Chương 66: Rốt cuộc là ai theo đuổi ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ Chanh nha ^^ Moah Moah~~~

Đây là hứng thú quỷ gì vậy? Thẩm Linh Chi nghẹn họng trố mắt nhìn anh: "Theo đuổi anh? Phải theo đuổi anh thế nào?"

Hỏi những lời này xong cô liền hối hận.

Quả nhiên, anh liếc cô một cái: "Anh chưa từng theo đuổi đàn ông, không chỉ em được."

"..." Nhất định phải giỡn vậy hả?

Kỷ Trường Cố xuống giường, không chút kiêng dè thay đồ trước mặt cô, ngón tay anh thon dài có sức sống, chỉ là mở cúc áo thôi cũng cực kỳ đẹp mắt và ghẹo người. Cô biết cơ thể dưới lớp quần áo kia rắn chắc gợi cảm cỡ nào, cho dù anh không phải tổng giám đốc thì tiến vào giới người mẫu cũng chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Nhìn nhìn một lát lại va phải ánh mắt thâm trầm của anh.

Mặt cô nóng lên, vội quay đầu đi.

Anh mặc quần áo rất nhanh, khoác lên người bộ vest, hơi thở mạnh mẽ của tinh anh nơi đô thị cũng theo đó mà quay trở về.

Rầm.

Đến khi cửa đóng rồi, cô mới kịp phản ứng, anh vậy mà không nói lời nào đã bỏ đi.

Thẩm Linh Chi nhìn phòng bệnh trống trải, họng nghẹn lại, một cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Lúc trước anh tốt với cô bao nhiêu thì cảm giác chênh lệch hiện tại rõ ràng bấy nhiêu.

Như vậy cũng tốt, anh càng vô tình cô càng có thể xử lý chuyện này một cách khách quan và bình tĩnh hơn.

Chỉ là theo đuổi thôi, xum xoe là được.

[Cô định theo đuổi Kỷ Trường Cố thật à?]

Trở về biệt thự, mèo đen vốn im lặng đã lâu bỗng lên tiếng.

[Ừm.]

[Cô đừng quên, cô còn phải tìm ra hung thủ.]

[Tôi biết.]

Thẩm Linh Chi cúi đầu sờ miệng bình, cánh hoa vụn vặt rơi xuống đáy bình: [Nhưng nếu anh tôi xảy ra chuyện gì, có lẽ... Tôi sẽ mất hết động lực để điều tra vụ án.]

Tuy cô muốn biết hung thủ là ai, nhưng chuyện làm cô sợ hơn là chuyện này sẽ hại đến anh trai.

Cô đã chết rồi, anh trai cô phải sống thật tốt.

Mèo đen không nói nữa, chỉ thâm trầm liếc nhìn cô một cái rồi nhảy xuống bàn, rời khỏi phòng.

Tới giờ Kỷ Trường Cố tan làm, Thẩm Linh Chi cân nhắc các bước nịnh hót một hồi, đến làm tổ ở phòng khách chờ anh về.

Thế nhưng, người ta căn bản không về.

Cô nhận được tin anh tăng ca ngủ lại ở văn phòng ba ngày liền.

Thẩm Linh Chi cảm thấy Kỷ Trường Cố cố ý.

Bản thân ngồi ở vị trí cao hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quanh đã quen, bây giờ, anh định để cô nếm thử cảm giác thất bại.

Dạ Phiên cứ hay nhảy vào giục cô mau rời đi.

Thẩm Linh Chi nhận ra cứ chờ như vậy mãi cũng không phải cách, thế nên cô chủ động gọi điện thoại cho trợ lý Lương Trị của Kỷ Trường Cố.

"Ngài Lương, xin hỏi tổng giám đốc Kỷ có ở đó không?"

"Tổng giám đốc Kỷ đang họp."

Đang họp? Thẩm Linh Chi nhìn chăm chú vào đồng hồ trên tường đang chỉ một giờ sáng.

"Vậy có thể nói cho tôi biết cô Dư Cẩn Chi đang ở đâu không? Được tổng giám đốc Kỷ chăm sóc đặc biệt, chắc hẳn cô ta hồi phục không tệ nhỉ?" Thẩm Linh Chi vẫn giữ nụ cười nơi khóe miệng, dù đối phương không nhìn thấy.

Cô nàng họ Dư kia, từ trong mơ đến ngoài đời thật đều làm cô ghê tởm đến muốn ói.

"Cô Dư đã bị tổng giám đốc Kỷ đưa đi nước ngoài từ lâu rồi."

Thẩm Linh Chi ngẩn người: "Hả?"

Hiển nhiên Lương Trị còn ngạc nhiên hơn cả cô: "Tổng giám đốc Kỷ chưa nói cho cô biết hả?"

"Tại sao anh ấy..."

"Tổng giám đốc Kỷ điều tra ra được là cô Dư hãm hại cô, đã sớm lấy lại công bằng cho cô rồi. Còn sự kiện bắn chết người trong cục cảnh sát, là thủ đoạn mà chú hai của giám đốc Kỷ dùng để châm ngòi tình cảm anh em giữa ngài ấy và cậu Phó. Tuy cuối cùng cậu Phó là người đứng ra dạy dỗ Kỷ Vĩnh Lương, nhưng chân tướng là do tổng giám đốc Kỷ tự mình phái người điều tra ra."

Nói đến đây, vì quen thói công tư phân minh nên giọng điệu của Lương Trị cũng nhiều thêm vài phần trách cứ: "Cô Diệp, tôi không mong cô biết ơn tổng giám đốc, vì dù sao đi nữa cô cũng là người vô tội bị liên lụy nhưng nếu nhìn từ vị trí của tổng giám đốc, anh ấy là thật lòng đào tim móc phổi ra lo lắng cho cô, chí ít cô cũng nên báo bình an cho anh ấy chứ không phải khiến anh ấy nóng ruột nóng gan, đau khổ tự trách cả ngày lẫn đêm như thế."

Tim như bị đấm một cú thật mạnh.

Thẩm Linh Chi mím môi, một lúc lâu mới mở miệng gian nan nói một câu: "Tôi xin lỗi."

Thì ra, Kỷ Trường Cố không hề muốn giết cô.

Anh là đang giận cô không báo bình an cho anh? Hình như cô sai thật rồi, cứ tưởng rằng cứ im hơi lặng tiếng mà biến mất đã là kết cục tốt nhất cho cả hai.

Thế nhưng não bộ của con người không có gôm, mọi chuyện không thể cứ thế trôi qua mà không để lại dấu vết được.

"Lời này cô nên nói với tổng giám đốc Kỷ mới đúng."

"Khi nào anh ấy về?"

"Tổng giám đốc rất bận."

Một câu trả lời lấp lửng.

Này là bị từ chối nhỉ.

Thẩm Linh Chi làm ổ trên sofa trong phòng khách, không biết phải làm sao.

Mèo đen tao nhã bước đến cạnh sofa rồi ngừng lại, giục cô lần thứ n.

[Rốt cuộc cô muốn dây dưa ở đây tới khi nào? [Chờ đến khi nào anh trai được cứu ra mới thôi.] ]

[Cứ ngồi đó đợi giống cô? Đợi cho đến lúc số người bị hung thủ giết chết tạo thành một đội bóng luôn hả?]

Đây là lần đầu tiên cô thấy Dạ Phiên sốt ruột như vậy.

[Người ta không về, tôi làm gì được chứ?]

Thẩm Linh Chi cũng muốn phát điên.

[Thế cậu nói cho tôi biết, phải làm sao mới theo đuổi được đàn ông?]

Dạ Phiên lạnh lùng phun ra lời vàng:

[Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ.]

[Chuyện này... không ổn lắm đâu.]

Khóc á? Tuổi này rồi, không có việc gì mà ngày nào cũng khóc thì rất giống bị thiểu năng.

Thắt cổ? Cái này còn khùng hơn, lỡ người khác không tới cô tự làm mình ngủm luôn thì sao đây? Về phần nháo...hmmm, phải nháo thế nào để vừa trong sạch thoát tục vừa không làm người ta ghét nhỉ, đây là một môn học đáng được nghiên cứu sâu.

Thẩm Linh Chi vắt hết óc, cuối cùng chỉ có thể nghĩ được cách tuyệt thực.

Chuyện này đã làm khổ cả đám người giúp việc ở nhà họ Kỷ, gần như ai cũng muốn quỳ xuống xin cô ăn chút cơm.

Thẩm Linh Chi không nỡ nhưng nghĩ đến anh hai đang khổ sở chịu điều tra, cô vứt đi suy nghĩ đó: "Tôi chỉ muốn ăn cơm cùng ngài Kỷ của các người, nếu anh ấy không về, tôi sẽ không ăn." Kết quả, anh vẫn không về còn cô thì đói meo từ sáng đến trưa.

Cô mệt lả ngã sấp xuống giường, sống dở chết dở.

Mèo Ragdoll láu lỉnh giơ móng vuốt lên vỗ đầu cô, Dạ Phiên chửi không chút lưu tình: [Ngu xuẩn, không phải cô giả bệnh đấy chứ?]

Tư duy của một lớn một nhỏ này đúng là y chang nhau.

Cô dùng lại thủ đoạn giả bệnh mà Kỷ Trường Cố từng dùng không phải chứng tỏ cô rất ngu sao?

"A, vẫn là Đường Bạch mi vẫn đáng yêu nhất" Thẩm Linh Chi buồn khổ mà vuốt ve mèo, mèo Ragdoll cọ vào tay cô, đôi mắt mèo xanh trong veo ngấn nước: "Meo~"

Buổi chiều, quản gia Từ vội vàng gõ cửa.

Thẩm Linh Chi vẫn nằm sấp trên giường, hơi thở mong manh: "Tôi... Không ăn... Kỷ Trường Cố... Anh ấy..."

"Cô Diệp, ngài Kỷ sai người tới bếp lấy hộp cơm, không thì cô đưa qua cho ngài ấy đi."

Phải vậy chứ!

Thẩm Linh Chi lập tức như được bơm đầy máu sống lại, thay quần áo xong liền đi ra ngoài còn mang theo mèo đen.

Văn phòng.

Khi Thẩm Linh Chi được thư ký dẫn vào phòng, Kỷ Trường Cố vẫn đang xem văn kiện, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận.

Mãi đến khi trong văn phòng chỉ còn hai người bọn họ cộng thêm một con mèo, anh cũng không thèm nhìn cô một cái.

Thẩm Linh Chi lúng túng đứng tại chỗ, không biết nên chào trước hay tìm chỗ ngồi trước.

Còn không, cứ tới góc phòng làm người tàng hình trước đã.

Chân lặng lẽ di chuyển ra sau nửa bước, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nam trầm thấp: "Lại đây."

Thẩm Linh Chi sợ tới mức xém chút nữa vứt luôn hộp cơm đi.

Cùng là người với nhau lại dọa người ta sợ muốn chết à!

"Ò."

Cô di chuyển qua chậm rì, bỗng ý thức được: "Lại đây", là "lại" đến mức độ nào?

Bàn trà hay bàn làm việc? Anh muốn ăn ở đâu?

Bàn trà đi, dù sao bàn làm việc vẫn là chỗ làm việc.

Thẩm Linh Chi dừng ở trước bàn trà, lặng lẽ nhìn mặt anh, thấy vẻ mặt anh lạnh đến dọa người.

Mẹ ơi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Chỉ nghe người đàn ông trước mắt nặng nề rít một câu qua kẽ răng: "Thẩm Linh Chi, em theo đuổi người ta như vậy sao?"

Suốt ba ngày, anh chờ hết ngày rồi lại đến chờ đêm. Chẳng những không đợi được cô chủ động, ngược lại còn truyền đến tin cô tuyệt thực.

Anh không thể không bảo quản gia Từ tìm cớ đưa cô tới, kết quả cô còn trốn ra thật xa.

Rốt cuộc là cô theo đuổi anh, hay anh theo đuổi cô?

Kỷ Trường Cố xụ mặt, cả người tỏa ra hơi thở áp bách.

Dù sao đi nữa Thẩm Linh Chi vẫn nhỏ hơn anh tám tuổi, không đỡ nổi áp lực từ anh, cúi đầu giống như một em bé nhỏ di chuyển đến trước bàn làm việc của anh, thức thời kéo ghế dựa ngồi cạnh anh, sắc mặt anh lúc này mới thoáng đẹp hơn một chút.

Bước tiếp theo, Thẩm Linh Chi lại rầu hết sức.

Hình như anh không có ý định muốn ăn cơm, chẳng lẽ muốn cô đút anh?

HẾT CHƯƠNG 66.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net