[NoYe | PLAVE][Oneshot] Prism

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Name: Prism

Disclaimer: Mọi tình tiết đều là giả tưởng và không liên quan gì đến người thật.

Author: Kuroba Tsuya

Warning: Có mối quan hệ tình yêu nam x nam, bạn nào không thích vui lòng click back.

Fandom: PLAVE

Pairing(s): Han Noah x Nam Yejun

Category: AU, Angst, HE

Status: One-shot (Completed)

A/N: Cơm Valentine cho bồ Tàu Hũ ( ' ∀ ')ノ~ ♡

******

1.

Tiếng cửa kính bị gió đập mạnh vào khung sắt khiến Nam Yejun như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man. Chỉ mới nãy thôi, ánh hoàng hôn còn buông hờ trên những ngọn cây xanh, mà giờ đây trên nền trời đã chẳng còn gì ngoài từng đám mây đen ùn ùn kéo đến. Đâu ai đoán trước được sự thất thường của tiết trời chuyển mùa, cũng đâu ai đoán trước được những vết rạn tích tụ đến ngày nào sẽ nứt vỡ.

Cơn gió mang theo mùi mưa qua ô cửa sổ ùa vào phòng khiến Nam Yejun bỗng nhớ xiết bao cái ôm ấm áp chan hương nắng của Han Noah vào buổi sáng nay, trước khi cậu rời giường đến lớp. Trong trí nhớ bề bộn vì công việc của cậu vẫn còn mang máng hình ảnh người nào đó đã gọi với theo nhắc cậu cầm ô, nhưng vì mải suy nghĩ về bản kế hoạch năm của hội sinh viên, cậu cứ ậm ờ rồi lại quên bẵng. Có lẽ suốt mấy tháng bận rộn thích nghi với vai trò hội trưởng, đây không phải chuyện duy nhất cậu vô tình nhớ nhớ quên quên. Nhưng lần này chẳng giống khi trước, Yejun biết sẽ không còn ai lặng lẽ đội mưa chờ cậu dưới lầu, vừa trông thấy cậu là giơ ô lên cười tít mắt: "Biết ngay cậu lại quên mang ô mà!".

Cậu nhanh tay thu dọn máy tính và tài liệu, quyết định đóng cửa ra về trước khi cơn mưa ập xuống. Vốn định bụng bữa nay ở lại trường muộn để hoàn thành nốt công việc còn dang dở, rốt cuộc trong đầu cậu chỉ toàn là bóng lưng cô đơn của Han Noah trước khi cửa phòng hội sinh viên bị hắn đóng sập một cái thật mạnh. Mái tóc vàng nhuốm màu ráng chiều rực rỡ là thế, không dưng lại buồn đến nao lòng.

Một tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên giữa hành lang tĩnh mịch, nhưng rồi nhanh chóng bị gió cuốn đi nơi nào chẳng ai hay.

***

2.

Hoá ra mọi tan v đều bắt đầu t nhng rạn nt.

Han Noah ngồi im như phỗng giữa quán rượu ồn ã kẻ đến người đi, thẫn thờ nhìn những chai rượu nằm la liệt trên bàn đã thấy đáy. Trông hắn như một mảnh ghép đặt nhầm vị trí, những đường viền vốn không ăn khớp với khoảng trống của bức tranh bị người ta cố chấp nắn lại đến nỗi vặn vẹo chẳng nhận ra được hình thù ban đầu. 

Gần mười năm quen biết và hơn ba năm bên nhau, Han Noah có thể vỗ ngực tự tin mình là người hiểu Nam Yejun nhất. Giữa họ đâu cần nhiều lời, chỉ vài ba ánh mắt trao đổi là đã có thể thấu tỏ lòng người thương. Nhưng ấy là nếu họ còn nhìn vào mắt nhau.

Yejun bận rộn loay hoay với bài tập trên lớp và chuyện hội sinh viên, còn Noah cũng chẳng mấy rảnh rang vì đồ án và công việc làm thêm. Khác chuyên ngành, thời gian biểu lệch nhau, hệ quả là mỗi ngày Yejun đều rời đi từ sáng sớm và chỉ về nhà khi đến ca làm của người còn lại. Noah chẳng nhớ nổi lần cuối cả hai ra ngoài hò hẹn là bao giờ, thậm chí trong những tuần lễ bận bịu nhất, cùng ngồi cạnh nhau ăn bữa cơm chiều cũng trở thành chuyện xa xỉ.

"Jun à, cơm tối tớ nấu xong rồi, trước khi ăn nhớ hâm nóng lên nhé!" Han Noah sẽ nói trong khi xỏ vội đôi giày trước cửa.

Và Yejun đáp lời từ phòng đọc sách, cậu cần một nơi để bỏ xuống đống hồ sơ tài liệu trong tay. "Ừ, cậu vất vả rồi. Nay có món gì vậy?"

"Cá hấp, món cậu thích đó!" Chữ "đó" như bị nhấn chìm trong tiếng "tít tít" của khoá cửa điện từ.

Rồi dần dà, những cuộc đối thoại chỉ còn là tờ giấy ghi chú với nét chữ vội vàng. Noah biết cả hai cần ngồi xuống nói chuyện với nhau trước khi tình yêu này đi đến bước đường không thể cứu vãn. Quá nhiều chuyện đã thay đổi, lại có những điều qua bao năm vẫn chẳng hề đổi thay, ví như nếu là chuyện của Nam Yejun, Han Noah sẽ chẳng bao giờ giữ được lý trí.

"Đâu phải chỉ mình cậu bận rộn? Mỗi ngày tớ đều đang cố gắng tích góp để vun đắp cho tương lai của hai đứa, còn cậu? Cậu luôn miệng nói hội sinh viên cần mình, chẳng lẽ ngoài cậu ra hội sinh viên không còn ai khác làm việc hay sao?"

Chỉ là, Han Noah đi mãi, đi không được một ánh mắt bao dung thôi không đuổi theo nhng con ch trên màn hình máy tính mà chịu trông về phía hắn.

"Nam Yejun, cậu tỉnh táo lại đi, là hội sinh viên cần cậu hay là cậu cần cái chức hội trưởng này? Còn mối quan hệ này thì sao, còn thằng Han Noah này thì sao, chẳng lẽ tớ không cần cậu sao, tớ không xứng với sự quan tâm của cậu sao?"

Chỉ là, Han Noah đi mãi, đi không được một giọng nói trầm ấm cất lên để xoa dịu nhng xao động bất an đang ngày qua ngày giày xéo trái tim vốn đã chằng chịt vết thương của kẻ tng bị hạnh phúc quên lãng. 

"Noah, cậu nghĩ kỹ rồi hẵng nói..."

Chỉ là, Han Noah đi mãi, lại chỉ đi được ánh mắt thất vọng và li chất vấn tuyệt tình t người mà hắn trân trọng nhất trên đi.

Những rung động và khao khát, ấm áp và kỷ niệm, tất thảy trong phút chốc đột ngột rút khỏi người Han Noah, để thế chỗ vào đó là sự tuyệt vọng ném thẳng hắn xuống đáy đại dương lạnh lẽo.

"Tôi nghĩ ròng rã cả mấy tuần nay để tìm cách cứu vãn mối quan hệ này, còn cậu lại mẹ nó tặng tôi mấy chữ "nghĩ kỹ rồi hẵng nói"? Nam Yejun! Tôi mệt mỏi rồi, tôi thua rồi, tôi từ bỏ! Cậu cứ ôm lấy cái hội sinh viên chết tiệt ấy mà sống đi!"

Chỉ là, như vậy mà thôi.

***

3.

"Tít tít"

Nam Yejun mở cửa nhà, phát hiện bên trong tối om, người ấy còn chưa về.

Cậu vừa cởi giày vừa tự hỏi, những buổi tối Han Noah vội vã ra ngoài làm thêm cậu cũng chỉ một mình, căn nhà có lạnh lẽo và vắng lặng như thế này không?

Hình như là không.

Hơi ấm từ bữa cơm mới nấu có món cậu thích, từ hương nước lau sàn cả hai cùng đi mua, từ chiếc đệm mỗi đêm nằm chung vừa được phơi nắng hồi sáng, hay từ quần áo đã gấp gọn thành từng chồng trong tủ, khiến Yejun dẫu một mình vẫn chẳng thấy cô đơn. Cậu đã đắm chìm và tận hưởng sự ấm áp của Noah một cách quá đỗi thản nhiên, đến mức vô tâm quên mất rằng mối quan hệ nào cũng cần cả hai cùng nhau vun đắp.

Yejun mở cửa sổ, để mặc gió lạnh mang theo mùi của cơn mưa nồng ve vuốt đôi má, làn môi rồi trêu đùa những lọn tóc rối. Cùng là lạnh, nhưng dường như cái lạnh của tiết trời dễ chấp nhận hơn cái lạnh thiếu hơi người một chút. Nó khiến cậu đủ tỉnh táo để sắp xếp lại mớ bòng bong trong lòng. 

Tại sao lại không nhận ra vấn đề sớm hơn?

Tại sao lại không dành thời gian cho cả hai?

Tại sao lại không chịu lắng nghe tiếng lòng cậu ấy?

Tại sao lại không đuổi theo nói cho rõ ràng?

Tại sao lại không ôm lấy bóng lưng cô đơn ấy vào lòng?

Tại sao biết rõ cậu ấy tng tổn thương, lại vẫn gây thêm tổn thương cho cậu ấy?

Yejun giật mình nhận ra, câu trả lời đâu đó trong cậu là sự chủ quan và tự tin đến mức vô căn cứ khi nghĩ rằng dẫu cậu có xử sự thế nào, Han Noah cũng sẽ bao dung và cảm thông.

Dẫu có giận nhau cách mấy, Han Noah cũng sẽ mãi ở đây, chờ cậu trở về.

Những hạt mưa đầu tiên rơi lộp độp xuống bậu cửa, rồi theo quán tính bật ngược trở lại, bắn lên tóc, lên mặt Yejun. Những lúc thế này, nếu có ở nhà, Noah sẽ chạy tới đóng kín cửa sổ rồi kéo cậu vào trong phòng lau khô tóc. Miệng thì cằn nhằn "Cậu để dính nước mưa mà bị cảm thì tớ mặc kệ cậu!", tay chân lại bận rộn thu dọn quần áo hẵng còn đang phơi ngoài ban công, dù người hay bị cảm nằm liệt giường vì dính mưa là Han Noah chứ không ai khác.

Chỉ trong tích tắc, bầu trời đêm đã bị màn mưa trắng xoá che lấp. Ánh đèn vàng từ những ngôi nhà xa xa, biển hiệu quảng cáo lập loè của quán ăn phía đối diện, tất cả trước mắt cậu đều trở nên mờ mờ ảo ảo. Chẳng biết là do mưa của bầu trời, hay mưa rơi trong ánh mắt của Nam Yejun.

Hoá ra cũng có một ngày, quanh Nam Yejun chẳng còn có Han Noah.

***

4.

Hoá ra cũng có một ngày, quanh Nam Yejun chẳng cần có Han Noah.

Noah tự rót cho mình một chén rượu đầy rồi dốc thẳng xuống cổ, vị cay nồng xuyên qua cuống họng, xé nát thực quản, đốt cháy cái dạ dày rỗng tuếch. Ấy vậy mà vẫn chẳng xua tan được dư vị đắng chát đang ngập trong khoang miệng, chẳng ngăn nổi nó tràn đầy cả cõi lòng.

Nếu cuộc đời hắn là một thước phim, hẳn phải là tác phẩm chất lượng thấp của một đạo diễn không tên tuổi. Kịch bản rách nát về một kẻ đánh mất ước mơ, lãng quên chính mình, bị hạnh phúc bỏ rơi, sống vô định không đích đến, với góc quay là bóng lưng của một người con trai mang mái tóc xanh màu đại dương duy nhất.

Dường như trong mỗi thước phim cũ, Noah đều mải miết đuổi theo bóng lưng Yejun như một thói quen. Chờ cậu phụ đạo cho bạn học yếu sau giờ lên lớp, cùng cậu giúp đỡ thầy cô giáo mấy chuyện lặt vặt, rồi lại kiếm việc làm thêm để tiết kiệm một khoản nho nhỏ đủ cho hai đứa tự chủ tài chính sau khi công khai với người nhà. Nhưng liệu đó có phải sự hy sinh đơn phương như hắn từng tâm niệm, như hắn từng lấy làm cái cớ để oán trách tình yêu của Nam Yejun chăng?

Hình như là không.

Bên nhau quá lâu, Han Noah đã quên mất lý do mình bắt đầu. Góc quay của bộ phim dở tệ bỗng thay đổi. Không còn là một bóng lưng vô cảm nữa. Trong mỗi khoảnh khắc hắn vô định và lạc lối, ở nơi đích đến của mỗi đoạn đường hầm tối tăm, đều có nụ cười của Nam Yejun.

Đằng sau những buổi phụ đạo, là cậu ấy sợ hắn không có bạn, cố tình kéo hắn tham gia cùng, ấy vậy mà hắn thật sự có thêm mấy người bạn chí cốt. Đằng sau những lần chia đôi chồng sách mang đến phòng giáo vụ, là cậu ấy biết hắn không được lòng thầy cô, muốn giúp hắn chấm dứt những ngờ vực, định kiến vô căn cứ của người lớn, để rồi chẳng hay tự khi nào, hắn đã biết mong ngóng từng ngày được cùng cậu đến trường. Đằng sau những ca làm thêm mệt đến rã rời, dẫu cho có là nửa đêm hay rạng sáng, chỉ cần hắn mở cửa bước vào nhà, sẽ trông thấy cậu mặc bộ đồ ngủ hoạt hình ôm máy tính gà gật trên ghế sofa chỉ để chờ xác nhận hắn đã an toàn trở về.

Thì ra, tình yêu hèn mọn, ích kỷ của hắn cũng đã được cậu đáp lại, trọn vẹn không tì vết.

Thì ra, với Nam Yejun, Han Noah cũng là duy nhất, độc nhất, trân quý nhất.

Thì ra, Nam Yejun cũng đã yêu, cũng đã cần có Han Noah trong đời.

Chỉ là, sau nhng li nói đó, gi hắn có còn xng đáng được yêu, có còn tư cách thốt ra li quay lại na hay chăng?

***

5.

Chỉ là, sau nhng li nói đó, gi cậu có còn xng đáng được yêu, có còn tư cách thốt ra li quay lại na hay chăng?

Màn hình hiển thị số điện thoại của Han Noah, chỉ cần chạm vào phím gọi là tín hiệu sẽ kết nối, nhưng cậu chần chờ mãi vẫn chưa nhấn xuống.

Lần thứ hai trong mối quan hệ này, Nam Yejun thấy sợ. Lần đầu tiên là khi Han Noah tỏ tình, cậu sợ mối quan hệ chẳng đi đến đâu, sợ hai người không thể bên nhau mãi mãi. Lần thứ hai cũng là lần này đây, cậu sợ Han Noah không nhấc máy nữa, cậu sẽ vĩnh viễn mất đi người ấy.

Theo dòng suy nghĩ, cứ thế, Nam Yejun bỗng nhớ về ngày cậu được tỏ tình. Giữa cơn mưa rào tháng sáu, trong khu vườn sau nhà bà ngoại. Cậu lúc ấy cũng giống bây giờ, đầu óc cứ đặc quánh lại chẳng nghĩ được gì, chỉ biết Han Noah đẹp đến vô thực, chẳng khác nào ảo ảnh của một chàng hoàng tử trong truyện cổ tích. Mái tóc vàng óng tựa mặt trời nhỏ, chiếu sáng bừng cả một khoảnh vườn mưa rầm rả rích. Cùng là màu xanh, nhưng nếu đôi mắt của Nam Yejun là đại dương bao la và sâu thăm thẳm, thì đôi mắt của Han Noah lại xanh biếc màu trời thu, mỗi khi nhìn ai chăm chú là như muốn hút hồn, khoá chặt lấy người đó không lối thoát.

Đôi mắt này, giờ phút ấy hay mỗi khoảnh khắc về sau, đều chỉ phản chiếu hình bóng của riêng mình Yejun mà thôi.

"Jun à."

Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi cậu có thể thấy hàng mi dày rậm của Noah còn đọng nước mưa, đang run run theo từng lời thổ lộ.

"Tớ thích cậu. Thích theo kiểu lãng mạn yêu đương ấy."

Yejun thầm nghĩ, Thượng Đế ưu ái người này biết nhường nào, trước khi đưa người ấy xuống trần gian còn không quên chấm thêm một nét bút phong tình nơi khoé mắt tương tư. Nét bút ấy sao mà vừa vặn, bởi sang phải hay sang trái một chút, lên trên hay xuống dưới một chút, Yejun đều thấy như phá vỡ cấu tứ một bài thơ.

"Cậu... có thích tớ không?"

Nhiệt độ cơ thể đối phương truyền qua đôi bàn tay hai người mười ngón đan chặt, sưởi ấm trái tim đang xao động bồi hồi của Nam Yejun. 

"Tớ cũng... thích cậu. Nhưng mà," Cậu nghe thấy tiếng mình dè dặt. "Nhưng mà, chúng mình quen nhau có được không? Nhỡ mà chia tay thì không thể làm bạn..."

Han Noah ngắt lời cậu, giọng chắc nịch. 

"Phải thử thì mới biết được chứ."

Đúng rồi, phải th mi biết được ch.

Nghĩ đoạn, cậu quả quyết nhấn nút gọi.

Tiếng "tút tút" vang lên, Nam Yejun nhớ mang máng hình như sau đó cậu ấy còn nói câu gì nữa.

Cậu khẽ cười, tên này triết lý lắm.

***

6.

Han Noah nhìn tên Junie hiển thị trên màn hình điện thoại mà ngẩn ngơ. Men say bốc lên khiến hắn choáng váng đầu óc, chẳng biết là mơ hay là thực.

Nam Yejun ấy vậy mà lại gọi điện cho hắn. Đằng sau cuộc điện thoại này là câu tha thứ hay lời chia tay? Hắn toan nhấn nút từ chối, nhưng một giọng nói vang lên từ sâu trong tiềm thức khiến hắn lựa chọn nhấc máy trả lời.

"Phải thử thì mới biết được chứ. Hạnh phúc là do mình tự nắm lấy."

Hạnh phúc là do mình t nắm lấy, à?

Nếu vậy thì, kể cả Nam Yejun có muốn chia tay, hắn cũng không đồng ý đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net