Chương 9: Dã chiến cả một ngày.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly Vận tay nắm chặt eo Vân Hoa xoay người cô đè lên trên tẳng đá, từ phía sau đỉnh đỉnh xâm nhập cao thấp.

"Quá...quá chặt"

Vân Hoa khổ sở kêu rên, bởi vì đâm từ phía sau nguyên cây thịt cứ thế xông thẳng vào tử cung cô làm bụng dưới sưng lên một đoàn.

"Không...không thoải mái...sao?"

Hắn nghĩ cô cũng thích tư thế này giống hắn chứ, đỉnh gậy vừa sâu vừa thít mang lại cảm giác dục tiên dục tử.

"Không...thoái mái động thêm đi Ly Vận"

Mắt đỏ ngầu của hắn gợi sóng xoay mặt hôn lên má cô rồi dời xuống lấp kín khoang miệng, đôi tay rảnh rỗi mà dừng trên đôi nhũ nắn bóp, nụ hoa bị đôi tay ma sát đỏ đến sắp rỉ ra máu. Dòng điện tê liệt truyền từ ngực lên tận não khiến tiểu huyệt càng co bóp dữ dội.

"Chúng ta leo lên trên đá...đi Vận, ở đây cảm giác như sắp...cuốn trôi...Ưm"

Tuy khoái cảm dưới sóng nước rất đã nhưng quá dễ bị té ngã thêm lần nữa.

"Tôi...đỡ em"

Ly Vận cố gắng nhịn xuống cảm giác sắp bắn đến nơi cấp tốc nhấc cả người Vân Hoa lên trên đá, chóng tay xoay mình hắn cũng nhảy vọt lên.

Vì động tác của hắn có vẻ lớn nên Vân Hoa có thể nhìn thấy côn thịt to lớn dưới háng hắn cũng xốc nảy theo, gật gù lên xuống.

"Côn...thịt anh quá lớn"

Đây là một lời khen đúng không? Ly Vận cảm thấy lòng hư vinh trước nay chưa từng có.

Nắm lấy cánh mông trắng nõn của Vân Hoa tách ra hai bên, lộ ra hoa huyệt phấn nộn, cánh hoa đặc biệt no đủ, hai hạt châu tròn tròn trải qua một trận đâm rút càng trở nên đỏ au. Lộ huyệt chặt khít không vì một hồi trừu sáp mà mở rộng.

Cây gậy thịt xung quanh gân xanh nổi lên kín mít, chưa hề bắn qua lần nào nên vẫn còn căng cứng, đầu mã mắt tròn lĩnh còn tiết ra một ít tinh dịch đặc sệt ngay lập tức vọt vào tiểu huyệt, điên cuống mà đâm rút.

Vài chục cái nhấp qua đi đợt tinh dịch đầu tiên toàn bộ bắn trong tử cung thiếu nữ.

Cả hai mệt mỏi thở dồn dập, đè lên nhau cùng nằm trên vách đá nghỉ ngơi.

"Chúng ta...về đi...đây...lạnh"

Buổi trưa suối mát nắng vàng nhưng ngâm lâu dưới nước vẫn có thể cảm lạnh.

"Ôm tôi"

Đối với yêu cầu này hắn thực hết sức chống cự, dùng tư thế ôm đứa bé mà nhấc cô lên, hai chân tự động quấn trên vòng eo tinh tráng.

Đụng chạm người đẹp đang nằm trong lòng gậy thịt mới bắn được lần lập tức ngẩng đầu cứng rắn.

"Tôi...muốn em"

Sau đợt cao trào nhấp nhô, Vân Hoa ý thức còn chưa hồi phục gật đầu đáp bừa. Thế là côn thịt một lần nữa chui sâu trong hoa huyệt xinh đẹp.

Một tay Ly Vận nâng đỡ eo cho cô không ngã tay kia nắm chặt đôi chân trắng vòng qua cánh tay lực lưỡng, dùng sức đè để tiểu huyệt non nớt được mở rộng. Đỉnh quy đầu theo động tác vừa đi vừa trừu sáp mãnh liệt, đi đi vào vào trên miệng nhỏ nhắn dính đầy dâm dịch.

"Quá...trướng...ưm...Vận"

Cái động tác này Vân Hoa vẫn chưa tài nào thích ức được, cây thịt của hắn quá khổng lồ vì khó xâm nhập sâu khít mà nhấc nhấc chân cô lên, hoa huyệt đỏ hồng phấn nộn cũng vì động tác mà nhấc lên cao, chống vào cây thịt thô đen phía dưới.

"Ưm...tiểu huyệt...rất đẹp"

Đôi mắt sâu không đáy của Ly Vận nhìn chằm chằm hạ thân kết hợp của hai người. Chỗ sâu kín của Vân Hoa rất đẹp, da thịt vùng dưới hồng hào thêm một ít lông mao thưa thớt che bớt đi sự non nớt của cánh hoa nhỏ đang mấp máy. Hai viên châu lớn màu hồng vì cọ đến xung huyết theo động tác mà rung rung, dâm thuỷ bị thao cho một mảng lầy lội toàn nước, âm đế là một mảnh hồng hào chọc người đến hái.

Côn thịt hắn thêm bành trướng, bước đi chậm chạp thêm dùng sức xấm nhập mạnh mẽ, hai túi tinh hoàn to lớn lũng lẳng đập từng tiếng 'bạch bạch bạch' vào trên mông nhỏ trắng ngần.

Từ xa âm thanh dâm mĩ cứ văng vẳng giữa rừng núi thanh vắng. Hai con người trần như nhộng áp sát vào nhau, người đàn ông cao lớn vững chãi đè lên thân hình non nớt phía dưới dùng sức thâm nhập từ phía sau. Một tay chắc khoẻ vịn trên đôi vai tuyết trắng tay kia lôi kéo một chân trơn bóng quấn trên eo từ từ đỉnh đỉnh cùng nhau cao thấp nhấp nhô tới trước, dùng tư thế xe đẩy mãnh liệt đâm chọt.

Tiếng nước nhóp nhép ngày càng nhiều, dâm thuỷ ở cửa huyệt chảy đến bất kham, ướt nhẹp lông mu cả hai, chảy xuống đùi cô.

"Áo quần còn ở ngoài"

Vân Hoa chỉ có một bộ duy nhất thôi lỡ bay mất làm sao?

"Để..chặp...tôi lấy cho...em"

Từ từ mò đến cửa hang, Ly Vận vẫn không buông tha, đè ép lên vách hang trước cửa lần nối lần trừu sáp.

"Vận...châm thôi...hỏng mất"

Đúng vậy, mãnh liệt cả buổi trời mông Vân Hoa bị đâm cho tê liệt, mở miệng thở dốc không ngừng.

"Chỗ đó...ngứa"

Nam căn thô tráng chạm vào một điểm mềm mại trong tử cung khiến bụng dưới cô co thắt không ngừng, khoái cảm tê dại đánh úp làm dâm dịch phọt ra khỏi huyệt, tầng lớp mị thịt xoắn chặt dương vật. Ly Vận thở thêm dồn dập tận lực đâm vào, sau một một tiếng gầm nhẹ vang lên, nồng đậm mùi dịch trắng đặc sệt chui vào hết trong tử cung.

Hàng loạt cơn tê dại dập dìu nối tiếp làm Vân Hoa sảng khoái đến thiếp đi, mê mang đi vào giấc mộng.
~~

Nhịn một ngày trời, lại bị Ly Vận túm chặt vận động liền hồi, Vân Hoa mệt đến rã rời bụng liên tục réo rắt bên tai, bất đắc dĩ mở mắt ngồi dậy.

"A...Vận...anh...tôi đói bụng"

Vừa mới mở mắt, cô liên thấy hắn nằm đè lên người mình, đầu lưỡi nghịch ngợm dùng sức bú mút lên nhũ thịt to lớn trên cơ thể cô. Hai nụ hồng bị chơi đến dựng đứng, cây gậy sắt không ngừng cọ sát trên cặp đùi bóng loáng.

Tiếng nói bất thình lình của Vân Hoa khiến Ly Vận giật nảy mình, xấu hổ gãi đầu, hắn là đang lợi dụng cô ngủ mà làm bậy.

"A Vận...tôi đói"

Sự ngượng ngùng của Ly Vận cũng rất đáng yêu, nhưng cô đã đói đến bụng dính vào lưng, không còn sức lực cùng hắn chơi đùa.

"Tôi...nấu...cho em...rồi"

Thì ra giờ đã đến đầu hôm, cô đã ngủ được vài tiếng đồng hồ. Khi cô ngủ hắn đã đi gom áo quần của cả hai cho phơi khô, còn kiếm lửa đốt cùng nấu nướng, Ly Vận rất ra dáng đàn ông của gia đình a~~~

Vân Hoa đứng dậy nhưng hai chân run run rồi khuỵu xuống, thử đi thử lại nhưng vô ích, ngước ngước đôi mắt long lanh về hắn mà nhìn. Ly Vận hiểu ý tiến lại ôm cô đến gần đống lửa lớn sưởi ấm người.

"A...áo quần đâu rồi?" Hèn gì cô cứ thấy cả người mát lạnh.

"Phơi...chưa...khô"

Hình như lúc nãy hắn có nhắc qua thật.

Ly Vận đưa đến trước mặt một con cá nướng rất lớn, mùi vị lại thơm phức hấp dẫn, nhìn thôi nước miếng cũng chảy ra.

"Anh không ăn sao nhìn tôi?"

"A...giờ...ăn"

Vân Hoa nhìn Ly Vận ngồi ăn một bên, cả hai đều trong trạng thái loà lỗ mà ngồi cạnh nhau, khó tránh khỏi cảm giác hơi ngượng ngùng.

"Ly Vận...ừm cho tôi mượn cái gì bộc bản thân lại không? Tôi lạnh.

"Chờ... chút"
"..."

"Ly Vận, sao anh nói chuyện với tôi cứ cái kiểu...ừm cà lăm vây?"

Cô đúng là rất thắc mắc, hắn ta có nhiều điểm kì quái, nhưng chắc chắn không phải là người dân ở đây... lẽ nào hắn xuyên không?

Ly Vận mím chặt môi, suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi kể chuyện cho cô nghe. Hoá ra anh ta là bộ đội đặc chủng có nhiệm vụ canh chừng bí mật nào đó của chính phủ, nhưng không may bị truy sát, vết thương nặng đến mức hôn mê, cư nhiên khi tỉnh lại đã xuất hiện tại đây.

Vậy là suy nghĩ của Vân Hoa đã đúng.

"Anh...đến đây bao lâu rồi"

"..."

Câu hỏi khiến Ly Vận thẩn thờ hồi lâu, hắn không nhớ mình đã đến đây bao lâu? 3 năm hay 4 năm hầu như hắn không còn nhớ rõ.

"Rất lâu...đến lúc... tôi nghĩ ngôn ngữ của thế giới loài người...đã bị quên lãng"

"Chính em...đã khiến tôi...nhớ lại ngôn ngữ mà mình...ngỡ như quên lãng"

"..."

"Còn em...em làm sao đến đây...em tên gì?"

"Tôi...tên là Vân...Hoa....Aaaaaa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net