Chương 10: Cảnh sát mặt than bị cưỡi nguyên đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CAL

>-<
Chương 10: Cảnh sát mặt than bị cưỡi nguyên đêm

Xe máy lao nhanh theo cuộc truy đuổi, gió mạnh táp phần phật vào mặt.

Liên Hân nhắm mắt lại, em nghiêng người nép vào lồng ngực gã đàn ông.

Bỗng nhiên, em cảm nhận được sự xóc nảy bên dưới mông, hắn dùng sức ném em và cả chiếc xe máy lên ven đường, sau đó hét lên một tiếng: "Trốn đi!" rồi móc súng ra, lao người về phía trước.

Sau khi Liên Hân bị ném ngã trên mặt đất, em nghe được tiếng xe cảnh sát từ đằng sau cũng đang gào thét đuổi đến nơi.

Em cẩn thận dò xét xung quanh, đây là một nhà xưởng bỏ hoang cũ nát.

Liên Hân run run tháo đai an toàn ra, nâng xe máy dậy rồi chuẩn bị bỏ chạy.

Tuy nhiên, ngay lúc này âm thanh truy bắt ồn ào đột nhiên truyền từ trong nhà xưởng ra ngoài.

Em có linh cảm không tốt.

Bỗng từ đâu, hai tên đàn ông bịt mặt từ trong vọt ra, bọn họ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Liên Hân.

Một kẻ cao to vạm vỡ đứng gần đó liền túm lấy em dễ dàng như xách một con gà, động tác trên tay vô cùng mau lẹ.

Liên Hân bị mũi súng dí sát vào huyệt thái dương.

"Đứng lại! Nếu không tao giết nó!"

Đoàn đội cảnh sát giống như bị ấn phải công tắc dừng, tất cả đồng loạt đứng im không hề dịch chuyển.

Hai bên giữ nguyên thế trận, cầm súng giằng co đầy căng thẳng.

Bất ngờ trong lúc này, Liên Hân kinh hoảng quá độ, ma xui quỷ khiến đột nhiên tay chân co rúm quờ quạng lung tung, vậy mà lại vô tình kéo rớt bịt mặt của tên tội phạm.

Gã ta cũng bàng hoàng cúi đầu, đối mặt với em bốn mắt nhìn nhau.

Liên Hân trông thấy một đôi mày rậm mắt sâu, vẻ mặt hung ác, tàn nhẫn.

Em lập tức hít sâu một hơi, giơ tay bụm miệng lại.

Gã đồng loã bên cạnh tức tốc kéo bịt mặt lên giúp kẻ cầm đầu, nhỏ giọng nói: "Đại ca, ả nhìn thấy mặt anh rồi."

Dưới không khí căng thẳng nặng nề, viên cảnh sát ban nãy vừa trưng dụng xe máy của Liên Hân bất ngờ quát lớn.

"Mãn Long, không được làm tổn thương con tin. Chỉ cần anh bảo đảm con tin an toàn, tôi sẽ thả người rời đi!"

"Con tin là một cô gái vô tội, không thể tránh được kinh hoảng, khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc anh trốn thoát. Không bằng như vầy, tôi tới thế chỗ cô ấy." Người nọ nói tiếp, động tác giống như sắp đặt khẩu súng xuống đất vậy.

Đội cảnh sát đồng loạt hô to: "Đội trưởng Kỳ!"

Kỳ Việt ra hiệu cho tất cả yên lặng, chỉ chăm chú nhìn Mãn Long.

Mãn Long cười khẩy, không trả lời, gã ta vẫn giữ nguyên tư thế kẹp cổ Liên Hân lui về phía sau. Em vừa thoáng vặn vẹo một chút, bàn tay to của gã ta đã siết chặt lại, thấp giọng đe doạ.

"Muốn chết thì cứ nhúc nhích."

Liên Hân sặc sụa ho lên mấy tiếng, lấy hết can đảm mà thì thầm: "Đại ca, anh có thể đừng, đừng siết trúng ngực tôi hay không..."

Sức lực của tên khốn nhà mày quá lớn, vú nhỏ đáng thương sẽ bị ép đau nha!

Mãn Long đen mặt, nâng cánh tay lên một chút, né tránh bầu vú đẫy đà di chuyển lên trên siết chặt lấy cổ con tin.

Liên Hân cảm thấy bản thân thật sự rất xui xẻo, tự nhiên giữa đường còn đụng phải cướp nữa.

Mãn Long vẫn không ngừng thoái lui, gã ta lùi đến đâu, cảnh sát vẫn trước sau bám chặt đi theo đến đó.

Mãi cho đến khi đi tới bìa rừng, Kỳ Việt mới nhìn chằm chằm Mãn Long rồi nói.

"Tôi biết các anh có người cứu viện ở đây, hiện tại đã đủ an toàn, anh có thể thả con tin ra."

Mãn Long tiếp tục di chuyển hét: "Kêu tất cả người của mày đều xuống xe."

Kỳ Việt phất tay, toàn bộ đội cảnh sát đều dừng xe bước xuống, tất cả tiếp tục đi bộ bám theo mục tiêu.

Bọn họ thâm nhập vào núi rừng càng ngày càng sâu, Kỳ Việt cảm thấy tình hình không ổn, hắn tiếp tục đàm phán: "Mãn Long, mau thả người, nếu không..."

Lúc này, đầu ngón tay Kỳ Việt đã ấn chặt trên cò súng.

Bất thình lình, một chiếc xe việt dã lao từ trong rừng sâu ra, dừng ở sau lưng Mãn Long.

Trong tích tắc, gã ta xô mạnh Liên Hân ra ngoài, bản thân lấy tốc độ nhanh nhất mà vọt lên xe, rời đi.

Kỳ Việt phản ứng rất nhanh, tiến lên đỡ lấy Liên Hân, sau đó giơ súng nhắm đến bóng xe đã khuất ở phía xa xa mà xả ra vài làn đạn.

Hai bên đều không có thiệt hại về mạng người.

Lúc này, đội cảnh sát phía sau cũng vừa kịp lúc đuổi tới nơi, tất cả đều chán nản thở dài thườn thượt.

"Tại vị trí này, nếu bọn chúng có ý định xuất cảnh thì rất có khả năng sẽ giấu trực thăng ở gần trường bay quân dụng. Mau thông báo đến cục quản lý không vận, phong toả đường bay." Kỳ Việt chỉ đạo.

Sau đó, hắn cúi người dìu Liên Hân dậy, nhíu mày nói: "Rất xin lỗi, liên lụy đến cô rồi."

Liên Hân hít sâu vài cái, khắc chế phản ứng run rẩy của cơ thể, lắc lắc đầu.

Vẻ mặt của Kỳ Việt hơi nghiêm trọng, hỏi: "Cô có nhìn thấy được mặt của Mãn Long không?"

Liên Hân gật đầu.

Đội cảnh sát ăn ý liếc mắt nhìn nhau.

"Mãn Long là trùm ma tuý lớn ở Đông Nam Á, nguyên quán tại đây. Lần này, gã quay về đây để di dời tro cốt của gia đình, trên đường đã giết chết vài người, bị chúng tôi nắm bắt được tin tức cho nên tiến hành bố trí bao vây."

Kỳ Việt dừng một chút rồi nói tiếp: "Chưa có bất kỳ ai trông thấy khuôn mặt thật của Mãn Long, cho nên... Gã rất có thể sẽ nghĩ cách giết người diệt khẩu."

Liên Hân hít một ngụm khí lạnh, trừng mắt nhìn Kỳ Việt, hai mắt ngập nước trông có vẻ sắp khóc tới nơi.

"Cảnh sát sẽ bố trí người bảo vệ xuyên suốt 24/24 cho cô, cũng mời cô phối hợp hoàn thành việc tái hiện lại chân dung của Mãn Long. Sau khi lệnh truy nã được ban bố, gã có muốn giết cô cũng không còn ý nghĩa nữa, cô sẽ càng sớm an toàn."

Liên Hân mím môi gật đầu, vô cùng buồn bực.

Lệnh bảo vệ nhanh chóng được công bố, Kỳ Việt mang theo cả một tiểu đội đến nhà trọ Liên Hân đang ở để bố trí thiên la địa võng.

Hắn chỉ vào một viên cảnh sát.

"Vị này chính là kỹ thuật viên chuyên phục chế nhân dạng, phiền cô phối hợp với cảnh sát để nhanh chóng phác hoạ ra chân dung của Mãn Long. Hơn nữa, hai ngày sắp tới tiểu đội sẽ mượn dùng phòng ốc trong nhà để thuận tiện làm việc, hy vọng cô đừng để ý."

Dĩ nhiên là Liên Hân không để ý.

Ngược lại, em còn cực kỳ phối hợp, với kỹ thuật viên ngồi trước màn hình máy tính liên tục miêu tả, lựa chọn, ghép nối ngũ quan của tên tội phạm.

Mãi cho đến tận khuya.

"Nửa tiếng sau, bắt đầu tiến hành trừng phạt." m thanh nhắc nhở của hệ thống bất ngờ vang lên.

Liên Hân cứng đờ, quay sang nói với kỹ thuật viên: "Tôi hơi mệt, phải nghỉ ngơi lấy sức, sáng mai chúng ta tiếp tục có được không?"

Đối phương nhíu mày đáp: "Nhân lúc ký ức còn tương đối rõ ràng, trong vòng 8-9 giờ hoàn thành chân dung là tốt nhất..."

"Tôi nhớ rất rõ, dáng dấp của tên đó cũng rất đặc biệt khắc sâu vào ấn tượng của người nhìn. Anh yên tâm, làm phiền anh một chút, sáng sớm mai tôi sẽ dậy ngay rồi tiếp tục nhé!"

Đúng lúc này, Kỳ Việt xách theo cơm hộp, từ bên ngoài tiến vào chuẩn bị thay ca cho đồng nghiệp.

Hắn đặt đồ vật lên trên bàn rồi gọi mọi người vào ăn, sau đó nhìn về phía Liên Hân, hỏi: "Sao vậy?"

Liên Hân nài nỉ: "Khuya quá rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, sáng mai lại tiếp tục có được không, đội trưởng Kỳ?"

"Tiến độ như thế nào rồi?" Kỳ Việt quay sang hỏi kỹ thuật viên.

"Cũng tương đối hoàn chỉnh..."

Kỳ Việt thấy sắc mặt Liên Hân rất kém, suy xét đến việc hôm nay em đã phải chịu chấn động tâm lý không nhỏ, vì thế gật đầu.

"Cô nghỉ ngơi đi."

Hắn đưa Liên Hân lên lầu, lần lượt kiểm tra từng phòng một.

Kết cấu phòng ốc bên trong đều giống như nhau, không có nhiều khác biệt, phòng nào cũng có một khung cửa sổ lớn.

Vì để đảm bảo an toàn tuyệt đối, Kỳ Việt quyết định canh giữ ở trong phòng.

Hắn kéo ghế dựa lại gần cửa sổ rồi quay lại nhìn Liên Hân.

"Cô cứ yên tâm đi ngủ, tôi sẽ ngồi ở đây. Hai nữ cảnh sát duy nhất trong đội đều đang nghỉ phép thai kỳ, hiện tại quá gấp rút. Ngày mai, tôi sẽ liên hệ chi cục lân cận mượn tạm một nữ cảnh đến đây gác đêm."

Liên Hân hơi do dự.

Em quan sát gương mặt cách xa tám mét cũng có thể cảm nhận được vẻ nghiêm nghị, chính nghĩa của Kỳ Việt một lúc lâu, bất đắc dĩ gật đầu, chạy nhanh đi rửa mặt rồi nằm lại trên giường.

Đội cảnh sát tăng ca ở lầu một vẫn đang sôi nổi thảo luận, bên ngoài cũng có cảnh sát mặc thường phục đi tuần tra khu vực xung quanh.

Kỳ Việt nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, chân dài duỗi ra, đưa lưng về phía giường ngủ, khoanh tay ngồi trên ghế tranh thủ nhắm mắt dưỡng thần.

Một lát sau, một mùi hương lạ kỳ khuếch tán trong không khí, một tiếng rên ướt át mềm mại như có như không phát ra từ chiếc giường ngủ.

Kỳ Việt mở bừng hai mắt, quay đầu lại nhìn.

Liên Hân đá văng tấm chăn xuống đất, cúi rạp người nằm phủ phục trên giường, hai chân quỳ gối, mông chổng lên cao, một bàn tay đang duỗi xuống dưới thăm dò hột le.

Em có cảm giác cả vũ trụ này đều đang ác ý công kích vào cái lồn dâm ướt dầm ướt dề của mình vậy.

Điểm nhạy cảm trên người đều ngứa ngáy, hai mép lồn cứ liên tục co giật đói khát. Dù cho có dùng ngón tay cũng không thể nào làm giảm được nỗi thống khổ dù chỉ một phần vạn này cả.

Liên Hân đau đớn bật ra tiếng than thở.

Kỳ Việt bật dậy, vọt lên dùng một bàn tay bịt miệng đối phương.

Hắn khiếp sợ nhìn Liên Hân, hỏi: "Cô làm sao vậy?"

Cánh tay mềm như bông của Liên Hân lần mò bò lên người Kỳ Việt như rắn nước, em ôm lấy bắp tay rắn chắc của hắn rồi nhỏ giọng cầu xin: "Giúp... giúp với..."

"Cảnh cáo, đã tiến vào thời gian thực hiện nhiệm vụ bậc 2, nhân vật mục tiêu đã định. Không được để cho dương vật khác ngoài nhân vật mục tiêu tiến vào, nếu không sẽ bị nghiêm khắc trừng trị."

"Tao biết, tao biết..."

Liên Hân chẳng có chút sức nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Kỳ Việt, miệng rì rầm: "Anh giúp tôi, cho tôi mượn tay một lát, có được không?"

Trong nháy mắt, Kỳ Việt tựa như bị kim châm vào bàn tay, nhanh chóng rụt tay về, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn trừng trừng vào em.

Liên Hân thấy Kỳ Việt không chịu giúp đỡ nên quyết đoán từ bỏ hắn.

Em vừa ủy khuất khóc lóc rên rỉ, vừa lần mò bò đến mép giường, kéo ngăn tủ ra.

Bỗng nhiên Kỳ Việt kịp thời phản ứng lại đây, lần nữa vọt tới mà bụm lấy cái miệng nhỏ xinh.

Nếu để Liên Hân tiếp tục rên rỉ như vậy, người bên ngoài mà nghe thấy thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng tẩy sạch nỗi oan này.

Miệng nhỏ bị bàn tay to rộng hữu lực bịt lại, Liên Hân ngửi được mùi hormone bá đạo nam tính lại dễ ngửi quẩn quanh bên chóp mũi.

Em không nhịn được mà vươn đầu lưỡi hồng ra liếm láp lòng bàn tay tên đàn ông, vừa lấy một con cu giả từ trong ngăn kéo tủ đầu giường.

Liên Hân kéo quần ngủ xuống, dạng rộng hai chân rồi bắt đầu thủ dâm.

Vẻ mặt của Kỳ Việt khó coi giống như gặp quỷ.

"Cô... cô không thể khống chế bản thân sao?"

Làn thu thủy của Liên Hân rưng rưng, em lắc đầu.

Mặt đối mặt với Kỳ Việt, em chậm rãi banh rộng hai chân ra, cửa lồn đáng thương đang liên tục mấp máy như đang từ từ lôi kéo cu giả thô to uốn éo vào trong động thịt để nuốt trọn cả cây.

Đầu lưỡi phấn hồng của Liên Hân vẫn không ngừng thèm khát liếm láp, khuấy đảo lòng bàn tay Kỳ Việt, cổ họng ngâm nga thành tiếng.

Hắn xoay đầu, cánh tay đang khóa chặt Liên Hân tăng thêm sức lực, cơ bắp toàn thân đều căng cứng.

Mùi hương kỳ dị quyến rũ càng lúc càng nồng nặc.

Kỳ Việt hất mái tóc, mồ hôi đổ như tắm, bộ vị bên dưới đã căng trướng đến sắp nổ tung. Hắn vươn chân dài đá nhẹ cánh cửa phòng rồi khoá lại.

Liên Hân bị tra tấn hồi lâu, Kỳ Việt vẫn trước sau như một trong tư thế tay bịt miệng cô, mặt quay sang chỗ khác.

Tuy hơi thở nặng nề nhưng eo lưng hắn vẫn thẳng thớm, tác phong vẫn anh minh đĩnh đạc.

Cảm giác khó chịu chỉ có tăng chứ không hề thuyên giảm, Liên Hân vô cùng tức giận rút cu giả ướt đẫm nước dâm ra, ném mạnh xuống đất.

Cơ bản cái thứ này không có tác dụng!

Kỳ Việt nhìn cu giả ẩm ướt đang vặn vẹo trên đất, cảnh tượng cực kỳ cay mắt bèn quay mặt đi.

Liên Hân bắt đầu nhấc chân đáp lên xương sườn của gã đàn ông, dẫm tới dẫm lui trên vòng eo rắn chắc cho đến khi luồn xuống niết quanh bộ phận giữa hai bắp đùi...

Bàn tay to Kỳ Việt bắt lấy bàn chân nhỏ nghịch ngợm, hắn nghiêng đầu nhìn em bằng vẻ mặt phức tạp: "Hay là tôi gọi xe cứu thương cho cô nhé?"

Liên Hân "hừ hừ" lắc đầu, cả người mướt rượt mồ hôi, eo mông run rẩy, trong cổ họng phát ra thanh âm nức nở, hai mắt rưng rưng ngập nước.

Trông vừa đáng thương lại vừa ngon miệng.

Kỳ Việt cảm nhận được Liên Hân thật sự không khoẻ.

Hắn bắt lấy cánh tay, đỡ nhẹ người em lên một chút.

Nào ngờ, đối phương lập tức bò dậy nhào vào trong ngực hắn, hai chân nõn nà xảo quyệt câu lên, nhụy hoa nhanh, gọn, chính xác đè lên bộ vị đang nhô cao.

Liên Hân bắt đầu vặn eo quấy nhiễu.

Kỳ Việt đột nhiên không kịp phòng bị, phản xạ có điều kiện nắm lấy vòng eo thon, cố gắng đẩy kẻ tập kích ra xa nhất có thể.

Không còn vật cản, tiếng rên rỉ lại bắt đầu vọt ra ngoài, kiều mị ướt át lòng người ngứa ngáy.

Kỳ Việt khó lòng chịu nổi để mặc Liên Hân dán sát vào người mình, hắn chỉ có thể duỗi tay tiếp tục chặn không cho tiếng rên dâm lọt ra bên ngoài.

Lúc này, Liên Hân đã nhận ra Kỳ Việt không có cách để đối phó mình.

Em đánh liều được nước lấn tới, giơ tay đẩy ngã Kỳ Việt, ấn hắn trên giường. Sau đó, em khoá ngồi trên eo gã đàn ông bắt đầu đong đưa cọ xát.

Yết hầu Kỳ Việt lăn lộn, máu nóng sôi trào, đầu óc quay cuồng, kể cả quần lót bên trong cũng bị em cọ xát đến ướt đẫm.

Liên Hân còn chưa thỏa mãn, em nhanh tay cởi bỏ thắt lưng của hắn sau đó kéo cả quần ngoài lẫn quần lót xuống.

Một cây gậy thịt ngay thẳng, mạnh mẽ, thịt gân bừng bừng sức trẻ như chủ nhân được phóng thích ra bên ngoài.

Tuy rằng quả thực là em rất xúc động, muốn cứ như vậy nuốt trọn cả cây gậy thịt to tướng kia vào trong cái động đói khát này, nhưng cũng may một tia lý trí cuối cùng đã ngăn em lại.

Liên Hân chỉ có thể đè ép cả cây gậy thịt sát lên trên cơ bụng, ngồi nhẹ xuống cây hàng to tổ chảng.

Hai mép lồn béo múp mấp máy, ẩm ướt đè lên thân cặc, em điên cuồng hẩy mông chà xác cả cây.

Mông đào đong đưa, ở tư thế này, cả cửa động và viên thịt dâm đãng cứng ngắc đều được cọ xát, khoái cảm như thể Kỳ Việt đang dùng cặc bự bú liếm từ gốc đến ngọn đóa hồng đẫm mật thay cho đầu lưỡi vậy.

Kỳ Việt nửa nằm ngửa, cổ họng lăn lộn, không rên một tiếng.

Qua một lúc lâu, Liên Hân cưỡi hắn đến trên giường, nằm rạp lên người Kỳ Việt, cơ thể run lẩy bẩy như si như cuồng, sau đó thều thào: "Anh cử động đi, tôi không còn sức..."

Kỳ Việt không để ý tới em.

Liên Hân đành phải tiếp tục tự thân vận động, xoay người thay đổi tư thế.

Lần này, em quay lưng về phía hắn, kẹp chim lớn ở bắp đùi mềm mại, gậy thịt thô to dán sát từ cửa lồn đến tận bụng nhỏ, cơ thể không xương bắt đầu nhiệt tình nâng mông lên xuống mà hưởng thụ.

Cũng mất công Kỳ Việt lợi hại, vốn liếng tự có cứ cương cứng nguyên cả một buổi tối để cho em chơi.

Hôm sau, mới tờ mờ sáng hắn liền đen mặt kéo lại khóa quần, đứng dậy bỏ ra ngoài.

Một viên cảnh sát từ bên ngoài vừa đi vào trong, nhìn thấy đội trưởng khoanh tay cúi đầu đứng dựa vách tường, gã ta bèn nhẹ nhàng vỗ vai hắn.

"Đội trưởng Kỳ, em tới thay ca, đêm qua vất vả cho anh rồi!"

Kỳ Việt ngẩng đầu liếc gã ta một cái.

Viên cảnh sát nhìn thấy sắc mặt đội trưởng Kỳ đen như đáy nồi, gã ta thấu hiểu lòng người hỏi: "Tinh thần căng thẳng quá mức sao ạ?"

Kỳ Việt hít một hơi thật sâu, hắn lắc đầu, tiến lên vài bước gõ cửa phòng Liên Hân, đơ mặt ra lệnh: "Nhanh chóng thu xếp rồi đi xuống dưới."

Trong phòng truyền đến âm thanh sột soạt sột soạt.

Một khuôn mặt tú lệ ngoan ngoãn với cách ăn mặc kín mít xuất hiện ở dưới lầu.

Em lặng lẽ nâng mắt, thoáng nhìn qua xương quai hàm góc cạnh, tinh xảo của Kỳ Việt.

Hắn quay mặt đi, nói với kỹ thuật viên: "Tiểu Lý, lấy đến đây xem."

Tiểu Lý ôm máy tính đang trình chiếu chân dung bản thân gấp gáp thức trắng đêm để phác hoạ ra, xoay màn hình tới cho cô, chỉ thấy Liên Hân khiếp sợ trố mắt, chỉ vào màn hình.

"Chính là hắn! Chính là hắn, chính là hắn!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net