chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



NGÀN LỜI SAU CUỐI
━●━━━━━━━━━━
⇆ㅤㅤㅤㅤ◁ㅤㅤ❚❚ㅤㅤ▷ㅤㅤㅤㅤ↻



sᴛᴀʀʀɪɴɢ ʙʏ ;
#nctdream L. JENO
#everglow W. YIREN

viết bởi
wildeztdream // hy

thể loại
ooc | romance | tragedy

vietnam!au

ý tưởng dựa trên
những ngôi sao xa xôi
— lê minh khuê
bài thơ về tiểu đội xe không kính
— phạm tiến duật


『 lý đế nỗ 乂 vương di nhiên 』

viết cho những mối tình thơ dại dở dang, vĩnh viễn vùi chôn dưới bánh xe thời đại.



。。。



sáu rưỡi chiều. hoàng hôn như đổ lửa, thiêu cháy nền đất khô cằn ven đường trọng điểm.

Di Nhiên xoay xoay cái xẻng trong tay, chốc chốc lại ló đầu khỏi tảng đá khổng lồ chắn trú, nhìn về phía nẻo đường quanh co không một bóng người. việc đống còn dở, mà em thì cứ lơ đễnh ngó ngó nghiêng nghiêng, lấp mãi mới xong được một hố đất.

còn nhiều thứ đang chờ em, mà em thì cứ mỏi mòn chờ mong một người.

đợi thêm một chút, em thở dài, lại về với việc thường trực. rặng đỏ huy hoàng trên bầu trời, thoắt cái đã loang màu xam xám. sắp tối rồi. em nghĩ thế và lòng càng bồn chồn. không thể dành cả buổi tối chỉ để lấp vài ba cái hố cỏn con được. nhỡ bị mấy anh cao xạ nhìn thấy và tóm được, thì bữa mai coi như nhịn.

mấy chị trinh sát bản xứ hay nói thế này, "có công mài sắt có ngày nên kim". nhưng trong cơ duyên thì cái đó hên xui. thế mới nói đời rất chông chênh, chẳng gì đúng ý em nổi.

đương lúc Di Nhiên vừa cầm được cái xẻng, xúc được hai miếng đất, tiếng còi xe lại một lần từ xa vọng tới. nhác thấy bóng dáng chiếc xe ngày chờ đêm mong, em khựng lại, nhưng quyết không quay đầu, động tác vùi đất nhanh hơn mà rườm rà.

đây rồi.

nhìn đống đất ngổn ngang dưới chân, em nhoẻn cười, vẫn giả bộ chăm chú bận việc dù thực ra chẳng còn tâm trí đâu. âm thanh ồm ồm ngày một rõ, dừng lại sau vai em. vẫn là chiếc xe cũ kĩ theo cùng tháng năm, mà vững vàng kỳ lạ.

"chàoooooo người đẹp!"

em hắng giọng, quay người, làm bộ không mấy chú ý khi nhìn thấy người thân quen. nhưng sau rồi vẫn tặng nụ cười niềm nở cho người mới đến. bởi ở đây, mỗi giờ mỗi khắc trôi qua, được nhìn thấy nhau thêm lần nữa đã là may mắn lắm rồi.

giấu gọn chiếc xẻng sau lưng, em cất giọng lanh lảnh, "em chào anh Hưởng ạ!"

"bữa nay tới lượt Nhiên lấp đường à?"

Mẫn Hưởng hơn em hai tuổi, thuộc tiểu đoàn bốn của đại đội vận tải, cũng thuộc luôn tuýp người trên mây dưới gió nhắng nha nhắng nhít. hồi xưa, cứ nhìn thấy em là ổng sẽ ghẹo liên miên, hầu như ngày nào cũng thế. về sau mới biết con người Mẫn Hưởng rất ưa đùa dai, gặp ai cũng đùa bất kể trai gái.

nhưng duy chỉ có một người, mà mỗi lần gặp là ổng lại lắp bắp như trẻ con tập nói, quên tiệt hết luôn cả trêu với chọc.

"vâng." em cong môi, tất nhiên hiểu rõ Mẫn Hưởng đang thăm dò cái chi, "hôm nay tới phiên chị Mẫn trực máy, nên không có ở gần đây đâu á."

em vừa dứt câu, anh Hưởng giật mình cũng thôi ngó quanh ngó quất. vẻ lúng túng ấy khiến em cười thầm trong lòng — tất nhiên là âm thầm thôi, vì còn có ai đó em cần giữ duyên.

ánh mắt rảo hoảnh len lén nhảy từ nụ cười tươi như hoa của anh Hưởng, sang đến sườn mặt góc cạnh của người ngồi bên ghế lái, nhìn đến mê mẩn chăm chú. coi bộ người ta cũng để ý (đâu như anh Hưởng cứ mải nhìn đất nhìn trời), chẳng nói chẳng rằng từ tốn quay sang ngay đúng lúc em chưa kịp chuẩn bị tinh thần, cười một phát mà tim như rụng rời.

em nín bặt, cảm tưởng trước mắt như hoá ngàn sao. câu từ trên môi đều lộn xộn cả, y chang mỗi lần anh Hưởng gặp chị Mẫn.

bên má người ta mới có sẹo, mái tóc rối bời còn chẳng chải chuốt, nhưng không hiểu sao, trong mắt em nửa năm nay, anh ấy vẫn bừng sáng đến lạ. như những vì sao sáng trên trời đêm, xa xôi tít tắp.

thôi, tốt nhất vẫn là chẳng nên nói gì.

nhác thấy anh Hưởng khó hiểu nhìn mình, em chớp mắt, rời sự chú ý khỏi nụ cười như gió như mây, như hoa như trời. người ta cũng đâu còn nhìn em nữa, đôi mắt như chim nhạn nhìn thẳng về trước. trong đôi mắt ấy, em nhìn ra thấp thoáng ngọn lửa nhiệt huyết sôi sục.

"thôi chào Nhiên nhé, tụi anh phải đi rồi. hẹn mai gặp lại! à à, Nhiên nhớ gửi lời chào thân ái quyết thắng của anh tới Trí Mẫn nhé!

hẹn mai gặp lại. bốn chữ ấy là lời đặc biệt giữa những người sống cùng bom đạn như chúng em. Di Nhiên chớp mi, mãi sau mới hoàn hồn, nhưng chưa kịp nói lời đáp lại thì chiếc xe không kính đã chạy biến đi đâu mất.

cũng phải. sắp tối rồi, các anh ấy vội vàng là chuyện đương nhiên.

còn em, một ngày như vậy là kết thúc. trong đầu tua đi tua lại cảnh anh ấy cười với mình, Di Nhiên vô thức nhoẻn cười, hứng khởi cầm chắc chiếc xẻng bằng hai tay, tốc độ lấp đất như tăng thêm gấp bội.

một ngày của em chỉ vỏn vẹn thế thôi. khi cần thì đo lường phá bom, khi không thì đào đường lấp đất. và, chờ người ấy ghé ngang cuộc đời, tặng em một nụ cười rồi thôi.


。。。


ba em là một thương buôn người Hoa. trong một lần tình cờ sang đất Việt buôn bán, ba gặp mẹ, một ngư dân làng chài, người dành cả nửa cuộc đời phiêu dạt ngoài biển khơi. cũng là, người bị sóng biển cuốn trôi khi em chỉ mới lên tám, một đi nhưng rồi mãi mãi không trở lại.

ba em không giống như bao người khác. ông yêu mẹ em, cũng yêu đất nước này xiết bao, nên em lựa chọn tới đây, đúng hai năm sau khi ba mất. để bảo vệ những gì ba mẹ trân quý, cũng là bảo vệ một nửa dòng máu của mình.

mới đầu có gặp chút khó khăn, vì nửa dòng máu em là ngoại lai mà. cũng gặp kì thị, soi mói, lời ra tiếng vào vì những định kiến cổ hủ. nhưng bây giờ thì ổn rồi. suy cho cùng, còn nhìn thấy nhau phút nào thì hay phút đấy, sao cứ phải phí hoài thời gian mà so đo với nhau, mà tính toán?

ở nơi đây, mỗi ngày qua đi qua lại là một cuộc chiến. trinh sát chúng em không ra tiền tuyến, nhưng đóng vai trò rất quan trọng trong công cuộc hỗ trợ những người ở hàng ngũ đầu tiên. em đã quá quen với tiếng bom nổ, tới mức chẳng còn sợ những đêm giông bão táp.

em đã nhìn thấy quá nhiều máu rơi tang tác, đến mức, trong tiềm thức như quên đi trên đời này còn có thứ màu gọi là "đỏ", vì đối với Di Nhiên, ấy là màu máu.

ai ai ở đây cũng mang trong mình một lý tưởng riêng, một nguyên do để tiếp tục sống, tiếp tục đấu tranh không ngừng nghỉ. nhưng đa phần với họ là tổ quốc này, còn em, lí do ấy là những điều xa hơn thế nữa.

không, không. thực ra, lí tưởng chiến đấu của em rất đỗi đơn giản.

em đấu tranh để được ở lại cùng những người thương yêu, vì ba mẹ đã không còn trên cõi đời. em đấu tranh để được nói thêm một lần "hẹn mai gặp lại". được nói được cười, được nhìn thấy ngày mai.

em đấu tranh, nỗ lực hết sức mình, có lẽ là để được gặp lại anh ấy thêm lần nữa. em nghĩ về anh ấy khi dũng khí mất đi, mỗi một lần phá bom chẳng được như ý muốn. không sao cả, cố lên, có lẽ anh ấy sẽ bảo thế. hẹn mai gặp lại.

ở nơi mịt mù khói lửa này, nay sống mai chết chẳng ai có thể lường trước, vẫn tồn tại những mối tình đi ngược cùng cả thế gian. chẳng hạn như, anh Hưởng chị Mẫn. chẳng hạn như, Liễu Trân và anh người thương làm việc ở nhà máy, ngày nhớ đêm mong chẳng hết nguôi ngoai chỉ bằng vài trang thư từ giản đơn. họ vẫn yêu nhau đấy thôi, bất chấp tương lai có ra sao, mai sau có bay đi phương nào.

nửa năm tương tư, nhưng chưa lần nào em được nói chuyện tử tế cùng người ta cả, đến gặp nhau còn ít. hỏi một vòng mới biết, anh ấy họ Lý tên Đế Nỗ, là con trai Hà Nội và rất thạo lái xe. tụi con gái quanh em thường rỉ tai nhau, thi thoảng lại nghe một câu anh Lý hai câu anh Lý. mới đầu em chẳng biết ai, cũng chẳng quan tâm lắm, mãi sau mới hiểu, ấy là cách tụi con gái gọi người em thương.

Mẫn Hưởng hay đùa, rằng Đế Nỗ thực ra là hậu duệ của nhà Lý, dòng dõi hoàng gia một đời lẫy lừng mà nay chỉ còn tồn tại trên trang sử. thi thoảng nghĩ lại thấy buồn cười. thi thoảng Di Nhiên suýt nữa đã tin. có khi đúng thật chẳng đùa. mỗi lần thấy anh, em lại mường tượng những vị vương tôn thiên tử ngày xưa. cùng một dáng dấp. cùng một ánh mắt, một cử chỉ.

có lẽ kiếp trước anh thực sự là một vị vua, hay là công tử vương tôn của một gia tộc lừng lẫy trăm đời nào ấy. có lẽ kiếp trước anh thực sự ở đó, hiện diện hiên ngang trên trang sử vàng chói lọi.

tình yêu của em, chỉ mình em biết. thương một người chẳng cần quá nhiều lí do, cũng chẳng cần quá nhiều đắn đo suy nghĩ. bản thân Di Nhiên cũng chẳng biết vì sao lại thương anh ấy tới vậy, và vì sao, giữa trăm ngàn con người ở quân doanh, nhất định phải là anh ấy.

có chăng, vì anh ấy trái ngược với tất cả mọi điều trong cuộc đời em. điềm tĩnh, ôn tồn, và bình yên. trái ngược, nhưng cũng là hết thảy những gì em khao khát trên đời.


。。。



em đã nghĩ, cuộc đời ngắn ngủi của mình sẽ chấm dứt vào một ngày mưa.

trong hố tối tăm mịt mù, những tảng đá to chắn ngang lối thoát, chẳng cho chút ánh sáng nào len lỏi mà cứu rỗi, mà chỉ đường cho em. khi tầm nhìn dần nhòe nhoẹt và bên tai ong ong mù mờ, em một mực cho rằng như thế, trước khi nhắm mắt buông xuông, bàn tay nâng lên như vô thức níu kéo, sau rồi hạ xuống. cứ vậy mặc cho hồn mình bay xa, xa mãi.

cái chết thực ra không đáng sợ. con gái ở quân doanh có thể được yếu mềm, được mít ướt, được ủy mị nữ tính khi rảnh rang, nhưng tuyệt đối không được bộc lộ những điều ấy khi làm việc. giây này mình có thể sống, nhưng giây sau bỗng chốc chẳng còn trên cõi đời. trong đầu ai nấy cũng đều hiểu, và luôn luôn gắng sức làm việc như ngày cuối cùng trong đời. nghĩ kiên quyết là thế, nên khi tử thần tìm tới gõ cửa, em chẳng thấy lòng nôn nao tuyệt vọng như mình hằng nghĩ.

khoảnh khắc bom nổ, lấp vùi ánh sáng đằng sau bức tưởng đá lở, em đã biết, thế là hết.

thế, là hết.

lên trời rồi, nhất định em phải tìm ba mẹ.

lên trời rồi, nhất định sẽ cầu nguyện cho chị Mẫn, cho anh Hưởng, cho cái Trân. cho cả... anh ấy nữa.

nguyện cầu cho họ qua hết chiến tranh, sống nốt đời này thật tốt.

nhưng đời mà, rất chông chênh. vẫn luôn tình cờ tới thế. vẫn luôn chẳng đúng ý em nổi.

nghe từ xa văng vẳng tiếng ai gọi tên, em nặng nhọc hé mi, thần trí rời rạc như ngưng tụ. em thấy ánh sáng, từng tia lại từng tia, xiên xiên trên khóe mi như một phép lạ. mắt em hoa lên vì không quen ánh sáng, nhất là khi chúng ngày một nhiều, mãi mới thấy được một lỗ hổng trên lối ra bịt kín đá. rồi dần dần là, gương mặt một người.

"Nhiên! Di Nhiên!"

trong cơn mê man, có lẽ em đã mỉm cười. hay đúng hơn là tim em — là tim em vô thức mỉm cười, khi ánh sáng nhạt nhoà cũng chẳng thể xoá mờ bóng hình người thương.

anh ấy tìm thấy em, chẳng nói lời thừa thãi, cũng chẳng quýnh lên lo lắng. mở mắt thêm một lần và em thấy mình ngủ vùi trên lưng anh, đôi tay vững chãi vòng quanh như bao bọc. như chở che, lại như vỗ về an ủi.

mưa rào chẳng ngớt, đường về hang trơn trượt, nhưng anh vẫn vững bước cẩn thận, dù áp nặng trên lưng là cả một người bằng xương bằng thịt. Di Nhiên mấp máy môi, lời "cảm ơn" nhẹ tựa gió thoảng mây trôi, nhưng kỳ lạ là anh vẫn nghe rõ.

"Nhiên không sao là tốt rồi. mọi người rất lo cho em đấy."

Di Nhiên cắn môi, bỗng thấy cơn đau ở thái dương như biến đâu đi mất. anh ấy cứu em là vì phận sự, vì trách nhiệm giữa những người cộng sự với nhau. nhưng tim em vẫn đập nhanh quá. nhanh quá.

Đế Nỗ ơi Đế Nỗ, anh có nghe thấy không?


。。。


Di Nhiên xin thề với trời, trong cả cuộc đời em, chẳng còn gì vui thích hơn việc được ngắm mưa đá.

à thì... cũng có mấy việc vui tương đương như ăn một que kem giữa hè nắng cháy da, được lao vào suối mát sau một ngày lăn lộn ngoài đất cát, hay mỗi lần anh người thương nhìn em rồi cười thật nhũn tim. đại loại thế. những việc đó cũng vui.

nhưng sẽ chẳng gì sánh bằng với việc vừa được ngắm mưa, vừa được ở cạnh người em thương.

Di Nhiên ngồi thẳng lưng, ánh mắt vu vơ rơi trên từng hạt mưa vỡ tan dưới nền đất, nhưng hết thảy tâm trí đều đặt vào người bên cạnh. chao ôi, nếu được dừng thời gian, em sẽ cam chịu dành cả đời dưới mưa đá tê người, chỉ để được ở cạnh anh lâu hơn một chút. nhưng Đế Nỗ nào có hay. anh sẽ không biết, chỉ duy nhất sự hiện diện của mình cũng đủ thả một tâm hồn bay lên chín tầng mây cao.

úp mặt vào lòng bàn tay, em khe khẽ hét ầm trời với lòng. lâu lắm rồi mới được gần anh như thế, kể từ lần xui xẻo bị đá vùi tháng trước. nghe nói quân ta sắp mở chiến dịch lớn, đêm nào xe cũng đi nườm nượp ngoài đường. Đế Nỗ thuộc một trong năm tiểu đội phụ trách khu vực trọng điểm, hẳn là anh bận lắm. trông kìa, hai má hóp lại hết cả.

chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, em chầm chậm quay sang nhìn anh, ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng, bình yên và hiền hoà ấy. đêm nay trời không có sao, em đành mượn ánh trăng soi tỏ người trong lòng. sao mà, cô đơn quá! rõ ràng còn có em ở đây, mà cứ như chỉ mình anh ấy đơn độc chống chọi cùng màn đêm hiu quạnh.

"Đế Nỗ là con ngoài dã thú của một chính trị gia có tiếng ngoài Bắc. mẹ cậu ấy mất sau khi sinh cậu ấy. sở dĩ Đế Nỗ chọn tới nơi này làm việc là vì... ở đó, không còn ai cần cậu ấy nữa."

"hình như Nhiên rất thích mưa nhỉ?"

em chớp mắt, dứt khỏi luồng suy nghĩ miên man, chỉ để ngẩn người khi bắt gặp bóng mình trong đôi mắt anh — một đôi mắt đẹp, mà sao buồn quá! hình như anh đang có tâm sự. nhưng Mẫn Hưởng nói, anh chẳng phải người cứ gặp ai vài ngày là có thể dễ dàng tâm sự với người đó.

"... sao anh lại nghĩ thế ạ?"

"em trông rất vui khi mưa rơi."

Di Nhiên mỉm cười, "thực ra, vì em sinh sống ở đây lâu nên mới sinh ra thói quen chờ đợi mưa. nhưng so với mưa, em vẫn thích tuyết hơn á."

"tuyết?"

"vâng! là tuyết trên Sa Pa ấy, thực sự rất đẹp. nhưng chỉ có trên đó thôi. nếu muốn thấy thì phải lên đó vào đầu năm, đúng dịp lạnh nhất. tuy lạnh lắm nhưng mà, vì tuyết đẹp nên vẫn rất bõ!"

lúc nghe em nói thế, trông anh có vẻ đăm chiêu. ba hoa một thô một hồi, chợt nhận ra anh vẫn đang nhìn mình từ nãy tới giờ, em vội im bặt, mím môi.

sau cùng, chỉ thấy anh nghiêng đầu. những sợi tóc ngắn khẽ rủ xuống trán, lay động.

"Sa Pa đẹp lắm à?"

"anh Lý chưa lên đó bao giờ ạ?"

"chưa từng."

thực ra, cũng không phải hiếm người chưa từng lên đó. cái Trân cũng chưa lên này, nên mỗi lần buồn chán nó lại nằng nặc đòi em kể về tuyết. mà em, nếu không phải hồi nhỏ lẽo đẽo theo cha đi xa làm ăn thì chẳng được dịp chiêm ngưỡng thứ diệu kì ấy. cái Trân thì khác em, nó mất cha mẹ từ nhỏ.

còn Đế Nỗ ...

em nhìn anh, nhìn ánh mắt vẫn thường nặng trĩu những tâm sự trưởng thành hơn tuổi nay bỗng vương nét tò mò chân thành như một đứa trẻ, nhác thoáng thấy chua xót trong lòng. nhiều năm anh cống hiến, lại chưa từng dành một chút về cho bản thân. vốn dĩ, cuộc đời chưa từng mỉm cười với anh, nhưng liệu anh có thực sự mất đi cơ hội được nếm trải hạnh phúc?

không sao cả. họ còn trẻ, tương lai phía trước còn dài.... còn rất nhiều cơ hội mà.

"vậy khi nào qua hết chiến tranh, xongg việc rồi, em nhất định sẽ dẫn anh lên đó!"

đêm rạng, mưa trắng xoá, âm thanh tan vỡ như hoà vào khói sương. chớp mắt đã thấy bình minh lên, hắt lên gò má anh từng vệt dài óng ánh. dưới làn mưa tí tách, lặng im nơi cửa hang động, em thấy anh mỉm cười, nụ cười phảng phất như tuyết trời Sa Pa. nụ cười chẳng khiến em run tim, mà chỉ thấy an yên nhẹ tênh giăng kín trong lòng.

"ừ. đợi tới khi qua hết chiến tranh."

nhất định sẽ có một ngày như thế. ngày đất nước độc lập tự do, ngày non sông thôi chẳng còn khói lửa. không còn bom đạn vần vũ. không còn những mảnh kính vỡ tan. ngày anh sẽ là anh, sẽ là chàng trai hai mươi tuổi bình thường như bao người khác và em sẽ là em, sẽ là người có đủ dũng khí để nói thương anh hết lòng.

quê hương này cần anh, non sông gấm vóc này cần anh. binh đoàn lái xe cần anh. đâu phải là không có ai? anh không chỉ có một mình.

cả em....

có em cần anh.


。。。


ngày đông năm ấy, gió mây mịt mùng cuốn bay cả sắc xanh trên bầu trời.

nhìn quả bom nằm gọn dưới lòng đất như một thứ gì ấy bình thường vô hại, em hít một hơi thật sâu, tay vịn vào xẻng xúc, cố áp chế cảm giác khó nói thành lời cứ hoài âm ỉ cháy trong lòng, kể từ khi giây phút bước ra cao điểm.

em làm việc này nhiều không đếm xuể, nhưng cứ mỗi lần đối diện với bom mìn, xúc cảm chênh chao vẫn dội ngược về trí óc đến choáng váng tầm nhìn, và em sẽ lại cảm tưởng như đây là lần đầu tiên.

đỉnh đầu bỗng vang tiếng ù ù. máy bay đấy! ngợp trời. trời tối quá, nhìn mãi mà chẳng phân biệt nổi đâu là ta, đâu là địch. nhưng cảm giác trong lòng thì rõ. linh tính mách bảo em, sắp có điều gì ấy chẳng lành. linh tính như những cơn ác mộng thâu đêm suốt sáng, chưa bao giờ buông tha em nổi.

tiếng còi vang lên, suýt chút nữa lẫn vào âm thanh rền vang của đàn chim sắt trên bầu trời. đã hai mươi phút trôi qua. em xoay cán xẻng trong tay, cẩn thận thử lại lần nữa. đào đất, đặt mìn, khoả đất, rồi tức tốc chạy về hang. rõ ràng vẫn là việc thường ngày, mà chẳng hiểu sao tay em vẫn run lên bần bật.

trời lạnh, vỏ bom nóng như lửa. dây mìn cong mềm, khi châm ngòi sẽ vang lên tiếng tách tách nho nhỏ, rồi tắt ngấm khi vùi lấp dưới đất cát. chẳng chờ gì lâu thêm, em xoay người, chạy một mạch về chỗ nấp của mình, chờ đợi.

có chăng, một ngày của em sẽ lại qua đi như thế. chợt nhớ tới gương mặt anh, hiện ra xa xăm trên khoảng trời mịt mù khói sương như đích đến vô hình, khiến em nghe lòng mình khẽ run lên từng hồi.

có đám mây to, giăng kín một khoảng trời. rồi thêm một đám nữa. Di Nhiên nhíu mày, nheo mắt nhìn lên tầng mây cao tít tắp, rồi bàng hoàng mở to mắt khi nhận ra ấy là thứ gì.

các anh cao xạ, liệu có thấy điều em đang nhìn không?

đất cát bay bay, bụi tung mịt mùng. em dụi mắt, khoé mi chẳng hiểu sao chợt thấy cay cay. chắc đâu do bụi, hay có lẽ vì khói thuốc. phía xa, trên dải đất bình yên mà bão giông chẳng thể chạm tới, bom vẫn hoài chưa nổ. một điềm báo chẳng lành.

bên dưới những rặng mây đen, đàn chim sắt kia như nhân bản mãi mãi, lũ lượt lao về phía con đường mịt mùng ẩn sau tầng tầng rặng sương. trời cao như đen kịt, mây sà xuống, âm thầm giấu kín phi đoàn máy bay xa mãi vào lòng.

bỗng chốc, trong tâm trí em chẳng tồn tại bom mìn, chỉ còn lại một mảng trống không. hình ảnh người thương như mờ nhoè xé toạc, chớp mắt một cái, rồi gương mặt anh cười dần dần hoà cùng đất trời, tan biến trước mắt em.

con đường ấy, cũng là nơi có ba tiểu đoàn của đại đội vận tải.

Di Nhiên mấp máy môi, nhưng chẳng thối được một lời nào. cho đến khi chứng kiến toán máy bay lao về phía nẻo đường quanh co kia, chứng kiến chúng bao vây lấy chiếc xe không kính đơn độc như tìm thấy con mồi, em đột ngột thét lớn, tiếng gào vỡ nát giữa không trung mịt mùng khói lửa. lời khẩn cầu nghiệt ngã mãi mãi kẹt lại trong khoang họng khản đặc, sợ hãi bóp nghẹt lấy con tim, đau đến không thở nổi.

rồi bom rơi. một tiếng nổ đến gai người. ngay khoảnh khắc em cố vùng khỏi vòng kìm kẹp của cát bụi.

mùi thuốc hăng hắc lấp đầy trong trí óc, em điếng người, qua làn nước mắt cố vẽ bóng hình anh. đôi tay vô thức vươn về phía trước, chới với chẳng màng bỏng rát, cố gắng - vô vọng - níu giữ những điều bản thân sắp vĩnh viễn mất đi.

anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net