[NoYe | PLAVE][One-shot] Blue (Because I Love You Everyday)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

‼️ Warning: Kiss scene ‼️

Han Noah chỉ kịp vớ lấy chiếc áo dạ đen khoác lên người rồi hớt hải rời khỏi phòng thu, đến cả câu chào tạm biệt với theo cũng bị hắn bỏ rơi lại phía sau cánh cửa khép vội.

Phòng thu này là do một người bạn học mở, nằm trên tầng chín của một toà nhà mười hai tầng đã cũ, cách trung tâm Seoul ba mươi hai phút đi xe. Thiết bị chẳng phải tối tân gì nếu không muốn nói một số còn ngừng sản xuất đã lâu, nhưng được cái là chỗ thân quen nên hắn vẫn thường ghé qua phụ việc chỉ để đổi lấy cơ hội sử dụng phòng thu miễn phí trong những ngày vắng khách.

Han Noah nhấn vội nút bấm thang máy rồi khẽ chậc lưỡi khi nhận ra thang đã lỡ xuống đến tầng bảy. Toà nhà xuống cấp nghiêm trọng nên thang máy càng khỏi phải bàn, nghe nói vì ban quản lý đang tranh chấp với nhà thầu nên dạo gần đây còn chẳng có nhân viên đến bảo trì thường xuyên, mỗi lần di chuyển lắm lúc chậm chạp hơn cả đi thang bộ. Nếu là ngày bình thường, có lẽ Han Noah sẽ dềnh dàng kiểm tra tin nhắn và cuộc gọi trong lúc đợi thang, nhưng đây nào phải ngày bình thường, hắn chẳng tài nào kiên nhẫn được nữa.

Han Noah vòng ra lối thang bộ rồi chạy thẳng một mạch xuống lầu. Qua một đoạn chiếu nghỉ, ngón tay khẽ sượt qua làm màn hình điện thoại sáng lên, bên trên hiển thị vẫn là giao diện tin nhắn của Nam Yejun đã gửi từ hơn hai mươi phút trước, mà ai đó vì bận việc nên mãi đến vừa nãy tan ca mới đọc được.

"Noah à, tớ đang ở dưới lầu này. Chừng nào xong việc thì xuống nhé, mình cùng đến nhà hàng đi!"

"Tớ ngại đến đó một mình quá nên chuyến này phải đi ké cậu rồi."

"Lần đầu gặp mặt, không biết Chae Bonggu-ssi là người như thế nào nhỉ. Tò mò ghê."

"Thôi không phiền cậu nữa, làm việc tiếp đi nha!"

"Đợi cậu."

***

Bước ba bước thành một, quãng đường đáng lẽ đi trong năm phút bị hắn rút ngắn còn hai. Giây phút cánh cửa trước sảnh toà nhà được đẩy ra, cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông Seoul chợt phả thẳng vào mặt, len lỏi qua vạt áo khoác để ngỏ chưa kịp cài và cả giữa kẽ hở của những sợi áo len đan, khiến Han Noah theo phản xạ khẽ rùng mình. Nhưng dường như càng là vậy, hắn lại càng chẳng thể ngăn bản thân thôi nghĩ đến dáng vẻ Nam Yejun đã chịu đựng tiết trời này suốt hơn hai mươi phút đồng hồ như thế nào. Cậu ấy cứ luôn vậy đấy, chưa bao giờ buông lời yêu cầu hay đòi hỏi, nhưng lần nào cũng thành công làm lòng hắn rối như tơ vò, chỉ ước gì có thể mãi mãi bảo bọc cậu trong vòng tay, rồi trao cho cậu tất thảy những trân quý trên đời.

"Noah! Xong việc rồi à?"

"Đồ ngốc này! Tại sao cậu đến mà không..."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Han Noah quay qua thật nhanh, rồi không kịp phòng bị mà cứ vậy "chết máy". Nửa sau câu trách móc đã treo sẵn bên môi chỉ chực chờ bật thốt, nhưng vì chủ nhân của nó lơ đễnh trong phút chốc mà cuối cùng đành tan biến giữa nụ cười ai kia ấm áp tựa nắng hạ đêm đông.

Nam Yejun của hắn, tối nay chẳng còn chút dáng vẻ gì gọi là "gu thời trang ông già" như hắn vẫn thường buông lời chòng ghẹo nữa.

Cậu sải từng bước lại gần, đôi chân thẳng tắp được bao bọc trong chiếc quần jeans đen, bên trên là áo len cao cổ màu lông chuột ôm trọn lấy cần cổ thon dài kiêu kỳ, tất cả qua bộ lọc xử lý của Han Noah chẳng hiểu sao lại thêm mấy phần lạnh lùng cấm dục. Nhưng điếng người nhất là, chỉ trong tích tắc nhìn qua, hắn đã nhận ra áo măng tô đen khoác trên người cậu rõ ràng là cố tình lấy từ tủ đồ của hắn mà không hỏi trước. Cậu đã dùng cách của riêng mình để tạo ra một bí mật nho nhỏ chỉ hai người biết, một điều không quang minh chính đại trái ngược hẳn với cậu của ngày thường, biến Han Noah và mối quan hệ yêu đương này trở thành sự nổi loạn ngoại lệ duy nhất trong cuộc sống quá đỗi quy củ của Nam Yejun. Chỉ riêng chuyện đó thôi đã đủ khiến lòng hắn ngứa ngáy rạo rực, huống hồ... 

Huống hồ, trên người cậu còn là chiếc áo khoác của-hắn nữa.

Cách nhau vài mét, nhưng Han Noah thậm chí tưởng tượng được cả hương nước hoa của mình còn vương nơi vạt áo pha lẫn với mùi sữa tắm trên người Nam Yejun, giống như cả hai đang mặc kệ ánh nhìn thế gian mà ngang nhiên ấp ôm nhau, giống như nhiệt độ cơ thể đã hoà quyện giữa cái giá buốt của trời đông, lại giống như là đánh dấu quyền sở hữu vậy. Rằng của Han Noah là của Nam Yejun, còn Nam Yejun là của-hắn.

Theo từng nhịp bước chân cậu, Han Noah thấy tim mình như đánh trống. Mái tóc xanh mềm mại đơn thuần thường ngày bị hắn cố tình vươn tay vò rối để đổi lấy cái liếc mắt giận dỗi cam chịu, bữa nay chẳng biết cậu được ai bày cho vuốt ngược ra sau, lộ ra vầng trán cao và rộng. Nhưng ngay bên dưới vẫn là đôi mắt long lanh sáng trong giống hệt ngày đầu hai người gặp gỡ, đôi mắt từng khiến Han Noah rung động rất lâu, đôi mắt mỗi khi cười sẽ khẽ nheo lại thành hai vầng trăng cong cong, giờ phút này đang đong đầy yêu thương, dõi theo hắn không dời.

Bị vẻ cấm dục xa cách và nét trong sáng dịu dàng tấn công cùng lúc khiến Han Noah vốn hoạt ngôn lại cũng có khi chẳng biết nói gì. Ánh mắt hắn như đóng đinh lên người Nam Yejun, phải mãi đến khi cậu xấu hổ hắng giọng hai cái, chiếc cằm mềm mềm được chăm bẵm điều độ có da có thịt khẽ rụt vào sau cổ áo len e thẹn, Han Noah mới sực tỉnh.

"Hôm nay..." Giọng hắn khàn khàn. "Cậu trông ngầu thật đấy."

Chẳng hay do cơn gió lạnh sượt qua hay vì một điều gì khác, mà đôi gò má, chóp mũi và cả vành tai Nam Yejun đều ửng hồng. Cậu nhỏ giọng giải thích, dưới ánh đèn đường, khói trắng khẽ toả lên theo từng nhịp thở. 

"Cuộc gặp đầu tiên với Chae Bonggu-ssi mà, phải gây ấn tượng chứ."

"Vậy sao ngày xưa không thấy Yejunie chải chuốt gây ấn tượng gì với tớ vậy?"

Lần gặp gỡ đầu tiên giữa hai người vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức của Han Noah. Cậu mặc một chiếc sơ mi kẻ caro tối màu giản dị, ngũ quan ôn hoà và mái tóc cắt kiểu húi cua trông đại trà đến nỗi chỉ cần thảy cậu vào giữa đám đông là chẳng tài nào phân biệt nổi. Thế nhưng ánh mắt linh động lấp loáng và sự ngây thơ tử tế ngày ấy khiến cho Nam Yejun đã vĩnh viễn trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng Han Noah. Chưa khi nào hắn nảy sinh khao khát mãnh liệt đến thế, khao khát được gìn giữ bảo vệ thứ ánh sáng nơi đôi mắt xanh mỗi khi người ấy nói về âm nhạc, khao khát được nâng niu bao bọc chàng trai dù túi chẳng còn mấy đồng cũng không ngại ngần tặng đàn em chiếc voucher đáng giá cả nửa gia tài.

"Hầy. Vì tớ biết trông tớ có ra sao thì Noah cũng sẽ thích tớ mà."

"Tự tin thật đấy nhỉ?"

"Còn nếu lỡ may Noah không thích tớ ấy," Nam Yejun vừa nói, vừa với tay vào trong áo khoác lấy ra một chiếc khăn len, đoạn tỉ mẩn choàng lên cổ Han Noah. Chiếc khăn vẫn còn vương hơi ấm của cậu nơi lồng ngực, giây phút tiếp xúc với làn da mới khiến hắn nhận ra mình đã tê cóng đến mức nào. Cậu thở dài ra vẻ cam chịu, nhưng đôi mắt thì sáng hấp háy trong đêm tối tựa sao trời. "Thì tớ đành theo đuổi Noah vậy."

Han Noah bỗng dưng chẳng nói chẳng rằng, quay người dắt tay Nam Yejun bước thẳng về phía con hẻm nhỏ bên hông toà nhà.

"Hả? Sao tự dưng lại..." Lời thắc mắc của cậu vừa thốt ra đã bị ai kia ép nuốt ngược trở vào giữa những môi hôn.

Không một dấu hiệu báo trước, Han Noah áp người sát vào tường, một tay kê sau đầu cậu, tay còn lại mười ngón đan chặt, vây Nam Yejun đến là kín kẽ chẳng có đường lùi. Hắn nhân lúc miệng cậu còn chưa kịp khép bèn trao xuống nụ hôn, đầu lưỡi ấm nóng ẩm ướt vẽ vài vòng theo từng đường vân môi bị gió đông làm khô nẻ, rồi đột ngột vươn thẳng vào trong, cuốn lấy cậu, giao hoà, quyến luyến.

Đã là nụ hôn thứ bao nhiêu không rõ nhưng Nam Yejun vẫn ngây ngô như mới lần đầu tiên. Cậu chẳng kịp lấy lại nhịp thở, hai cánh môi bị người ta giày vò đến sưng mọng đỏ như màu máu, vừa đau vừa ngứa. Nam Yejun theo bản năng khẽ cựa quậy rụt người lại muốn chạy trốn, nhưng đằng sau là bức tường bê tông lạnh ngắt, phía trước là thân nhiệt nóng ran đang áp sát không một kẽ hở, cậu chỉ còn cách đứng yên vụng về hé miệng đón nhận. Hô hấp bị người ta chiếm đoạt làm đầu óc Nam Yejun không tỉnh táo, bàn tay chưa bị Han Noah giữ lấy vội vàng quơ quào nắm chặt vai áo hắn như cái phao cứu sinh giữa bể tình nổi trôi.

Hôm nay Han Noah lạ lắm, Nam Yejun lờ mờ thấy thế giữa những khoảng nghỉ hiếm hoi trước khi lại rơi vào một đợt công thành đoạt đất khác. Nụ hôn của hắn bớt đi chút dịu dàng triền miên, lại thêm vài phần đắm say cuồng nhiệt. Tiếng thở dồn dập, môi lưỡi giao triền, mồ hôi rỉ ra giữa những kẽ tay, và ngọn lửa hừng hực không biết tên trong đôi con ngươi biếc xanh chẳng biết đã mở ra từ khi nào - hay vốn dĩ nó chưa từng nhắm - đang tham lam thu vào từng phản ứng của cậu dù chỉ là nhỏ nhất.

Mùa đông, trời tối sớm. Ánh đèn đường vàng vọt không chiếu được tới con hẻm nhỏ nơi hai người dừng chân. Màn đêm lãng đãng bao trùm lên vạn vật, dường như đến bóng tối cũng muốn tác thành cho bọn họ, trở thành tấm màng chặn lại tất thảy ồn ã xô bồ bên ngoài để bảo vệ bí mật nho nhỏ của đôi tình nhân.

Nhưng tấm màng ấy cũng mỏng mảnh mơ hồ chẳng phải không gì phá vỡ.

Có tiếng cười nói lao xao chợt vang lên, gần kề như ngay sát bên tai khiến Nam Yejun muốn ngừng thở. Cậu biết rõ chỉ cần có ai tình cờ dừng chân trước con hẻm rồi tò mò tiến thêm vài bước, sẽ nghe được thứ âm thanh làm người ta ngượng chín mặt mày, sẽ trông thấy cảnh hai chàng trai cao ráo đang say sưa hôn nhau đến chẳng biết trời trăng. Nam Yejun giật mình thấp thỏm, nỗi sợ bị ai đó phát giác làm hai chân cậu nhũn hết cả ra, tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng. Cậu thử đẩy người đang đè phía trên mình mà không thấy hắn nhúc nhích mảy may, lo lắng đến độ vô tình buột miệng "ưm" một tiếng kháng nghị, rồi lại càng hoảng hốt khi nhận thức được mình vừa tạo ra âm thanh. Ai biết phản ứng ấy lọt vào tai, vào mắt Han Noah có bao nhiêu khiêu khích cùng kích động, có bao nhiêu mời gọi và quyến rũ.

Chỉ thấy hắn cười khẽ một tiếng trầm thấp trong cổ họng, môi lưỡi vẫn bận rộn trêu đùa, vây khốn cậu chặt cứng không chỗ lui. Đoạn như thể chưa đã cơn ghiền, hắn còn chuyển qua cắn nhẹ chóp mũi, gò má rồi day day vành tai phải đỏ lựng.

Tiếng cười nói khi xa khi gần làm Nam Yejun không thể cũng không dám tập trung, lại cứ liên tục bị bắt nạt khiến cậu chẳng còn cách nào ngoài trừng mắt nhìn kẻ tội đồ.

"Ầy, sao Junie lại nhìn tớ như thế chứ?"

Han Noah lúc bấy giờ mới chịu biết ý dừng lại, chờ xung quanh yên ắng hẳn bèn cười vui vẻ cụng trán cậu dỗ dành.

"Tớ còn chưa tính sổ Yejunie cái tội ăn mặc xinh đẹp thế này mà đứng ngoài đường những hai mươi phút hơn đâu. Nhỡ tớ xuống muộn một chút là mất người luôn rồi, có đúng không?"

Thấy cậu vẫn im lặng không nói gì, ráng chiều trên mặt chưa tan, đôi môi bị hôn đến sưng hãy còn hơi bĩu, sợ chọc giận cục mandu này thật thì lại khó dỗ, hắn đành nói sang chuyện khác.

"Vừa nãy đợi lâu, có lạnh không?"

Đúng là hỏi thừa. Nam Yejun nghĩ bụng.

Mùa đông Seoul năm nay tới sớm, cũng khô khốc và lạnh lẽo hơn mọi mùa đông Seoul khác trong quá khứ của Nam Yejun. Có điều...

Những hạt tuyết đầu mùa bỗng xuất hiện giữa không trung rồi đậu lên tóc, lên vai hai người. Han Noah ngẩng đầu nhìn trời, than thở lại quên xem dự báo thời tiết để mang ô, đoạn kéo cậu chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, băng băng về phía bến xe buýt để đến điểm hẹn.

Cậu giấu gương mặt nóng ran của mình dưới lớp áo cao cổ, vừa đuổi theo bước chân Han Noah, vừa khẽ cúi đầu nhìn xuống nơi bàn tay hai người giao nhau. Bàn tay mới nãy hẵng còn tê cóng đến ửng đỏ, có hà hơi rồi đút vào túi áo khoác bao nhiêu lần cũng chẳng thể ấm lên, ấy vậy mà giờ đây mười ngón đan nhau, cậu lại cảm nhận được mồ hôi rỉ ra từ những kẽ tay, dinh dính nhưng quen thuộc. Trộm nghĩ, dẫu trời đông có khô khốc lạnh lẽo hơn thế này đi chăng nữa, dẫu con đường phía trước có trắc trở gập ghềnh chẳng rõ ngày mai, chỉ cần luôn có người này ở bên bày trò, ngày trôi qua dường như cũng không khó khăn đến thế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net