệ tử Hoa Sơn chỉ có thể nhìn cảnh đó mà không nói một lời nào.
Ta không đủ khả năng để giúp đỡ.
Không.
Họ đang nghĩ họ không nên giúp.
Đó không phải là thứ mà họ nên xen vào. Nguyên nhân chính xác vẫn chưa biết, nhưng tất cả các đệ tử Hoa Sơn đang ở đây bây giờ đều nghĩ như vậy.
“…Rốt cuộc huynh ấy đang tìm kiếm cái gì?"
Trước câu hỏi gần như thì thầm của Đường Tiểu Tiểu, Lưu Lê Tuyết trả lời mà không hề quay đầu lại.
"Hang."
“…”
“Muốn tìm bí kíp thì phải đào hang”.
"À…”
Đường Tiểu Tiểu gật đầu và nhìn Thanh Mình.
Vào lúc đó, bàn tay đang mò mẫm trên đất của Thanh Minh đột nhiên dừng lại. Đầu ngón tay của Thanh Minh khẽ run lên.
Khi những bụi cây dài và dày được gạt đi, một cái hang nhỏ đã lộ ra.
Không có gì bất thường khi có một nơi như thế trên núi. Nó rất nhỏ, giống như cái hang do một con thú đào, bị bỏ hoang và sụp đổ theo thời gian.
Nhưng vào lúc đó, bàn tay của Thanh Minh run rẩy đến lạ lùng.
Lúc đầu là mò mẫm, rồi chuyển sang đào, tay càng lúc càng nhanh, sau đó hắn bắt đầu đào bới như một kẻ điên.
“Ha…Ư…!”
Nỗi thống khổ không thể trút hết thành lời với một âm thanh đầy yếu đuối. Bụi đất rơi vãi trên đầu và lưng hắn. Bạch Thiên nhìn cảnh đó, tiến lại gần một bước mà bản thân cũng không nhận ra.
“Thanh Minh à…”
Ngay lúc đó, Lưu Lê Tuyết đã nắm lấy vai hắn.
Khi Bạch Thiên quay lại, Lưu Lê Tuyết lắc đầu.
“… ”
Bạch Thiên cắn môi và cuối cùng gật đầu. Bây giờ, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trông chừng Thanh Minh.
Sau khi đào đất, vứt hết sỏi đá bằng đôi tay trần, Thanh Minh đào sâu hơn xuống đất.
Tiếng thở gấp gáp một cách kỳ lạ,  như tiếng nức nở.
Cả người Thanh Minh lấm lem bùn đất. Phát điên lên như thể đây là nhiệm vụ duy nhất của hắn, đôi tay của Thanh Minh bỗng cứng lại.
Một cảm giác kỳ lạ khi những đầu ngón tay đang đào sâu vào đất.
Đầu ngón tay không bắt được gì. Điều đó có nghĩa phía sau này là khoảng không.
Hô hấp của Thanh Minh ngày càng trở nên gấp gáp.
“… ”
Hắn bắt đầu cẩn thận loại bỏ bụi bẩn. Là sự cản thận, tinh tế hoàn toàn khác so với trước đây.
Đôi mắt của các đệ tử Hoa Sơn mở to.
'Hang động?'
Không rõ nên gọi đó là gì nữa.
Nhưng rõ ràng nơi mà Thanh Minh vừa đào ra hoàn toàn có thể chứa được một con người.
Thanh Minh lảo đảo bước vào trong.
“…Sư thúc.”
Bạch Thiên gật đầu với Nhuận Tông.
“…Chúng ta đi theo.”
Bạch Thiên cúi người về phía hang động nơi Thanh Minh vừa bước vào.
Đó là một lối đi hẹp, nhưng không gian bên trong rộng hơn hắn nghĩ. Bạch Thiên nhẹ nhàng nhảy xuống, ngẩng đầu lên và một cảnh tượng đập vào mắt hắn.
‘Thanh Minh à…'
Bạch Thiên cũng chấn kinh.
Đôi vai nhỏ bé của Thanh Minh, nhỏ bé đến mức có thể gục xuống bất cứ lúc nào, đang run lên vì không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Thứ hắn nhìn thấy qua bờ vai đó…
Người? Không phải. Thứ đang ngồi xếp bằng ở kia không phải là người, mà là một bộ xương trắng.
Dù chỉ còn lại là một xương nhưng vẫn giữ được tư thế ban đầu. Lớp vải khoác trên bộ xương đã quá cũ và sờn rách nên rất khó đoán hình dạng của nó khi người này còn sống.
Nhưng hắn không thể không biết.
Đó là bởi vì những dòng chữ hùng tráng đã được khắc trên bức tường đá, nó giống như được viết lên bởi nội công và chỉ bằng một ngón tay.
Một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng Bạch Thiên.
[Cho dù cơ thể ta yên giấc tại nơi này
Trái tim ta vẫn ở Hoa Sơn xa xôi.
Đệ tử đời thứ mười ba của Đại Hoa Sơn Phái Thanh Tân.]
“A…”
Một bàn tay vươn ra, run rẩy chạm vào những dòng chữ một cách rất cẩn thận. Đôi vai bắt đầu run lên không ngừng.
"Aaaa…A…”
Cuối cùng, Thanh Minh gục xuống, phát ra tiếng nức nở đã kìm nén bấy lâu. Bạch Thiên từ từ nhắm mắt lại vì tiếng khóc đó quá đỗi đau thương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net